Kỷ Mạnh thị lạ lùng nhìn nàng.
Kỷ Trà Huyên thở dài, nói: "Ở trong cung tứ nhi cũng không tiêu pha hoang phí, hoàng thượng thích người trung thực làm việc trong sạch, tổ mẫu..."
Kỷ Mạnh thị sửng sốt, sau đó nở nụ cười, quả nhiên bà cũng không nhìn lầm người.
Bà ta vỗ tay Kỷ Trà Huyên, ý bảo Kỷ Trà Huyên nhận lấy.
"Nguồn gốc Kỷ gia chúng ta không ở trong kinh thành."
Kỷ Trà Huyên hỏi: "Ngô Châu sao?"
Kỷ Mạnh thị gật đầu, nói: "Kỷ gia luôn có người đi theo con đường buôn bán, mấy năm nay phát triển không sai. Phụ thân ngươi là vị tiến sĩ đầu tiên của Kỷ gia trong mấy chục năm nay, những người đó tự nhiên sẽ nghe theo hắn."
Kỷ Trà Huyên lập tức hiểu rõ.
"Vậy tốt rồi!" Nàng nói.
Kỷ Mạnh thị nói: "Nương nương có thể yên tâm, phụ thân ngài rất có chừng mực."
Kỷ Trà Huyên nói: "Vậy thì tứ nhi yên tâm rồi."
Kỷ Mạnh thị thở dài: "Những gia đình như chúng ta, cần biết cân nhắc việc gì nặng việc gì nhẹ."Giống như nói cho mình nghe, cũng giống như nói cho Kỷ Trà Huyên nghe.
"Lời nói của tổ mẫu*, tứ nhi ghi nhớ." Kỷ Trà Huyên nói.
*Tổ mẫu: cách gọi của bà nội thời cổ đại.
Kỷ Mạnh thị nói: "Chỉ cần nương nương luôn mạnh khỏe, trong nhà đều yên tâm."
Kỷ Trà Huyên cười.
Kỷ Mạnh thị thấy thế, bà nói: "Lần này có thể vào cung, đã là ân huệ rất lớn của hoàng thượng, chúng ta không tiện ở lại quá lâu."
Kỷ Trà Huyên cũng có chút không muốn, nàng vừa định nói chuyện với Kỷ Mạnh thị.
Kỷ Mạnh thị lại nói: "Xin nương nương chú ý giữ gìn sức khỏe."
Kỷ Trà Huyên quay mặt đi, dường như đang nhịn xuống cảm xúc buồn bã vì phải chia tay người nhà.
Kỷ Mạnh thị thở dài, nói: "Còn xin nương nương gọi Trịnh thị đi ra, không có phẩm cấp lại không có ý chỉ, ở trong cung lâu sẽ trái với quy củ trong cung."
Kỷ Trà Huyên gật đầu, sau đó gọi: "Phùng ma ma."
Cửa bị đẩy ra, Phùng ma ma vững vàng đi đến.
"Nương nương."
Kỷ Trà Huyên nói: "đi mời quý nhân cùng Kỷ phu nhân, nhị phu nhân đến đây."
Phùng ma ma cúi người trả lời: "Vâng."
Sau khi Phùng ma ma lui ra ngoài, Lục Châu dẫn mấy người cung nữ vào rót thêm trà cho mọi người trong phòng.
Kỷ Trà Huyên không tiếp tục bảo các nàng ra ngoài nữa, chỉ nói chyện về việc trong nhà với Kỷ Mạnh thị.
Chỉ một lát sau, Tử Châu dẫn Kỷ Từ thị đi tới chính điện trước.
Những thái giám đứng phía sau các nàng đều nâng khá nhiều hộp gấm.
Kỷ Từ thị đi đến bên người Kỷ Mạnh thị, biểu hiện ra bộ dáng rất biết nghe lời.
Sắc mặt Kỷ Mạnh thị rất dịu dáng, ánh mắt nhìn Kỷ Từ thị càng ngày càng hài lòng hơn.
Chỉ sau một lúc, Kỷ Trà Phù cùng Kỷ Trịnh thị đi tới.
Hai người đều thỉnh an Kỷ Trà Huyên.
Kỷ Trà Huyên ra hiệu cho tiểu thái giám tặng những lễ vật này cho từng người.
Ba người hơi liếc nhìn nhau một cái.
Kỷ Mạnh thị rất hài lòng, vật này rất hợp ý cùng thân phận của bà ta.
Kỷ Trịnh thị nhìn qua hai bộ đồ trang sức, đều rất tinh xảo, quý giá, nhưng bà ta thì quý trọng hơn một ít, mà của Kỷ Từ thị lại tinh xảo hơn.
Xem ra người thứ nữ này rất có chừng mực.
Trong lòng Kỷ Từ thị cũng thoải mái hơn, bà lo lắng một cách vô ích rồi.
Có thể trèo lên phân vị tần trong thời gian ngắn sao có thể mắc phải sai lầm trong những việc nhỏ như vậy.
Ba người lập tức cảm ơn Kỷ Trà Huyên.
Kỷ Trà Phù mỉm cười ra hiệu cho Thị Cầm cùng Thị Kỳ chia cho mọi người những lễ vật mà nàng ta mang đến.
Trong đó lễ vật cho Kỷ Từ thị cùng ngũ đệ cũng vô cùng quý trọng.
Kỷ Trịnh thị không cảm thấy buồn.
Tỷ muội trong cung nâng đỡ lẫn nhau tốt hơn việc đối địch nhau, dựa vào sắc đẹp nữ nhi bà, hơn nữa cơ hội sắp tới, bà ta không nghĩ rằng một người thứ nữ vĩnh viễn có địa vị cao hơn nữ nhi mình.
Thiếp không thể được nâng lên thành chính thê*, tuổi của trưởng tử cùng thứ tử lại kém khá xa, không có nhiều lo lắng về người thừa kế gia tộc.
*Chính thê: vợ cả.
Nếu đã không có sự uy hiếp, bà tự nhiên sẽ rộng lượng hơn một ít, để thứ nữ trợ giúp nữ nhi một tay.
Ba người lại tạ ơn Kỷ Trà Phù.
Kỷ Trà Phù cười một cách lễ độ, sắc mặt Kỷ Trà Huyên hơi tối lại.
Sau khi các nàng đứng dậy, cho Tử Châu cùng tiểu Thuật tử đưa các nàng ra ngoài.
Sau khi mọi người đi ra, Kỷ Trà Phù lấy khăn tay lau khóe mắt.
Kỷ Trà Huyên luôn luôn im lặng không nói.
không biết qua bao lâu, không khí im lặng đã bị đánh vỡ.
"Hoàng thượng giá lâm!"
Kỷ Trà Huyên sững sờ, tại sao hắn lại đến vào lúc này.
Chẳng qua cũng luôn phải đi tiếp đón, Phùng ma ma đỡ Kỷ Trà Huyên đi về phía trước, Kỷ Trà Phù cũng đứng lên đi theo phía sau Kỷ Trà Huyên chờ ở trước cửa.
Lần này Triệu Tồn Hi đi ra ngoài rất đơn giản, chỉ dẫn theo Thường Toàn Hóa. hắn mới đi thỉnh an thái hậu, nghĩ lại những chuyện xảy ra hôm qua, nghĩ cũng vừa vặn tiện đường, cho nên đi tới nhìn nàng một cái.
"Hoàng thượng vạn phúc."
Triệu Tồn Hi đi đến trước mặt Kỷ Trà Huyên đỡ nàng dậy: "không cần đa lễ."
Kỷ Trà Huyên mỉm cười bám vào tay hắn đứng dậy.
Triệu Tồn Hi thấy Kỷ Trà Phù đứng phía sau Kỷ Trà Huyên, nói: "Dung quý nhân đang ở đây sao?"
Kỷ Trà Huyên nói: "Nhị tỷ tỷ vừa gặp người trong nhà cùng tần thiếp, tần thiếp muốn tạ ơn hoàng thượng đã cho tần thiếp cơ hội này."
Triệu Tồn Hi chỉ cười.
"Dung quý nhân cũng đứng dậy đi!"
Kỷ Trà Phù dịu dàng nói: "Tạ ơn hoàng thượng."
Triệu Tồn Hi nắm tay Kỷ Trà Huyên đi vào trong điện.
Kỷ Trà Phù cảm thấy hơi xấu hổ, nếu nàng ta còn ở lại đây sẽ bị người ta chán ghét. Có thể thấy Kỷ Trà Huyên cùng hoàng thượng nói chuyện nhẹ nhàng với nhau, trong khoảng thời gian ngắn nàng cũng không dám xen mồm.
Đầu cúi thấp đến không thể thấp hơn được nữa.
Khóe miệng Kỷ Trà Huyên hơi nhếch lên, tỷ tỷ của nàng quá ‘ngoan ngoãn, lễ độ’, nếu là người khác, đã sớm ném cho hoàng thượng vô số ánh mắt quyến rũ rồi.
Kỷ Trà Huyên chỉ trả lời "Ừ ừ" "Biết rồi", cũng thường xuyên gật đầu giống như gà con mổ thóc.
Nhưng Triệu Tồn Hi không chỉ không cảm thấy không thú vị, ngược lại rất vui mừng. Nguyên nhân vì, tuy câu trả lời rất đơn điệu, nhưng nụ cười xinh đẹp toát ra từ trong đáy lòng, nụ cười như vậy làm người ta nhìn thấy thật thoải mái dễ chịu, hơn nữa trong lúc lơ đãng cũng thả lỏng chính mình.
Kỷ Trà Phù nghe thấy hai người nói chuyện liền cảm thấy rất sửng sốt.
Đây là cách mà tứ muội muội ở chung với hoàng thượng sao? nói thật, Kỷ Trà Phù cúi xuống càng thấp, rất không thú vị, như vậy sao có thể duy trì sự hứng thú được.
"Kỷ tỷ tỷ... Kỷ tỷ tỷ..." không thấy người đâu đã nghe thấy tiếng nói trước.
Kỷ Trà Huyên nhíu mày, tuy Kỷ Trà Phù cúi đầu, nhưng trong mắt lại hiện lên sự âm trầm.
Sao nàng ta lại đến đây?
đang nghĩ tới, Trương Vũ Oánh đã xuất hiện ở bên ngoài chính điện, nàng ta đỡ tay cung nữ bên người, chẳng qua ánh mắt lại nhìn chằm chằm hộp gấm mà mình bưng trong tay.
Thường Toàn Hóa đứng ở ngoài cửa liếc mắt nhìn Triệu Tồn Hi một cái, phát hiện Triệu Tồn Hi cũng không có ý muốn ngăn lại, hắn không có động tác gì.
trên khuôn mặt Trương Vũ Oánh mang theo tươi cười, khi ả ta cách cửa điện chưa đến năm bước thì rõ ràng phát hiện ra Thường Toàn Hóa đang canh giữ ở bên ngoài. Sau đó ngẩng đầu nhìn vào phía trong, nhìn thấy Triệu Tồn Hi đang ngồi trên ghế ở chính giữa và Kỷ Trà Huyên, cùng với Kỷ Trà Phù đang đứng ở một bên.
Nàng ta hoảng hốt quỳ xuống, nói: "Hoàng... Hoàng... Tần thiếp đã thất lễ rồi!"
Triệu Tồn Hi nhìn về phía nàng ta, nói: "Ngươi là ai?"
Trương Vũ Oánh cảm thấy thật thất vọng, nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần, nói: "Tần thiếp là Trương tài tử ở Chung Vân Hiên thỉnh an hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế."
Triệu Tồn Hi nói: "Miễn lễ, ngẩng đầu lên đi."
Kỷ Trà Huyên nhìn qua, cười nhạt trong lòng.
Kỷ Trà Phù thầm hận trong lòng, nữ nhân này yên lặng được mấy tháng, bây giờ lại tới rồi.
Trương Vũ Oánh chậm rãi ngẩng đầu, nhưng ánh mắt lại không dám nhìn thẳng vào Triệu Tồn Hi.
Kỷ Trà Huyên vừa nhìn, chỉ thấy Trương Vũ Oánh mặc một bộ cung trang* màu xanh, khuôn mặt thanh tú** phối hợp với búi tóc đơn giản thuần khiết, rất có khí chất trong trẻo dịu dàng cùng linh hoạt của con gái Giang Nam, càng khó hơn là, lúc này ả ta là một tài nữ rất có phong độ của người học hành.
*Cung trang: loại quần áo chính mà phi tần mặc.
**Thanh tú: ý nói khuôn mặt không quá xinh đẹp nhưng rất dễ nhìn.
Trước kia Trương Vũ Oánh mặc dù có danh tiếng tài nữ, nhưng nàng ta luôn trang điểm rực rỡ, nhưng bây giờ, nàng ta lại bỏ cách trang điểm ăn mặc rực rỡ, sửa lại phong cách như vậy, thế nhưng khiến người ta cảm thấy sáng ngời.
Nữ nhân này... Dám tính kế nàng, ả ta trở nên thông minh, hay có người chỉ dạy?
Ánh mắt Kỷ Trà Phù lóe ra.
Triệu Tồn Hi kêu lên: "Trương tài tử?"
Trương Vũ Oánh kính cẩn kêu lên: "Tần thiếp ở đây."
"Ngươi tới tìm Kỷ tần sao?"
Trương Vũ Oánh nói: "Hồi nhỏ tần thiếp thường cùng mẫu thân đến Kỷ phủ bái kiến Kỷ lão phu nhân cùng Kỷ phu nhân, từng kết bạn cùng hai vị tỷ tỷ, hôm nay nghe nói Kỷ lão phu nhân cùng Kỷ phu nhân vào cung, tần thiếp liền tới gặp mặt."
Triệu Tồn Hi nhìn thấy hộp lễ vật trong tay Trương Vũ Oánh, hắn nhìn về phía Kỷ Trà Huyên, lại liếc mắt nhìn Kỷ Trà Phù một cái.
Kỷ Trà Phù thật bình tĩnh, Kỷ Trà Huyên lại lạnh nhạt quay mặt đi.
"đi vào đi." Triệu Tồn Hi nói.
Trương Vũ Oánh nhịn xuống sự kích động trong lòng, nàng ta chậm rãi bước vào trong điện.
Kỷ Trà Phù hừ lạnh một tiếng trong lòng, nếu không phải hoàng thượng ở đây, nàng nhất định sẽ cho ả ta một sự trừng phạt suốt đời khó quên. Lần này nếu chỉ thầm nghĩ muốn tranh thủ tình cảm thì thôi, nếu còn muốn tính kế tứ muội muội như trước kia, tất nhiên nàng sẽ không bỏ qua cho ả ta.
Nàng ta đứng ở trong chính điện.
Trước tiên thỉnh an Triệu Tồn Hi, sau đó lại thỉnh an Kỷ Trà Huyên cùng Kỷ Trà Phù.
Triệu Tồn Hi không lập tức gọi nàng đứng dậy, ngược lại nói với Kỷ Trà Huyên: "Tỷ muội các nàng nói chuyện đi, trẫm còn có tấu chương cần phê duyệt."
Vẻ mặt Kỷ Trà Huyên càng hiền dịu hơn, nói: "Tần thiếp tiễn đưa hoàng thượng."
Triệu Tồn Hi gật đầu, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Kỷ Trà Phù cũng cúi người xuống, nói: "Tần thiếp cung đưa hoàng thượng."
Trương Vũ Oánh quỳ một bên, nói: "Tần thiếp cung đưa hoàng thượng!"
Sau khi Triệu Tồn Hi mang theo Thường Toàn Hóa rời đi, Kỷ Trà Huyên lạnh lùng nhìn Trương Vũ Oánh vẫn đang quỳ gối trong phòng.
Kỷ Trà Phù đi đến bên người Trương Vũ Oánh, nhìn từ trên xuống dưới.
"Lâu rồi không gặp Trương muội muội."
Trương Vũ Oánh bày ra bộ dáng thật cung kính, nói: "Bái kiến Dung tỷ tỷ."
Kỷ Trà Phù cảm thấy vô cùng khó chịu, giờ phút này tuyệt đối không thể làm ra chuyện gì với Trương Vũ Oánh, nếu không hậu cung sẽ có lời đồn tỷ muội các nàng không tha cho cả tỷ muội thân thiết.
"Tỷ muội với nhau sẽ không cần có nhiều quy củ như vậy." Kỷ Trà Phù ôn hòa thoải mái nói.
Trương Vũ Oánh sửng sốt, nhưng vẫn không đứng dậy, ả ta vụng trộm liếc nhìn về phía Kỷ Trà Huyên đang ngồi ở ghế trên.
Kỷ Trà Huyên chậm rãi uống một chén trà nóng, nói: "Nhị tỷ tỷ nói đúng, Trương tài tử mau đứng lên đi, hôm nay bản cung còn muốn cảm ơn tài tử đây."
Trương Vũ Oánh sững sờ, Kỷ Trà Huyên cười nói với Chi Thảo đang đứng hầu hạ bên cạnh: "Chi Thảo, còn chưa nhận lễ vật mà tài tử đưa sao."
Chi Thảo vừa nghe, cũng cực kỳ không thích vị Trương Vũ Oánh này, nhưng nàng vẫn đi đến trước mặt nàng ta.
Trương Vũ Oánh mỉm cười với Chi Thảo, sau đó tự mình đưa hộp lễ vật đến tay Chi Thảo.
"Bản cung thay Kỷ gia cảm ơn tài tử đã tặng đồ."
Trương Vũ Oánh ngượng ngùng cười nói: "Đây là chuyện ta phải làm, Kỷ lão phu nhân cùng Kỷ phu nhân đối xử rất tốt với Vũ Oánh, lại là trưởng bối* của Vũ Oánh."
*Trưởng bối: ý nói người lớn tuổi có quan hệ thân thiết, lớn hơn một thế hệ
Kỷ Trà Huyên thở dài một hơi: "Trương tài tử nhớ tình cảm ngày xưa như thế, khiến bản cung cùng nhị tỷ tỷ cảm thấy thật vui mừng."
Khuôn mặt Trương Vũ Oánh đỏ lên, nếu nàng không hiểu ra sự châm chọc trong lời nói này liền uổng phí nàng sống mười sáu năm. Nàng báo nói thầm không cần tức giận, nàng nghĩ chiếm được sủng ái của hoàng thượng trong cung.
Bây giờ thật vất vả mới có biện pháp, nàng không thể buông tha cho cơ hội này.
Tài nữ có sự kiêu ngạo của tài nữ, Kỷ Trà Huyên cùng Kỷ Trà Phù thấy Trương Vũ Oánh không hề tức giận, vị Trương tài tử này tiến bộ lên rất nhiều trong mấy tháng thất sủng.
Trương Vũ Oánh thở ra một hơi thật sâu, lời nói châm chọc nhưng cũng có sự ‘vui mừng’ thật sự, nàng ta cười nói: "Nương nương cùng Dung tỷ tỷ hiểu rõ tấm lòng của muội muội, muội muội cũng yên tâm."