Phòng ăn chỉ mở một chiếc đèn, Tiêu Mục Đình và Thiệu Phi ở dưới đèn. Thiệu Phi sau khi nói xong cúi đầu, lông mi tỏa xuống bóng râm nho nhỏ. Tiêu Mục Đình đứng dậy bưng bát của hai người qua, trầm mặc đi ra. Không lâu sau phòng bếp truyền đến tiếng nước chảy, Thiệu Phi xoay người nhìn nhìn, cầm lấy đồ vật mình và Tiêu Mục Đình đặt trên ghế đi tới.
"Đội trưởng."
"Huh?"
"Tôi làm đi."
"Không cần."
Đối thoại rất bình thường, giống như nói rõ vừa rồi chưa từng phát sinh.
Thiệu Phi rất nhẹ mà thở ra một hơi, đè xuống mất mát nhợt nhạt trong lòng, cất cao giọng nói: "Đội trưởng, ngài hiện tại phải về ký túc xá sao?"
Tiêu Mục Đình rửa xong bát đũa, vừa lau tay vừa xoay người: "Đi thôi."
Nhưng sau khi rời phòng ăn, hai người lại không đi về phía ký túc xá. Tiêu Mục Đình rẽ ở một ngã ba, Thiệu Phi giật mình, chợt không tiếng động theo sát.
Tiêu Mục Đình nói: "Vừa ăn xong, tiêu thực."
Gió cuối thu thổi qua, đem lá rụng trên mặt đất còn chưa kịp quét dọn cuốn đi. Chút mất mát giấu tới không lộ dấu vết kia của Thiệu Phi cũng bị cùng mang đi theo.
Mặc dù đội trưởng không có bất kỳ tỏ vẻ gì, nhưng cùng nhau tản bộ dù sao vẫn trực tiếp hơn về ký túc xá.
Khóe môi mím lại lại nhếch lên, Thiệu Phi đi gấp vài bước, chạy tới phía trước Tiêu Mục Đình.
Dưới đèn đường, nhiệt khí thở ra biến thành sương trắng, Thiệu Phi giậm chân, đưa tay khép lại khóe miệng thở khí. Tiêu Mục Đình hỏi: "Lạnh không?"
Ban đêm khí lạnh nhiều, độ ẩm cũng cao, Thiệu Phi sau khi huấn luyện không có về ký túc xá thay quần áo, lúc vừa ăn mì xong mặc dù cả người ấm áp, sau khi đi một lát quả thực cảm thấy lạnh, nếu không cũng sẽ không giẫm chân thở khí.
Nhưng cậu không muốn nói "Lạnh", cho rằng một khi nói, đội trưởng liền sẽ đáp lại một câu "Vậy thì trở về". Bèn nói: "Không lạnh, tôi thở khí chơi!"
Vẻ mặt Tiêu Mục Đình trước sau như một mà ôn hòa, nhưng cũng giống như trước kia khiến người ta nhìn không thấu. Thiệu Phi hoạt động tay chân, đột nhiên tới 10m chạy nước rút, ngồi xổm mà nhặt lên một lá ngô đồng vàng tươi, lại thật nhanh chạy về, xoay lá cây kia nói: "Không lạnh cũng không mệt, đội trưởng ngài còn muốn đi đâu tản bộ, tôi bồi ngài!"
Khóe miệng Tiêu Mục Đình câu một chút, ánh mắt rơi vào trên chóp mũi lạnh cóng đỏ của Thiệu Phi, lại nhìn về phía đôi mắt sáng ngời của Thiệu Phi, một lát sau thân thể nghiêng một cái, cởi áo khoác ra.
Thiệu Phi vừa nhìn liền muốn cự tuyệt: "Thế này không được, quần áo của ngài là......"
Lời còn chưa dứt, Tiêu Mục Đình đã choàng áo khoác lên vai cậu.
"Quân hàm mấy hôm trước đã lấy xuống." Tiêu Mục Đình chỉnh cổ áo: "Bản thân mặc kín, đừng bị lạnh."
Đoàn lửa trên đuôi xương sống Thiệu Phi lại cháy lên, nhìn nhìn quần áo lại nhìn nhìn Tiêu Mục Đình, cao hứng tới mức nói chuyện đều phá âm: "Quần áo đưa tôi rồi, ngài không lạnh sao?"
"Tôi mặc dày hơn cậu, hơn nữa không ra mồ hôi, không sợ gió lạnh thổi." Tiêu Mục Đình vừa nói xong, liền thấy nút áo đầu tiên của cậu cài sai, bên dưới liên tiếp cài sai, đành phải nhẹ giọng thở dài, đưa tay hỗ trợ.
Lại đi một hồi, ai cũng không nói gì, Thiệu Phi là bận rộn dập tắt lửa cháy tới mức cậu cào tim gãi phổi, Tiêu Mục Đình là một mình thưởng thưởng thức lời nói vừa rồi của Thiệu Phi.
Lý trí nói: Không cần đểý tới, lạnh tý là tốt rồi.
Tình cảm lại nói: Ít nhất, mày nên cho câu trả lời.
Khẩn trương và mong đợi Thiệu Phi lúc nói những lời kia, sau đó mất mát tự cho rằng không hiện ra chút nào, anh toàn bộ nhìn thấy.
Lòng có chút đau, cũng có chút ngứa, Thiệu Phi lúc cầm lá chạy về, anh thậm chí có kích động hôn Thiệu Phi.
Liền hôn một chút, hôn chỗ chóp mũi bị lạnh đỏ.
Nhưng nếu như vậy, sau này càng không thể cứu vãn.
Tiểu đoàn trinh sát không tính là nhỏ, nhưng so với đại doanh Liệp Ưng, vẫn là hẹp hơn không ít.
Lúc đi về tới một phần tư, Tiêu Mục Đình dừng bước lại, quát lên "Thiệu Phi".
Thiệu Phi nghiêng đầu qua: "Đội trưởng?"
Tiêu Mục Đình đưa lưng về phía đèn đường, biểu tình trên mặt nhìn không rõ lắm, nhưng thanh âm lại trầm thấp rõ ràng, từng chữ gõ ở trong lòng Thiệu Phi.
"Tôi đều nhìn thấy, cũng nhìn thấu."
"Tất cả tâm tư, mờ ám của cậu, đều ở trong mắt tôi."
Thiệu Phi ngơ tại chỗ, trợn to hai mắt nhìn Tiêu Mục Đình, rất nhanh đôi môi bắt đầu rung rung, vui vẻ giống như ánh sao rắc ở trong đôi mắt, hầu kết một chút lại một chút mà lăn, là dáng vẻ muốn nói gì đó, lại không biết nói thế nào.
Trái tim Tiêu Mục Đình bởi vì phản ứng lúc này của cậu trở nên vừa mềm vừa ấm, tới mức kìm lòng không đậu mà nâng tay lên, sờ sờ đầu cậu, thấp giọng nói: "Hiện tại tôi không cách nào cho cậu cậu muốn hứa......"
(theo cấu trúc tiếng Việt chỗ cuối sẽ là "hứa... cậu muốn")
Một chữ cuối cùng, bị một nụ hôn đột nhiên xuất hiện, ngây ngô tới phát run phủ kín.
Khóe mắt Tiêu Mục Đình mở ra, hai tay theo bản năng túm lấy cánh tay Thiệu Phi, nhưng không có thuận thế đẩy ra.
Thiệu Phi đang hôn anh, Thiệu Phi cư nhiên đang hôn anh!
Nụ hôn này phải hình dung thế nào?
Nó chắc căn bản không tính là một nụ hôn, không có bất kỳ kích động nào liên quan đến tình dục, chỉ có mừng rỡ điên cuồng trong nháy mắt của thiếu niên.
Thiệu Phi mãnh liệt dựa tới, nhưng sau khi môi chạm tới lại không nhúc nhích.
Không, cũng không phải là hoàn toàn không động — nếu như run rẩy cũng có thể tính là động.
Người trong ngực phát run, ngay cả khóe môi cũng có thể cảm nhận được độ run. Ngón tay Tiêu Mục Đình siết chặt, trái tim dùng một loại tần suất chưa từng có va đập.
Nên đẩy Thiệu Phi ra, nhưng thân thể lại không làm ra động tác như vậy. Không những như vậy, ngược lại muốn ôm chặt Thiệu Phi, muốn chế trụ ót Thiệu Phi, đoạt lấy quyền chủ động nụ hôn này.
Con đường nhỏ này ở chỗ sâu nơi đóng quân, ít người đi lại, cũng không ở trên tuyến đường tuần tra của lính duy trì trật tự, coi như là khá an toàn. Nhưng Tiêu Mục Đình hiểu, lúc Thiệu Phi hôn tới, trong đầu nhất định không suy nghĩ quá nhiều, duy nhất nghĩ, chỉ là hôn anh.
Hôn một chút là được rồi.
Tâm đã phóng không được ái mộ nhiều như vậy, ngôn ngữ cũng biểu đạt không ra một phần vạn ý nghĩ, cho nên có nụ hôn không phải là hôn này.
Tiêu Mục Đình nhắm mắt lại, động tác rất nhẹ mà đẩy cánh tay ra. Thiệu Phi vẫn duy trì bộ dáng ngây người, chỉ là nước mắt lặng yên không một tiếng động mà từ khóe mắt chảy xuống.
Không phải là thương tâm, cũng không phải là mất mát, là cao hứng rốt cục nhận được một chút đáp lại.
Mặc dù lần này so với cho đi của cậu, ít tới mức không đáng kể.
Tiêu Mục Đình cảm nhận được xúc động tột đỉnh, dùng bụng ngón cái và khớp xương ngón trỏ lau nước mắt trên mặt Thiệu Phi, kéo Thiệu Phi tới bên cạnh, vỗ vỗ sau ót cậu, dùng xưng hô mà cậu muốn nghe thấy nhất nhẹ giọng trấn an: "Được rồi được rồi, tiểu đội trưởng đừng khóc."
"Tiểu đội trưởng cao hứng!" Thiệu Phi nghiêm túc nhìn Tiêu Mục Đình, không có ở giữa lông mày và trong con ngươi đối phương nhìn thấy một tia tức giận nào, ngược lại tóm được một sợi yêu thương.
Tiêu Mục Đình cười thở dài, siết chặt quần áo cho cậu, nhớ tới lời chưa nói xong kia — hiện tại tôi không cách nào cho cậu hứa hẹn mà cậu muốn. Trầm ngâm chốc lát, cuối cùng thôi, thuận theo cậu nói: "Vậy tiểu đội trưởng tốt nhất mỗi ngày đều cao hứng."
Đèn đường đột nhiên hỏng một chiếc, chung quanh dâng lên một mảnh bóng râm mỏng, tâm tư Thiệu Phi dần bằng phẳng, mới phát hiện hành động vừa rồi của mình có bao đột ngột.
Đây là quân doanh, người bị hôn chính là đội trưởng của cậu, cấp trên của cậu, là một Thiếu tướng.
Nhưng Tiêu Mục Đình không có lập tức đẩy cậu ra, còn chiếu cố tâm tình của cậu, không nói lời nặng, chỉ là kiên nhẫn ôn nhu trấn an.
Xoang mũi lại là chua xót.
Tiêu Mục Đình nói: "Muộn lắm rồi, về thôi."
Thiệu Phi kéo cánh tay Tiêu Mục Đình: "Đội trưởng!"
"Huh?"
"Tôi vừa rồi, tôi vừa rồi hôn, hôn ngài."
Mâu quang Tiêu Mục Đình sâu lại, lại nghe Thiệu Phi hỏi: "Ngài không tức giận?"
Tức giận sao? Tiêu Mục Đình hỏi chính mình.
Hoàn toàn không có cảm giác tức giận, chỉ là có chút đột nhiên, mà tỉ mỉ nghĩ, ngay cả đột nhiên cũng không có.
Nồng đậm nhất chính là đau lòng, mà rõ ràng nhất chính là động tâm.
Chuyện cho tới bây giờ, anh đã không cách nào giống như ban đầu đem tất cả tim loạn nhịp giấu ở dưới sóng lớn không kinh sợ. Đối với đứa nhỏ nhỏ hơn mình 14 tuổi này, anh càng thêm khó có thể tự khống chế, càng thêm muốn ôm vào lòng.
Cho nên đâu còn sẽ tức giận?
"Đội trưởng?" Thiệu Phi lại kêu một tiếng, rốt cục bình tĩnh trở lại, rũ lông mi mắt nói: "Tôi vừa rồi kích động, xin lỗi, tôi sau này sẽ không như vậy."
Tiêu Mục Đình không nói chuyện, chỉ là ánh mắt sâu kín mà nhìn, nghe.
Thiệu Phi bình thường đã nhìn không thấu trái tim anh, lúc này lại càng rối loạn, thấy anh trầm mặc không nói, vội nói: "Đội trưởng, ngài đừng giận tôi, tôi thật sự sẽ không nữa!"
Vô trợ và hối hận trong mắt Thiệu Phi làm cho Tiêu Mục Đình khổ sở, hỉ nộ của anh dễ dàng làm chủ cảm xúc của Thiệu Phi, nhưng cái này cũng sẽ không khiến anh sinh ra cảm giác ưu việt của kẻ bề trên, ngược lại cảm thấy ảo não và tự trách.
Dưới các loại suy nghĩ, làm sao cũng không tìm được từ thích hợp, để cho đứa nhỏ trước mắt bớt buồn.
Kìm lòng không đậu, cư nhiên hai tay nhẹ nhàng bưng lấy mặt Thiệu Phi, ở trên trán rơi xuống một nụ hôn ấm áp.
Dường như chỉ có hôn, mới có thể chân chính cho Thiệu Phi an ủi.
Đêm đông rét lạnh này, nụ hôn chiến thắng vô số lời nói.
Lúc tách ra, Tiêu Mục Đình đụng đụng bả vai Thiệu Phi, "Tôi không có tức giận, trở về nhận bình nước nóng làm ấm chân, lập tức sẽ phải lên đường, điều kiện bên kia gian khổ, đừng vào lúc này cảm mạo, bị bệnh tới đó không dễ chữa."
Thiệu Phi sờ trán, nơi đó tựa hồ còn lưu lại nhiệt độ nụ hôn, trái tim vừa mềm vừa tê, có lẽ liền sẽ hòa tan.
Làm sao cũng không nghĩ đến, cúi đầu chờ chính là trách mắng băng lãnh, chờ được lại là nụ hôn ôn nhu.
Cái này đoán chừng là món quà sinh nhật 21 năm qua, tốt nhất.
Qua một ngày nữa, ngày mai, chính là sinh nhật 21 tuổi của cậu, mà người mình thích nhất ở cuối của tuổi 20 hôn cậu!
Càng làm cho cậu ngoài ý muốn chính là, đội trưởng thế nhưng biết, hơn nữa còn nhớ sinh nhật của cậu, thấy cậu đứng bất động, lại ở trên trán cậu gõ gõ, chuyển đề tài nói: "Ngày mai 21 tuổi, muốn ăn gì? Buổi sáng tôi tới ban cấp dưỡng gọi món ăn."
Thiệu Phi đi theo Tiêu Mục Đình trở về, "Ngài nhớ?"
"Ừ, nhớ."
"Tôi......"
"Nhìn thấy giao lộ phía trước không?" Tiêu Mục Đình đột nhiên cắt đứt, đổi loại ngữ khí.
Thiệu Phi sửng sốt, "A?"
"Bình thường chạy 200m tốn thời gian bao lâu?" Tiêu Mục Đình cười: "Có muốn cùng đội trưởng so chút không?"
Thiệu Phi lúc này hiểu, "Là tiểu đội trưởng tỉ thí với đội trưởng sao?"
Giữa lông mày Tiêu Mục Đình bén nhọn thu hết lại: "Đúng, là tiểu đội trưởng tỷ thí với đội trưởng."
Thiệu Phi hít sâu một hơi, tại chỗ nâng cao chân mấy lần, hô lớn: "Chạy!"
Chưa từng biết, cảm giác ở trong gió đêm cất bước chạy như điên thoải mái như vậy, không khí băng lãnh bị thân thể xé rách, mà trong thân thể, là một trái tim sáng rực nhảy nhót.
Bên tai có tiếng gió gào thét, bên cạnh có người yêu mến.
Điểm cuối giao lộ, Thiệu Phi thở hổn hển la: "Đội trưởng tôi tới trước!"
"Cậu thắng." Tiêu Mục Đình một tay đỡ ở vị trí đường mép tóc, đợi hô hấp điều chỉnh tốt, mới chậm chạp nói: "Sinh nhật vui vẻ."
Dũng khí Thiệu Phi vứt bỏ toàn bộ trở lại, khẽ ngẩng cằm lên, sửa đúng: "Là sinh nhật vui vẻ, tiểu đội trưởng."
Tiêu Mục Đình mỉm cười: "Vậy thì sinh nhật vui vẻ, tiểu đội trưởng."