Kỷ Trà Huyên không là thần, không thể cấm bọn họ đoán mò, nàng chỉ có thể cấm những tin đồn này truyền ra ngoài.
Trở lại hiên Tĩnh An, Kỷ Trà Huyên suốt đêm phát ra chiếu lệnh, lại truyền ra tin tức nhị hoàng tử đã khỏi hẳn.
Đồng thời, cũng sai người đi hỏi hoàng thượng về chuyện đại hoàng tử còn quỳ, hoàng thượng cũng có tính toán, lúc này đồng ý với người Kỷ Trà Huyên phái tới.
Bởi vì người của Kỷ Trà Huyên cố gắng xin ý chỉ trước mặt mọi người,đã hoàn toàn bại lộ trong mắt rất nhiều người.
Hoàng thượng miễn tội cho đại hoàng tử, còn tự ra lệnh mời thái y cho đại hoàng tử. Những hành động này lại khiến mọi người nghi ngờ.
Chẳng lẽ, đại hoàng tử thật sự không để ý được đệ đệ, mà không phải huynh đệ tranh chấp, đại hoàng tử nhỡ tay làm nhị hoàng tử bị thương?
Mọi người suy nghĩ cẩn thận, nếu thật sự như thế, hoàng thượng sao dễ dàng tha thứ đại hoàng tử, Giản chiêu nghi sao lại vội vàng cầu xin cho đại hoàng tử?
Mọi người đều yên tĩnh lại, trong lòng thầm kêu đáng tiếc.
Tội không quản lý tốt này cũng không phải lỗi gì lớn.
Kỷ Trà Huyên nhận được ý chỉ của hoàng thượng, trong lòng cũng thoải mái.
Nàng đã cố gắng phối hợp hoàng thượng, nếu xuất hiện tin đồn gì, Kỷ Trà Huyên có thể lấy lí do làm loạn cung đình, hãm hại hoàng tử đến xử lý.
Thục phi biết tin tức thật, trên mặt lạnh lùng, suy nghĩ lúc lâu, cuối cùng cho người xem xét Tang thường tại. Nàng ta còn không biết đứanhỏ trong bụng là nam hay nữ, cần gì nhúng tay khiến hoàng hậu được lợi.
Ninh chiêu nghi lại hơi rục rịch.
Đại hoàng tử đã chín tuổi, thông minh lanh lợi, tương lai đại hoàng tử tham chính, con nàng ta mới bắt đầu đi học, đã mất thời cơ, cực kì bất lợi cho hắn.
Càng suy nghĩ, nàng ta càng rục rịch hơn.
"Nương nương, Tuệ tần nương nương xin gặp."
Ninh chiêu nghi ngẩn ra, đã muộn thế này nàng ta tới làm gì?
"Mời nàng ta vào."
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, chỉ một lát sau, Tuệ tần mặc áo choàng tím đi đến.
"Tần thiếp gặp qua Ninh tỷ tỷ."
Ninh chiêu nghi dịu dàng cười nói: "Muội muội không cần đa lễ, Hộc nhi mau dâng trà cho Tuệ tần." Cung nữ phía sau Ninh chiêu nghi rất cơ trí đáp ứng, động tác lưu loát ra ngoài pha trà.
Tuệ tần thấy trong phòng chỉ còn nàng ta cùng Ninh chiêu nghi, khôngnghĩ tới, Ninh chiêu nghi yên tâm nàng ta như thế.
Ninh chiêu nghi nhìn Tuệ tần nói: "Muội muội đêm khuya đến thăm, tất nhiên có chuyện muốn nói với tỷ tỷ nên tỷ tỷ cho người lui xuống hết."
Tuệ Tần nói: "Cám ơn tỷ tỷ tin tưởng muội."
Ninh chiêu nghi mỉm cười, chờ đợi Tuệ tần nói tiếp.
"Hôm nay muội muội tới là muốn nói một chuyện cho tỷ tỷ."
Ninh chiêu nghi nói: "Muội muội nói đi."
Tuệ tần nghiêm túc thở dài: "Đêm nay ai đều không ngủ được, tỷ tỷ."
Ninh chiêu nghi không nói, từ từ đùa nghịch bông hoa thêu trên vạt áo.
"Trước nay Giản chiêu nghi làm việc sẽ không cầu xin cho ai, hôm nay lại tự cầu xin cho đại hoàng tử, quả thật là việc lạ."
Ninh chiêu nghi vừa nghe, suy nghĩ lập tức trở nên tỉnh táo.
Giản chiêu nghi cũng không phải người lương thiện, thích nhất nắm lấy điểm yếu của người khác sau đó hung hăng xử lý. Hơn nữa, nàng ta có ngăn cách cùng Cung Đức phi, đây là chuyện ai cũng biết. Nhưng bây giờ nàng ta đột nhiên cầu xin cho đại hoàng tử, trong chuyện này tất nhiên có bí mật.
Tuệ tần lại nói: "Hôm nay vốn là ngày vui của Ninh tỷ tỷ, Giản chiêu nghi cùng Tang thải nữ, thân thể Ninh tỷ tỷ cùng Tang thải nữ khôngtiện, chỉ có Giản chiêu nghi có thể hầu hạ hoàng thượng, nhưng đêm nay nhị hoàng tử xảy ra chuyện, hoàng thượng nghỉ ngơi ở cung Chiêu Phượng. Ninh tỷ tỷ phải biết, hoàng hậu nương nương luôn rộng lượng, lại cực kỳ để ý thanh danh, trong ngày này đoạt sủng cũngkhông phải chuyện nàng ta sẽ làm."
Ninh chiêu nghi cảm thấy lạnh lẽo, lúc này nhiệt tình của nàng ta đã bị dập tắt. Tuệ tần nói những điều này không có sai lầm nào.
đã không có sai lầm, còn xảy ra việc này, cũng chỉ có một khả năng, hoàng thượng, hoàng hậu cùng Giản chiêu nghi đã bàn bạc tốt, chuyện tiếp theo chỉ là diễn trò. Mà mục đích là vì hoàng thượng muốn bảo vệ đại hoàng tử cùng nhị hoàng tử.
Vừa nghĩ đến đây, cũng có thể giải thích cho hành động lạ của Giản chiêu nghi.
Tay Ninh chiêu nghi run lên, nếu nàng làm to chuyện, không chỉ hoàng thượng ghi nhớ, Cung Đức phi cũng sẽ thành kẻ thù, bây giờ Cung Đức phi đang phụ trách thai nhi của nàng, nếu gây thù, nàng ta có mạo hiểm làm hại nàng hay không.
Suy nghĩ rõ ràng, nàng ta hơi cảm động vì Tuệ tần nhắc nhở, nhưng sau đó lại là sự cảnh giác vô hạn.
Tuy mình cũng chưa làm gì, nhưng nàng ta có thể đoán được suy nghĩ của mình, chuyện này không thể không đề phòng.
"Muội muội nói cẩn thận, tùy ý phỏng đoán ý người trên cũng khôngtốt."
Tuệ tần nhìn Ninh chiêu nghi bình tĩnh mỉm cười, nói: "Tỷ tỷ nói đúng, là muội muội to gan."
Ninh chiêu nghi nâng bàn tay hướng về Tuệ tần, Tuệ tần cũng vươn tay ra.
"Tuệ tần về sau rỗi thường đến hiên Hi Phương ngồi chơi nói chuyện."
Tuệ tần cũng đáp ứng.
Lúc này, Hộc nhi cũng từ bên ngoài đi vào dâng trà.
Tuệ tần uống mấy ngụm rồi nói: "Khuya rồi, muội muội sẽ không ở lâu, Ninh tỷ tỷ nghỉ sớm một chút đi."
Ninh chiêu nghi gật đầu.
Tuệ tần nhẹ nhàng cười, sau đó rời đi.
Ninh chiêu nghi đăm chiêu suy nghĩ nhìn Tuệ tần rời đi.
Tuệ Tần ra khỏi hiên Hi Phương, nhìn con đường rất dài này, thậtgiống như tương lai của nàng ta.
đi đến chỗ trống trải, không có bóng người, nếu có người đến gần đều rất dễ thấy.
"Nương nương vì sao nhắc nhở Ninh chiêu nghi? Thậm chí cố ý khiến Ninh chiêu nghi kiêng kị?"
Lưu Ly bên người Tuệ tần không hiểu được bèn hỏi.
Tuệ tần nói: "Nhìn chung trong các chủ vị nương nương, gia thế của Ninh chiêu nghi quý trọng nhất. Nếu hoàng hậu mất, ai có khả năng làm hoàng hậu nhất?"
Lưu Ly thật kinh ngạc cho sự to gan của chủ tử, nàng ta nói: "Ninh chiêu nghi mang thai, lại là cháu gái của thừa tướng cùng đại tướng quân, đây là người đầu tiên trong hậu cung. Nếu muốn xin lập hoàng hậu mới, tất nhiên là Ninh chiêu nghi..."
Tuệ tần cười nói: "Hôm nay Cung Đức phi thất sủng, Thục phi khôngthể có con nối dòng, Giản chiêu nghi là thứ nữ, những người này đềukhông đủ điều kiện, thừa lại chỉ có Ninh chiêu nghi."
Lưu Ly nhăn mày nói: "Nương nương có mệnh cách quý giá, ngôi vị hoàng hậu sao có thể thuộc về Ninh..."
Tuệ Tần ngăn cản Lưu Ly nói tiếp.
"Ngày xưa xem bói, tuy rằng số mệnh bản cung quý giá, nhưng cũng có kiếp số, nếu không mưu tính cẩn thận, cũng chỉ được sắc phong sau khi chết, này như thế nào không phụ lòng phụ thân cùng Lạc Dao."
Lưu Ly cùng lớn lên với Tuệ tần, cũng rất trung thành nên mới biết chuyện.
"Nương nương muốn để Cung Đức phi cùng Ninh chiêu nghi kiềm chế nhau sao?"
Tuệ Tần cười lạnh: "một phần là vậy, quan trọng nhất là Ninh chiêu nghi càng nổi bật, lòng hoàng thượng càng không ở chỗ nàng ta."
"Lập hậu tuy là chuyện lớn, nhưng ý của hoàng thượng cũng cực kỳ quan trọng."
Lưu Ly hỏi: "Vậy sao nương nương không để Ninh chiêu nghi ra tay, khiến hoàng thượng chán ghét Ninh chiêu nghi?"
Tuệ tần nói: "Trong cung phi tần nào không làm chút động tác nhỏ, cho dù việc này bị hoàng thượng bắt lấy, dựa vào gia thế dung mạo cùng tài nghệ của Ninh chiêu nghi, hoàng thượng cũng chỉ lạnh nàng ta mười ngày nửa tháng. Cứ như vậy, lại cho Ninh chiêu nghi có cơ hộiẩn núp, nếu khiến nàng ta trưởng thành càng bất lợi hơn."
Lúc này Lưu Ly hiểu rõ nương nương là muốn "Phủng sát"* Ninh chiêu nghi.
*Phủng sát: Ý nói Tuệ tần muốn đặt Ninh chiêu nghi lên vị trí cao rồi ngã xuống.
"Là nô tì quan tâm thừa rồi."
Tuệ tần cười nói: "không ngại, ngươi cũng muốn tốt cho bản cung, về sau bản cung có sai lầm gì còn muốn dựa vào ngươi nhắc nhở."
Lưu Ly kiên định hơn, nàng ta gật đầu đồng ý.
Tuệ tần hỏi: "Hoàng hậu mang thai bảy tháng rồi sao?"
Lưu Ly nói: "Còn muốn một tháng, hoàng hậu sẽ..."
Tuệ tần nói: "Chỉ mong mọi chuyện thuận lợi." nói xong, nàng ta nắm chặt tay.
Hai người đi đến cuối đường, cũng chưa nói đến đề tài bí mật như thế.
Đêm dài rốt cục trôi qua, sáng sớm sau khi Kỷ Trà Huyên đứng dậy, Chi Thảo báo cáo trong cung đều bình thường. Kỷ Trà Huyên thở dài, Thục phi cùng Ninh chiêu nghi lại buông tha cơ hội tốt như vậy.
Tuy không thể hoàn toàn đánh đổ đại hoàng tử, nhưng đại hoàng tử để lại ấn tượng không tốt trong lòng, lỗi tranh cãi với hoàng tỷ còn nghiêm trọng hơn nhiều so với chuyện hắn không cẩn thận đẩy nhị hoàng tử rơi xuống hồ.
Nếu bây giờ đại hoàng tử lại mười hai tuổi tất nhiên sẽ bị Triệu Tồn Hi buông tha. Đáng tiếc, hắn còn nhỏ, còn có thể bồi dưỡng.
Còn nhị hoàng tử, Kỷ Trà Huyên nghĩ đến việc nhị hoàng tử hoàn toàn khôi phục, lòng dạ sẽ không thuận. nhỏ như vậy đã cho Kỷ Trà Huyên cảm giác nguy hiểm, nàng thế nào cũng không thể vui vẻ. Càng quan trọng hơn là thái độ của Tuần Dự.
Kỷ Trà Huyên rõ ràng nhất khả năng và thủ đoạn của hắn.
Nếu hắn muốn nắm quyền, không đến mười năm tất nhiên có thể điđến vị trí đủ để hô mưa gọi gió. Đây cũng là lí do nàng muốn liên lạc với hắn.
Tuy Kỷ gia đang chậm rãi phát triển, nhưng không thể so được vớihắn.
Có lẽ, nàng nên tìm một cơ hội nói chuyện với hắn.
Nếu hắn muốn tranh đấu với nàng, chớ trách nàng trừ bỏ nhị hoàng tử.
một ngày này, Kỷ Trà Huyên luôn đứng ở tẩm cung xử lý việc trong cung, gặp mặt sáu vị thượng cung, trong cung có ba người mang thai, nàng không thể không cẩn thận, không thể làm cho người khác động tay chân vào việc nàng đang xử lý.
Bận việc như vậy, một ngày đã trôi qua.
Cái đinh trên triều đình truyền lời báo Tuần Dự tỉnh lại lúc hoàng hôn, lúc này đang ở ngự thư phòng xin hoàng thượng cho về.
Kỷ Trà Huyên được tin tức, lập tức mang theo người đi cung Chiêu Phượng.
Hoàng hậu trải qua chuyện tối qua, hôm nay luôn nằm trên giường. Cho nên, hoàng hậu không gặp mặt cũng đồng ý Kỷ Trà Huyên đi sườn điện thăm nhị hoàng tử.
Trong sườn điện, nhị hoàng tử đã xuống giường ghé vào ghế dựa bên cửa sổ.
Cung nữ thái giám đang muốn thông báo lại bị Kỷ Trà Huyên ngừng lại.
Nàng nhẹ nhàng đi vào, nhị hoàng tử còn đang xem phong cảnh ngoài cửa sổ.
Tới gần ghế dựa, nhị hoàng tử mới cảm giác có người đến, hắn nói: "Ma ma, nhường ta lại nhìn một lát đi!"
Kỷ Trà Huyên nghe xong, cười nói: "Nhị hoàng tử còn bệnh, cũngkhông thể vì ham xem phong cảnh khiến mình không dễ chịu."
Nhị hoàng tử nghe thấy không phải giọng nói của ma ma, lập tức quay đầu đến.
Nhìn thấy Kỷ Trà Huyên đang mỉm cười nhìn hắn, nhị hoàng tử vội vàng cúi người nói: "Thỉnh an Giản nương nương."
Kỷ Trà Huyên không đợi nhị hoàng tử hành lễ xong đã đỡ hắn ngồi xuống. Sau đó tiện tay đóng cửa sổ nói: "Ngươi cũng thật bướng bỉnh, vào mùa đông gió mùa đông bắc rét lạnh nhất, theo bản cung phải phạt nặng ma ma của ngươi."
Nhị hoàng tử vội vàng xin hộ: "Giản nương nương, tất cả đều là ý của ta, ma ma không khuyên được, xin ngài đừng phạt nàng."
Kỷ Trà Huyên nói: "Thân là nô tài, không chỉ hầu hạ chủ tử còn muốn khuyên ngăn, hôm nay nể mặt ngươi ta tạm thời buông tha. Lại có lần sau, ta sẽ báo cáo hoàng hậu nương nương phạt nặng."
Nhị hoàng tử mỉm cười nói: "Tạ ơn Giản nương nương."
Kỷ Trà Huyên đỡ hắn ngồi xuống quan tâm hỏi: "Đỡ chưa, uống thuốc sao?"
Nhị hoàng tử cảm động nói: "đã uống rồi, hôm nay cũng rất tinh thần, nhưng ma ma nói cơ thể nhi thần chưa khỏi hẳn, không cho phép ra ngoài."
Kỷ Trà Huyên khẽ vuốt trán nhị hoàng tử, động tác mềm nhẹ, nhị hoàng tử có thể cảm giác long bàn tay ấm áp, điều này khiến cả ngườihắn cứng đờ.
Kỷ Trà Huyên dường như không cảm giác được cười nói: "Quả nhiên tốt lắm."
Nhị hoàng tử cúi đầu.
Kỷ Trà Huyên xoay người lấy ra một vật từ cái khay Chi Thảo đangcầm.
Sau đó linh hoạt mặc vào tay nhị hoàng tử, đây là một đôi găng tay.
Đôi găng tay làm từ da hồ ly thái hậu thưởng năm ngoái, mặc trên tay vừa mềm mại lại ấm áp.
Kỷ Trà Huyên làm thêm hai đôi, một đôi cho thái hậu, một đôi cho Triệu Tồn Hi.
Thân là phi tần vẫn cần ân cần lấy lòng.
"Thoạt nhìn không sai, không nghĩ tới kích cỡ vừa vặn tốt."
Nhị hoàng tử nhìn đôi găng tay này, thật sự rất ấm áp. Nghe Kỷ Trà Huyên nói cũng nói: "Tạ ơn Giản nương nương."
Kỷ Trà Huyên thở dài, quả nhiên có lòng cảnh giác rất nặng. Lâu như vậy hắn cũng không buông lỏng.
"Ngươi nghỉ ngơi đi, ngày khác ta sẽ đến thăm." nói rồi Kỷ Trà Huyên đứng lên.
Lúc này nhị hoàng tử cũng hơi xúc động, hắn cũng đặt chân muốn xuống giường.
Kỷ Trà Huyên nói: "Ai nha, đừng đa lễ như vậy."
Nhị hoàng tử đột nhiên cười nói: "Giản nương nương, nhi thần khỏi rồisẽ đến chơi với tam đệ."
Kỷ Trà Huyên cười nói: "Ta rất hoan nghênh."
Lần này nhị hoàng tử không đứng dậy, nhưng chắp tay đưa tiễn Kỷ Trà Huyên.
Kỷ Trà Huyên cười với nhị hoàng tử rồi mới đi ra ngoài.
Nhị hoàng tử nhìn Kỷ Trà Huyên đi lại nhìn đôi găng tay, hắn từng nhìn thấy phụ hoàng đeo, không biết có nên lấy xuống không.
Suy nghĩ một lát, hắn vẫn chưa lấy xuống.
Giản nương nương làm lễ vật này chẳng qua là muốn lấy lòng phụ hoàng. hắn giúp nàng thì có sao, nếu nàng được lợi, tương lai có lẽ sẽrất tốt với hắn.
đi ra cung Chiêu Phượng, nụ cười trên mặt Kỷ Trà Huyên phai nhạtmột ít, nhưng không biến mất.
Chi Thảo thở dài: "Nương nương, nhị hoàng tử thật nghe lời."
Nghe lời? Biểu hiện này ở trong mắt người ngoài tự nhiên là ngoan ngoãn.
Kỷ Trà Huyên nói: "Hoàng hậu nương nương dạy dỗ, nhị hoàng tử tự nhiên tốt."
Chi Thảo cười nói: "Cũng là như thế."
Kỷ Trà Huyên cười nói: "đã xem qua, trở về cung đi."
Chi Thảo gật đầu.
đang muốn đi về phía trước lại phát hiện từ lối rẽ phía trước xuất hiệnmột đám người, Chi Thảo cùng Kỷ Trà Huyên lập tức dừng chân.
Hai người lui đến một bên, đợi đám người đến gần, hai người lập tức hành lễ.
"Tần thiếp / nô tì thỉnh an hoàng thượng."
Triệu Tồn Hi nâng tay nói: "Miễn lễ."
Kỷ Trà Huyên cùng Chi Thảo đều đứng dậy.
Triệu Tồn Hi thấy cạnh Kỷ Trà Huyên chỉ có Chi Thảo bèn hỏi: "Saokhông ngồi kiệu?"
Kỷ Trà Huyên nói: "Tần thiếp nghĩ muốn tình cờ gặp hoàng thượng đâu?"
Triệu Tồn Hi nói: "Nàng nói lời này cũng thật chuẩn."
Kỷ Trà Huyên liếc mắt nhìn người đi sau Triệu Tồn Hi nói: "Đáng tiếc tần thiếp không tìm đúng thời cơ."
Triệu Tồn Hi cũng xoay người xem Tuần Dự đang bình tĩnh đứng đó, cười nói: "Trẫm cùng Tuần ái khanh đi xem nhị hoàng tử trước, lát nữa trẫm đến hiên Tĩnh An thăm nàng."
Kỷ Trà Huyên vui vẻ nói: "Hoàng thượng nói vậy tần thiếp phải chờ ở đây."
Triệu Tồn Hi lắc đầu, hơi bất đắc dĩ với việc Kỷ Trà Huyên khôngbuông tha cơ hội nào nhưng trong lòng hắn lại có cảm giác tốt lắm.
Nhưng lúc này có ngoại thần ở, cũng không tiện nói những lời nói tình cảm, vì thế Triệu Tồn Hi hỏi: "Tứ nhi cũng nhìn nhị hoàng nhi, nhị hoàng nhi tốt hơn chưa?"
Tuần Dự đứng sau nghe Triệu Tồn Hi gọi Kỷ Trà Huyên như vậy, sắc mặt cũng hơi thay đổi.
Chẳng qua không có ai thấy, Kỷ Trà Huyên cười nói: "Tần thiếp muốn chúc mừng hoàng thượng, nhị hoàng tử thoạt nhìn rất tinh thần, nghĩ đến sắp khỏi hẳn."
Triệu Tồn Hi nghe xong gật đầu, nhìn Tuần Dự nói: "Tuần ái khanh, đithôi."
Kỷ Trà Huyên vội vàng lui lại một bước, Triệu Tồn Hi cùng đám Tuần Dự rất nhanh đi ngang qua nơi đây.
Đợi người đi mất, Kỷ Trà Huyên nói: "Chi Thảo, bản cung nhớ phía trước có ao cá đúng không?"
Chi Thảo gật đầu: "Đúng vậy, nhưng nương nương bây giờ sắp vào đông rồi, cá trong ao cũng không thích hoạt động, không đẹp như mùa hè. Nhưng phía trước có lầu ngắm cảnh, bên trong có lò sưởi, có thể giúp nương nương ấm áp hơn."
Lầu ngắm cảnh có nhiều người đến người đi ... Vì thế Kỷ Trà Huyên lắc đầu nói: "Bản cung đã nghĩ đi ao cá xem."
Chi Thảo nhìn Kỷ Trà Huyên nói: "Nương nương, chỗ kia đỉnh cao, gió thổi qua rất lạnh, ngài muốn chờ ở đó sao?"
Kỷ Trà Huyên nói: "Cũng vì chỗ kia cao, bản cung mới nhìn đến hoàng thượng trước, nếu em sợ ta lạnh, về lấy áo choàng đến cho ta." nóixong, Kỷ Trà Huyên trực tiếp đi lên phía trước.
Chi Thảo bất đắc dĩ, cũng đi lên theo.
Cây cầu cạnh ao cá thật cao, từ trên nhìn ra xa, có thể nhìn đến mộtcon đường nhỏ.
một trận gió thổi tới, phía trên này quả nhiên lạnh hơn bên dưới.
Chi Thảo vẫn chuẩn bị nghe lời Kỷ Trà Huyên đi lấy áo choàng.
Kỷ Trà Huyên đứng trên bờ, nàng tính hôm nay sau khi Triệu Tồn Hi gặp Tuần Dự sẽ đưa hắn đến khám lại cho nhị hoàng tử. Nàng tặng găng tay không chỉ vì yêu sủng, vẫn là vì Tuần Dự.
trên găng tay có hương lãnh ngọc, hắn tất nhiên biết rõ.
Nàng đi mấy bước bên bờ, rất nhanh đã thấy Tuần Dự cùng một tên thái giám đi ra từ cung Chiêu Phượng.
đi đến mấy con đường nhỏ phía dưới đã thấy tiểu thái giám rời đi Tuần Dự đi đến viện thái y.
Thân ảnh Tuần Dự rất quỷ dị đi tới hướng ao cá.
Kỷ Trà Huyên ngồi trên ghế bên bờ, nghe tiếng bước chân phía sau nàng cũng không quay đầu lại.
Kỷ Trà Huyên nhìn chằm chằm mặt ao, nước ao thật trong, tuy cá đều núp vào, nhưng vẫn có thể nhìn đến dưới đáy nước có mấy con cá bơi qua.
Kỷ Trà Huyên quay đầu nói: "Sư phụ, ngài có quan hệ gì với nhị hoàng tử?"
Ngay từ đầu khi hắn ngửi thấy mùi hương lãnh ngọc, hắn chỉ biết nàng muốn tìm hắn, vốn hắn không muốn gặp mặt nàng, nhưng không nghĩ tới người đệ tử này lại đưa tay về phía nhị hoàng tử. Cứ như vậy, hắnkhông thể không đến.
"hắn là cháu họ của ta."
Kỷ Trà Huyên cười ra tiếng: "Khó trách! Cháu ngoại giống cậu!" khôngnghĩ tới, hắn lại có quan hệ với Lương vương phủ.
"Vậy ngài có quan hệ gì với Ngọc phi?" Kỷ Trà Huyên lại hỏi.
Tuần Dự nhíu mày, nhìn bộ dáng không quan tâm của nàng, cùng với giọng điệu bình thản khiến hắn không đoán được nàng đang nghĩ gì.
"Nàng là biểu muội của ta."
Kỷ Trà Huyên nói: "Biểu muội a, tục ngữ nói, biểu ca biểu muội là mộtđôi trời sinh. Sư phụ, ngài nói đúng không?"
Tuần Dự vừa nghe bèn nói: "Ngươi đã là phi tần, ngươi còn không biết điều gì không nên nói sao?"
Kỷ Trà Huyên lạnh lùng nói: "Ta đến nơi này còn không phải do ngài ban tặng?"
Tuần Dự xoay người không nhìn nàng nữa, nàng quát: "Sao khôngdám nhìn ta?"
Tuần Dự nói: "Bây giờ ngươi sống không phải rất tốt sao?"
Kỷ Trà Huyên lạnh lùng xem người này, nếu không phải hắn hại chết Kỷ Trà Huyên, nàng sao có thể đi đến nơi này. Nghe hắn nói vậy, nàngkhông khỏi cảm thấy bi ai thay cho Kỷ Trà Huyên trước kia.
Nàng ta thương hắn sâu sắc, sao có thể làm thiếp của người kia.
Đáng tiếc, tất cả đã tan biến, người kia bây giờ là nàng.
"Bản cung đương nhiên tốt, bây giờ bản cung quản lý hậu cung, ngày sau còn có thể là hoàng quý phi, hoàng hậu, thậm chí thái hậu, có được vinh quang lớn nhất thiên hạ, tự nhiên rất vui vẻ. Chẳng qua nếu ta không được đến vinh quang cuối cùng, ta sẽ không vui vẻ. Sư phụ, ngài biết khi ta không vui vẻ, sẽ làm ra một số chuyện."
Tuần Dự xoay người lại, bình tĩnh nhìn Kỷ Trà Huyên nói: "Vốn tưởng rằng hậu cung sẽ làm ngươi lý trí hơn một chút, không nghĩ tới ngươi vẫn không thay đổi, vẫn điên cuồng như vậy."
Kỷ Trà Huyên nói: "không, ta đã không phải Kỷ Trà Huyên lúc trước, tasẽ ác hơn nàng."
Tuần Dự hỏi: "Ngươi tìm ta đến vì chuyện này sao?"
Kỷ Trà Huyên nói: "Ngày xưa ta nhường phụ thân mang thư bảo ngài rời đi, nhưng ngài không nghe ta, ngược lại dành chỗ đứng trên triều đình, ta không thể không cảnh giác. Bây giờ ta có huyết mạch, bất cứ vật gì cản đường đều phải trừ bỏ."
Tuần Dự cho tới bây giờ đều biết dã tâm của vị đệ tử này, hắn nhắm mắt lại nói: "Nếu nhị hoàng tử muốn tranh, xin ngươi cuối cùng giữ lại tính mạng cho hắn."
Kỷ Trà Huyên nói: "Ta lo lắng ngài, nếu ngài không thể để ta yên tâm, ta chỉ có thể thừa dịp hắn chưa trưởng thành ra tay trước."
Tuần Dự nói: "Ta nói được thì làm được."
Kỷ Trà Huyên nói: "Với người khác ngài đều nói được làm được, nhưng với ta..." Kỷ Trà Huyên lắc đầu, sau đó oán giận nói: "Ngài nói muốn đưa ta đi sa mạc xem sông dài mặt trời lặn, đi thảo nguyên cưỡi ngựa,đi Giang Nam xem cảnh sông... Ta hỏi ngài, làm được sao?"
Tuần Dự nói: "Làm sư phụ, ta tự nhiên vui vẻ mang ngươi đi hiểu biết thêm, nhưng ngươi lại có suy nghĩ không nên có, sự việc này tự nhiên từ bỏ."
Kỷ Trà Huyên cảm thán: "Vẫn là vì chuyện này không thể tha thứ?"
Tuần Dự không nói.
Kỷ Trà Huyên cười nói: "một cái lãng tử lại coi trọng luân lý như thế, sư phụ, ngài nói ta nên cười ngài, vẫn là cười ta?"
Tuần Dự nói: "không cần nói nữa..."
Kỷ Trà Huyên gật đầu, nói: "Tốt, ta không nói, ngài cho ta một lý do để ta yên tâm."