• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit + Beta: Vịt

Tiếng gió nhỏ dần, rõ ràng nhất chính là tiếng hổn hển của Thiệu Phi.

Trong mắt Tiêu Mục Đình hàm chứa hung hãn của Thiệu Phi đã lâu không thấy, giống như bị câu "Anh cũng thích tôi" kia chọc giận.

Anh chưa từng suy nghĩ qua vấn đề hoang đường như vậy, càng không nghĩ tới Thiệu Phi có thể hỏi như vậy, nhất thời kinh ngạc, giơ tay lên đẩy Thiệu Phi tới lảo đảo một cái.

Kỳ thực cái đẩy này không thể nói là nặng, anh nếu hạ lực mạnh, Thiệu Phi không thể nào sau hai bước lảo đảo khó khăn đứng vững.

Còn ngẩng cao đầu, không trốn không né mà nhìn anh.

Hai người nhìn nhau chốc lát, Thiệu Phi nương cảm giác say lại lần nữa xông lên, trên lông mi dính chút hơi nước, thanh âm vừa thấp vừa khàn, nhưng mang theo không cam lòng và cố chấp nồng đậm: "Đội trưởng, ngài tại sao không thừa nhận? Tôi biết anh thích tôi! Anh chính là thích tôi!"

Đã phân không rõ "Ngài" hoặc là "Anh", chỉ lo ném ra một cỗ tâm tư tích tụ đã lâu, thật giống như không nhân cơ hội này triệt để nói ra, sau này liền sẽ khó mở miệng.

Mang đến ánh sáng cho cô bé chính là que diêm phát sáng, để cho cậu không chút kiêng kỵ chính là rượu thấm vào khổ tâm.

Mà men say và ánh lửa ngắn ngủi giống nhau.

Thiệu Phi thở ồ ồ, cả khuôn mặt đỏ bừng, giọng nói phát run: "Nếu như không thích tôi, anh tại sao đối tốt với tôi như vậy?"

"Anh tại sao chọn tôi làm lính cần vụ? Tại sao dạy tôi bắn?"

"Lúc tôi bị bệnh, ngài còn bồi tôi truyền dịch, lấy cơm cho tôi."

"Lần trước Lạc đội muốn trừng phạt tôi, ngài nhất tôi vào phòng tối, nhưng anh ở ngoài phòng tối bồi tôi, còn cho tôi uống nước mật ong. Tôi đều nhớ! Sau khi ra ngoài ngài còn để cho ban cấp dưỡng mở tiểu táo (*) cho tôi, anh giúp tôi nhặt xương cá!"

((*) tiểu táo: tiêu chuẩn ăn tập thể cao nhất)

"Còn có lúc ở tổng bộ, tôi không muốn tới nhà tắm tập thể tắm, mỗi ngày tới ký túc xá ngài ăn vạ ngài, anh cũng không có đuổi tôi đi. Để cho tôi dùng phòng tắm của anh, còn gọt trái cây cho tôi."

"Sau đó Ninh đội tới, làm mì ngài thích, anh còn cố ý giữ lại một phần cho tôi!"

"Tôi, tôi đều nhớ! Ngài đừng không thừa nhận!"

Thái dương Tiêu Mục Đình hơi nhảy, ánh mắt dưới cái nhìn của Thiệu Phi, tựa hồ càng ngày càng lạnh.

"Còn có!" Thiệu Phi hít sâu một hơi, "Ngài thích tán gẫu với tôi, anh từng kể về người nhà của anh, những việc quá khứ anh trải qua. Tôi ngày đó từ trong phòng tối ra, ngài cùng tôi hàn huyên thật lâu, anh ở trên người tiểu binh tôi đây tốn thời gian cả một buổi chiều!"

"Ngài làm sao không đối tốt với người khác như vậy chứ? Anh không có để lại mì cho người khác, duy chỉ có để lại cho tôi. Ngài cũng không tâm sự với người khác — dù sao tôi không nhìn thấy, tôi chỉ biết anh tâm sự với tôi."

"Đội trưởng, tại sao ngài không muốn thừa nhận chứ?"

"Đội trưởng, tại sao anh muốn đẩy tôi ra?"

Nói tới cuối cùng, Thiệu Phi nghẹn ngào, đôi môi không nghe sai sử run rẩy, mắt mở rất lớn, một chút cũng không dám chớp mắt — nếu như chớp mắt, nước mắt gây thất vọng liền sẽ rơi xuống.

Một đứa nhỏ kiêu ngạo, ở trước mặt người quý mến thế nhưng khổ sở thành như vậy.

Tiêu Mục Đình mím đôi môi mỏng, bị lời liên tiếp chấn động không nhẹ. Những quan tâm và chăm sóc kia ở trong mắt Thiệu Phi đã biến vị, đều bị quy là "Thích".

Nhìn khuôn mặt động tình của Thiệu Phi, Tiêu Mục Đình nói không ra lời trách cứ.

Có thể chỉ trách Thiệu Phi sao?

Tâm tính người trẻ tuổi khó đoán nhưng cũng dễ đoán, đơn thuần tới trong suốt, vừa nhìn, cái gì cũng bày ở đáy mắt. Tiêu Mục Đình nhắm mắt lại, thầm than là mình không có xử lý tốt quan hệ hai bên, mới cho Thiệu Phi kỳ vọng không thực tế.

Tỉ mỉ nghĩ, Thiệu Phi vốn chính là thiếu tình cảm, thuở nhỏ không có cha mẹ, cùng bà ngoại và anh trai sống nương tựa lẫn nhau, sau đó ngay cả hai người thân duy nhất cũng mất đi, trước khi nhập ngũ chịu bao đau khổ, sau khi nhập ngũ tuy có một nhóm anh em, nhưng phần tình thân thiếu thốn kia lại thủy chung tìm không lại được.

Ngải Tâm, Trần Tuyết Phong, còn có Thích Nam Tự trước đó không lâu quen biết là chiến hữu của cậu, cùng cậu tình như thủ túc, nhưng không cho cậu được phần tình cảm khát vọng nhất đáy lòng.

Cho được phần tình cảm này là Tiêu Mục Đình, chỉ có Tiêu Mục Đình.

Giữa lông mày Thiếu tướng nổi lên nếp nhăn thật sâu, lúc mở mắt ra thấy Thiệu Phi cuống quít lau khóe mắt.

Còn khóc.

Tiêu Mục Đình một tay che mặt, dùng sức ấn, lúc lại lần nữa nhìn về phía Thiệu Phi, trong mắt nhiều hơn mấy phần mệt mỏi.

Mắt Thiệu Phi còn phát sáng hơn hồi nãy, mở miệng còn muốn nói điều gì. Tiêu Mục Đình lắc lắc đầu, xoay người nói: "Trở về nghỉ ngơi một đêm, ngày mai tỉnh táo, suy nghĩ thêm tốt tôi đối với cậu có phải giống với thích hay không. Lời ngày hôm nay, tôi tạm thời coi như không nghe thấy."

Anh cố ý nói như vậy, ngữ khí lạnh nhạt tới nghe không ra một tia tình cảm.

Chỉ có thể như vậy, Thiệu Phi bị rượu cồn và kích động đốt váng đầu, nếu như anh tiếp tục không đành lòng, lửa sẽ càng ngày càng nghiêm trọng.

Nghe vậy, Thiệu Phi rõ ràng ngơ ngác một chút, khó có thể tin mà nhìn chằm chằm Tiêu Mục Đình, đưa tay lại muốn kéo, Tiêu Mục Đình tránh ra, thần sắc lạnh lùng, ánh mắt như lưỡi dao.

Thiệu Phi dẹt miệng, nhìn qua ủy khuất vô cùng, phí công lại lần nữa đưa tay, nức nở nói: "Ngài sao có thể coi như không nghe thấy được chứ?"

"Tôi thích anh, sao anh có thể coi như không nghe thấy được chứ?"

"Tôi...... Tôi có thể lặp lại lần nữa, lặp lại rất nhiều......"

"Thiệu Phi!" Tiêu Mục Đình bỗng nhiên quát lên: "Cậu vừa phải thôi!"

Bên tai Thiệu Phi "Ong" một tiếng, lăng lăng mà nhìn Tiêu Mục Đình, vài giây sau thở ra một hơi, chỉ cảm thấy trái tim chìm xuống một nơi sâu không thấy đáy, không có tiếng vọng lại, cũng kéo không trở lại.

Cơ đùi tựa hồ đang run, thậm chí có chút đứng không vững.

Là sức mạnh của rượu lên sao? Hay là......

Tiêu Mục Đình chưa từng gào lên với cậu như vậy. Đội trưởng rất ôn nhu, cho dù là trừng phạt và dạy dỗ, cũng mang theo ôn nhu làm người ta an tâm.

Nếu như đội trưởng không ôn nhu, cậu ở đâu ra dũng khí nói lời vừa rồi?

Sau khi gào xong, Tiêu Mục Đình có chút hối hận, bộ dáng Thiệu Phi đột nhiên co rụt lại làm cho anh đau lòng. Nhưng nếu không như vậy, Thiệu Phi còn có thể nói ra bao nhiêu lời hồ đồ?

Thiệu Phi nhớ không rõ là về ký túc xá như thế nào, cậu giống như một quả bóng da căng phồng, dựa vào một cỗ kích động vui mừng hớn hở mà lăn dưới chân Tiêu Mục Đình, lại bị Tiêu Mục Đình dễ dàng mà đâm rò khí. Đầu óc mông lung, tay chân phát lạnh ngứa ngáy, trái tim rơi vào vực sâu tìm không trở lại, lúc nằm ở trên giường, cả người đều là trống rỗng.

Bộ đội biên phòng sắp xếp cho lính đặc chủng và lính lái xe ký túc xá điều kiện tốt nhất, Tiêu Mục Đình cùng lãnh đạo dẫn đội của lính lái xe ở cùng một gian, Thiệu Phi ở cùng một chỗ với đám người Ngải Tâm. Tiêu Mục Đình đưa Thiệu Phi trở về, tự mình nấu canh gừng táo, đội viên chưa ngủ cười hì hì chia nhau uống, Tiêu Mục Đình bưng tới ký túc xá, Thiệu Phi đã bọc thành một đoàn "ngủ" rồi.

Tiêu Mục Đình biết cậu chỉ là giả bộ ngủ, giao canh gừng cho Ngải Tâm, dặn dò hai câu liền đi.

Thiệu Phi bị Ngải Tâm kéo, rót tới một giọt không dư lại. Gừng rất cay, táo lại ngọt, một chén rót xuống bụng, thân thể nhất thời ấm lên. Thiệu Phi dùng chăn che kính nửa mặt, sau khi tắt đèn, lặng yên không tiếng động mà khóc.

Men say đúng là giống như ánh sáng diêm phát ra, thoáng qua rồi biến mất. Men say không còn, tinh thần kích động cũng không còn, trong bóng đêm hồi tưởng chuyện đã làm lời đã nói cách đây không lâu, còn có đáp lại của Tiêu Mục Đình, bất tri bất giác liền thấm ướt gối.

Anh ấy không thích mày. Một thanh âm nói: Đội trưởng không thích mày, là tự mình đa tình.

Nhưng một thanh âm khác lại cố chấp mà kêu gào: Nhưng đội trưởng đối tốt với mày, chút tốt kia mày chẳng lẽ không cảm thụđược? Đội trưởng đối đãi mày tốt như vậy, cho dù không phải loại "thích" này, ít nhất cũng có hảo cảm a!

Thiệu Phi túm chặt chăn, nhớ tới ánh mắt và ngữ khí băng lãnh của Tiêu Mục Đình lúc cắt lời cậu, thật sự nhịn không được, phát ra một tiếng nức nở kiềm nén.

Cũng may đêm đã rất khuya, chiến sĩ bôn ba mệt nhọc không một ai tỉnh. Cậu lau nước mắt, trước khi ngủ vẫn nhớ tới — đội trưởng đối với mày tốt như vậy, anh ấy đối với người khác đâu có tốt như vậy......

Tiêu Mục Đình một đêm không ngủ, nghĩ càng nhiều hơn Thiệu Phi.

Anh không phải tâm địa sắt đá, cũng không phải không có thất tình lục dục, Thiệu Phi nhìn anh như vậy, moi tim ra cho anh nhìn. Nếu nói không có một chút cảm động, đó là lừa mình dối người.

Nếu nói đối với Thiệu Phi hoàn toàn không có hảo cảm, đó cũng là giả dối.

Thiệu Phi ưu tú, anh tuấn, đơn thuần, thời điểm tỏ tình, trong mắt tất cả đều là ái mộ và sùng bái. Một đứa trẻ như vậy đứng ở bên cạnh, anh nghe thấy tiếng vang rung động của tiếng lòng mình.

Nhưng là chỉ thế thôi.

Chăm sóc Thiệu Phi là bởi vì Thiệu Vũ đã mất, coi trọng Thiệu Phi là bởi vi thiên phú bẩm sinh và cần cù sau này của Thiệu Phi, cái này kém khá xa với "thích" mà Thiệu Phi nghĩ.

Bất quá cảm giác động tâm cũng là thật sự.

Nhưng từng trải, tuổi tác đem một phần thích giống nhau chém thành cá thể hoàn toàn bất đồng. Đối với Thiệu Phi 20 tuổi, động tâm chính là thích, chính là yêu, chính là muốn trải qua cả đời; mà đối với Tiêu Mục Đình 34 tuổi, động tâm chỉ là động tâm mà thôi.

Lúc lớn như Thiệu Phi, Tiêu Mục Đình đã từng có người tâm tâm niệm niệm, lúc ấy phần tình cảm kia khắc cốt minh tâm, nhưng dần dần cũng tiêu tán ở trong dòng chảy thời gian.

Có khi ở trước mặt sống chết, tình yêu sẽ trở nên phá lệ nhỏ bé, thậm chí không sánh bằng tình chiến hữu, tình anh em.

Chưa từng đếm số lần từ trong nhiệm vụ gặp thoáng qua tử thần trở về, Tiêu Mục Đình lo lắng đồng đội, nhớ tiểu đội viên mới tới, nhưng lại làm không được tình yêu của chính mình. Anh đã hứa không yêu, vạn nhất ngày nào đó không trở về, người ở lại phải trải qua quãng đời còn lại như nào?

Trong bộ đội đặc chủng có người dũng cảm theo đuổi tình yêu, cũng không thiếu người cô độc, Tiêu Mục Đình không thể nghi ngờ là người sau. Anh bề bộn nhiều việc, bất kể là ở đại đội Chiến Long hay là ở tổng bộ tác chiến đặc chủng, anh đều là nhóm người trọng trách nặng nhất, thời gian và tinh lực toàn bộ đặt trên nhiệm vụ, lâu ngày đã không còn coi trọng tình yêu như hồi trẻ.

Lúc này chuyển tới Liệp Ưng, trọng trách nhẹ chút, nhưng cũng chỉ là một chút, mà cái tuổi này lại nói "Thích" gì đó, đã có chút lúng túng.

Trước khi trời sáng, Tiêu Mục Đình đi dạo tới sân trước, hút hai điếu thuốc, ánh mắt hư không nhìn mặt trời lẳng lặng dâng lên, quyết định trở về liền điều Thiệu Phi về Trung đội 2, nếu như Thiệu Phi sau khi tỉnh rượu có thể nghĩ rõ ràng, không làm ra chuyện khác người nữa, anh liền coi như cái gì cũng không có phát sinh.

Khó được một lần tới cao nguyên độ cao so với mặt biết hơn 5000m, Lạc Phong hạ lệnh ở lại mấy ngày, coi như là huấn luyện ở cao nguyên. Thiệu Phi cùng mọi người cùng nhau huấn luyện, nhìn qua không có gì khác biệt với trước đây, thậm chí còn cắp theo bình nước gấu trúc.

Tiêu Mục Đình không có chủ động nhắc tới chuyện ban đêm, Thiệu Phi cũng không nói, lúc huấn luyện so tài phát lực, lúc nghỉ ngơi lèo nhèo chạy tới bên cạnh Tiêu Mục Đình, làm bộ không nhớ lời đã nói, hai tay cầm bình nước, nghiêm trang nói: "Đội trưởng, uống nước."

Tiêu Mục Đình trong bụng thở dài, biết gia hỏa này căn bản không có từ bỏ, chỉ là lựa chọn một loại sách lược khác, chợt cảm thấy vô lực.

Thiệu Phi có tính toán nhỏ của mình, sau khi ngủ một giấc mặt dù rất uể oải, nhưng hoàn toàn không có ý tứ lùi bước, sau một phen vắt óc suy nghĩ, cư nhiên vẫn nghĩ thận trọng, từ từ bắt được đội trưởng của mình.

Những lời đó của Tiêu Mục Đình thực đả kích cậu, khiến cậu biết đội trưởng kỳ thực không thích mình. Nhưng đội trưởng đối tốt với mình là thật. Cho nên không thích thì phải làm sao? Hiện tại không thích thì chắc chắn sau này không thích sao?

Thích Nam Tự đều vẫn chưa từ bỏ!

Để cho Thiệu Phi ăn một viên định tâm hoàn chính là phản ứng ngày thứ 2 của Tiêu Mục Đình — không có báo cáo Lạc Phong, cũng không có lập tức đuổi cậu đi. Điều này làm cho cậu hiểu, đội trưởng không nhẫn tâm như vậy.

Cho nên tiểu đội trưởng muốn muốn từ đâu ngã xuống liền từ chỗ đó bò dậy, bắt đầu giống như Thích Nam Tự theo đuổi tình yêu.

Lại lần nữa dùng "Tiểu đội trưởng" gọi mình, vừa cảm thấy có chút xấu hổ, vừa có loại cảm giác nở gan nở ruột.

Nhưng ngày thứ 3 huấn luyện ở cao nguyên, xảy ra một chuyện.

Ban đêm rơi tuyết, trời đất phủ trắng, các chiến sĩ hiếm thấy tháng 9 đã nhìn thấy tuyết, mọi người hưng phấn ở trong tuyết đuổi đánh nhau.

Trước khi huấn luyện, Thiệu Phi nhớ tới kính râm tặng cho Tiêu Mục Đình, lập tức nói bóng nói gió mà nhắc nhở, Tiêu Mục Đình tìm ra đeo lên, nhìn thấy Thiệu Phi cười cực kỳ đắc ý.

Hạng mục huấn luyện buổi sáng đa số là thể năng, lúc mọi người trên người trần truồng ở trong tuyết nằm ngửa ngồi dậy, Tiêu Mục Đình đưa hai tay sau lưng, ở trong đội ngũ qua lại tuần sát. Đi tới trước mặt Thiệu Phi, anh dừng lại nhìn nhìn, nhắc nhở: "Khống chế tốc độ, giữ vững thể năng, không nên nửa đoạn trên đập quá mạnh."

Anh đứng bên chân Thiệu Phi, đeo kính râm và mũ quân đội, mà Thiệu Phi ngồi dưới đất, ngẩng đầu mới có thể nhìn thấy dung nhan anh.

Nói là dung nhan kỳ thực không đúng, từ góc độ của Thiệu Phi nhìn lại, chỉ có thể nhìn thấy cái cằm đường cong gọn gàng của anh, nửa trên khuôn mặt giấu ở trong kính râm và dưới bóng râm của vành nón.

Đầu óc Thiệu Phi bỗng nhiên trống rỗng, 3 giây sau, rốt cục hiểu ban đầu lúc ở mái nhà nhìn thấy cằm Tiêu Mục Đình, tại sao lại cảm thấy giống như đã từng quen biết, mà lúc này Tiêu Mục Đình ngẩng đầu lộ ra dung mạo, lại cảm thấy chưa từng thấy qua.

Ngay từ 7 năm trước, bọn họ đã gặp qua một lần.

_____________

Khoảng chục chương sau sẽ hơi ngược các thím ạ:((((( tội Máy Bay quá:((( tui nhớ không lầm thì từ chương 60 sẽ lại ngọt

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK