• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit + Beta: Vịt

Lúc Thiệu Phi ôm súng bắn tỉa cầu nguyện, Tiêu Mục Đình đang gọi điện thoại với Tiêu Cẩm Trình.

Doanh trại gìn giữ hòa bình mặc dù điều kiện gian khổ, nhưng bởi vì tình huống đặc thù, liên hệ với trong nước phải duy trì thông thuận, cho nên thiết bị truyền tin mang đến đều khá tiên tiến. Mà các chiến sĩ cũng được phép cách một ngày gọi video với người nhà, không để cho bạn bè người thân trong nước lo lắng. Bất quá trên thực tế, cơ hồ không có đội viên thường thường liên hệ với người nhà, một là quá bận không để ý, hai là một khi gọi điện thoại gọi thành quen, sau này nếu có nhiệm vụ khẩn cấp hoặc là bị thương, mấy ngày không gọi về nhà, người thân nhất định sẽ lo lắng.

Hiện tại ăn tết, mặc dù không phải tết âm lịch truyền thống, gọi điện thoại thăm hỏi một phen cũng không tệ. Không ít chiến sĩ sau khi ăn xong tràn vào phòng truyền tin, xếp hàng báo bình an chúc phúc với người nhà.

Tiêu Mục Đình không cần phải tới phòng truyền tin, ở trên máy tính của mình là có thể mở video. Tiêu Cẩm Trình ở bên ngoài, bọc tới kín mít, nói chuyện liền phả ra sương trắng. Hai người tán dóc một hồi, bên kia đột nhiên truyền tới thanh âm con gái, Tiêu Mục Đình nghe tiếng không lớn, chỉ thấy Tiêu Cẩm Trình nhìn nhìn về phía sau, khóe môi câu lên ý cười hô: "Chờ em một lát."

Tiêu Mục Đình hỏi: "Bạn gái?"

"Vẫn chưa." Tiêu Cẩm Trình tựa hồ bị bóng tuyết đập một cái, vừa nói chuyện vừa vỗ tuyết đỉnh đầu: "Cô nương em hợp tác, rất lợi hại."

Tiêu Mục Đình cười: "Vậy nhanh đuổi theo, anh không quấy rầy mày nữa."

"Ui đừng! Đừng cúp!" Tiêu Cẩm Trình hướng phía sau làm tư thế xua tay, ra hiệu đối phương đừng làm rộn, lại quay lại hạ giọng hỏi: "Còn anh?"

"Anh cái gì?"

"Anh biết em hỏi cái gì."

Tiêu Mục Đình châm một điếu thuốc, bán híp mắt, khóe miệng nổi ý cười như có như không.

Tiêu Cẩm Trình cười hai tiếng, cầm điện thoại tới gần hơn, "Anh, có tậm sự he."

Khóe mắt Tiêu Mục Đình nhảy lên một cái, nhẹ giọng thở dài: "Trong lòng có người, đương nhiên có tâm sự."

Tiêu Cẩm Trình suýt nữa bị sặc, biểu tình có chút khoa trương, "Ai?"

Tiêu Mục Đình không đáp, "Được rồi, cúp đi, thay anh thăm hỏi lão gia tử. Bản thân mày cũng phải chú ý thân thể hơn, làm nhiệm vụ cẩn thận chút."

Trước khi cúp Tiêu Cẩm Trình vẫn ở bên kia hô: "Ê anh có phải là huynh đệ hay không a? Có người trong lòng cũng không nói với huynh đệ, em là em trai anh nhặt được hả......"

Tiêu Mục Đình che lại khóe môi, thưởng thức ba chữ "Người trong lòng", đáy mắt nổi lên mấy phần nhu tình.

Người trong lòng của anh ở trong gió đêm đứng gác, không biết tay có đông cứng hay không, chóp mũi có cóng đỏ hay không.

Từ cửa sổ hướng nam trung tâm chỉ huy nhìn ra ngoài, có thể nhìn thấy bục gác Thiệu Phi canh giữ, bóng đêm rất đậm, trong ánh sáng vụn vặt ánh đèn trải ra mơ hồ có thể nhìn thấy bóng lưng cao thẳng của Thiệu Phi. Tiêu Mục Đình ngừng lại ngắm nhìn, đoạn ngắn sống chung trước đây giống như phim nhựa xoẹt qua trước mắt, khóe môi vừa bị ngón tay nhấn xuống lại lần nữa giương lên, ngực từng trận tê dại.

Anh nghiêng dựa vào bên cửa sổ, hai mắt trống rỗng, muốn đem bóng người trên bục trạm gác nhìn càng thêm rõ ràng.

Tiêu Cẩm Trình nói đúng, đó là người trong lòng của anh.

Kỳ thực từ nhiều năm trước lần đầu tiên gặp mặt, bộ dáng nho nhỏ của Thiệu Phi đã rơi ở trong lòng anh, chỉ là bây giờ đứa nhóc trong lòng trưởng thành rồi, từ "Người ghi nhớ trong lòng" trên ý nghĩa bình thường, biến thành "Người trong lòng" độc nhất vô nhị.

Lúc ngoài 20 có thể dễ dàng mà nói thích ra ngoài, lúc hơn 30 tuổi lại khó khăn nhiều. Tiêu Mục Đình có chút đau khổ mà nghĩ, rốt cục so với Thiệu Phi kém 14 tuổi, Thiệu Phi có thể thẳng thắn nói "Đội trưởng, tôi thích ngài", mà anh hướng chính mình thừa nhận phần thích này lại tốn thời gian lâu vậy.

Còn là bị Thiệu Phi "Ép".

Thiếu tướng bị tiểu binh ép tới trình độ không thể không thừa nhận tâm ý, ngay cả bản thân Tiêu Mục Đình nghĩ, cũng có mấy phần bất đắc dĩ kìm lòng không đậu.

Trong doanh vang lên hai tiếng còi, đã đến giờ thay ca.

Thiệu Phi từ trên trạm gác đi xuống, cùng một chiến sĩ chào hỏi lẫn nhau.

Tiêu Mục Đình nhìn một lát, đang muốn rời đi, chợt thấy Thiệu Phi ngẩng đầu, nhìn về phía trung tâm chỉ huy.

Cách làn gió mùa đông lạnh khô, tầm mắt lửa nóng và ôn tồn giao triền lẫn nhau, ai cũng không muốn rời ánh mắt trước.

Tiêu Mục Đình nhìn thấy Thiệu Phi toét miệng, hướng anh lộ ra một nụ cười thoải mái, sau đó tại chỗ nhảy lên, vung hai cánh tay hô: "Độiiii — trưởngggg —"

Một tiếng này trung khí mười phần, lại tràn đầy vui mừng, trong phút chốc vang vọng nơi đóng quân.

Đêm đã khuya, bộ phận chiến sĩ trời chưa sáng đã phải rời giường làm nhiệm vụ đã về phòng ngủ, Tiêu Mục Đình lập tức giơ ngón trỏ lên áp trên môi, ra hiệu Thiệu Phi im miệng. Mà nơi đóng quân an tĩnh đột nhiên bởi vì một tiếng la vang đội này mà nổ tung, trong lúc nhất thời, "Tiểu đoàn trưởng", "Tiểu đội trưởng", "Trương đội", "Lý đội", "Thằng điên" liên tiếp, ngủ không ngủ còn đi gào thét, có người thậm chí học sói hú.

Bị đè nén quá lâu, các anh em binh cũng cần gào thét cổ họng thả lỏng tâm tình.

Trong tiếng quỷ rống đầy doanh, Thiệu Phi áp hai tay ở khóe miệng, hít sâu một hơi, la lớn: "Đội trưởng, năm mới vui vẻ, bình an!"

Mâu quang Tiêu Mục Đình sâu dần, muốn chạy tới bên cạnh Thiệu Phi, kéo cậu vào trong ngực.

Anh nhìn thấy lúc Thiệu Phi thả tay xuống đôi môi còn đang động, cách xa như vậy, cũng có thể từ trong khẩu hình biến hóa của Thiệu Phi nhận ra câu nói kia.

Đó là một câu không tiếng động — Em thích anh.

Sau năm mới, các phái võ trang của Toffmanka tựa hồ yên tĩnh, dân chúng cũng không suốt ngày ra đường biểu tình thị uy nữa, công việc của bộ đội gìn giữ hòa bình dễ dàng hơn trước kia rất nhiều.

Nhưng các chiến sĩ có thể thả lỏng, sĩ quan cao cấp lại phải thời khắc giữ vững cảnh giác, bởi vì ai cũng không biết dưới vẻ ngoài yên ả tuôn ra mạch nước ngầm thế nào, cũng không biết tập kích tiếp theo lúc nào đến.

Thiệu Phi đợt này không cần dẫn đội trợ giúp bộ đội gìn giữ hòa bình khác nữa, nhiệm vụ hộ tống xe vật liệu cũng ít đi, mỗi ngày ngồi chiến xa bộ binh đi ra ngoài tuần tra một lần liền không có việc làm nữa, trở lại không phải là chạy tới trung tâm chỉ huy tìm Tiêu Mục Đình, chính là là đi theo xoay quanh sau mông Lăng Yến.

Cậu đã trăm phần trăm xác định, Lăng Yến và Diệp Triêu tốt đẹp rồi.

Còn mình và đội trưởng, dường như thiếu chút hừng hực.

Thông minh của cậu dư thừa, đối với tình cảm cũng càng ngày càng nhạy cảm, trải qua nhiều chuyện phía trước như vậy, đã biết đội trưởng đối với mình cũng có tâm tư "Dư thừa" rồi. Nếu là trước kia, cậu nhất định sẽ không da không mặt mà dính tới, ăn vạ đội trưởng không buông. Nhưng gần đây không biết là gặp quá nhiều sống chết và sự phức tạp của nhân tính, hay là sau khi lớn thêm một tuổi tự nhiên thành mà thục chút, lúc lại lần nữa đối với phần tình cảm này, đã không xúc động giống như ban đầu.

Yêu quý một chút không thấy, lý trí mọc rễ nảy mầm.

Cậu muốn chờ thêm một chút, chờ đội trưởng chủ động hướng cậu bày tỏ gì đó.

Trước đây, quan sát Lăng Yến ở chung cùng Diệp Triêu thế nào, tựa hồ cũng là biện pháp tốt.

Lăng Yến vẫn luôn cho rằng mục đích Thiệu Phi đi theo mình giống với Tuân Diệc Ca, đều là muốn khuyên y tới Liệp Ưng đăng ký, cho nên khi Thiệu Phi chặn y ở góc tường, lén lút hỏi "Cậu và Diệp doanh là gay đi", y khiếp sợ tới da đầu đều căng lên.

Có lẽ chỉ có Thiệu Phi ở chỗ Thích Nam Tự nhận được giáo dục vỡ lòng, mới có thể không biết xấu hổ không nóng nảy mà quang minh chính đại nói "Gay", "Chúng ta gay" ra.

Lăng Yến ban đầu là phủ nhận, Thiệu Phi lại giống như tóm được nhược điểm lớn, "Đừng giả bộ với tôi, tôi có radar gay."

Lăng Yến căn bản chưa từng nghe qua loại từ này, "Ra, radar?"

"Đúng a, radar gay." Thiệu Phi học bộ dáng Thích Nam Tự, vươn ngón trỏ và ngón giữa ra, trước tiên ở bên cạnh Lăng Yến khoa tay múa chân một phen, lại cách 3cm chọc chọc mắt mình, "Cậu có phải gay hay không, hai mắt tôi quét qua đã biết."

Lăng Yến nửa tin nửa ngờ, thần sắc ngưng trọng mà nhìn Thiệu Phi.

Thiệu Phi nói: "Cậu khẩn trương như vậy làm gì? Quân doanh có quy củ của quân doanh, tôi biết. Đừng lo, tôi không phải tới bộc quang cậu và Diệp doanh."

Lăng Yến nhíu mày, y cũng không quan tâm bộc quang hay không bộc quang, dù sao đã cùng Diệp Triêu thương lượng xong chuyển nghề, lần này sau khi trở về sẽ rời khỏi quân doanh.

Nhưng lời này của Thiệu Phi là có ý gì?

Thiệu Phi thần thần bí bí mà nhích tới gần, nhỏ giọng nói: "Kỳ thực tôi cũng là gay, tôi là tới làm quen, tùy tiện học hỏi kinh nghiệm."

Mắt Lăng Yến đều trợn tròn: "A?"

Thiệu Phi ngược lại không nghĩ tới y sẽ khinh ngạc như vậy, vội vàng bịt miệng y, "Cậu nhỏ tiếng chút!"

Lăng Yến bị không thở được, một cước đá văng cậu, hơi bình tĩnh chút sau đó nói: "Cậu có việc nói việc."

Thiệu Phi lúc này thái độ rất đoan chính, đầu đuôi nói ra chuyện mình theo đuổi người, mặc dù các chứng cớ đều chỉ về phía Tiêu Mục Đình, nhưng từ đầu đến cuối phủ nhận mình theo đuổi là Tiêu Mục Đình.

Cậu rất tin tưởng Lăng Yến, nhưng trong tiềm thức vẫn muốn bảo vệ Tiêu Mục Đình.

Lăng Yến bị lượng tin tức khổng lồ này nệ trúng, nói muốn từ từ, mấy ngày nữa lại tiến hành "Gay giao lưu".

Thiệu Phi cũng không giục, lúc có nhiệm vụ đàng hoàng tuần tra, lúc không nhiệm vụ làm trợ thủ tiếp trà cho Tiêu Mục Đình, có khi còn tới phân đội chữa bệnh hỗ trợ. Cô nương người da đen hoạt bát kia xuất viện, cậu cố ý đi tiễn người ta, nhận được ít trái cây đặc sản.

Trước kia có chiến sĩ gìn giữ hòa bình ăn trái cây của thôn dân trúng độc, cậu không dám qua loa, cho dù biết cô nương kia thiện lương đơn thuần, cũng cầm đi tìm bác sĩ và cán bộ địa phương giám định một phen, sau khi xác định an toàn mới chia cho đồng đội, cũng giữ lại cho Tiêu Mục Đình một phần.

Trái cây thơm ngọt ngon miệng, là loại mà trong nước không có, Tiêu Mục Đình hỏi lai lịch, khen cậu tỉ mỉ, cậu trong lòng vui mãi, vừa lúc được ngày nhàn rỗi, liền chạy theo mông Tiêu Mục Đình một ngày, trước tới tổng bộ gìn giữ hòa bình họp, sau đó tới nơi đóng quân của Liên Bang Nga giao lưu, vừa làm trợ thủ vừa làm hộ vệ, về phòng ngã đầu liền ngủ, trong lòng lại vừa ngọt vừa thỏa mãn.

Cậu thích lúc sóng người mãnh liệt dùng thân thể bảo vệ Tiêu Mục Đình, loại cảm giác này quả thực làm cho cậu bành trướng tới sắp nổ tung.

Tết âm sắp đến rồi, tiểu đoàn Trung Quốc treo một chuỗi đèn lồng đỏ. Một ngày, Lăng Yến một mình gọi Thiệu Phi ra, muốn nói rõ ràng.

Hai người hàn huyên rất lâu, Lăng Yến không nói chuyện mình và Diệp Triêu như thế nào, chỉ là không ngừng dặn dò Thiệu Phi, bộ đội không thể so với xã hội, loại chuyện đồng tính yêu nhau ở xã hội còn chưa được hoàn toàn tiếp nhận, đừng nói là ở bộ đội kỷ luật nghiêm khắc, mọi chuyện tương lai phải cẩn thận, không nên ảnh hưởng tới tương lai lẫn nhau.

Thiệu Phi đương nhiên là có chừng mực, nhưng đối với sự lão thành không quá tương xứng với cái tuổi này của Lăng Yến lại có chút kỳ quái. Lăng Yến cũng không giải thích, trước khi rời đi ý vị thâm trường nói: "Bất quá cẩn thận thì cẩn thận, thật sự thích thì mạnh tay theo đuổi, không cần nhìn trước ngó sau."

Thiệu Phi nghĩ nghĩ, biết rõ còn cố hỏi: "Cậu theo đuổi Diệp doanh sao?"

Cậu cho rằng Lăng yến sẽ cười một tiếng, sau đó nói "Đã theo đuổi được", không hề nghĩ Lăng Yến mím khóe môi, qua hồi lâu mới nói: "Trước đây rất lâu đã theo đuổi được."

Thiệu Phi một mình suy nghĩ, cho rằng Lăng Yến đang show ân ái với cậu. Trong lòng có chút bất bình, nhưng nghĩ tiếp, thông tín viên có thể theo đuổi được tiểu đoàn trưởng của tiểu đoàn trinh sát, lính cần vụ cũng nhất định có thể theo đuổi được đội trưởng của lính đặc chủng!

Trước giao thừa, Thiệu Phi nhận được sai khiến của Tiêu Mục Đình, cầm một xấp văn kiện đưa tới phòng làm việc của Diệp Triêu.

Tiêu Mục Đình nói với cậu, Diệp doanh mới vừa tới phân đội chữa bệnh, phòng làm việc không có ai, cậu trực tiếp đặt văn kiện trên bàn là được.

Thiệu Phi bình thường đều gõ cửa, lần này biết Diệp Triêu không có ở bên trong, liền lười gõ, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, lại thấy Diệp Triêu đang tựa lưng vào ghế ngồi ngủ.

Mà Lăng Yến, đang cúi người, hôn môi hắn.

Thiệu Phi lập tức khép cửa lại, trái tim nhảy loạn một hồi. Quá kích thích, lính đặc chủng phụng mệnh đưa văn kiện, chứng kiến thông tín viên hôn trộm tiểu đoàn trưởng ngủ say!

Cửa từ bên trong mở ra, Lăng Yến không hốt hoảng chút nào mà vươn tay.

Thiệu Phi: "Làm gì?"

"Cậu không phải tới đưa văn kiện sao?" Lăng Yến nói: "Đưa tôi đi."

"À." Thiệu Phi đưa lên, thấy Lăng Yến xoay người vào phòng, đột nhiên kéo cánh tay người ta, khẩn trương hề hề thuyết: "Cậu phải dạy tôi!"

Lăng Yến kinh ngạc: "Dạy cậu cái gì?"

"Dạy tôi hôn trộm như thế nào không bị phát hiện!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK