Tiêu Mục Đình đưa lưng về phía Thiệu Phi, dùng khăn lông ướt cọ cọ tay. Thiệu Phi chống ở bên mép bàn, trái tim mãnh liệt nhảy lên, hồi lâu mới lấy lại tinh thần.
Vừa nãy chống ở trên eo chính là......
Con ngươi Thiệu Phi siết lại, thanh âm mang theo khàn khàn sau cao trào thường có: "Đội trưởng!"
"Em về trước." Tiêu Mục Đình không có quay lạ, tư thái mặc dù bình tĩnh, nhưng không chịu xoay người đã để lộ ra chút quẫn bách.
"Em không về." Thiệu Phi tiến lên hai bước, đứng ở phía sau Tiêu Mục Đình, "Đội trưởng, em giúp anh."
"Không cần." Tốc độ nói của Tiêu Mục Đình hơi nhanh, "Không còn sớm, đi về nghỉ ngơi. Ngày mai còn có nhiệm vụ."
"Ngày mai không có nhiệm vụ!" Có lẽ là vừa rồi đã giao thân thể cho Tiêu Mục Đình, nơi đó đã được Tiêu Mục Đình nằm trong tay, lồng ngực Thiệu Phi đột nhiên dâng lên một cỗ kích động, không qua suy nghĩ mà mở hai tay ra, ôm cổ Tiêu Mục Đình, khát khao cấp thiết nói: "Đội trưởng, chuyện vừa nãy anh làm với em, em cũng có thể vì anh làm."
Tiêu Mục Đình không có hất tay cậu ra, chỉ là lắc lắc đầu: "Thật sự không cần."
"Ngài không muốn em dùng tay sao?" Thiệu Phi đột nhiên kích động lên, cằm chống trên vai Tiêu Mục Đình, hai tay liền muốn hướng xuống tìm kiếm.
Tiêu Mục Đình một cái đè lại, cường thế mà hữu lực, Thiệu Phi bị tư thế ảnh hưởng, căn bản không rút ra được.
Cậu nóng nảy: "Em dùng miệng cũng được!"
Ngón tay Tiêu Mục Đình run lên một chút, đột nhiên nắm càng chặt: "Đừng làm liều!"
"Đội trưởng!" Thiệu Phi tránh không thoát, "Anh rõ ràng đã cứng, vừa nãy anh ôm em, chỗ đó đỉnh đỉnh em!"
Thân thể Tiêu Mục Đình cứng một cái, Thiệu Phi cảm giác được. Cậu cho rằng thái độ Tiêu Mục Đình sẽ mềm xuống, giống như bình thường dung túng vượt phép tắc của cậu, dưới kích động thốt lên: "Đội trưởng, em biết đàn ông với đàn ông làm thế nào. Anh, anh đi vào!"
Sau khi nói xong, cậu duy nhất có thể nghe thấy chính là tiếng tim đập của mình.
Trong phòng rất an tĩnh, cậu không biết Tiêu Mục Đình đang nghĩ gì, cũng có chút không rõ ý nghĩ của mình. Làm tình khẳng định rất đau, cậu chưa từng trải qua, suy nghĩ một chút đều mặt đỏ tới mang tai. Nơi đó bị xông vào, thân thể bị căng ra, nghĩ thôi đã có bao xấu hổ, nhưng nếu là đội trưởng, cậu nguyện ý thừa nhận phần xấu hổ và đau đớn này.
Giây lát, Tiêu Mục Đình thở dài, ở trên mu bàn tay cậu vỗ một cái, "Đợi thêm một đoạn thời gian."
Thiệu Phi hiểu sai ý, cho rằng Tiêu Mục Đình bận tâm cậu nhỏ tuổi, vội la lên: "Em không nhỏ nữa, không cần đợi thêm, em không phải trẻ con, có năng lực phán đoán của bản thân, có thể vì hành vi của mình chịu trách nhiệm."
"Không nói em nhỏ." Tiêu Mục Đình có chút bất đắc dĩ, nghiêng mặt qua nói: "Nơi này điều kiện không cho phép."
"Anh là nói chúng ta tùy thời sẽ làm nhiệm vụ? Chiến trường lúc nào cũng có thể xuất hiện tình huống đặc biệt?" Thiệu Phi nhìn mắt Tiêu Mục Đình, "Nhưng mà......"
"Anh không có chuẩn bị dầu bôi trơn và áo mưa an toàn."
Lời này vừa nói ra, ký túc xá lại lần nữa an tĩnh, Thiệu Phi hơi hé miệng, lúng túng tới không biết làm sao.
Tiêu Mục Đình đẩy cậu một cái, "Biết rồi chứ?"
Thiệu Phi còn lo lắng: "Cái kia an, áo mưa an toàn...... Em, em rất sạch sẽ, em không có bệnh......"
"Không phải ý này." Tiêu Mục Đình muốn xoay người lại ôm lấy Thiệu Phi, nhưng dục vọng chưa lui xuống, tùy tiện xoay người, sợ rằng lại đỉnh Thiệu Phi, vậy thì càng khó tách được thằng nhóc "đáng ghét" này, chỉ đành nhẫn nại tính tình giải thích: "Có áo mưa an toàn và dầu bôi trơn, lúc lần đầu tiên làm, mới sẽ không khó chịu."
Thiệu Phi giống như đầu gỗ, mặt lúc đỏ lúc trắng. Cậu thật sự biết đàn ông và đàn ông làm thế nào, lúc hỗn cùng một chỗ với đồng đội, loại đùa giỡn "Làm lỗ đít mày" cũng không ít. Nhưng cậu vẫn thuộc về tiểu xử nam thuần trắng như tờ giấy, cho rằng lúc làm cắm vào chuyển động là được, đâu biết còn cần một đống trang bị "trợ tình" dầu bôi trơn áo mưa an toàn.
Trái tim nhảy tới càng lợi hại hơn hồi nãy, dầu bôi trơn áo mưa an toàn ở trong đầu vẽ lên số đồng đẳng với "Đồ dùng tình thú", Thiệu Phi tâm tình phức tạp, càng nghĩ càng thẹn, rốt cục cam lòng từ bên cạnh Tiêu Mục Đình lui ra.
Tiêu Mục Đình không biết cậu nghĩ toàn là "Đồ dùng tình thú", nhưng mắt thấy cậu lui về sau, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.
Dừng 2 giây, Thiệu Phi xấu hổ nói: "Đội trưởng, vậy em hôm nay về trước. Lần sau, không, sau này sẽ giúp anh tuốt...... Sẽ giúp anh làm."
Nghe thấy tiếng cửa bị đóng lại, Tiêu Mục Đình xoay người, khóa cửa lại.
Lý luận một phen như vậy, dục vọng dâng lên căn bản đã biến mất, anh nhìn trà táo Thiệu Phi uống còn dư, âm thầm nghĩ sau này không thể cho nhóc con uống. Vốn là tính nóng vượng, uống nhiều càng thượng hỏa, cư nhiên được khen một câu "đáng yêu" đã nổi phản ứng.
Kích động trúc trắc, càng làm cho người ta tim đập nhanh hơn đáng yêu.
Nghỉ ngơi chốc lát, Tiêu Mục Đình cầm lấy khăn lông ướt, múc nước rửa sạch, xát một lúc nghĩ: Vừa nồng vừa nhiều.
Ý nghĩ này không để cho Thiệu Phi biết, nếu không khẳng định tại chỗ đào lỗ. Tiêu Mục Đình cong lên khóe môi, nghĩ tới nhóc con Thiệu Phi kia đỏ mặt cào đất, sau đó giống như nhảy cầu ngã vào, mặc anh dỗ thế nào cũng không ra ngoài, chỉ lộ ra xoáy tóc tròn tròn đỉnh đầu.
Tiêu Mục Đình vắt khô khăn lông, lại nghĩ tới chuyện vừa mới phát sinh. Giúp Thiệu Phi thư giải, vừa bởi vì tình thế đến, không thể không làm, cũng bởi vì sủng ái gom dưới đáy lòng. Nhưng tạm thời anh vẫn không cách nào để cho Thiệu Phi vì mình làm chuyện tương tự, luôn cảm thấy nếu như làm vậy, sau này càng không thể thu thập.
Nơi này không phải là trong nước, không ai biết bạo loạn tiếp theo lúc nào tới, có lẽ trong mơ cũng có đạn hỏa tiễn từ trên trời giáng xuống. Huống chi không chuẩn bị dầu bôi trơn và áo mưa an toàn cũng là sự thật. Thiệu Phi là lần đầu tiên, cái gì cũng đều không hiểu, đau cũng sẽ chịu đựng, nhưng anh vẫn không thể vì vậy thương tổn Thiệu Phi.
Anh muốn cho Thiệu Phi là yêu, chứ không phải đau.
Thiệu Phi vòng quanh bên trong nơi đóng quân chạy vài vòng, đầy đầu dầu bôi trơn áo mưa an toàn, ban đầu cảm thấy rất thẹn, nghĩ nhiều trong lòng nổi lên ngọt ngào bí ẩn.
"Đồ dùng tình thú" là chỉ có giữa người yêu mới sẽ dùng!
Ý nghĩ này làm cả người cậu hăng hái, hận không thể lập tức về nước, mua một tá dầu bôi trơn và áo mưa an toàn, tới lúc đó xem đội trưởng còn tìm lý do gì để cự tuyệt.
Cả ngày mồng 2, Tiêu Mục Đình đều ở trung tâm chỉ huy. Thiệu Phi không theo tới, một mình tiêu hóa chuyện phát sinh hai ngày này.
Cảm giác hưng phấn không có rút đi, nhưng cảm giác lơ lửng lúc được hôn, được tỏ tình, được vuốt ve dần dần nhạt đi, loại nhận thức "Tui đang nằm mơ ư" cũng dần dần biến mất. Cậu hiểu, đây không phải là mộng đẹp năm mới bắt đầu, cậu là thật sự theo đuổi được đội trưởng.
Lỗ tai Tiêu Mục Đình rất nóng, đỏ tới không bình thường, cỗ cảm giác nóng rực này hết sức phiền lòng, làm cho anh khó có thể tập trung lực chú ý, luôn bị dẫn dắt nhớ tới Thiệu Phi. Diệp Triêu đang giảng sách lược hành động nửa tháng tiếp theo, thấy anh thỉnh thoảng thất thần, ý tốt hỏi: "Tiêu đội, tối qua ngủ không ngon?"
Anh lập tức hoàn hồn, lộ ra nụ cười xin lỗi, sau đó tận lực đuổi Thiệu Phi từ trong đầu ra, nhưng bút trên tay lại không nghe theo sai sử, ở trên văn kiện vẽ máy bay bằng nét bút giản lược xấu xí.
Buổi tối, Thiệu Phi lại tới, không khẩn cấp giống như tối qua muốn phát sinh quan hệ với anh, mà là đàng hoàng ngồi ngay ngắn trên ghế, nghiêm trang nói: "Đội trưởng, em hôm nay nhớ ngài cả ngày."
Tiêu Mục Đình cạn lời — khó trách lỗ tai nóng cả ngày.
"Đã nghĩ rõ ràng rồi." Thiệu Phi lại nói: "Em hôm qua không nên quấn anh như vậy, ngài vừa quyết định ở chung một chỗ với em, theo lý thuyết, em vẫn ở kỳ thực tập."
Tiêu Mục Đình càng cạn lời, như này như kia là thế nào? Nhóc con xảy ra chuyện gì, cư nhiên mang kỳ thực tập tới để làm ví dụ.
Thiệu Phi nói: "Kỳ thực tập bình thường chỉ có tiền lương căn bản, không mua ngũ hiểm nhất kim (*), cũng không có phúc lợi của nhân viên chính thức. Đơn vị dùng người nếu như không hài lòng, có thể tùy thời sa thải thực tập sinh. Em hôm qua vừa thực tập một ngày, đã tìm ngài muốn phúc lợi, mua bảo hiểm, cái này rất không nên......"
((*) Ngũ hiểm nhất kim: bao gồm 5 loại bảo hiểm (bảo hiểm dưỡng lão, bảo hiểm chữa bệnh, bảo hiểm thất nghiệp, bảo hiểm tai nạn lao động, bảo hiểm sinh đẻ) và tiền công quỹ nhàở)
"Cái đầu này của em suốt ngày nghĩ cái gì?" Tiêu Mục Đình nghe không nổi nữa, ở trên trán cậu gõ hai cái: "Có ví dụ như em hả?"
"Chả lẽ không đúng sao? Đây là ví dụ em nghĩ được thỏa đáng nhất." Thiệu Phi sờ sờ trán, "Đội trưởng, ngài gõ đầu em đau."
Tiêu Mục Đình trong lòng buồn cười, anh động nhẹ ngón tay, cũng có thể gõ Thiệu Phi đau?
"Em hiện tại thực sự là thực tập sinh." Thiệu Phi nói tiếp: "Là em theo đuổi ngài, ngài đáp ứng theo đuổi của em, tương đương để cho em thông qua thi viết phỏng vấn, nhưng em có thể ở lại bên ngài hay không, vẫn có khảo hạch đang chờ."
"Không phải như em nghĩ." Tiêu Mục Đình nói: "Chuyện tình cảm không thể tùy tiện so sánh với những cái khác."
"Ngài nghe em nói xong màaa." Thiệu Phi có chút gấp, âm cuối còn mang theo từ khẩu khí, "Em theo đuổi ngài lâu như vậy, đã sớm quen thích ngài, nhưng vẫn chưa quen được ngài thích, hơn nữa em chưa từng nói yêu đương, không biết sau này nên làm thế nào. Mà ngài cũng cần một thời gian......" Thanh âm cậu thấp xuống, lỗ tai đỏ lên: "Để quen thích em."
Tiêu Mục Đình câu cằm cậu lên, trong lòng một mảnh mềm mại.
"Em không qua không nên gấp." Thiệu Phi tận lực khống chế tâm tình: "Chờ em trông qua kỳ thực tập, ngài tự nhiên sẽ phát phúc lợi mua bảo hiểm cho em."
Tiêu Mục Đình bị "Phúc lợi và bảo hiểm" chọc cười, nhưng không thể nào cười được. Ánh mắt Thiệu Phi chân thành như vậy, anh không thể dùng một nụ cười thoải mái đáp lại.
"Khi em trở thành nhân viên chính thức, ngài sẽ làm tình với em." Thiệu Phi chớp chớp mắt: "Đội trưởng, phải không?"
Tiêu Mục Đình không phản bác được, kéo cậu vào trong ngực, một lát sau ngậm lấy vành tai bốc cháy của cậu, nhẹ giọng nói: "Đừng nghĩ lung tung."
"Cái này như thế nào là nghĩ lung tung?" Thiệu Phi được ôm mãn nguyện, nhưng vẫn muốn tranh luận: "Công ty chính quy đều mua ngũ hiểm nhất kim, ngày nghỉ lễ còn sẽ phát phúc lợi."
"Không thôi hả?" Tiêu Mục Đình đè lại ót cậu: "Em lại chưa từng đi làm ở công ty chính quy, biết ngũ hiểm nhất kim là cái gì?"
Thiệu Phi cho rằng mình vừa nãy biểu đạt qua khó hiểu, giải thích: "Ở chỗ ngài, ngũ hiểm nhất kim chính là làm tình với em."
Tiêu Mục Đình không kiềm chế được, ở trên mông cậu vỗ một cái: "Không được cứ treo làm tình ở bên miệng."
"Cho nên em dùng ngũ hiểm nhất kim để ví dụ mà." Thiệu Phi ở trên vai Tiêu Mục Đình cọ cọ, thầm nói: "Chính ngài không nghe hiểu, còn đánh em."
Cả trái tim Tiêu Mục Đình đều bị cậu trêu chọc, mềm ngứa chua trướng tới sắp không chịu nổi, lại nghe cậu hỏi: "Đội trưởng, chờ em chuyển chính thức rồi, ngài mua ngũ hiểm nhất kim cho em chứ?"
Ngoại trừ nói "mua", còn có thể nói gì?
Thiệu Phi chiếm được tốt, cảm xúc cuồn cuộn, ở trên mặt Tiêu Mục Đình hôn một cái, bước đi tới cửa, giơ tay lên kính chào: "Ngày phải lại phải ra ngoài tuần tra, thực tập sinh Thiệu Phi hôm nay trước tiên đi về nghỉ ngơi dưỡng sức!"
Tiêu Mục Đình nhìn cậu đẩy cửa ra, đi tới hăng hái, không khỏi giơ tay lên đỡ trán, cười lắc lắc đầu.
Mấy ngày sau đó, cuộc sống tuần tự mà tiến, Thiệu Phi như cũ dẫn đội hối hả ngược xuôi, lúc Tiêu Mục Đình đi ra ngoài theo sát bên cạnh, giống như vệ sĩ đáng tin nhất. Chỉ là vệ sĩ này thỉnh thoảng sẽ để lộ tâm tính thiếu niên, lúc không có người nằm ở trên đùi Tiêu Mục Đình, làm bộ ngủ, kỳ thực chỉ là muốn nắm chặt hết thảy cơ hội thân cận. Tiêu Mục Đình vì cậu động tay mấy lần, mỗi lần cậu đều muốn "Có qua có lại mới toại lòng nhau", có lần cơ hồ đụng phải, móng vuốt lại bị Tiêu Mục Đình hung hăng bắt được.
Tiêu Mục Đình đem lời của cậu trêu chọc cậu: "Thực tập sinh muốn làm gì?"
Cậu nhún nhún vai: "Thực tập sinh cái gì cũng không muốn làm, ngài hiểu lầm rồi."
Gần đây phía Đông Toffmanka liên tiếp phát sinh rối loạn, nhưng nơi đóng quân của Trung Quốc ở phía Bắc, thế cục khá ổn định, các đội viên lúc đi ra ngoài tuần tra mặc dù vẫn duy trì cảnh giác, nhưng tâm tình không nặng nề giống như năm trước nữa. Lúc đi trong thành, mọi người sẽ tới cửa hàng mua thuốc mua đồ uống, Thiệu Phi trước kia mua nhiều nhất là kẹo, đợt này trong lòng có quỷ, cứ muốn xem có dầu bôi trơn với áo mưa an toàn hay không.
Thành thị phồn hoa nhất Toffmanka không khác lắm với thị trấn nhỏ nghèo khó của Trung Quốc, nhưng bởi vì buôn bán ma túy buôn bán súng ống lính đánh thuê tùy ý có thể thấy được, người ngoại quốc cũng nhiều, đồ trong cửa hàng đa dạng, của nước nào cũng có. Thiệu Phi nhận không ra dầu bôi trơn, miễn cưỡng dựa vào bao bì nhận ra một hộp áo mưa an toàn, lén lén lút lút mua về, giấu ở trên người mỗi ngày trước khi đi ngủ lấy ra nhìn một cái.
Sau đó vui vẻ mà nghĩ: Chờ kỳ thực tập kết thúc, có thể cùng đội trưởng cùng nhau dùng "Đồ dùng tình thú" rồi!
Bất quá kế hoạch cản không nổi biến hóa, một ngày đầu tháng 2, Ninh Giác ở trong điện thoại trầm thấp thận trọng mà nói với Tiêu Mục Đình: "Cẩm Trình xảy ra chuyện rồi."