Cho nên, vị thánh thượng này, cũng không phải người có thể dễ dàng lừa dối.
Hiện tại đứng đầu hậu cung Lưu hoàng hậu là chính phi của thánh thượng khi vẫn còn là Xương vương, nghe nói rất hiền lành có năng lực, bất quá dưới gối nàng chỉ có nhị công chúa Triệu Thù Linh năm nay chín tuổi. Hoàng Đức phi cũng là sườn phi Xương Vương phủ, khi thánh thượng đăng cơ, nàng chỉ được phong làm chiêu nghi, sau này sinh đại hoàng tử Triệu Lịch mới được thăng chức thành Nhị phẩm Đức phi. Ngoài ra, trong hậu cung còn có Ngô tiệp dư cùng Ngụy tiệp dư cũng là người cũ trong vương phủ.
Thánh thượng đăng cơ chín năm, từng tuyển tú hai lần vào năm thứ ba và năm thứ sáu, bất quá phạm vi tuyển tú của hai lần này rất nhỏ, hai lần tổng cộng chỉ có tám vị tú nữ tiến cung.
Được sủng ái nhất là Thường phi chủ vị chính điện Thích Phương cung, nàng tiến cung từ năm thứ sáu, ba năm sau được thăng làm nhị phẩm phi tử, có thể thấy nàng được sủng ái bao nhiêu.
Mặt khác có Ngưng Vân tần sinh tam công chúa Triệu Cơ, cũng là nhân vật trọng yếu trong cung. Ngoài ra, còn có một vị Đan tu hoa cũng rất được sủng ái.
Lần này tuyển tú nữ trên phạm vi cả nước, có mười tám vị tú nữ tiến cung, quả nhiên là ân sủng khó liệu.
Kỷ Trà Huyên sau khi nhớ kỹ một ít thông tin cơ bản trong cung, liền vẫy tay để hai tiểu thái giám lui ra.
Chi Thảo đỡ Kỷ Trà Huyên tiến vào nội điện.
Chi Thảo giúp Kỷ Trà Huyên tẩy trang, Kỷ Trà Huyên nói: “Chi Thảo, ngươi về sau hãy chú ý một chút mấy thái giám cung nữ này.”
Chi Thảo là người được Nguyệt di nương tự mình chọn lựa, năng lực không tệ. Nàng hiểu ý của Kỷ Trà Huyên, bèn hỏi: “Tiểu thư nghi bọn họ là người của các cung khác?”
Kỷ Trà Huyên nói: “Ai nói không phải, tuy rằng ta ở nơi hẻo lánh, nhưng chung quy ta vẫn lấy thân phận quý nhân vào cung, không biết có bao nhiêu người muốn đối phó. Huống chi, chúng ta cùng Vinh Thọ cung chỉ cách một bức tường, tuy rằng thái hậu không hỏi thế sự, cũng không để người khác thường xuyên đi qua thỉnh an, nhưng phân lượng của thái hậu vẫn rất nặng.”
”Tiểu thư, hôm nay có cần phải đi thỉnh an thái hậu không?”
Kỷ Trà Huyên nói: “Sao có thể đi? Thân phận ta căn bản không đủ để đi qua bái kiến thái hậu, nếu nóng vội đi qua, thái hậu tất nhiên không vui, rất có khả năng sẽ không triệu kiến, đến lúc đó không chỉ có hoàng thượng chán ghét ta, thậm chí còn gặp phải sự cười nhạo của các cung khác.”
Chi Thảo gật gật đầu, bất quá nàng vẫn lo lắng nói: “Nhưng mà tiến cung, không chủ động bái kiến thái hậu, chủ tử không khỏi có vẻ vong ân...”
Kỷ Trà Huyên nghĩ nghĩ, nói: “Cho nên hôm nay ngươi đi Vinh Thọ cung, hỏi thăm một chút ma ma bên người thái hậu.”
Chi Thảo có chút không rõ, Kỷ Trà Huyên nói: “Ta ở trong nhà không phải có chép Kinh Phật sao, cũng mang đi qua. Ma ma tất nhiên sẽ vụng trộm truyền lời cho thái hậu, nếu thái hậu nguyện ý triệu kiến, tự nhiên sẽ phái ma ma đến Tĩnh An cung, nếu không đồng ý... Chi Thảo, ngươi hãy đem cuốn Kinh Phật này giao cho ma ma!”
Chi Thảo hiểu rõ, vội vàng gật gật đầu.
Kỷ Trà Huyên có chút mỏi mệt day day mi tâm, phất tay bảo Chi Thảo: “Ngươi đi đi.”
Chi Thảo thi lễ xong liền lui xuống.
Để nàng ở Tĩnh An cung không biết là chủ ý của ai?
Kỷ Trà Huyên cẩn thận nghĩ, cuối cùng vẫn lắc lắc đầu, hiểu biết của nàng đối với mọi người trong hậu cung cũng chỉ ở mặt ngoài, căn bản không thể phỏng đoán.
Chi Thảo mới rời đi một lát, Tiểu Đinh Tử ngoài cửa nội điện báo lại.
”Chủ tử, Xuân Nhi cô cô bên người hoàng hậu nương nương mang đồ ban thưởng tới.”
Kỷ Trà Huyên nói: “Đều nhận lấy, sau đó phái người đi tạ ơn hoàng hậu nương nương.”
”Dạ, chủ tử.”
Lại qua nửa ngày, Đức Ninh cung - Đức phi, Thích Phương cung - Thường phi cùng chủ vị các cung đều lục đục phái cận thị đi lại ban thưởng. Còn có chủ vị các hiên ở trong các cung khác cũng phái người tặng lễ.
Kỷ Trà Huyên đều sai người đi tạ ơn nương nương, chủ tử các cung.
Người Tĩnh An cung đi qua đi lại, bận rộn vô cùng.
Rốt cục, Chi Thảo đã trở lại. Cùng đi còn có một lão ma ma, Kỷ Trà Huyên được thái giám thông báo liền vội vàng ra nội điện nghênh đón.
Lão ma ma thấy Kỷ Trà Huyên đi ra nghênh đón, trên mặt có một chút vừa lòng.
”Lão nô tham kiến Kỷ quý nhân.”
Kỷ Trà Huyên nói: “Ma ma mau đứng lên!” Lại cho Chi Thảo một ánh mắt, Chi Thảo hiểu ý, ma ma còn chưa hành lễ xong đã nâng bà dậy.
Lão ma ma trong lòng thoải mái, nhưng vẫn chưa biểu hiện ra ngoài.
”Lão nô đến truyền ý chỉ thái hậu, tuyên Kỷ quý nhân yết kiến.”
Kỷ Trà Huyên quỳ xuống tạ ơn: “Tần thiếp tuân chỉ.”
Lão ma ma rời đi trước, Kỷ Trà Huyên đứng lên, sau đó Chi Thảo đỡ nàng đi ra ngoài điện. Lão ma ma đi đến trước mặt Kỷ Trà Huyên dẫn đường cho nàng. Kỷ Trà Huyên âm thầm tán thưởng, người bên cạnh thái hậu quả nhiên bất phàm, tuân thủ nghiêm ngặt cung quy lễ tiết, căn bản không ỷ vào quyền thế thái hậu làm ra chuyện vi phạm cung quy.
Tĩnh An cung và Vinh Thọ cung chỉ cách một bức tường.
Đi không đến một khắc, Kỷ Trà Huyên liền đến bên ngoài Vinh Thọ cung, đã sớm có cung nữ chờ ở ngoài cung, nhìn thấy Kỷ Trà Huyên liền thi lễ.
Đến bên trong điện, thái hậu ngồi ở chủ vị nghe cung nữ đọc sách.
”Tần thiếp thỉnh an hoàng thái hậu, hoàng thái hậu vạn phúc kim an.”
Thái hậu vung tay lên, cung nữ đọc sách lập tức lui xuống.
Bà đánh giá Kỷ Trà Huyên vẫn còn hành lễ, động tác quy phạm nghiêm cẩn, trong lòng cũng hài lòng thêm một phần.
”Đứng lên đi.”
”Tạ thái hậu.”
”Ngươi đến đây.”
Kỷ Trà Huyên không do dự hay sợ hãi đi tới, thấy thái hậu muốn đứng dậy, nàng vội vã đưa tay đỡ lấy bà.
Thái hậu đi vài bước, rồi nói với Kỷ Trà Huyên: “Tâm ý của ngươi ai gia nhận, ngươi thật là một hài tử hiếu thuận.”
Trên mặt Kỷ Trà Huyên lộ ra thần sắc cao hứng, nàng nói: “Thái hậu thích, tần thiếp rất cao hứng ạ.”
Thái hậu hiền hoà cười cười.
Kỷ Trà Huyên đánh giá thái hậu, mặc dù hơn năm mươi tuổi, nhưng có vẻ thập phần kiện khang, mơ hồ có thể thấy được bộ dáng thanh tú khi còn trẻ tuổi, thái hậu có một loại hơi thở làm cho người ta vô cùng thoải mái, hơn nữa chung quanh thấm mùi đàn hương, nàng càng cảm thấy thái hậu hòa ái dễ gần.
”Ngươi đứa nhỏ này gọi là Trà Huyên?”
Kỷ Trà Huyên đáp: “Dạ.”
Thái hậu vỗ vỗ tay Kỷ Trà Huyên đang đỡ bà, hiền hoà nói: “Vào cung phải hầu hạ hoàng thượng thật tốt, con nối dòng của hoàng thượng rất ít, ai gia nhìn ngươi có phúc, hi vọng ngươi có ngày sinh thêm cho ai gia vài tôn nhi.”
Kỷ Trà Huyên ngượng ngùng gật gật đầu.
Ánh mắt Thái hậu lóe ra thần sắc vừa lòng.
Lúc này, bên ngoài điện truyền đến thanh âm thỉnh an “Hoàng thượng cát tường“.
Ánh mắt Kỷ Trà Huyên chợt lóe, trên mặt thái hậu lộ ra thần sắc cao hứng, chuẩn bị đi ra ngoài điện đón, cung nữ ma ma đứng một bên muốn tiến lên đỡ bà, lại bị thái hậu ngăn lại.
Bà cầm tay Kỷ Trà Huyên đi ra ngoài.
Chú thích:
1. Một khắc: một trong những đơn vị đo thời gian của Trung Quốc thời xưa, tương đương với 15 phút hiện nay.