Edit + Beta: Vịt
Mấy ngày sau, một nhóm đội viên gìn giữ hòa bình mới chính thức tiếp quả công việc của tiểu đoàn Trung Quốc. Bận rộn nhất chính là phân đội chữa bệnh, địa phương xung đột nhiều lần xảy ra, mỗi ngày đều có hàng loạt dân thường bị ngộ thương được đưa tới tiếp nhận trị liệu khẩn cấp. Không chỉ có như thế, Tây Bắc Phi bệnh dịch hoành hành mạnh mẽ, rất nhiều chứng bệnh tỷ lệ mắc bệnh trong nước cực thấp ở nơi này tùy ý có thể thấy được, một khi bị bệnh, liền có thể muốn mạng người. Phân đội công binh cũng bận rộn, một phần đội viên ở khu vực gài mìn gỡ mìn, cả một ngày, bên trong trang phục phòng hộ đã không có một chỗ khô ráo, một phần đội viên dưới sự bảo vệ của phân đội bộ binh sửa gấp đường giao thông quan trọng bị tổn hại, bởi vì trang bị không đầy đủ bằng trong nước, có đôi khi thậm chí cần dùng phương pháp lạc hậu vai gánh lưng khiêng.
So với phân đội chữa bệnh và phân đội công binh, phân đội bộ binh Thiệu Phi ở khá rảnh rỗi. Tuần tra, đứng gác, bảo vệ mặc dù cũng rất tiêu hao tinh lực, nhưng ít nhất không có áp lực giành giật từng giây. Nhiệm vụ đầu tiên Thiệu Phi được phân là theo công binh cùng tới khu vực gài mìn giữa Toffmanka và nước láng giềng, công binh phụ trách gỡ mìn, cậu chịu trách nhiệm canh gác. Mắt phải nhìn, tai phải nghe, một chút gió thổi cỏ lay đều khẩn trương tới cơ bắp cả người căng thẳng. Bởi vì các phương thế lực hỗn tạp, Toffmanka lại không hòa thuận với nước láng giềng, vùng biên giới là chỗ nguy hiểm nhất, Thiệu Phi một giây cũng không dám buông lỏng, sợ dưới mắt mình xảy ra tình huống, liền đem khu vực phụ trách tạm thời giao cho Lăng Yến, chạy tới một bên đi toilet cũng không an tâm được, thân thể luôn bị vây trong trạng thái khẩn trương cao độ, quần cởi cả nửa ngày, một giọt nước tiểu cũng không vung ra được.
"Đệch!" Không dám trễ nãi quá lâu, nhưng quả thật đi tiểu không được, bàng quang lại trướng tới khó chịu, Thiệu Phi lòng như lửa đốt, cầm trym dùng sức rung. Hành hạ một trận, cuối cùng tè ra một chút, nhưng không một chút tác dụng, nhìn có chút giống người mắc bệnh hư thận. Thiệu Phi mặt đen lên kéo quần, thật nhanh chạy về cương vị. Lăng Yến thấy cậu đi lâu như vậy, nói giỡn: "Tôi còn tưởng cậu đi tiểu, kết quả là ị. Ở bên khu vực gài mìn chôn mìn, thật sự cậu được lắm. Đợi lát nữa bọn họ bình an vô sự quét xong mìn đi ra, một cước giẫm lên mìn của cậu, khẳng định đuổi theo cậu đánh."
"Tôi không đi ị!" Thiệu Phi vội cãi.
"Không?" Lăng Yến nói: "Cậu đi tiểu đi 15 phút?"
"Tôi......" Thiệu Phi hổn hển trừng Lăng Yến, "Tôi" không ra được câu sau, thế là không lựa lời nói: "Thận tôi tốt có được hay không? Chỗ ấy của tôi dài có được hay không?"
Lăng Yến sửng sốt, chợt cười to, "Rồi rồi rồi, cậu thận tốt, cậu uống Hối Nguyên Thận Bảo (*)."
((*) Hối Nguyên Thận Bảo: một loại thuốc giống kiểu Rocket 1h ấy)
Hối Nguyên Thận Bảo
Mặt Thiệu Phi càng thêm đen.
Lăng Yến rất nhanh khôi phục đứng đắn, ở trên vai Thiệu Phi vỗ vỗ, "Qua bên kia xem xem, giữ vững cảnh giác, nhưng không nên quá khẩn trương."
Thiệu Phi "Hừ" một tiếng, chạy lên trước nói: "Lần đầu tiên thi hành loại nhiệm vụ này có thể không khẩn trương sao? Lăng Tiểu Yến, cậu rất kỳ quái a, không hiếu kỳ không khẩn trương, một chút cũng không giống trẻ con."
Biểu tình Lăng Yến khẽ biến, báng súng ở ngang hông y đâm một cái, "Ai nói tôi không khẩn trương? Vừa nãy câu kia cũng không phải tôi nói."
"A? Ai nói?"
"Tối qua phân đội bộ binh họp, đội trưởng của cậu nói."
Thiệu Phi ngừng lại, "Đội trưởng của tôi? Tôi làm sao không nghe thấy?"
Lăng Yến nhún nhún vai, "Ai biết, cậu thất thần đi."
Thiệu Phi không tin lắm, cậu sao có thể tại lúc đội trưởng nói chuyện thất thần?
Không được, phải đi về hỏi đội trưởng!
Bất quá ở bên ngoài khu vực gài mìn canh gác một ngày, vụ này đã làm cho Thiệu Phi quên đi. Vì giảm bớt mấy lần đi toilet, các chiến sĩ đều khống chế lượng nước uống, Thiệu Phi cũng không dám uống nhiều, cộng thêm ra không ít mồ hôi, từ sáng đến hoàng hôn, tổng cậu đi toilet 2 lần.
Mà 2 lần, đều khiến cho Thiệu Phi khó chịu.
Đi tiểu tới đặc biệt khó khăn, thân thể cũng không thoải mái, triệu chứng tương tự nếu cầm lên baidu hỏi một câu, đảm bảo là mắc phải bệnh nan y.
Trên đường về doanh, các công binh nắm chặt thời gian tổng kết công việc gỡ mìn một ngày, Thiệu Phi vốn rất có hứng thú, nhưng chuyện đi tiểu không được một mực nghẹn ở trong lòng, nghe một đoạn bỏ sót một đoạn, cơ mà lại thích tham dự thảo luận, nửa đường chen miệng, hỏi: "Đã nguy hiểm như vậy, tại sao không dùng cách nổ tung toàn bộ? Tôi nhớ vùng biên giới Trung Việt có mấy khu vực gài mìn nguy hiểm đều dùng nổ tung."
Ánh mắt các công binh phức tạp mà nhìn Thiệu Phi, Thiệu Phi nghi ngờ nói: "Sao thế? Tôi nói sai sao?"
Lăng Yến thở dài: "Cậu vừa rồi lại thất thần? Lý đội đã nói, nước chiến loạn như Toffmanka, lúc ở biên giới gỡ mìn không thể lựa chọn phương thức nổ tung, bởi vì vô cùng có khả năng gây ra xung đột."
Thiệu Phi 囧, ôm súng dịch tới một bên, không lên tiếng nữa.
Chạy về nơi đóng quân đã là ban đêm, Thiệu Phi lại đi toilet một chuyến, lần này mặc dù miễn cưỡng có thể tè, nhưng chỗ đó gióng như bị lửa thiêu, đau tới mức cậu giật mình một cái.
Chưa từng xuất hiện tình huống như vậy, Thiệu Phi luống cuống, tuy nói trong doanh có không ít quân y ưu tú, nhưng không có bác sĩ khoa tiết niệu nam giới, nếu như chỗ đó thật sự có việc bất trắc, không kịp thời trị liệu......
Tương lai có thể héo hay không a?
Thiệu Phi cơm tối cũng không ăn được mấy miếng, bệnh gấp tìm thầy loạn, nhưng uống nước nhiều, có chút cảm giác liền hướng toilet chạy, vừa tiểu liền đau, không tiểu bàng quang liền trướng tới khó nhịn, lúc cuối cùng nhịn đau đi tè, khóe mắt Thiệu Phi đều đỏ.
Chỉ là bị gấp tới đỏ.
Nơi đó mềm nhũn nằm nhoài rũ xuống, Thiệu Phi thật sự ngại đi tìm quân y, cũng ngại đi tìm Tiêu Mục Đình. Tìm có thể nói cái gì? Bác sĩ, đội trưởng, tôi lúc đi tiểu rất đau, có khi còn không tiểu ra được?
Quá mất mặt!
Thiệu Phi không dám uống nước, lo uống nhiều lại muốn đi toilet, đi toilet lại đau. Nhưng không uống nước cũng không được, cho dù giọt nước không dính, cũng là phải đi tiểu.
Không biết như thế nào cho phải, Thiệu Phi đi ngủ rất sớm. Ở nước chiến loạn không giống ở trong nước, trong nước bộ đội có có giờ tắt đèn đi ngủ nghiêm khắc, bộ đội gìn giữ hòa bình không có, sẽ không cắt điện cũng sẽ không tập thể nghỉ ngơi, lúc thế cục đặc biệt khẩn trương, lúc các chiến sĩ thay phiên nghỉ ngơi thậm chí không thể cởi trang bị xuống.
Không ngủ bao lâu, lại muốn đi toilet. Thiệu Phi cầu nguyện mười lần "Ngàn vạn đừng đau, hết thảy thuận lợi", kết quả vẫn bị đau tới kêu rên.
Nhà cầu đi ra ngoài, cậu rốt cục nhịn không được, tư thế không quá bình thường mà rẽ tới phòng ngủ của Tiêu Mục Đình.
Trong thùng đựng hàng không ai, nhưng cửa phòng không khóa, Thiệu Phi biết Tiêu Mục Đình nhất định còn đang bận, đành phải ngồi trên cái ghế duy nhất, thấp thỏm bất an chờ đợi.
Tiêu Mục Đình khi trở về đã là đêm khuya, trong lúc đó Thiệu Phi lại đi toilet một chuyến, tình huống lần này càng hỏng bét, gấp đến độ không biết làm sao. Tiêu Mục Đình lúc bật đèn, Thiệu Phi ôm đầu gối ngồi dưới đất, mắt đỏ hồng nhìn anh, nhỏ giọng gọi: "Đội trưởng."
Đều sắp khóc ra rồi.
Tiêu Mục Đình vội vàng đi tới: "Đây là sao thế?"
"Tôi, tôi......" Thiệu Phi thở có chút gấp, mặt cũng đỏ bừng, giống như lời sắp nói ra là đại sỉ nhục động trời.
Chiến trường hung hiểm, một vài chiến sĩ gìn giữ hòa bình bởi vì không thích ứng, trên tâm lý chịu kích thích, sẽ xuất hiện chướng ngại tinh thần ngắn, Tiêu Mục Đình cho rằng Thiệu Phi hôm nay đi ra ngoài gặp phải cái gì, giữa lông mày nhăn lại, một tay đỡ lấy gáy cậu, ấn cậu về phía mình, nhẹ giọng nói: "Sao thế? Nói với đội trưởng chút."
"Tôi! Tôi đi tiểu không được!"
"...... Cái gì?" Tiêu Mục Đình hoài nghi mình nghe lầm.
Thiệu Phi sau khi hô lên một tiếng này thì không kiềm nén nữa, mặt cũng dứt khoát không cần, "Tôi lúc đi tiểu rất đau, đi tiểu không ra được, đội trưởng......"
Đi tiểu không được có rất nhiều nguyên nhân, Tiêu Mục Đình dẫn đội nhiều năm, biết có chiến sĩ lần đầu lúc đối mặt với chiến trường chân thực sẽ bởi vì khẩn trương, thượng hoả mà xuất hiện triệu chứng đi tiểu khó khăn. Qua hai ngày tự khỏi, có yêu cầu thuốc và bác sĩ chỉ dẫn, các chiến sĩ này đều có điểm giống nhau: Sau khi xảy ra vấn đề nín chịu đựng, tự mình nghĩ lung tung, cho tới lúc bị đồng đội phát hiện dị trạng.
Qua nhiều năm như vậy, Thiệu Phi là binh duy nhất chạy tới nói với anh "Đội trưởng, tôi đi tiểu không được".
Vừa nghĩ như vậy, đau lòng thì đau lòng, cũng có loại cảm giác ấm áp.
Tiêu Mục Đình đỡ Thiệu Phi dậy, "Đừng sợ, tôi dẫn cậu đi khám bác sĩ."
Thiệu Phi không muốn, "Cái này cũng quá......"
Cũng quá mất mặt đi.
Tiêu Mục Đình sờ sờ đầu cậu, cầm tới một cái áo dày choàng lên người cậu, "Đi thôi, bên này ngày đêm nhiệt độ chênh lệch lớn, mặc nhiều chút."
Thiệu Phi vẫn là không vui, đi tới cửa lại rụt về. Tiêu Mục Đình dứt khoát túm lấy cánh tay cậu, hướng trước người kéo một cái: "Tôi không phải bác sĩ, cũng không có thuốc, thân thể cảm thấy không đúng khẳng định phải khám bác sĩ. Cậu bây giờ không đi, mấy hôm nữa nghiêm trọng làm sao bây giờ?"
Nghiêm trọng có thể héo hay không? Thiệu Phi buồn bực mà mím môi, trong lòng tất cả đều là "Xong rồi xong rồi, mình sắp héo rồi".
Người vốn là như vậy, một khi thân thể có chút khác thường, liền ngăn không được hướng phương hướng xấu nhất nghĩ tới, ngay cả lính đặc chủng luôn luôn kiên cường, lúc bị bệnh cũng sẽ ở trước mặt người có thể ỷ lại lộ ra một mặt mềm mại nhất.
Tiêu Mục Đình giống như có thể đọc tâm, trầm giọng trấn an nói: "Yên tâm đi, sẽ không héo."
Thiệu Phi trừng mắt, lỗ tai đều đỏ.
Giữa phân đội chữa bệnh và chủ doanh cách một khu cách ly, đi tới một nửa Thiệu Phi lại bất an, "Tôi phải nói với bác sĩ tôi không đi tiểu được sao?"
"Đương nhiên." Tiêu Mục Đình nói: "Còn phải miêu tả cụ thể bệnh trạng, nếu không bác sĩ làm sao đúng bệnh bốc thuốc."
"A......" Thiệu Phi nhụt chí, bước chân cũng không di động, "Vậy bao mất mặt a!"
Tiêu Mục Đình quay đầu lại: "Vừa nãy cậu không phải nói với tôi một chút tình huống sao? Dựa theo thực tế nói cho bác sĩ nghe là được."
"Ngài không giống." Thiệu Phi lẩm bẩm, "Tôi nói với ngài lại không mất mặt."
Ánh mắt Tiêu Mục Đình dần sâu xuống, hiểu tâm tư Thiệu Phi. Trầm mặc một lát, lại lần nữa túm lấy cánh tay Thiệu Phi: "Như vậy nhé, cậu nói cụ thể bệnh trạng cho tôi biết, lát nữa đến cậu ngồi một bên, tôi nói với bác sĩ, thế nào?"
Bầu trời treo một ánh trăng tròn, ánh trăng mát mẻ rắc xuống, khoác lên cho vạn vật một tầng sa mỏng mềm mại. Thiệu Phi nhìn Tiêu Mục Đình, trái tim thùng thùng nhảy không ngừng, vài giây sau rốt cục tỉnh táo lại, thanh âm thấm đầy tín nhiệm: "Vâng."
Phân đội chữa bệnh ban đêm vẫn còn bận rộn, bác sĩ chiến trường thường thấy tình huống giống Thiệu Phi, nghe Tiêu Mục Đình nói xong liền mở thuốc ra, giọng hơi lớn: "Sau khi uống thuốc uống nhiều nước, ban đầu đi tiểu khẳng định kèm theo cảm giác đau nhói, chịu đựng. Nếu như thật sự tiểu không được, tìm người tới huýt sáo. Yên tâm, chỉ cần thuận lợi đi tiểu một lần, sau đó là ổn rồi."
Tiêu Mục Đình cười nói cảm ơn, Thiệu Phi liếc thấy xung quanh có mấy nhân viên y tế nam lén lút bật cười.
Đệch!
Trở lại thùng đựng hàng, Tiêu Mục Đình đun nước lấy thuốc, lại chuẩn bị một chén nước sôi lớn, Thiệu Phi uống tới khá thấp thỏm, loại cảm giác đau nhói này quá khó chịu, không muốn thể nghiệm lần nữa.
Uống xong thuốc và nước, thời gian đã muộn. Thiệu Phi ngượng cứ ăn vạ mãi ở ký túc xá của Tiêu Mục Đình, hơn nữa nơi này cũng không có cái giường thứ 2, nhưng không muốn trở về, lát nữa khẳng định muốn đi toilet, vạn nhất bị đám Ngải Tâm phát hiện, thì càng mất mặt.
Tiêu Mục Đình nói: "Đi lên giường nằm một lát, muốn đi toilet thì gọi tôi."
Thiệu Phi cả kinh: "Vậy ngài?"
"Tôi còn có việc phải bận." Tiêu Mục Đình chỉ chỉ máy tính một bên, "Có chút tình huống phải lập trức truyền về."
Thiệu Phi đứng ở bên giường, có chút do dự.
"Ngủ đi." Tiêu Mục Đình cười, "Tự mình đắp kín chăn, có việc gọi tôi."
Thiệu Phi chui vào chăn, lén lút dịch chăn tới trên mặt, hít sâu một hơi, nhất thời cả thân thể đều tê rần.
Quả thực muốn chết.
Uống nước quá nhiều, không bao lâu đã muốn đi toilet, Thiệu Phi luyến tiếc chăn, lèo nhèo chốc lát mới ngồi dậy, "Đội trưởng, tôi có cảm giác rồi."
Tiêu Mục Đình bị câu "Có cảm giác rồi" của cậu khiến cho dở khóc dở cười, đứng lên nói: "Tôi đi cùng cậu."
Thuốc nổi lên hiệu quả, cảm giác đau nhói không rõ ràng nữa, nhưng đi tiểu vẫn là rất khó khăn. Thiệu Phi gấp ra mồ hôi đầy đầu, nghẹn khí dùng lực, nhìn buồn cười lại đáng thương.
Tiêu Mục Đình biết, cậu kỳ thực chính là tính sinh lý căng thẳng.
Mấy phút sau, Thiệu Phi cư nhiên tự mình huýt sáo.
Nhưng rất hiển nhiên, loại chuyện huýt sáo này chỉ có thể do người bên cạnh làm, tự mình huýt căn bản vô dụng.
Tiêu Mục Đình nhìn không được, tay phải nhẹ nhàng đặt ngang hông Thiệu Phi, nhẹ giọng huýt.
Tiếng huýt sáo cùng với tiếng nước chảy, lúc Thiệu Phi xách quần lên, mặt đỏ tới không ra hình dạng.
Tiêu Mục Đình không đành lòng trêu chọc cậu, chỉ nói: "Không khó chịu nữa đi? Trở về hảo hảo ngủ một giấc, sáng mai nhớ đổi thuốc......"
Lời còn chưa dứt, Thiệu Phi đã một đầu đụng tới, chôn ở trên vai anh vừa thẹn vừa giận nói: "Đội trưởng, ngài đừng nói nữa, nói nữa tôi đều muốn đào hố nhảy vào."
Tiêu Mục Đình mỉm cười, vỗ vỗ vai cậu, trong lòng nói "Cậu a, tật xấu đụng đầu vào vai tôi có thể sửa hay không, đụng mấy lần rồi", ngoài miệng lại nói: "Được, giữ bí mật cho tiểu đội trưởng."