• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Nương nương, Tang thải nữ đến." Ngoài cửa Lục châu nhẹ nhàng bẩm báo.

Kỷ Trà Huyên nói: "Cho nàng ta chờ ở ngoài điện trước, bản cung sẽ đi qua."

Lục Châu nhẹ nhàng thưa lại.

Kỷ Trà Huyên vừa mở cửa, Tử Châu đã chạy về rồi.

Chủ tớ cùng ra bên ngoài đã thấy Tang thải nữ biết vâng lời ngồi một bên, nàng ta cũng không dám xem nhiều, không dám nói nhiều, là một người cực kì thành thật.

Nhìn Kỷ Trà Huyên tiến vào, nàng ta cố nén nỗi sợ hãi trong lòng, đứng dậy hành lễ: "Tần thiếp bái kiến Thục Nghi nương nương."

Kỷ Trà Huyên nói: "Miễn lễ."

Tang thải nữ chậm rãi đứng dậy.

Kỷ Trà Huyên nói: "Ngẩng đầu lên cho bản cung nhìn xem."

Tang thải nữ chậm rãi ngẩng đầu, vừa rồi nàng ta cũng làm vậy ở chỗ Thục phi.

Chẳng qua vị này càng ‘tàn nhẫn’ hơn Thục phi nên nàng ta càng khẩn trương.

Kỷ Trà Huyên nhìn khuôn mặt này, bộ dạng không là gì cả? Cung nữ thị tẩm của hoàng hậu đều xinh đẹp hơn nàng ta.

"Nghĩ đến thải nữ đã nghe hoàng hậu nương nương răn dạy rồi?"

Tang thải nữ nhẹ nhàng gật đầu nói: "Vâng... Nương nương." Giọng nói vẫn rất bất an.

Kỷ Trà Huyên nói: "Như vậy cũng tốt, về sau mọi người đều là tỷ muội, hi vọng muội muội yên phận giữ gìn quy củ."

Tang thải nữ run lên nói: "Nô... Tần thiếp đã biết."

Ánh mắt Kỷ Trà Huyên chợt lóe lên, lại mỉm cười, nói: "Bản cung xem thải nữ cũng lanh lợi, sẽ không nói nhiều nữa."

Tang thải nữ vội vàng quỳ xuống nói: "Tần thiếp không dám."

Kỷ Trà Huyên không để ý nói: "Tử Châu đưa Tang thải nữ đến chỗ Ninh quý tần."

Tang thải nữ được sủng ái mà e sợ nói: "Tần thiếp tạ ơn nương nương."

Kỷ Trà Huyên lười nói tiếp, Tử Châu lưu loát mời Tang thải nữ đi ra ngoài.

Kỷ Trà Huyên uống một ngụm trà, lúc trước còn xưng nô tì, tuy chưa nói ra, nhưng có thể thấy được không phải nàng ta có kế hoạch để thị tẩm.

Vậy thật kỳ quái!

Quên đi, một thải nữ nho nhỏ thôi, tạm thời không cần để ý. Cũng không biết phụ thân có đưa thư cho hắn không?

Kỷ Trà Huyên chậm rãi đặt chén trà xuống, bắt đầu trầm tư.

Tan triều, Kỷ Lâm Đàn đến bộ Lễ, thị lang đại nhân gọi hắn chuẩn bị nghi lễ nghênh đón Cung Đức phi, đại hoàng tử cùng đại công chúa hồi cung, muốn so sánh các khoản chi, các loại chế độ phải có văn sách.

Ôm một cuốn vở vừa đi vừa đọc, phía trước đi tới một người, Kỷ Lâm Đàn dường nhưkhông nhìn thấy nên thình lình bị đụng phải.

Tuần Dự vốn có thể né ra, nhưng hắn cũng không muốn Kỷ Lâm Đàn ngã xuống.

Hai người đụng vào, Kỷ Lâm Đàn lảo đảo mà Tuần Dự chống lên vách tường.

"Tuần đại nhân, có đụng phải ngài không?" Kỷ Lâm Đàn đứng vững vội vàng nói.

Tuần Dự thản nhiên nói: "không có việc gì, lần sau nhớ nhìn đường."

Kỷ Lâm Đàn trợn mắt không vui nhìn Tuần Dự không nhìn đã rời đi.

Trương đại nhân đi bên cạnh nói: "Kỷ đại nhân, so đo cùng hắn làm gì, mọi người đều biết hắn không ở trong bộ Lễ lâu nữa đâu."

Kỷ Lâm Đàn vừa nghe thì chỉnh lại quần áo rồi hừ lạnh một tiếng.

Trương đại nhân cười cũng lơ đễnh không để ý nữa.

hắn có hai cháu trai là hoàng tử, chẳng trách dám trừng mắt với sủng thần của hoàng thượng.

Tuần Dự lại dừng lại khi cách xa bọn họ, ánh mắt tuy nhìn lịch trên tường, thực rađang nắm chặt ở một tờ giấy trong tay áo.

Nhưng thấy hắn hơi nhắm mắt, sau đó ngồi vào bàn bắt đầu viết tấu chương.

Nơi này không có người, chữ số trên trang giấy cũng chiếu vào mắt hắn.

Sau đó hắn lại chộp vào trong tay, nhẹ nhàng dùng lực, một tờ giấy mỏng manh thế nhưng hoá thành bụi giấy.

Sau đó Tuần Dự đứng dậy đi đến thư viện trong bộ Lễ.

Trong thư viện vẫn có đồng nghiệp đang tìm đọc tư liệu.

Tuần dự đứng ở một góc, sau đó lấy ra một quyển 《 Lịch sử Đại Hán 》.

Tam nhị, chữ thứ hai trang thứ ba, chữ số chín trang tám; chữ thứ 3 trang bốn mươi tám, mười ba, mười bốn, mười tám...

Tất cả chữ số hợp thành hai câu nói.

Tuần dự chậm rãi khép lại cuốn《 Lịch sử Đại Hán 》.

Hơi nhắm mắt lại, hắn cất cuốn 《 Lịch sử Đại Hán 》 đi, lại lấy 《 lễ chế 》 ra.

Thời gian trôi qua thật nhanh.

Lại trôi qua một tháng, hoàng hậu cũng mang thai hơn bảy tháng.

Mà Cung Đức phi, đại công chúa đại hoàng tử cũng đã trở về.

Hoàng thượng, thái hậu cùng hoàng hậu đều ban cho Cung Đức phi nhiều lễ vật, nhưng không ai nói chuyện cho nàng ta quản lý cung vụ. Mà Cung Đức phi lại khônghề tức giận, an phận sao chép Kinh Phật trong cung Đức Nghi.

Điều này khiến Kỷ Trà Huyên thật cảnh giác.

Nàng ta ra vẻ như vậy, rõ ràng đang nhận sai với Triệu Tồn Hi, thuận tiện cho thấy nàng ta cũng không biết Kỷ Trà Phù có thai.

Tình cảm lâu năm, hơn nữa đại hoàng tử càng ngày càng trí tuệ, cũng có thể xoá dầnsự ngăn cách giữa Triệu Tồn Hi.

Kỷ Trà Huyên đã xem Cung Đức phi như đối thủ thứ hai của mình.

Mà vị đối thủ thứ nhất là Triệu Tồn Hi.

Mà vị Tang thải nữ kia sau khi thị tẩm, Triệu Tồn Hi cũng chưa từng chọn thẻ bài. Mà trong một tháng này hoàng hậu cũng xử lý một người cung nữ tên Thu Hà.

một người cung nữ rất diễm lệ, Kỷ Trà Huyên cuối cùng hiểu rõ.

Động tĩnh thật nhỏ, nếu không phải Kỷ Trà Huyên quản lý cung vụ, cũng không thiếu người bên trong, chưa chắc nàng có thể phát hiện.

Cho dù Kỷ Trà Huyên đã biết, nàng cũng không định chọc thủng chuyện này.

Nàng không phải Cung Đức phi, Kỷ Trà Huyên nghĩ nếu lần này nàng ta quản lý cung vụ tất nhiên sẽ không nhịn được chọc ra kích thích hoàng hậu.

Kỷ Trà Huyên không biết Ninh quý tần có biết không, nhưng hậu cung cũng không có động tĩnh nào.

Hôm nay là ngày Hà tướng quân thắng lợi về triều cũng là ngày trăng tròn của hai vị hoàng nhi.

không khí trong cung thật sung sướng, yến hội trăng tròn không làm to, nhưng thái hậu tự tham dự, một ít mệnh phụ đều tiến cung chúc mừng.

Kỷ Trà Huyên cũng gặp được tổ mẫu, mẫu thân cùng nhị nương, lúc này là hoàng thượng cho phép nhị nương tiến cung.

Hơn nữa, nhị nương còn mang ngũ đệ vào cung.

Bọn họ đều khen hai vị hoàng tử, Kỷ Trà Huyên nói chuyện thật khiêm tốn.

Đứa con hai tuổi của Lưu Hi trưởng công chúa cũng được đưa vào cung.

Mọi người trong hậu cung thấy Kỷ Trà Huyên được vây quanh khen ngợi, trong lòng cực kỳ hâm mộ, nhưng chỉ có thể mỉm cười.

Cung Đức phi thật bình tĩnh ngồi một bên, Thục phi thật sinh động, ngẫu nhiên nghe được tiếng cười lanh lảnh của nàng ta.

Hôm nay đại quân trở về, hoàng thượng tự nhiên cần luận công ban thưởng.

Phụ thân nàng ta, thượng thư bộ Binh là người có công lớn nhất trừ Hà Kim Viễn, nàng ta tự nhiên vui vẻ.

Ninh quý tần không phô trương như Thục phi, nhưng vẫn có người chủ động nóichuyện với nàng ta, vì thế yến hội trăng tròn hôm nay đã thành buổi quan hệ hữu nghị.

Mở đầu yến hội, tất cả mọi người đều ngồi xuống.

Theo tiếng thông báo thái hậu giá lâm, các vị mệnh phụ cùng phi tần đều im lặng, ào ào đi đến vị trí của mình đứng dậy hành lễ nghênh đón.

"Thái hậu nương nương vạn phúc kim an."

Thái hậu thoạt nhìn thật vui tươi cười nói: "Miễn lễ."

"Tạ ơn thái hậu nương nương."

Thái hậu đi đến chỗ ngồi trên cùng, nhìn xung quanh, sau đó nhìn chăm chú hai hoàng tử đang được ma ma ôm.

Kỷ Trà Huyên cười nói: "Xin thái hậu chúc phúc cho tam hoàng tử, tứ hoàng tử!" Chúc phúc chính là đưa lễ vật may mắn.

Thái hậu tự nhiên trầm trồ khen ngợi, cầm trên tay hai khối ngọc bội mượt mà, bà tự tay lồng vào dây đỏ rồi đeo lên cổ hai đứa bé.

Kỷ Trà Huyên ngồi ở bên cạnh xem, hai đứa xoè tay ra như muốn chơi ngọc bội.

Thái hậu đã ban thưởng, người khác cũng không muốn lạc hậu, rất nhanh Kỷ Trà Huyên thu được không ít lễ vật, Kỷ Trà Huyên mỉm cười nhìn danh sách lễ vật dài.

Chúc phúc xong, yến hội cũng bắt đầu.

Mọi người cũng biết thái hậu hiền từ, vì thế cũng sôi nổi lên.

Đột nhiên Ninh quý tần chạy ra ngoài nôn khan ở một bên.

Nụ cười trên mặt Kỷ Trà Huyên cương lại, xem vẻ này, rõ ràng là mang thai.

Thái hậu nói: "Ninh quý tần bị sao vậy?"

Ninh quý tần lập tức quỳ xuống, nói: "Tần thiếp thất lễ, xin thái hậu thứ tội."

Kỷ Trà Huyên cười nói: "Thái hậu, tần thiếp thấy hôm nay có ba chuyện vui rồi."

Thái hậu kiến thức nhiều năm như vậy tự nhiên cũng rõ ràng.

Tuy rằng vui sướng, nhưng cũng xem nhẹ rất nhiều vì sự ra vẻ của Ninh quý tần.

"Ninh quý tần, thục nghi nói đúng không?"

Ninh quý tần ngượng ngùng cười: "Tần thiếp...Tần thiếp chưa kịp mời thái y."

Kỷ Trà Huyên cười nói: "Nhưng là tần thiếp không đúng, lại vì lười biếng mà giao bớt công việc cho Ninh quý tần, đã chậm trễ quý tần rồi."

Ninh quý tần kinh sợ, nhìn thấy ánh mắt cười như không cười của Kỷ Trà Huyên, trong lòng chợt lạnh lẽo, suy nghĩ có phải lần này sai lầm rồi.

Nhưng nếu không tung tin này ra hôm nay khiến cả triều coi trọng, nàng ta nghi ngờ mình có thể giữ lại hắn hay không.

Cậu thắng trận, lại là lễ trăng tròn của hai vị hoàng tử, thai nhi của nàng tất nhiên được nghĩ rằng điềm lành, hơn nữa thái hậu bảo vệ, nàng ta có hi vọng rất lớn. Lúc đó Kỷ Trà Huyên chẳng phải được thái hậu bảo vệ sinh ra hoàng tử sao?

Thái hậu nói: "thì ra là thế, ai gia muốn phạt ngươi thật nặng."

Kỷ Trà Huyên cười nói: "Xin thái hậu nể tình hai vị hoàng nhi mà phạt nhẹ đi."

Thái hậu chọc đầu Kỷ Trà Huyên cười mắng: "Sao phạt nhẹ được, tất nhiên phải phạt nặng."

Kỷ Trà Huyên vội vàng xin tha, trong thời gian ngắn Ninh quý tần lại bị bỏ qua.

Ninh quý tần cảm giác được ánh mắt của mọi người, nụ cười trên mặt chậm rãi biến mất.

Kỷ Trà Huyên nói: "Mau mời quý tần vào trong nghỉ ngơi, Tử Châu đi mời thái y."

Tử Châu cúi người nói: "Dạ."

Ninh quý tần dè dặt cười nói: "Tạ ơn thục nghi tỷ tỷ."

Kỷ Trà Huyên hiền lành nói: "Hôm nay có ba chuyện vui, quý tần có công lớn."

Ninh quý tần đành cười ngượng ngùng.

Nhìn Ninh quý tần rời đi, trong điện yên tĩnh một lát, lại trở nên náo nhiệt.

Xem các vị vương phi công chúa và mệnh phụ quan trọng đều vây quanh hai vị hoàng tử được thái hậu ôm, Kỷ Trà Huyên đi qua ngồi trên vị trí của mình, Cung Đức phi ngồi cạnh nàng lạnh nhạt hỏi: "Muội muội thật rộng lượng, không thèm để ý có người là khách còn át giọng chủ."

Kỷ Trà Huyên nói: "Ba việc vui cùng lúc cũng thuyết minh hai vị hoàng nhi của muội là người có phúc lớn, Đức phi tỷ tỷ nói có đúng không?"

Cung Đức phi âm thầm cười lạnh, nói: "Còn không biết là hai vị hoàng tử hay thai nhi trong bụng Ninh quý tần có phúc?"

Kỷ Trà Huyên nói: "Chuyện này không cần Đức phi nương nương lo lắng, nói đến, nếu nhị tỷ tỷ không gặp việc ngoài ý muốn, hiện tại cũng được bốn tháng rồi."

Cung Đức phi bình tĩnh lại nói: "Tâm tư muội muội thật linh hoạt."

Kỷ Trà Huyên thở dài: "không so sánh được với nương nương, nghĩ đến nương nương cũng sắp rời núi quản lý hậu cung cùng muội."

Lần này Cung Đức phi cũng không phản đối, Ninh quý tần có thai, hơn nữa Kỷ Trà Huyên nói câu kia đã khiến Ninh quý tần không cùng quản lý hậu cung được nữa.

Cung Đức phi ở trong cung, lại dùng thời gian lấy lại địa vị trong lòng hoàng thượng, chắc chắn nàng ta sẽ có phần trong chuyện quản lý hậu cung.

Có lẽ, vị trí chủ và thứ còn có thể thay đổi lại.

Hai người cách gần, tiếng nói cũng nhỏ, trên mặt đều mỉm cười, thoạt nhìn tán gẫu cực kì khoái trá.

Lúc này, một tiếng vang nhỏ khiến mọi người trong điện đều yên tĩnh lại.

Tất cả mọi người nhìn qua, chỉ thấy Tang thải nữ không biết làm sao đứng ở nơi đó,trên đất còn có mảnh vỡ nhỏ.

Khiêm tu hoa kêu to: "Ai nha, muội muội thật không cẩn thận, đây là ngày tốt của hai vị hoàng tử, làm vỡ bát phúc, làm sao bây giờ? Nhỡ làm đứt hai..."

Kỷ Trà Huyên nhíu mày, thái hậu đã quát: "Im miệng!"

Khiêm tu hoa lập tức dừng lại, cảm giác đại trưởng công chúa đang trừng mắt nhìn, nàng ta vội vã cầu xin: "Tần thiếp lỡ mồm, xin thái hậu nương nương tha tội."

Thái hậu nói: "Trở về sao chép Kinh Phật cho ai gia rồi hẵng ra ngoài."

Khiêm tu hoa kinh hãi, lại bị giam lỏng sao?

Chạm đến ánh mắt lạnh lẽo của thái hậu, nàng ta rùng mình.

"Dạ, tần thiếp tuân..." Khiêm tu hoa còn chưa nói xong đã nghe thấy một tiếng thét kinh hãi, hoá ra Tang thải nữ sợ tới mức hôn mê bất tỉnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK