• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong tiệc chia tay, Trương Gia Vũ luôn có tâm trạng thấp thỏm, cậu ngồi ở vị trí nổi bật nhất để nhận lời chúc phúc từ mấy dì mấy cô hàng xóm.

“Lão Trương, tôi ngưỡng mộ anh quá, con trai ưu tú thế này, sau này anh cứ ngồi yên chờ hưởng phúc.”

“Tiểu Vũ tương lai xán lạn, đúng là cho nhà họ Trương chúng ta đủ thể diện!”

“Sau này kiếm được nhiều tiền đừng quên chú hai con.”

“Thượng Hải là thành phố mang tính quốc tế hóa, Tiểu Vũ qua đó chắc chắn sẽ được mở mang tầm mắt, về sẽ kể cho chúng ta nghe những điều mới mẻ ở đó.”

“Nhìn thấy Tiểu Vũ giỏi giang thế này, mẹ con trên trời cũng rất vui.”

Tâm trạng căng thẳng của Trương Gia Vũ nhanh chóng bị những lời này đánh bại, cậu buồn bã bưng ly lên uống cạn sạch một ly bia, cậu uống rượu không giỏi nên mặt nhanh chóng đỏ bừng lên.

Sau khi mẹ qua đời, trong lòng cậu như thiếu đi một khoảng, vui vẻ, đau khổ, trưởng thành, mỗi giai đoạn quan trọng trong đời cậu đều thiếu một người tham dự. Sự thiếu hụt này không thể bù đắp khiến niềm vui trong lòng Trương Gia Vũ luôn phủ một màu xám.

“Chúc mừng nha, ‘trùm học’!” Vi Vi khoác vai Lâm Lỗi đi đến trước mặt Trương Gia Vũ.

Trương Gia Vũ ngẩng đầu, lịch sự mỉm cười.

Vi Vi đảo đảo mắt, ra vẻ bí mật: Trương Gia Vũ, chúng tớ chuẩn bị cho cậu một món quà to.”

“Hả?”

Vi Vi kéo Lâm Lỗi đứng qua một bên, khoa trương nói đùa: “Tăng tăng tăng tằng — đây là món quà lớn mà chúng tớ tặng cho cậu! Hahahahaha, cậu nói đi có bất ngờ không!”

Tôi cầm một bó hoa, nhìn Vi Vi không nói nên lời: “Triệu Vi Vi! Cậu nói bậy gì vậy?!”

Hôm nay Vi Vi đến là để kiếm chuyện, cô nháy mắt với tôi, “Tĩnh Tĩnh, tối nay tớ không đi xem phim, tớ muốn đi cùng Nhị Lỗi mua quần áo mới, cậu thấy dư vé này ra thì làm gì giờ? Hay là Trương Gia Vũ, cậu đi với Tĩnh Tĩnh đi, đừng bỏ phí bộ phim hay.”

Trương Gia Vũ nhận vé xem phim của Vi Vi, nhẹ nhàng “Cảm ơn”.

Tôi ném cho Vi Vi một ánh mắt “Cậu đủ rồi đó”, ý bảo cô ấy từ từ nghiệm ra, Vi Vi lại mặt dày nói: “Không cần cảm ơn tớ, đây là chuyện nhỏ không tốn sức, quân tử giúp người thành công mà.”

“Trương Gia Vũ, tụi tớ giao Tĩnh Tĩnh cho cậu, chăm sóc tốt cô ấy nhé.”

“Cứ yên tâm.” Trương Gia Vũ nhìn tôi cười làm tôi thấy rất ngượng.

Vì để thể hiện vẻ đẹp nhất của mình, Vi Vi với tôi lục tung tủ quần áo cô ấy, cuối cùng tìm được một chiếc váy cotton trắng, nói chiếc váy sẽ làm tôi trông thục nữ hơn.

Chuyên viên trang điểm tương lai Vi Vi nhận thầu kiểu tóc và trang điểm cho tôi. Ba chúng tôi ở nhà loay hoay cả tiếng đồng hồ, khi tôi đứng trước gương lần nữa bị vẻ đẹp của bản thân chinh phục thì mới đến cửa rạp trước chờ Trương Gia Vũ.

Tan tiệc, Viên Phương và Trương Phong tiễn khách khứa về, Trương Gia Vũ và Trương Gia Như dọn dẹp bàn tiệc, lái xe máy đi tặng rượu cho người chú thứ hai bị tật ở chân không tiện đi lại.

Trương Gia Như ngồi sau lưng anh trai không yên ổn, lúc ngửa đầu nhìn mây, lúc giơ tay bắt chuồn chuồn, suýt nữa làm vỡ bình rượu trong tay.

“Tiểu Như, em ngồi yên đi, đừng lộn xộn.”

“Dạ anh, em biết rồi.”

Không biết ai ném quả đào trên đường, còn là quả đào đặc trưng phương bắc to, cứng, giòn tan, Trương Gia Vũ không chú ý nên cán lên, quả đào không hỏng mà xe máy lại lật nghiêng.

Trương Gia Vũ và Trương Gia Như ngã thẳng xuống ruộng ngô bên cạnh.

May mà Trương Gia Như không bị thương, chỉ có Trương Gia Vũ không may như vậy, đầu gối và trán cậu bị trầy xước, cánh tay bị cành ngô cắt nhiều đường.

Một mình tôi đứng bên ngoài đợi rất lâu, rất lâu, tâm trạng đóng băng đến 0 độ, tôi đá những viên sỏi trên đất, cô đơn, bất lực.

Cuối cùng khi Trương Gia Vũ đến nơi, rạp chiếu phim đã đóng cửa, trên trán cậu dán băng gạc, liên tục xin lỗi tôi: “Xin lỗi, Tĩnh Tĩnh…”

“Không sao, vết thương trên trán cậu có nghiêm trọng không?” Thấy bộ dạng cậu như vậy, sự bất mãn trong lòng tôi tan thành mây khói.

Trương Gia Vũ sờ trán mình, cười nói: “Không có gì, chỉ là vết thương nhỏ thôi. Cậu đói bụng không, mình mời cậu đi ăn McDonal nhé?”

“Ừ.”

Tôi theo Trương Gia Vũ vào quán McDonal gần rạp chiếu phim, vì đã muộn nên trong quán còn ít khách. Chúng tôi chọn một chỗ ngồi gần cửa sổ, gọi một phần ăn gia đình xa xỉ.

“Cậu…” Chúng tôi đồng thanh nói, rồi lại đồng thời ngưng lại.

“Cậu nói trước đi!”

Trương Gia Vũ đưa miếng đùi gà ngon nhất và buger phomai đưa tôi, mở sẵn cả tương cà để chấm khoai tây chiên.

Tôi dự định dù bất kỳ giá nào, nếu bốn năm tới không thể thường xuyên gặp nhau, nếu chúng tôi sẽ phải người đằng đông người đằng tây sớm thì tôi còn gì phải băn khoăn nữa, bây giờ bày tỏ với cậu ấy, không cần do dự, không cần phải chờ đợi, không để lại thanh xuân quá nhiều tiếc nuối.

Nếu bị từ chối… tôi sẽ giả vờ như là một trò đùa, chỉ cần da mặt đủ dày, đủ quyết tâm, chúng tôi vẫn có thể làm bạn như cũ.

Quyết định thế đi!

“Thật ra…” Tôi siết chặt ly coca lạnh, căng thẳng khiến giọng nói run run.

Trương Gia Vũ nghiêm túc nhìn tôi, không khí giữa chúng tôi như ngưng đọng lại, tôi yên lặng điều chỉnh nhịp thở của mình, nhìn thẳng mắt cậu ấy, chậm rãi, mạnh mẽ nói ra câu nói canh cánh trong lòng từ lâu: “Mình thích cậu.”

Trương Gia Vũ cầm ly coca của mình, cậu nhìn tôi, miệng hơi hé ra.

Tôi vừa hồi hộp vừa mong đợi, không dám nhìn vào mắt cậu ấy, ngọn lửa trong lòng bùng cháy, nếu Trương Gia Vũ không nói lời nào chắc tôi nổ tung mất.

“Cậu nghiêm túc sao?” Trương Gia Vũ nhìn bóng người quen thuộc từ xa đi đến.

“Đương nhiên.” Tôi gật đầu thật mạnh.

Trương Gia Vũ nở nụ cười tươi tắn, còn rạng rỡ hơn cả mặt trời mùa hè cả vạn lần.

“Lý An Tĩnh?! Trùng hợp quá, ở đây mà có thể gặp được cậu!” Lục Kiều cầm túi đồ ăn thật to đi đến.

Tôi luống cuống không biết làm sao, cắn một miếng buger nói không đầu không cuối: “Hambuger này ngon thật!”

Lục Kiều vỗ vỗ ngực: “Hóa ra cậu thích ăn cái này, sau này chúng ta đến Bắc Kinh, hambuger cậu ăn tôi sẽ bao thầu hết.”

Tôi tiếp tục cắn từng miếng buger phomai, nhét đầy miệng để che giấu sự xấu hổ và khổ sở của mình.

“Ăn từ từ, coi chừng nghẹn.” Trương Gia Vũ quan tâm bảo.

Giây tiếp theo tôi nghẹn thật, thịt gà mắc ở cổ cực kỳ khó chịu, được hai người vừa cho uống nước vừa vỗ lưng mới chật vật bình thường trở lại.

Lục Kiều ồn ào một hai đòi chúng tôi cùng xem phim với cậu ta, còn nói muốn hát karaoke, nói rằng thời gian gặp nhau càng ngày càng ít. Bóng đèn siêu cấp bất khả chiến bại này ngồi giữa tôi và Trương Gia Vũ, cuối cùng ở KTV uống say nên được ôm về nhà.

Đêm hè, gió thổi mơn man, tôi và Trương Gia Vũ đi trên con đường không bóng người, trên người còn phảng phất hơi rượu. Bàn tay chúng tôi như có như không chạm vào nhau, có những lời không cần phải nói ra, tựa như tâm ý lẫn nhau đều đã rõ.

Mượn hơi men, lợi dụng bóng đêm, thừa dịp không người hay biết, nhân lúc mùa hè cuối cùng của thanh xuân, tôi lặng lẽ nắm lấy một ngón tay Trương Gia Vũ. Cậu ấy trở tay nắm lại ngay, mười ngón đan xen vào nhau, cảm giác gắn bó chặt chẽ này tuyệt không thể tả.

“Đến Bắc Kinh phải tự chăm sóc bản thân thật tốt, bên đó nhiều xe nhiều người, hoàn cảnh mới phải cố thích nghi.”

“Mình biết.”

“Lời mình nói đều nghiêm túc, trong KFC…”

“Mình biết.”

“Thật ra…”

“Mình biết hết.”

“Vậy sao trông cậu không được vui cho lắm…”

Trương Gia Vũ thở dài một hơi, “Mình vốn nghĩ người bày tỏ trước nên là mình, nhưng mà bị cậu giành mất, nhưng không sao, may mắn…”

May mắn đến cuối cùng Dương Phàm đã nói với Trương Gia Vũ về lá thư, cô ấy không nói với tôi mà nói thẳng với Trương Gia Vũ, cô gái ấy không buông tha cơ hội cuối cùng có thể ở riêng với Trương Gia Vũ.

May mắn là chúng tôi đã không bỏ lỡ nhau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK