• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit + Beta: Vịt

Sau khi được thổ lộ, Thiệu Phi ở trong phòng làm việc vòng mấy vòng, trong miệng lẩm bẩm, ngay cả chính mình cũng không biết đang nói gì.

Nếu nói một chút chuẩn bị tâm lý cũng không có, cái này ngược lại không hẳn. Đội trưởng đối với cậu tốt, thái độ của đội trưởng, những dụng tâm kia giấu ở trong chi tiết, cậu đều có thể cảm nhận được. Nhưng lúc thật sự nghe được câu kia, trái tim vẫn như cũ không bị khống chế mà nắm chặt, dường như có một bàn tay vô hình muốn tóm lấy nó từ trong thân thể đi.

Trong nháy mắt đó, suy nghĩ của cậu hỗn loạn, cảm xúc rối tinh rối mù ở trong đầu hoành hành ngang dọc, tới mấy phút sau dần dần từ trong hỗn loạn đi ra, nhận thấy được ánh mắt ôn tồn rơi vào trên người đến từ Tiêu Mục Đình, vui mừng khiến người ra rơi lệ mới tản đi.

Nhưng cậu không để cho nước mắt rơi xuống, mở to đôi mắt đỏ bừng nhìn Tiêu Mục Đình, ngay cả mí mắt cũng không dám chớp xuống.

Trước đây bởi vì nguyên nhân như vậy, ở bên cạnh đội trưởng đã khóc rất nhiều lần, sau này không thể khóc nữa. Cậu nghĩ, đội trưởng đã thừa nhận địa vị bạn trai của mày. Thân là bạn trai, phải kiên cường, phải bảo vệ đội trưởng, bao bọc đội trưởng, đâu còn có thể tùy tùy tiện tiện rơi nước mắt?

Nhưng lông mi ướt, hơi nước mờ mịt, có chút nhìn không rõ mặt mũi đội trưởng.

Cậu ngẩng đầu, muốn nghẹn nước mắt trở lại. Trần nhà đang run rẩy, dâng lên sóng gợn tầng tầng lớp lớp. Cổ họng siết chặt gay gắt, giống như bị bóp vậy. Mí mắt sắp không chịu nổi gánh nặng, chịu tải không được giọt nước mắt vì cao hứng mà hóa thành.

Đột nhiên, cằm bị nhẹ nhàng câu lấy, ngón tay thon dài kia, có vết chai mà cậu quen thuộc.

"Đội......"

"Suỵt, đừng nói chuyện." Tiếng nói trầm thấp của Tiêu Mục Đình gần bên tai, Thiệu Phi tâm thần đều chấn động, tê dại chạy ở đầu ngón tay không ngừng.

Cậu bị ngón tay dẫn dắt, dần dần tư thế ngửa mặt biến thành nhìn thẳng. Cậu luống cuống, sợ nước mắt lúc đó liền cứ như vậy trượt ra, nhưng lúc đuôi mắt chảy xuống giọt nước mắt đầu tiên, Tiêu Mục Đình đột nhiên tới gần, rất nhẹ mà hôn, mang đi trong suốt nhỏ bé kia. Sau đó giơ ngón cái lên, bụng ngón tay thô ráp cọ cọ đuôi mắt bên kia của cậu. Cuối cùng ôm lấy cậu, bàn tay bao phủ sau ót cậu.

Chôn ở đầu vai Tiêu Mục Đình, Thiệu Phi từ từ tỉnh táo lại, hốc mắt nóng rực từ từ hạ nhiệt độ, tầm mắt cũng từ mơ hồ chuyển thành rõ ràng, Ngoài cửa sổ đã không ồn ào như lúc trước, chiến sĩ chơi đủ rồi hai ba người thành một đoàn trở lại kí túc xá, còn dư lại mấy tên còn chưa nháo đủ một bên đuổi đánh một bên dọn dẹp hiện trường.

Tới lúc xác định sẽ không bởi vì mừng rỡ mà rơi nước mắt nữa, Thiệu Phi mới chống người, ánh mắt sáng quắc mà nhìn Tiêu Mục Đình, hai tay chặt chẽ lôi góc áo đối phương, "Đội trưởng, em muốn trải qua cả đời với anh, em nghiêm túc."

Tiêu Mục Đình hơi cụp mí mắt, cười ở trên chóp mũi cậu niết niết, "Anh biết."

Vậy còn anh? Hầu kết Thiệu Phi chuyển động, rất muốn hỏi vấn đề này.

Cậu tuổi còn trẻ, trước đây không có kinh nghiệm tình cảm, người trong lòng đầu tiên, người yêu tới tận trong xương chính là đàn ông. Cậu không cách nào suy nghĩ quá nhiều giống như Tiêu Mục Đình, nhưng biết thích một người đàn ông không phải chuyện dễ dàng tiếp nhận như vậy — nhất là ở trong quân. Cậu đã không có người thân, không ai sẽ đến ràng buộc cậu, nhưng sau lưng người yêu của cậu là một gia tộc khổng lồ......

Cậu thỉnh thoảng sẽ nghĩ những chuyện này, vừa nghĩ đã bất an, không cách nào nghĩ tiếp. Nhưng cậu để ý, trong tiềm thức cũng sẽ lo lắng.

Nhưng cậu không hỏi ra miệng, vấn đề này làm cho người ta sinh chán ghét, giống như tiếng chuông 12h trong truyện cổ tích — trước khi gõ vang hết thảy vẫn còn ở trong mơ, sau khi gõ vang mộng cảnh phai màu, biến thành thực tế màu xám tro.

Cậu mím môi, mặt mày khẽ cong, không để cho mình lộ ra vẻ tâm sự nặng nề.

Nhưng cậu không biết, lúc Tiêu Mục Đình nhìn chăm chú ánh mắt cậu, cũng đã đọc được tâm tư cậu giấu kín.

Hóa ra nhóc con đã suy tính nhiều như vậy, tâm Tiêu Mục Đình cuồn cuộn nổi lên bọt sóng thật nhỏ, truyền đến tiếng vang vỗ bờ. Anh đỡ gáy Thiệu Phi, trịnh trọng mà nhìn đôi mắt trong suốt kia, "Anh không phải hôm nay mới động tâm với em, em biết."

Thiệu Phi sửng sốt, đáy mắt tuôn ra hỉ sắc xấu hổ, cúi đầu nói: "Vâng."

Em biết, em đương nhiên biết.

"Nhưng hôm nay, anh xác định tâm ý cùng em đi tiếp nữa." Tiêu Mục Đình nâng mặt cậu lên, "Nghiêm túc giống như em."

Thiệu Phi đứng ở tại chỗ, ngay cả con ngươi cũng không động.

Tiêu Mục Đình thở dài, ghé vào lỗ tai cậu nói: "Không phải sợ, cũng không có gì phải lo lắng, hết thảy giao cho anh là được rồi."

Thiệu Phi giống như được hóa giải lời nguyền, hơi thở phá vỡ các đốt ngón tay cứng ngắc, không biết ở đâu ra khí lực, giơ tay lên chính là đẩy một cái.

Cậu một lần nữa đẩy Tiêu Mục Đình trở lại trên ghế dựa, vội vàng mà hôn lên.

So với nụ hôn chiếm hết chủ đạo của Tiêu Mục Đình lúc trước, nụ hôn này quá ngây ngô quá thô lỗ, không một chút kết cấu, răng đụng phải răng, đầu lưỡi và khóe môi bị cắn rách, trong cổ họng tràn ngập mùi máu.

Một chút cũng không lãng mạn, một chút cũng không tốt đẹp.

Nhưng Tiêu Mục Đình chỉ là lúc cậu nhào lên hơi ngẩn ra, sau đó toàn bộ ôn hòa mà dung túng xâm phạm của cậu, thậm chí tùy ý cậu cắn đầu lưỡi, thưởng thức mùi vị máu tươi.

Thiệu Phi cũng không hiểu mình tại sao phát rồ, giống như một con chó hoang không được nuôi dạy, hôn xong sau đó ngây người mà chống đứng dậy, mới biết mình gây họa, không chỉ có cường hôn đội trưởng, còn kéo rớt một nút áo của đội trưởng.

Cậu ngồi xổm xuống nhặt nút áo kia lên, liếc trộm Tiêu Mục Đình một cái, thấy đối phương đang tựa lưng vào ghế ngồi, khí định thần nhàn mà nhìn mình, chợt cảm thấy chột dạ, còn có chút không phục.

Cậu không có lập tức đứng lên, bởi vì chỗ ngang tầm mắt, vừa vặn là......

Cách quần ngụy trang, cậu nhìn thấy chỗ kia của đội trưởng nổi lên. Mà bản thân cậu, cũng phản ứng không nhỏ.

Tiêu Mục Đình đứng dậy, khom lưng từ trong tay cậu nhận lấy nút áo, thuận tiện ở trên đầu cậu sờ một cái, tránh nặng tìm nhẹ nói: "Thời gian không còn sớm."

Cậu lập tức nhảy lên, ngầm hiểu đổi đề tài: "Thời gian không còn sớm, đội trưởng em về trước nghỉ ngơi! Sáng mai có phải sẽ đi thăm tiền bối gìn giữ hòa bình đã hi sinh không?"

Tiêu Mục Đình gật đầu, cười nói: "Ừ, đi nghỉ ngơi sớm chút."

Thiệu Phi đỏ mặt chạy ra phòng làm việc, ở trên hành lang không một bóng người bụm chặt đũng quần.

Tiếng bước chân càng lúc càng xa, Tiêu Mục Đình cầm lấy trà đã nguội ngắt, một ngụm rót xuống.

Cho rằng dục hỏa sẽ được dập tắt, nhưng trên thực tế cũng không có.

Thiệu Phi không có lập tức về ký túc, vọt vào WC gần đó khóa cửa lại, thở hổn hển khuấy động, ngón tay lần đầu tiên bởi vì hưng phấn quá độ mà run rẩy không ngừng.

Cậu nhìn thấy đội trưởng cũng đã cứng, đội trưởng bởi vì cậu, bởi vì nụ hôn của cậu mà có phản ứng sinh lý!

Trước đây nhiều lần nghĩ tới đội trưởng mà thủ dâm như vậy, cộng lại cũng không có kịch liệt bằng lần này, cái đó kích động cậu hơn nhiều so với khoái cảm bản thân.

Cậu tựa vào trên cửa, nhịp tim như trống trận, động tác thô bạo tới gần như tự ngược, giống như không như vậy, thì không cách nào dập tắt hỏa đốt cháy toàn thân.

Lúc cao trào, cậu thở gấp gọi "đội trưởng", tưởng tượng mình đang tựa vào trong ngực Tiêu Mục Đình, an ủi chỗ đó chính là ngón tay Tiêu Mục Đình......

Nghỉ ngơi thật lâu, mới từ toilet đi ra ngoài, Thiệu Phi đứng ở trong gió đêm, một thân tình nhiệt rốt cục cục bị gió thổi tan chút, nhưng má vẫn như cũ nóng đến phỏng tay, bàn tay cũng đỏ giống như sung huyết.

Vo khăn giấy thành một cục ném vào thùng rác, Tiêu Mục Đình xối sạch tay, khóe môi hiện lên một nụ cười khổ.

Người trưởng thành bình thường, ai cũng sẽ có dục vọng phương diện kia, đây cũng không phải lần đầu tiên anh đối với Thiệu Phi có kích động.

Nhưng mà trước kia, anh sẽ khắc chế, để cho kích động tự biến mất.

Lần này lại không thể làm được.

Mỗi khi nghĩ đến Thiệu Phi là em trai Thiệu Vũ, là thằng nhóc 13 tuổi từng mắt trong mong mà nhìn anh, dục vọng và kích động liền sẽ bị nhiễm lên một tia cảm giác tội ác.

Cái này rất không đạo lý, anh đương nhiên rõ ràng.

Thiệu Phi đã trưởng thành, 21 tuổi, không còn là bé trai vị thành niên; mà Thiệu Phi có phải em trai Thiệu Vũ hay không cũng không hẳn là chướng ngại tình cảm. Những thứ này anh đều hiểu, nhưng dù vậy, trong lòng vẫn là vắt ngang một lằn ranh, lằn ranh này thậm chí vượt qua áp lực mà gia đình sau này khả năng dành cho anh.

Giống như đã nói cho Thiệu Phi nghe, anh thật sự là sau khi trải qua thời gian dài suy nghĩ cặn kẽ, mới thẳng thắn với trong lòng, anh sẽ chịu trách nhiệm với lời nói của mình. Những chuyện Thiệu Phi lo lắng — kỷ luật bộ đội, trở ngại gia đình, anh cũng có thể giải quyết thích đáng, cũng có thể bảo vệ Thiệu Phi không bị thương tổn, duy chỉ có lằn ranh này, mạc danh kỳ diệu mà chặn ở nơi đó, làm cho người ta không biết làm sao.

Nếu như Thiệu Vũ dưới suối vàng có biết, sẽ có phản ứng gì?

Anh niết niết mi tâm, nghĩ không ra đáp án.

Lúc Thiệu Phi về ký túc xá các động đội đều ngủ rồi, trên giường chung ngang dọc tứ tung người nằm, vị trí của cậu đã sớm bị chiếm. Không có biện pháp, đành phải tạm nằm ở rìa — dù sao cũng khẳng định mất ngủ.

Vừa rồi ở bên ngoài thổi một trận gió, sau khi đầu óc thanh tỉnh đột nhiên có chút hối hận, cảm thấy không nên cứ như vậy rời khỏi.

Đã như vậy rồi, làm sao không da mặt dày thêm chút nữa, để cho đội trưởng giúp, hoặc là cùng đội trưởng giải quyết hộ nhau?

Chuyện này không thể nghĩ, vừa nghĩ liền kích động. Nhưng cậu lại cứ không nhịn được, mở mắt nhắm mắt đều là đồ ngụy trang căng lên của Tiêu Mục Đình.

Cậu muốn vì Tiêu Mục Đình làm, thậm chí dùng miệng cũng được. Duy nhất lo lắng chính là không có kinh nghiệm, sợ làm không tốt.

Giữa hai người đàn ông làm tình thế nào cậu cũng biết, cậu không ngại nằm dưới Tiêu Mục Đình, thưởng thức đau đớn Tiêu Mục Đình cho.

Đó chắc không thể hình dung là đau đớn, rõ ràng là thỏa mãn.

Thân thể lại nóng lên, không thể không tới toilet một chuyến nữa.

Lần này nhanh hơn vừa rồi, cũng bình tĩnh hơn, nhưng mê mang trong lòng lại nhiều hơn mấy phần. Lúc lại lần nữa nằm lên giường, một lát nhớ lại tỏ tình của đội trưởng, cảm giác giống như nằm mơ; một lát nghĩ sau này phải sẽ nói yêu đương sao, nên làm thế nào, phương thức ở chung có cần thay đổi hay không; một lát lại nghĩ hình như nên lấy nickname cho đội trưởng, tên gì hay nhỉ, Mục Đình, Đình Đình?

"Ưm!" Chăn che kín đầu, ngứa ngáy tới kinh hồn táng đảm.

Nick name tạm thời không nghĩ, Thiệu Phi vén chăn lên, nhìn chằm chằm ánh đèn ngoài cửa sổ ngốc một lát, đột nhiên nhớ tới Thiệu Vũ.

Khóe môi câu lên, không tiếng động mà hô: "Anh."

Anh, em có được người mà mình thích nhất nhất nhất rồi.

Trước trời sáng, Thiệu Phi rốt cục vẫn là ngủ thiếp đi, trong mộng gặp được Thiệu Vũ, nhưng không nhớ có nói về Tiêu Mục Đình hay không.

Sáng sớm, đội viên không cần trực ở trong sương sớm tập hợp, tới sườn núi cách nơi đóng quân 10km. Nơi đó có phần mộ của chiến sĩ gìn giữ hòa bình Trung Quốc ở Toffmanka, còn chôn cất 9 chú chó quân đội.

Nghi thức bái tế rất đơn giản, không có hoá vàng mã cũng không có đốt pháo, Diệp Triêu đem rượu từ trong nước mang đến vẩy vào trên bia mộ, một vài đội viên ở trước mộ bày lên hoa cũng không xinh đẹp.

Không khí nghiêm túc mà trang nghiêm, có bi tráng, nhưng không có đau thương.

Sau đó, đội viên tiểu đoàn trinh sát, phân đội chữa bệnh, phân đội công binh về doanh trước, chiến sĩ Liệp Ưng cùng Diệp Triêu, Lăng Yến lưu lại.

Không ai nói chuyện, ngay cả Thiệu Phi và Ngải Tâm bình thường thích ầm ĩ nhất cũng chỉ là cúi người, yên lặng xếp đá.

Mồng một tết hàng năm, Liệp Ưng đều sẽ kỷ niệm chiến sĩ hy sinh. Bọn họ không giống chiến sĩ gìn giữ hòa bình, lúc hi sinh nhân dân cả nước đều biết. Bởi vì thân phận đặc thù, một số người trong bọn họ lúc ra đi thậm chí không có tên mà cha mẹ đặt cho.

Nhưng Liệp Ưng sẽ vĩnh viễn nhớ bọn họ.

Gió từ bên khối đá thổi qua, các chiến sĩ giơ cánh tay lên, kính các tiền bối đã từng đeo băng tay giống bọn họ.

Thời gian còn sớm, mọi người không có lập tức trở về, có người tại chỗ nghỉ ngơi, có người đứng ở trước mộ bia các quân khuyển, đọc sự tích ghi lại phía trên. Tiêu Mục Đình nhìn thấy Thiệu Phi một mình đi xa, trong tay tựa hồ cầm lấy gì đó.

Lặng lẽ đi theo, thấy cậu lại chồng lên mấy khối đá, hô tiếng "Anh".

Là tưởng niệm Thiệu Vũ.

Ánh mắt Tiêu Mục Đình siết chặt, ngừng chân mà nhìn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK