• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Natalie Pham

Thời đại này, thứ nữ vẫn bị dạy dỗ kém hơn đích nữ. Vị Vương lương nhân này cũng là thứ nữ, nhưng nàng ta khá may mắn, Vương gia chỉ có một người nữ nhi, cho nên từnhỏ nàng ta được nuôi dạy bên người mẹ cả.

Chơi một ván, Vương lương nhân chơi cờ khá được, có thể thấy Vương lương nhân cũng là người có tính toán.

"Ngươi đi gặp Kỷ dung hoa chưa?"

Vương lương nhân căng thẳng nói: "Tần thiếp còn chưa kịp..."

Kỷ Trà Huyên ngẩng đầu, nhẹ nhàng liếc mắt nhìn nàng ta một cái.

"Ngươi cùng Kỷ dung hoa ở chung một cung, sau khi về sống chung thật tốt với Kỷ dung hoa."

Vương lương nhân vội vàng đáp ứng.

Kỷ Trà Huyên đánh một quân cờ xuống, Vương lương nhân cũng do dự đánh xuốngmột quân cờ.

"Ngươi quá cẩn thận rồi, quân đen của bản cung có sơ hở lớn như vậy, ngươi cũngkhông biết phá sao?"

Vương lương nhân nói: "Tần thiếp không dám!"

Kỷ Trà Huyên đặt quân cờ trong tay xuống, sau đó nói với Vương lương nhân:

"Nhớ kỹ lời ngươi nói đêm nay."

Vương lương nhân lập tức đứng dậy, nói trước mặt Kỷ Trà Huyên: "Tần thiếp nguyện ýđi theo nương nương, không dám hai lòng."

Kỷ Trà Huyên nhìn Vương lương nhân, nhẹ giọng nói: "Cảm giác bị vắng vẻ không dễ chịu đi!"

Vương lương nhân cúi đầu, sau lưng ứa ra mồ hôi lạnh, nàng ta run rẩy nói: "Tần thiếp biết sai, không nên phỏng đoán ý nghĩ của nương nương."

Kỷ Trà Huyên nói: "Trở về đi, bản cung cùng Kỷ dung hoa là tỷ muội ruột, quá cẩn thận, ngược lại khiến bản cung không vui."

Lòng Vương lương nhân chìm xuống, nàng ta không đến chỗ Kỷ dung hoa lại đến đây, một là lấy lòng Kỷ Trà Huyên, thứ hai cũng muốn thử xem hai tỷ muội có thân mật như bên ngoài hay không.

Nhưng nàng ta không chỉ không được đến kết quả như mong muốn, ngược lại vì nàng ta tự cho là thông minh lại bị Kỷ Trà Huyên gõ.

"Tần thiếp hiểu rõ."

Kỷ Trà Huyên nhẹ nhàng gật đầu, sau đó gọi người bên ngoài tiến vào tiễn Vương lương nhân rời đi.

Vương lương nhân vừa đi, Kỷ Trà Huyên cảm thán, người này có thể dùng, nhưng tuyệt đối không thể cho nàng ta có con. Có con nối dòng, nàng ta sẽ có dã tâm, một người thông minh có dã tâm, tất nhiên không cam lòng thần phục nàng.

một đêm chậm rãi đi qua.

Ngày thứ hai, Ninh quý tần bắt đầu phân phát tiền hàng tháng.

Kỷ Trà Huyên cũng bắt đầu quen thuộc việc quản lý hậu cung, trong thời gian ngắn, cũng rất bận rộn.

Đến buổi chiều, người của cung Thích Phương cùng người của Ninh quý tần rốt cục có tranh chấp, chẳng qua Thục phi còn bị giam cầm, Ninh quý tần lại có chiếu lệnh, cho nên người của cung Thích Phương cũng không chiếm được tiện nghi, ngược lại còn bị Ninh quý tần đưa đi Thận Hình tư với tội bất kính tranh cãi ầm ĩ.

Hậu cung đều chấn động.

Tuy Thục phi bị phạt, nhưng vẫn còn uy vọng, Ninh quý tần vừa được quyền thế nhưng đã bắt đầu tranh chấp với Thục phi, thực sự khiến người ta kinh ngạc.

Cung Thích Phương.

Sắc mặt Thục phi rất xấu xí, xem chiếu lệnh, Thục phi hận không thể xé nát.

Thế nhưng bảo nàng ta trả lại tất cả trong vòng một ngày? Nhưng lại trừ đi một nửa tiền tháng của nàng ta, thậm chí trên chiếu lệnh còn nói đây là kết quả Ninh quý tần tính toán cho nàng ta. Bởi vì nếu tính thẳng ra, nàng ta muốn trả hết phải cần hai năm. Ninh quý tần sợ Thục phi lo lắng, cho nên chia nhỏ ra, mỗi tháng phát một nửa, trả lại trong vòng bốn năm.

Thục phi rất giận dữ, không có tiền tháng, nàng ta bảo người nhà đưa tới một ít cũng được. Cố tình Ninh quý tần còn phát một nửa, một nửa căn bản là tiền tháng của tiệp dư.

Đây là sự vẽ mặt thật rõ ràng.

Chuyện tiền tháng, Thục phi không để ý đến tiền bạc, nàng ta chỉ để ý đến mặt mũi.

hiện tại nàng ta không thể ra cung, phái người ra ngoài cũng sẽ bị Ninh quý tần đưa vào Thận Hình tư, nhưng hoàng thượng vẫn tức giận cũng không muốn gặp nàng.

Thục phi chỉ có thể trơ mắt nhìn Ninh quý tần mang người chuyển đi rất nhiều đồ vật trong cung điện của nàng ta.

Kỷ Trà Huyên nghe được tin tức này, cũng không tỏ thái độ.

Tuy Ninh quý tần hoàn toàn đắc tội với Thục phi, nhưng không thể phủ nhận, lúc này nàng ta đã tạo được uy quyền. Có lẽ còn kém hơn Kỷ Trà Huyên, nhưng trong hậu cung cũng coi như người độc nhất.

Đến buổi tối, thời gian Khiêm dung hoa bị phạt cũng đến rồi.

Kỷ Trà Huyên phái người đi đọc chiếu lệnh đặc xá.

một lúc sau tiểu Thuật tử trở về nghe lệnh.

"Ngày mai cho Khiêm dung hoa chuyển cung đi."

Tiểu Thuật tử gật đầu.

Chuyện Vân quý tần mất được che giấu rất kín, Kỷ Trà Huyên cũng chỉ đoán đượcmột ít, cho nên Khiêm dung hoa mặc dù nghi ngờ, nhưng vẫn chuyển qua.

Nhưng dựa theo lệ thường, sau khi chuyển cung sẽ đến tạ ơn.

Nhưng Khiêm dung hoa chưa từng tới, nàng ta chỉ phái một người cung nữ đến nóiKhiêm dung hoa sinh bệnh, muốn Kỷ Trà Huyên thông cảm.

Kỷ Trà Huyên sớm biết tính tình của Khiêm dung hoa, không đến cũng tốt hơn.

Ngày này, ánh nắng mặt trời chói chang.

Cung Đức phi mang theo đại hoàng tử cùng đại công chúa đi lên xe cầu phúc.

Kỷ Trà Huyên nhìn đội ngũ chậm rãi rời đi, cả trái tim của nàng mới hạ xuống, sự việc này cuối cùng cũng không xảy ra sai lầm.

Những người ra tiễn cũng chậm rãi quay về hậu cung.

Hoàng hậu đã sớm được hầu hạ quay về cung Chiêu Phượng, nàng ta tất nhiên rất quý trọng thai nhi lần này, đây là chuyện mọi người trong hậu cung đều biết.

Tuy Thục phi không được bỏ lệnh cấm, nhưng hôm nay lại có thể đi ra.

Đối với kẻ thù cũ như Kỷ Trà Huyên, nàng ta tự nhiên không có sắc mặt tốt, nhưng cũng có cảm giác nghiến răng nghiến lợi với Ninh quý tần.

Ninh quý tần chậm rãi đi tới, thoạt nhìn vô cùng thoải mái.

Ngày hè nắng chói chang, mọi người đều có cảm giác nóng bức không khoẻ, Ninh quý tần thoải mái như vậy khiến mọi người cực kỳ hâm mộ. Dưới ánh nắng mặt trời tiễn Cung Đức phi, đại hoàng tử cùng đại công chúa, không ít người đã toát mồ hôi.

Nhưng Ninh quý tần không hề cảm thấy nóng, nhìn kỹ màu da nàng ta, tuyết trắng như ngọc, cũng hợp với từ băng cơ ngọc cốt.

"Tử Châu, đỡ bản cung đi qua nghỉ ngơi một chút." Kỷ Trà Huyên nói.

Tử Châu gật đầu.

Những người đi sau nghe Kỷ Trà Huyên lên tiếng, ồn ào nhìn bốn phía, xem ra cũng chuẩn bị đi nghỉ ngơi một lát.

Kỷ Trà Huyên đi đến đình có bàn đu dây bên kia.

Các phi tần còn lại cũng tự tìm chỗ nghỉ ngơi, chỉ một lát đã bị chiếm đầy, người thừa lại đành tiếp tục đi về phía trước. Ngoài đình hoa quý nở rộ tỏa ra hương thơm, thường xuyên đưa tới bươm bướm. Bươm bướm cùng đóa hoa càng tỏa sáng hơn khi mặt trời đãkhuất, có vẻ cực kì đẹp mắt.

Đột nhiên, một tiếng thét chói tai vang lên.

Kỷ Trà Huyên cùng Tử Châu lập tức nhìn lại về phía đó.

Bị núi giả che lấp, Kỷ Trà Huyên nhíu mày, Tử Châu hiểu ý Kỷ Trà Huyên, nhảy lên mấy cái đã biến mất trước mắt Kỷ Trà Huyên.

Kỷ Trà Huyên chậm rãi đi vòng qua, không ít người cũng tụ tập lại.

Ngoài núi giả là một con đường nhỏ, kề bên là một hồ sen.

Khi Kỷ Trà Huyên đến, đã thấy có tiếng động trong hồ sen.

Rất nhanh, Tử Châu ướt sũng dẫn theo hai người hiện ra.

Là Kỷ Trà Phù cùng Trương Vũ Oánh.

Tử Châu bấm hai điểm trước ngực hai người, trong miệng họ bèn chảy ra nước. Trương Vũ Oánh ho khan rồi tỉnh lại. Nhưng Kỷ Trà Phù vẫn không tỉnh lại.

"Máu... Máu... Gặp đỏ!" Tô dung hoa cách gần nhất chỉ vào Kỷ Trà Phù kêu to lên.

Lúc này Kỷ Trà Huyên cũng chạy vội tới, lạnh lùng nói: "Còn không gọi thái y cho bản cung."

Mọi người hoảng sợ bởi giọng điệu nghiêm túc của Kỷ Trà Huyên, lập tức có thái giám chạy nhanh tới viện thái y.

Kỷ Trà Huyên ngồi xuống nhìn Kỷ Trà Phù, kêu lên: "Nhị tỷ tỷ... Nhị tỷ tỷ..."

Kỷ Trà Phù dường như nghe thấy Kỷ Trà Huyên kêu lên, nàng ta nỗ lực mở mắt ra: "Đau... Đau... Đứa nhỏ, phải bảo vệ đứa nhỏ!"

Lời nói của Kỷ Trà Phù phảng phất như sấm sét giữa trời quang.

Vốn mọi người thấy dưới người Kỷ Trà Phù có máu còn hơi nghi ngờ, bây giờ nghe Kỷ Trà Phù nói vậy, trong lòng mọi người vừa mừng vừa sợ.

Giật mình là, Kỷ Trà Phù yên lặng có đứa nhỏ, vui mừng là, đứa nhỏ này dường nhưkhông bảo đảm.

Kỷ Trà Huyên bắt lấy tay Kỷ Trà Phù, trên khuôn mặt tràn đầy sự lo lắng.

Mọi người không tự chủ được tản ra một ít.

Chạm đến mạch của Kỷ Trà Phù, quả nhiên là hỉ mạch, hơn nữa sắp ba tháng rồi, Kỷ Trà Phù giấu giếm thật tốt nha. Nhưng nàng ta rơi xuống nước, thậm chí còn bị đụng vào, không chỉ có đứa nhỏ, kể cả Kỷ Trà Phù cũng phi thường nguy hiểm.

Nếu nàng châm cứu, tự nhiên có thể cứu nàng ta, nhưng nàng không thể làm vậy.

Kỷ Trà Huyên biết rõ đứa nhỏ này có ý nghĩa gì với nàng ta, cũng biết rõ hậu quả khi bị bại lộ. Nàng ta mang thai sắp ba tháng, nhưng vẫn dấu diếm, kết quả này...

Kỷ Trà Huyên không ngừng cầm khăn tay lau mặt cho Kỷ Trà Phù, thấy cung nữ ởmột bên, nàng giận dữ nói: "Đều là một đám đầu gỗ, còn không mau đưa dung hoa đến vườn ngự uyển gần nhất."

Cung nữ của Kỷ Trà Phù hoảng hốt, sau đó nghe lời Kỷ Trà Huyên ôm Kỷ Trà Phù điđến vườn ngự uyển gần nhất.

Kỷ Trà Huyên cũng vội vàng đi theo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK