“Tiểu Như, em qua tìm Hạo Hạo hả?”
Trương Gia Như lắc đầu vẻ bí ẩn: “Tĩnh Tĩnh, em tới tìm chị.”
“Tìm chị?”
Trương Gia Như đưa hộp giấy cho tôi: “Đây là đồ trong phòng anh trai mà nhà em tìm được khi dọn nhà, em nghĩ nên giao cho chị.”
Tôi rất khó hiểu: “Đồ của anh trai em thì giao cho anh ấy chứ, sao lại đưa cho chị?”
Trương Gia Như cười thần bí: “Chị xem là biết.”
Tôi mang chiếc hộp cỡ hộp giày về phòng, tò mò mở nắp ra, đập vào mắt là một chồng thư chưa mở. Trên đó đều là tên tôi: người nhận Lý An Tĩnh.
Nét chữ quen thuộc đó là của Trương Gia Vũ…
Tôi tò mò mở một lá thư ra, từng hàng tình ý chân thành trên giấy trắng mực đen trong nháy mắt đưa tôi về rất nhiều năm trước.
Thời gian đếm ngược của việc di dời phá bỏ bắt đầu, nhà nào cũng tất bật thu dọn đồ đạc, ba lái xe tải chuyển đồ đạc đến khu tái định cư nhà nước cấp cho chúng tôi. Nhà Trương Gia Vũ vẫn ở đối diện nhà tôi, lúc tôi ra ngoài tình cờ gặp anh đang phân loại rác, nhớ đến những lá thư ấy, tim tôi đập dồn, mặt cũng bắt đầu đỏ lên, chợt lúng túng không biết làm thế nào đối mặt với anh, nhân lúc anh không để ý thì vội vã chạy về nhà đóng cửa trốn. Sau đó lại không nhịn được mà tựa vào cửa sổ lặng lẽ nhìn anh qua khe hở rèm cửa.
Trong hộp giấy kia có tầm hơn 30 lá thư, ngày lâu nhất là từ thời cấp 3. Nói là thư viết cho tôi, không bằng nói là độc thoại nội tâm Trương Gia Vũ, anh viết hết những điều không thể nói ra trong thư. Từng chữ từng câu đều in dấu thời thanh xuân của chàng trai ấy. Tôi rất ghen tị với ‘tôi’ trong những lá thư của Trương Gia Vũ, cô ấy may mắn như thế, có thể được chàng trai cô thích yêu sâu đậm như vậy.
Mấy ngày nay tôi đọc đi đọc lại những lá thư đó, đọc đi rồi đọc lại, tưởng tượng lại tâm tình Trương Gia Vũ khi ấy, oán trách sao anh không gửi những lá thư này cho tôi, vì sao lại giấu chúng đi. Nếu không vì lần phá bỏ di dời này, Trương Gia Như phát hiện những lá thư không gửi này, có phải có nghĩa là tôi mãi mãi không đọc được chúng, có phải có nghĩa là chúng tôi sẽ vĩnh viễn bỏ lỡ nhau.
Nghĩ vậy tôi cảm thấy còn có phần may mắn, với nghĩa này thì tôi phải cảm ơn lần di dời này, cũng cảm ơn Trương Gia Như.
Vốn định dành thời gian để ăn bữa cơm riêng cùng Trương Gia Vũ trước khi đi, giáp mặt nói rõ tất cả những chuyện ngây ngô xưa, nhưng một tin tức của Vi Vi phá vỡ kế hoạch của tôi.
“Tớ định đính hôn.” Vi Vi nhẹ nhàng nói ra mấy chữ, giọng đều đều thản nhiên như đang nói “Tớ định ăn cơm.”
Tôi cảm thấy Vi Vi nói đùa, cơ bản không để tâm, hỏi: “Cậu lại đang chơi trò ‘thật – thách’ với ai vậy?” Có lẽ Lâm Lỗi cũng nghĩ như tôi, cô ấy còn không thèm hỏi.
Vi Vi ngồi dưới nắng, Lâm Lỗi đang dùng chiếc lược nhỏ nhuộm tóc cho cô.
“Tĩnh Tĩnh, tớ nói nghiêm túc, không đùa. Lần này mình về là định chuẩn bị đính hôn. Nhân lúc nhà chưa bị phá bỏ thì nhanh chóng làm xong, tớ không muốn chuyện quan trọng trong đời mình lại ở trong ngôi nhà không hề có ký ức nào.”
Giọng Vi Vi không hề giả, cô bình tĩnh nói xong, đợi phản ứng của tôi và Lâm Lỗi.
Có lẽ quá kinh ngạc, quá bất ngờ, tôi và Lâm Lỗi im lặng một khoảng thời gian rất lâu. Nhìn vẻ mặt Lâm Lỗi, tôi cảm giác cô có thể bật khóc bất kỳ lúc nào.
Vi Vi thấy chúng tôi không có phản ứng gì, tiếp tục nói: “Thật ra tớ không muốn đính hôn sớm như vậy, nhưng tự dưng nhà cũ phải phá bỏ, tớ đặc biệt muốn ở trong nhà mình, được bạn bè thân thiết chứng kiến mình đính hôn.”
“Nhưng Vi Vi, không phải cậu không có bạn trai sao?” Tôi hỏi.
Vi Vi: “Là do tớ chưa kịp nói với các cậu, hai tháng trước tớ với Triệu Huy đã ở bên nhau.”
“Triệu Huy? Nguời đồng nghiệp cậu hay nhắc tới lúc trước đó à?”
“Đúng, là anh ấy. Anh ấy rất tốt với tớ, người cũng đáng tin, người nhà tớ đều thích anh ấy.”
Triệu Huy mà Vi Vi nói đến là người đàn ông cô ấy gặp khi làm việc ở thẩm mỹ viện. Triệu Huy là phó giám đốc trẻ tuổi của thẩm mỹ viện, xem như là một nửa bạn cùng trường với Vi Vi, bình thường rất quan tâm chăm sóc Vi Vi, hai người nhanh chóng là bạn thân, thường xuyên cùng tăng ca, liên hoan, cùng dốc sức làm việc trong thành phố xa lạ.
Nguyên nhân người này được xác định là vì tai nạn hai tháng trước. Lúc đó Vi Vi tăng ca đến rạng sáng, từ thẩm mỹ viện đi ra thì bị một chiếc xe máy phanh gấp đụng phải, cô ngã đập gáy xuống đất bất tỉnh tại chỗ.
Sau đó Triệu Huy vẫn luôn ở bên cạnh chu đáo, tỉ mỉ chăm sóc cô. Vi Vi phúc lớn mạng lớn, sau ót chỉ sưng lên một cục u to nhưng không để lại di chứng gì. Vì không muốn gia đình với bạn bè lo lắng, Vi Vi chưa từng nói đến chuyện mình bị thương với chúng tôi.
Rồi đến lần chuyển nhà, Triệu Huy một mình giúp Vi Vi gói ghém tất cả đồ đạc, chuyển đến căn hộ mới thuê. Toàn bộ quá trình Vi Vi như người giám sát, ở bên cạnh uống nước ăn vặt. Triệu Huy nói đây là việc của đàn ông phải làm, thành ra Vi Vi không cần làm thì không động tay. Người này không nói nhiều nhưng có năng lực, EQ lại cao, trò chuyện khiến người ta như đắm mình trong gió xuân. Ngoài ra Triệu Huy còn là người đàn ông đẹp trai, Vi Vi – chủ tịch hiệp hội trọng ngoại hình – không lâu sau đã chấp nhận lời tỏ tình của Triệu Huy.
Hai người chuyển từ bạn sang yêu thành công, trong thời gian hai tháng ngắn ngủi đã gặp cha mẹ hai bên, nhanh chóng quyết định việc chung thân.
Ông chủ Triệu và bà Hoàng rất hài lòng với Triệu Huy nhưng Triệu Phi lại cố tình trêu ghẹo Triệu Huy, cố tình vạch trần khuyết điểm Vi Vi.
Vi Vi: “Tớ nhìn thấy anh ấy thì cảm giác rất quen thuộc, giống như chúng tớ đã quen biết từ lâu, hai người chắc hẳn cũng sẽ thích anh ấy.”
Chỉ cần là người mà Vi Vi thích, tôi sẽ giơ hai tay ủng hộ, nhưng Lâm Lỗi thì khác.
Vi Vi: “Nhị Lỗi, sao cậu không nói gì? Úi chao, thuốc nhuộm dính lên tai tớ rồi!”
Lâm Lỗi đau khổ định thần lại, nhìn Vi Vi trong gương, không nói một lời.
Vi Vi thở dài: “Tớ biết, Nhị Lỗi, chắc là cậu thấy đột ngột quá phải không. Đừng lo, chúng ta vẫn như trước, chỉ là có thêm người chạy việc vặt, Triệu Huy rất tốt.”
Lâm Lỗi chậm rãi lắc đầu, lòng thầm nói: Sẽ khác, tất cả sẽ khác.
Vi Vi hừ nhẹ: “Nhị Lỗi nha! Tớ biết cậu nghĩ gì, chúng ta cũng đâu còn là trẻ con nữa, cũng phải lớn lên, kết hôn lập gia đình là chuyện tự nhiên mà. Cậu mau tẩy thuốc nhuộm trên tóc tớ đi, ngứa quá. Sau này tai tớ đổi màu là phiền lắm.”
Cuối cùng Lâm Lỗi lên tiếng: “Cậu không biết tớ nghĩ gì.”
Tiệc đính hôn của Vi Vi làm chung nhà trai với nhà gái. Những người bạn cùng nhau lớn lên chúng tôi đã chứng kiến Vi Vi được người đàn ông tên Triệu Huy đeo nhẫn đính hôn.
Triệu Phi là người chủ trì buổi lễ, anh cảnh cáo Triệu Huy trước mặt mọi người: “Nếu dám đối xử tệ với em gái tôi, tôi sẽ không tha cho cậu. Những người ngồi đây cũng không tha cho cậu.”
Triệu Huy vỗ vỗ ngực, tỏ ý mình nhất định sẽ làm Vi Vi hạnh phúc.
Ông chủ Triệu và bà Hoàng ngồi nhận con rể tương lai kính rượu. Ông chủ Triệu bình thường cười nói vui vẻ thế mà không kiềm chế được rơi nước mắt. Bà Hoàng lại mạnh mẽ, bà nhéo tay chồng cảnh cáo ông đừng khóc, ngày vui thì phải cười.
Suốt buổi lễ đính hôn, Lâm Lỗi ngồi dưới sân khấu uống rượu. Cô nhìn Vi Vi đứng bên cạnh nguời đàn ông kia với vẻ mặt rạng ngời hạnh phúc, ánh mắt cô đong đầy nỗi bất lực, nhưng vẫn chúc cô ấy hạnh phúc, hy vọng cô ấy được vui vẻ.
Tàn tiệc, Lâm Lỗi một mình đi về nhà trên con ngõ nhỏ. Cô đút tay túi quần, chạm tay vào phần lưu bút chưa gửi. Đây là những lời cô viết cho Vi Vi khi tốt nghiệp 12, nhưng vì nhiều nguyên nhân mà không thể tự tay đưa cho cô ấy, cũng có lẽ vĩnh viễn không thể gửi đi.
Đêm mùa hè còn oi bức hơn cả ban ngày, Lâm Lỗi ngẩng đầu nhìn bầu trời sao, nhìn con đường nhỏ không một bóng người, thở dài. Gió đêm thổi qua, cô buồn bã cảm thấy mình sẽ không bao giờ có được niềm vui thực sự.
Trong buổi tiệc vì uống rượu liên tục nên Lâm Lỗi giờ đã nửa tỉnh nửa say, cô bóp bóp giữa hai [email protected] mày cố gắng làm mình tỉnh táo, mơ mơ màng màng đi đến cửa nhà Vi Vi.
Lâm Lỗi đứng đó nhìn căn phòng sáng đèn trên lầu hai, nhớ lại khoảng thời gian trước, từng cảnh tượng, từng hình ảnh, hồn nhiên, đẹp đẽ, đáng tiếc họ đều trưởng thành, không bao giờ quay lại được. Đã đến lúc buông xuống, đã đến lúc tiếp tục đi về phía trước. Lâm Lỗi lấy tấm giấy đã có phần ố vàng trong túi ra, kiên quyết xé đôi, gấp lại rồi tiếp tục xé… Cô quyết định giữ lại bí mật chỉ mình mình biết này trong lòng, để bí mật mãi mãi là bí mật.
“Nhị Lỗi?”
Giọng Vi Vi.
Lâm Lỗi cho là mình bị ảo giác, cô tiếp tục xé, mãi đến khi Vi Vi đi đến trước mặt cô, mặt đối mặt, nhìn vào mắt cô.
“Nhị Lỗi, cậu làm gì vậy? Ban nãy tớ gọi cậu không nghe thấy sao?” Vi Vi tò mò nhìn mớ giấy trong tay Lâm Lỗi.
Lâm Lỗi mở to mắt, xác định người trước mắt là Vi Vi thật chứ không phải ảo giác của mình. Cô nhét giấy vào túi, lắc đầu: “Không có gì.”
Vi Vi không tin, nhìn chằm chằm vào túi Lâm Lỗi: “Xạo, cậu mới xé gì đó. Chẳng lẽ là bí mật gì không muốn ai biết?”
Lâm Lỗi lắc đầu: “Không có thật.” Rồi hỏi: “Sao cậu ở ngoài này một mình, không phải cùng về với… chồng sắp cưới của cậu sao?” Lâm Lỗi chần chừ lắm mới nặn ra chữ “chồng sắp cưới” ra khỏi miệng.
Vi Vi cười nói: “Tớ mới đến nhà Tĩnh Tĩnh đưa đồ ăn, đồ ăn trong nhà nhiều quá ăn không hết, cậu đến rồi thì tiện thể mang về đi, đỡ mất công tớ đi một chuyến.”
Lâm Lỗi máy móc gật đầu cùng Vi Vi về nhà. Thấy cô đóng gói một túi thức ăn đầy ắp.
Vi Vi nhấc túi lên ước lượng: “Chà, nặng quá, tớ đưa cậu một đoạn vậy.”
“Được.” Lâm Lỗi không từ chối nhưng khi ra ngoài vẫn cầm lấy túi từ tay Vi Vi, túi nặng thế này không muốn để Vi Vi mang.
Hai người đi trên con đường nhỏ, theo ánh trăng về nhà Lâm Lỗi, giống như khi còn nhỏ nói nói cười cười bàn luận đủ chuyện vặt vãnh. Chỉ có điều đa phần là Vi Vi nói, Lâm Lỗi nghe.
Gần đến cửa nhà Lâm Lỗi, hai người đột nhiên rơi vào yên tĩnh.
Tim Lâm Lỗi đập loạn xạ, có lời gần như sắp buột miệng thốt ra, cô cố gắng kiềm chế, kiềm chế không nhìn vào mắt Vi Vi, kiềm chế không nắm tay cô ấy, kiềm chế không cho cô ấy biết tâm sự của mình, không để cô ấy phát hiện trái tim bồn chồn bất an ẩn giấu dưới vẻ ngoài bình tĩnh kia.
“Nhị Lỗi.” Vi Vi khẽ gọi tên cô.
Thần kinh Lâm Lỗi căng thẳng, lưng thẳng tắp, một tay đút túi quần, lạnh lùng đứng đó, ra vẻ thờ ơ đáp: “Hử?”
Vi Vi cúi người ôm chặt Lâm Lỗi, cằm cô đặt trên vai Lâm Lỗi, sự mềm mại ấm áp này khiến tim Lâm Lỗi tan chảy. Rốt cuộc cô không thể kiềm chế được nữa, ném chiếc túi trên tay xuống, ôm chặt Vi Vi.
Hai người không nói gì, chỉ ôm chặt nhau. Cái ôm trầm lặng này đáng giá hơn ngàn vạn lời nói, Lâm Lỗi ôm Vi Vi tựa như ôm giấc mơ không bao giờ muốn tỉnh dậy.
“Cảm ơn cậu, Nhị Lỗi, cậu nhất định phải hạnh phúc.” Vi Vi nhẹ nhàng vuốt v e vết sẹo cuối đuôi chân mày Lâm Lỗi, thực ra cô biết, cô biết tất cả.
Cậu hạnh phúc là tôi hạnh phúc.
Lâm Lỗi không nói những lời này, cô chỉ cười nhẹ, vuốt tóc Vi Vi như trước: “Đương nhiên, chúng ta đều phải sống vui vẻ hạnh phúc.”
Vi Vi cười: “Vậy sau này cậu đừng quên tớ.”
Nhị Lỗi: “Cậu yên tâm, cho dù đi đến cùng trời cuối đất, không bao giờ quên cậu… và cả Tĩnh Tĩnh.”
Vi Vi xoay người, không dám ngoảnh lại, cô sợ mình không cầm được nước mắt.
Lâm Lỗi đứng thẳng tắp nơi đó, nhìn Vi Vi ngày càng rời xa mình, cuối cùng biến mất trên con đường nhỏ hai người đã đi cùng nhau hơn hai mươi năm… Cô biết một đoạn đời mình đã kết thúc.