• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Natalie Pham

Người đến người đi trong sườn điện phía đông Minh Dật hiên, hai thái y cùng chẩn đoán, hai người thường nói nhỏ, sau đó châm cứu cho Kỷ Trà Phù.

Khi hai lão thái y buông tay, Kỷ Trà Huyên vội vàng hỏi: "Từ thái y, Ngô thái y, dung hoa thế nào rồi?"

Từ thái y có kinh nghiệm hơn Ngô thái y, hắn nói: "Nương nương, vi thần có tội, chỉ có thể cứu được dung hoa, không bảo đảm được long thai gần ba tháng."

Kỷ Trà Huyên vô lực lui lại mấy bước, may mắn phía sau có cung nữ đỡ.

"Thôi, hai người trị liệu thật tốt cho dung hoa."

Hai vị thái y hơi xả hơi nói: "Dạ!"

Sau đó ra ngoài bắt đầu thảo luận phương thuốc.

Kỷ Trà Huyên ngồi trước giường Kỷ Trà Phù, nhận lấy khăn từ tay Thị Cầm lau mặt cho Kỷ Trà Phù đã hôn mê. Ngươi chờ mong đứa nhỏ này đã lâu đi! Đáng tiếc, quá cẩn thận ngược lại nguy hiểm.

Ý nghĩ muốn an toàn vượt qua ba tháng rất tốt, nhưng không bằng trước tiên nói ra. Có hoàng hậu ở phía trước, sẽ thiếu rất nhiều ánh mắt nhìn nàng ta, hơn nữa, nàng quản lý việc trong cung, chẳng lẽ nàng còn không bảo vệ tỷ tỷ sao.

trên khuôn mặt Thị Kỳ ngồi bên cạnh còn có vết nước mắt.

Kỷ Trà Huyên nói: "Ngươi nói lại tình huống lúc nãy cho bản cung nghe."

Thị Kỳ bình phục một lát, sau đó bắt đầu nói lên.

Hóa ra, Kỷ Trà Phù cùng Ngô tần nói chuyện, sau này có phi tần cũng tới cùng tán gẫu. trên đường khi đi qua hồ nước, Trương mỹ nhân đột nhiên bị đau chân, sau đó thân thể đổ về phía Kỷ Trà Phù.

Kỷ Trà Phù cũng không hề phòng bị, cho nên bị ngã, nhưng không nghĩ tới lại ngã xuống hồ nước.

Thị Kỳ thấy Kỷ Trà Huyên nghiêm túc nghe, nàng ta quỳ xuống "Bùm" một cái, khóc lóc nói: "Nương nương, ngài nhất định phải làm chủ cho chủ tử, nô tì nghi ngờ đâykhông phải chuyện ngoài ý muốn."

Kỷ Trà Huyên nhíu mày nói: "Đó là ai?"

Thị Kỳ không nói, nàng không tin sẽ có chuyện đúng dịp như vậy.

Kỷ Trà Huyên lạnh nhạt nói: "Bản cung biết rồi, chăm sóc nhị tỷ tỷ cho tốt, không có chứng cớ, ngươi cũng không thể nói ra, nếu không bản cung cũng không..."

Kỷ Trà Huyên ngừng lại, hóa ra Kỷ Trà Phù chậm rãi mở mắt ra.

Kỷ Trà Huyên vui vẻ nói: "Nhị tỷ tỷ tỉnh rồi sao?"

Kỷ Trà Phù phát hiện Kỷ Trà Huyên chăm sóc nàng, trong mắt toát ra thần sắc bi thương mê mang.

Nụ cười trên mặt Kỷ Trà Huyên lập tức biến mất, thấy Kỷ Trà Phù vẫn hoảng hốt sờ bụng mình, Kỷ Trà Huyên nói nhỏ: "Muội không biết nên khuyên tỷ như thế nào, chính tỷ phải nghĩ thông suốt chuyện này."

Kỷ Trà Phù thấy sự lo lắng trên mặt Kỷ Trà Huyên, nàng ta cứng rắn nghẹn ngào nói: "Khi đứa nhỏ rời đi, ta đã biết rõ, nhưng ta vẫn không bỏ xuống được..."

Kỷ Trà Huyên hạ quyết tâm nói: "Về sau còn có cơ hội, nhưng nếu ngươi không phấn chấn lên, vĩnh viễn sẽ không có cơ hội."

Kỷ Trà Phù bi ai nói: "Như vậy không phải rất tốt sao... Kỷ gia đã có muội... Ta có thể yên tâm..."

Kỷ Trà Huyên nhìn chằm chằm khuôn mặt như tro tàn của nàng ta cũng thở dài, nhị tỷ tỷ, thời đại như thế, nàng cũng không thể cứu.

"Ta đã cẩn thận né được thái y bắt mạch, rốt cục che giấu được hai tháng, không nghĩ tới cuối cùng cũng công cốc... Chuyện lần này, ở trong mắt mọi người đều là ngoài ý muốn, ta đắc tội quá lớn, yên lặng đi xuống ngược lại sạch sẽ..." Kỷ Trà Phù còn nóinhư vậy. Kỷ Trà Huyên có thể nghe ra sự thật tình trong đó.

Nàng ta sống quá mệt mỏi, nếu như không có Kỷ Trà Huyên, Kỷ Trà Phù sẽ không bi quan như thế. Nhưng có nàng càng xuất sắc hơn Kỷ Trà Phù, có đã có Giản thục nghi đủ sức giành được phúc lợi cho Kỷ gia, hôm nay khi mất đi đứa nhỏ sợi dây luôn buộc chặt bỗng nhiên đứt đoạn.

"Nhị tỷ tỷ..."

Kỷ Trà Phù xoay mặt đi... Kỷ Trà Huyên buông khăn trong tay, Thị Cầm nức nở nhận lấy. Nhìn Kỷ Trà Phù mất hết hy vọng, nàng ta đã biết hậu quả của chuyện này. Trái tim đã chết, nàng ta ngược lại không sợ hãi.

Mỗi tháng đều có thái y bắt mạch, có một số thể chất rất khó tra ra mang thai, nhưng đến tháng thứ hai cơ bản vẫn có thể cảm giác được, lúc trước Kỷ Trà Huyên cẩn thận che giấu mạch tượng, nhưng cũng không dám vượt qua hai tháng. Mà Kỷ Trà Phù mang thai ba tháng nhưng không ai biết, Kỷ Trà Huyên vừa đoán chỉ biết nàng ta để thị nữ thay thế mình.

Biết rõ mang thai mà không thông báo, là biểu hiện không tôn trọng người cầm quyền, khi đó hoàng hậu vẫn nắm quyền, việc này tất nhiên sẽ khiến hoàng hậu chán ghét. Hơn nữa, ngoài ý muốn sảy thai cũng là sai lầm.

Hai tội cộng lại, muốn lớn hay nhỏ thì phải xem thái độ của hoàng đế. Có Kỷ Trà Huyên cùng hai vị hoàng tử, Kỷ gia căn bản không bị ảnh hưởng, mà Kỷ Trà Phù cũng chỉ bị thất sủng cấm đoán mà thôi.

So với việc liên lụy đến gia tộc, Kỷ Trà Phù cũng có thể chấp nhận kết quả này.

Kỷ Trà Huyên thở dài: "Tỷ thật sự nghĩ đây là tai nạn sao?"

Kỷ Trà Phù ngẩng đầu, khuôn mặt tái nhợt hiện lên sự kích động nói: "Là ai?"

Kỷ Trà Huyên không nói gì, nàng ta lập tức đứng lên.

"Tứ muội muội... Tứ muội muội..."

Kỷ Trà Huyên xoay người, nói: "Muội sẽ điều tra rõ ràng, tỷ suy nghĩ cẩn thận đi."

Kỷ Trà Phù cũng im lặng.

Kỷ Trà Huyên ra ngoài, vừa vặn nghe đến tiếng thông báo.

"Thục phi nương nương, Ninh quý tần đến..." Bên ngoài thái giám bắt đầu hô tên, Kỷ Trà Huyên chỉ biết các nàng sẽ đến.

Thục phi bên phải, Ninh quý tần bên trái, hai người gần như đi song song với nhau.

Xem ra Ninh quý tần cùng Thục phi đã bắt đầu tranh đấu. Nếu là lúc trước, Ninh quý tần làm vậy tất nhiên cũng mắc tội vi phạm tôn ti, nhưng bây giờ Ninh quý tần là người giúp đỡ xử lý việc trong cung, đại biểu cho hoàng hậu, mà Thục phi còn bị giam lỏng, như vậy cũng có thể miễn cưỡng cho qua.

Nếu theo tính tình trước kia của Ninh quý tần, nàng ta tất nhiên sẽ không sĩ diện háo thắng như vậy. hiện tại nàng ta đã trở mặt cùng Thục phi, nàng ta cũng là quý nữ, cần gì phải ủy khuất bản thân.

Kỷ Trà Huyên thật có lệ hành lễ với Thục phi.

Thục phi tự nhiên đã nhìn ra, nhưng Kỷ Trà Huyên vẫn quy củ hành lễ, nàng ta cũngkhông bắt được lỗi lầm.

Ninh quý tần tự nhiên nhìn thấy, nàng ta mỉm cười nói: "Thục Nghi tỷ tỷ, Kỷ dung hoa sao rồi?"

Mọi người đều nhìn Kỷ Trà Huyên, bọn họ rất hi vọng nghe được tin tức như mong muốn.

"Nàng thì không sao! Nàng đang ngủ rồi, cho nên làm phiền các vị tỷ muội không cần lại quấy rầy."

Mọi người sao không hiểu rõ ẩn ý trong câu này, đều có sắc mặt khác nhau. Kỷ Trà Huyên ngẩng đầu, nhìn quét chung quanh, gần như tất cả phi tần đều đến.

"Nhưng bản cung cảm thấy chuyện Kỷ dung hoa cùng Trương mỹ nhân rơi xuống nướcthật kỳ quái, cho nên, các vị tỷ muội đừng vội đi."

"Các tỷ muội ở đây đều thấy Trương mỹ nhân bị xoay chân, không giữ thăng bằng mới khiến Kỷ dung hoa rơi xuống nước, hay Giản thục nghi hoài nghi còn có tỷ muội khác có ý định làm chuyện tày trời này?" Thục phi lạnh nhạt nói.

Kỷ Trà Huyên nhìn mọi người, hỏi: "thật sao?"

Các phi tần đều gật đầu cũng không dám nói dối, kể cả Ninh quý tần cũng gật đầu.

Kỷ Trà Huyên biết được tình huống qua lời Thị Kỳ, ở mặt ngoài quả thật như thế, vừa rồi hỏi chỉ là mở đầu thôi. Nàng cười đầy ẩn ý, lạnh lẽo nhìn mọi người, mọi người đều căng thẳng, chỉ thấy Kỷ Trà Huyên chỉ vào Thị Kỳ cùng Thị Cầm nói: "Hai người biểu diễn một lần cho bản cung, bản cung muốn nhìn, bị xoay chân còn có sức mạnh đụng người rơi vào hồ sao?"

Mọi người đều sửng sốt.

Mà Thị Kỳ nghe lời đi tới, sau đó nhìn Thị Cầm.

Thị Cầm quyết tâm, dùng sức bẻ xoay chân, thậm chí còn phát ra tiếng vang nhỏ. Các phi tần nghe tiếng vang như vậy, nhìn Thị Cầm thật khác thường, tốt cho một cung nữthật trung tâm quyết đoán.

Thị Cầm dùng sức thật lớn, tất nhiên nghiêm trọng hơn Trương mỹ nhân không cẩn thận bị xoay chân, lập tức bị đau nhói người, nhưng Thị Cầm không hề ngã vào người Thị Kỳ, mà kêu đau một tiếng rồi ngồi bệt mông xuống.

Mọi người thấy ánh mắt lạnh lẽo của Kỷ Trà Huyên, cũng bắt đầu lo sợ bất an.

Chẳng lẽ thật sự có người đẩy Trương mỹ nhân?

Kỷ Trà Huyên kêu lên: "Hai vị thái y còn chưa đi, có thể đến xem vết thương cho họ."

Mọi người thấy mồ hôi lạnh trên khuôn mặt Thị Cầm, nơi nào còn nghi ngờ.

Kỷ Trà Huyên vẫn cho người gọi thái y đến, hai vị thái y đều nói tình huống xoay chân bị thương nặng, Kỷ Trà Huyên cho hai vị thái y cùng Thị Kỳ lui xuống.

"Bản cung quản lý công việc trong cung, có quyền điều tra việc này. Hôm nay mọi người cách Kỷ dung hoa cùng Trương mỹ nhân có năm bước thì chủ động đứng ra đi, nếu không bị bản cung tra được, đều xử như tội đồng lõa."

Mọi người kinh sợ, tội đồng lõa mưu hại hoàng tự cũng đủ khiến người ta chịu tội.

Lập tức đã có người đứng dậy.

Vương lương nhân cùng cung nữ, mặt khác ngày thường hay làm bạn cùng Ngô tần đãở, Kỷ Trà Huyên nhìn chung quanh hỏi: "Chỉ có các nàng sao?"

Thục phi thản nhiên nói: "Bản cung cũng ở, Thục Nghi có muốn điều tra bản cungkhông?"

Kỷ Trà Huyên nói: "Hoàng tử phạm pháp, cùng tội như dân thường, chỉ cần Thục phi tỷ tỷ trong sạch, muội muội cũng không dám làm gì."

Thục phi hừ lạnh một tiếng, nói: "Tuy bản cung không thích Kỷ dung hoa, nhưng bản cung cũng không cần làm chuyện ngu xuẩn này."

Kỷ Trà Huyên bình tĩnh nói: "Tần thiếp sẽ trả lại sự trong sạch cho Thục phi tỷ tỷ."

Thục phi ngồi xuống, nói: "Bản cung cũng muốn xem Giản thục nghi điều tra thế nào?"

Kỷ Trà Huyên lạnh nhạt nói: "Các vị muội muội ngồi xuống trước đi, bản cung có mấy vấn đề muốn hỏi bọn muội muội, hi vọng bọn muội muội không cần che giấu, nếukhông nói giống người kia sẽ có vấn đề lớn."

Mọi người nghe Kỷ Trà Huyên nói, đều kinh sợ.

Tra hỏi mọi người, cũng chỉ có nàng làm được, nhưng Kỷ Trà Huyên lấy quyền lợi làm bè, bọn họ thật sự không có lý do phản đối!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK