“Mẹ, nhiều quá con ăn không hết.” Tôi mới lấy đồ trong cặp ra thì mẹ lại nhét vào.
“Ăn từ từ, Nhị Lỗi với Vi Vi không về, con mang nhiều đưa cho hai đứa ăn.”
Tôi lại cố gắng giảm bớt trọng lượng cặp sách: “Ba đứa con cũng không ăn hết nhiều đồ như vầy, chưa kể mẹ ơi, con mang nhiều đồ vầy đâu có cách nào lái xe được, nặng lắm. Mẹ nhìn đầu xe con sắp cong xuống luôn nè.”
Mẹ không chịu buông tay: “Đâu có, trường con cũng không xa, vả lại…” Mắt mẹ chợt đảo về phía đối diện nhà.
“Tiểu Vũ, đi học hả con?”
“Mẹ!” Tôi kêu nhỏ, nhưng mà đã muộn, bà vẫy tay với Trương Gia Vũ đang đẩy xe đạp ra ngoài: “Tiểu Vũ cũng đến trường phải không? Đi cùng Tĩnh Tĩnh đi.”
Trương Gia Vũ đẩy xe đạp đến, trên tay lái xe cậu ấy cũng treo không ít đồ, chắc là dì Viên Phương chuẩn bị cho cậu. Cậu ngạc nhiên nhìn đống đồ mẹ nhét cho tôi, tiện tay nhấc chiếc cặp phía sau tôi lên, tôi cảm thấy vai nhẹ đi rất nhiều.
“Cặp cậu để trong giỏ xe mình đi.”
“Không cần.”
“Nặng lắm, cậu thế này lát nữa không lái xe được.”
“Mình làm được.”
Để chứng tỏ mình thật sự làm được, tôi nhanh chóng ngồi lên xe, dẫm chân lên bàn đạp lái xe ra đường. Nào ngờ vì sốt ruột và độ nặng không cân bằng nên cả người lẫn xe ngã lăn quay xuống bãi cỏ bên đường…
Mẹ ở phía sau hét to: “Tĩnh Tĩnh, con hoảng hốt vậy làm gì, đâu có ai đuổi theo.”
Tôi chán nản ngồi dưới đất, Trương Gia Vũ quan tâm vươn tay giúp tôi, lần này không đợi tôi đồng ý, cậu tự nhiên đặt chiếc cặp nặng trịch của tôi vào giỏ xe mình.
“Cảm ơn.”
“Cậu không cần khách sáo với mình vậy.”
Tôi nhìn Trương Gia Vũ, tâm trạng phiền muộn, vụ thuốc cảm vẫn còn làm tôi thấy buồn.
Trên con đường làng nhỏ ngày hè, tôi đạp xe đi trước, Trương Gia Vũ chở phần lớn đồ đạc của tôi đi sau, ánh nắng chói chang khiến người ta không mở mắt ra được. Gió mùa hè nhẹ nhàng thổi qua, ruộng lúa mạch hai bên đường như sóng biển dập dờn, trên bầu trời xanh thẳm thi thoảng có một hai chú chim ồn ào bay qua.
Mọi thứ đẹp như thế, tôi đột nhiên cảm thấy có phải mình quá tham lam, cứ làm bạn tốt với cậu ấy cả đời chẳng phải cũng rất tốt sao?
Nhưng tôi chỉ là một cô gái bình thường với những mơ ước bình thường, một trái tim bình thường, tôi thích Trương Gia Vũ, muốn được luôn ở bên cạnh cậu, không thể chấp nhận việc sau này cậu sẽ yêu một cô gái nào đó, kết hôn… điều đó như một con dao nhọn c ắm vào tim tôi. Tôi thừa nhận tại thời điểm này tôi ích kỷ, mù quáng, thậm chí còn hơi điên rồ, nhưng đó không phải tình yêu thời thanh xuân sao? Nếu không điên cuồng mù quáng thì liệu đó có được xem là tình yêu đích thực không?
Tôi không dám quay đầu, biết cậu ấy vẫn đi theo phía sau, động tác lái xe trở nên thục nữ hơn…
Nhớ đến người bạn qua mạng Đại Hải kia từng nói: Bạn có thể hỏi thẳng cậu ấy có thích bạn hay không.
Đạp đến đoạn con dốc dài, chúng tôi cùng xuống xe, thường thì chúng tôi sẽ đạp thẳng qua dốc nhưng hôm nay đồ nặng, đạp lên hơi khó khăn.
Tôi cố tình đi thật chậm đợi Trương Gia Vũ đi đến gần thì lấy hết can đảm hỏi: “Trương Gia Vũ, mình có thể hỏi cậu một việc không?”
“Được chứ.”
Tôi điều chỉnh hơi thở, chờ cậu lên song song cùng tôi.
Đúng lúc này một chiếc xe chở cát ầm ầm chạy qua, bụi bay xộc vào cổ họng khiến tôi ho sặc sụa, lời nói đã chuẩn bị kỹ càng bị sặc tan tác không còn một mảnh.
“Cần nước không?” Trương Gia Vũ hỏi, cậu cũng bị sặc bụi.
Tôi lắc đầu, “Không cần.”
Chờ chiếc xe cát kia đi xa, Trương Gia Vũ hỏi: “Cậu vừa mới nói muốn hỏi mình việc gì?”
“Ừm… là… cậu… mình…” Tôi căng thẳng đến lắp bắp.
Tôi nhìn con đường phía trước, lòng bàn tay đẩy xe đổ mồ hôi dấp dính, hạ quyết tâm dừng bước, quay đầu nhìn thẳng Trương Gia Vũ.
Thịch – thịch – thịch—
Khi cậu nhìn tôi, cảm giác hít thở không thông cũng dâng lên. Tôi dùng hết sức khiến mình bình tĩnh trở lại, ánh mắt cũng như bị nắng thiêu đốt lảng tránh đi nơi khác.
“Mình thích cậu.” Tôi nói rất nhanh, tốc độ nói bình thường của tôi đã nhanh gấp đôi người bình thường, lúc này tốc độ còn nhanh hơn cả giọng người dẫn chương trình Xuân vãn khi chèn quảng cáo vào gấp nhiều lần.
Sau khi nói xong, tâm trạng tôi thay đổi như chơi tàu lượn siêu tốc, như trút được gánh nặng thở hắt ra, nhưng nhìn thấy vẻ mặt bối rối của Trương Gia Vũ thì lại lo lắng.
Cậu thế là có ý gì? Chẳng lẽ đang suy nghĩ nên từ chối khéo léo thế nào để không làm tôi tổn thương sao?
Nhưng cậu lại nói: “Cậu mới nói gì? Mình nghe không rõ, cậu nói nhanh quá.” Trương Gia Vũ thật sự không nghe rõ, tôi nghĩ đổi lại là bất kỳ ai khác cũng không thể nghe rõ được.
Nhưng giây phút căng thẳng nhất đã qua, không khí đó, cảm giác đó, ánh mắt đó đều không còn nữa. Tôi không thể nào nói lại điều đó lần thứ hai, một chiếc xe chở cát thứ hai lại gầm rú chạy qua, bụi mù mịt nhuộm vàng cả bầu trời xanh.
Tôi che miệng mũi lại, không muốn nói nữa.
Trương Gia Vũ cũng che miệng lại, cậu hỏi nhỏ: “Chúng ta lùi lại sau một lát, chờ bụi trên kia lắng xuống rồi đi.”
Tôi và cậu ấy đứng ở dưới cột điện ven đường. Trương Gia Vũ đứng phía trái tôi, lấy thân mình che bớt ánh mặt trời thiêu đốt, tạo cho tôi một khoảng râm nho nhỏ. Cậu ấy lúc nào cũng tinh tế tỉ mỉ như vậy, khiến người ta như tắm mình trong gió xuân.
Tôi buồn bã chờ đợi, nếu cậu ấy thích tôi như tôi thích cậu ấy thì tuyệt vời biết bao!
Đến gần ngày thi đại học, những người mê chơi nhất ký túc xá cuối cùng đã nhận ra thời gian cấp bách, bắt đầu học tập không ngừng.
Lục Kiều học Anh văn kém nhất, khi đi học thường làm việc riêng, ghi chép lộn xộn, cậu ấy đọc một đoạn ngữ pháp ba lần vẫn không hiểu, nghi ngờ mình chép nhầm hay sao.
“Lão Lục, cho tao mượn vở ghi Anh văn được không?”
Trương Gia Vũ đang phơi quần áo: “Trong cặp tao đó, quyển màu xanh da trời, mày tự lấy đi.”
Lục Kiều c ởi trần từ giuờng trên xuống, cầm cặp Trương Gia Vũ lên lục lọi, không thấy quyển vở màu xanh đâu mà chỉ có một quyển màu xanh lá cây, nghĩ chắc Trương Gia Vũ nhớ nhầm.
Lục Kiều cầm quyển vở xanh lá cây lên, tiện tay lật ra, trong vở có một tấm ảnh dài tầm một inch.
Cậu tò mò cầm lên xem, phát hiện đó là tấm ảnh chân dung cận mặt của Lý An Tĩnh, phía sau viết bốn chữ rất nhỏ: Mình thích cậu.
Khi đó học sinh rất thịnh hành việc chụp ảnh chân dung cận mặt, để thu hút học sinh nên các tiệm ảnh tung ra đủ loại khuyến mãi, giảm giá, càng đông người càng có lợi, dẫn cả nhóm bạn thì còn được hưởng chiết khấu. Vi Vi cùng hai người bạn thân của mình đi chụp mấy tấm, phân phát cho mấy người bạn thân thiết để làm kỷ niệm.
Tấm ảnh này của Lý An Tĩnh là Trương Gia Vũ dùng một quyển tiểu thuyết không còn xuất bản để đổi với Vi Vi, cậu luôn cất trong vở toán của mình… không ai biết.
Trương Gia Vũ phơi quần áo xong, nhìn thấy Lục Kiều đứng ngây người trước giường, hỏi: “Mày tìm được chưa? Không ở trong cặp thì ở bên cạnh gối, hay để tao tìm giúp mày…”
Lục Kiều bình thường cợt nhả chợt nghiêm túc nhìn Trương Gia Vũ, cầm quyển vở trong tay huơ huơ: “Tao tìm được rồi.”
Trương Gia Vũ lấy quyển vở từ tay Lục Kiều, quay lưng lại, lặng lẽ cầm tấm ảnh chân dung đi, sau đó đưa tập cho Lục Kiều.
Lục Kiều nhướng mày, cậu lại nhìn mặt Trương Gia Vũ, giơ tay đấm đấm vai Trương Gia Vũ: “Người anh em, nói thật với mày, tao lớn từng này mới gặp được một người mình thật sự thích, mày có thể… Thôi, mày coi như tao chưa nói gì đi.”
Trương Gia Vũ nhìn Lục Kiều, ánh mắt chàng trai trẻ có mùi thuốc súng rõ rệt, đó là lãnh địa của mình quyết không thể cho người khác bước vào, kiên quyết bảo vệ, một sự phản kháng thầm lặng.
Lục Kiều lại nhướng mày, khôi phục lại dáng vẻ cười cợt như trước: “Cảm ơn người anh em, tao xong sẽ trả lại cho mày.”
Trương Gia Vũ mặt không cảm xúc dặn dò: “Nhớ trả tao trước tiết tự học tối.”
“Được.” Lục Kiều đáp.
Lục Kiều hoàn toàn không có tâm trạng để đọc vở ghi, cậu bực bội gãi đầu, thời gian không bao lâu sau trả lại cho Trương Gia Vũ.
Thời gian ngày hôm đó trôi qua thật chậm, cuối cùng Trương Gia Vũ hạ quyết tâm.
Trước giờ tự học buổi tối, cậu đem một lá thư đã viết kẹp vào vở, chàng trai trẻ quyết định dũng cảm một lần, dũng cảm nói với Lý An Tĩnh những lời giấu trong lòng, cô là mặt trời nhỏ, là người cậu muốn bảo vệ cả đời, là người quan trọng hơn cả sinh mệnh của cậu.