• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Vịt

Thiệu Phi cũng không tính ngủ lại, lúc tới ngay cả đồ dùng rửa mặt cũng không cầm, nói xong những lời kìa liền rời đi, trước khi ra cửa bị Tiêu Mục Đình gọi lại, bảo sau khi trở về nhanh thay quần áo ướt.

Các đồng đội đều ngủ rồi, Trần Tuyết Phong và Ngải Tâm chen chúc trên một cái giường, để lại cái khác cho cậu, cậu rón rén tới phòng vệ sinh tắm, âm thầm nhớ lại lời vừa nói chuyện vừa làm, má từng trận phát sốt. Những lời đó là tâm cơ của cậu, mỗi một câu đều ở trong lòng viết nháp vô số lần, nhưng thật sự tới lúc phải ra khỏi miệng, vẫn là khẩn trương thấp thỏm tới suýt nữa nói năng lộn xộn. Gối ở trên đầu gối Tiêu Mục Đình là ngoài ý muốn, trước khi làm ra, cậu chưa từng nghĩ tới mình có thể như vậy, sau đó lúc ngẩng đầu lên vừa vặn đụng phải tay Tiêu Mục Đình, động tác kia tựa hồ muốn sờ sờ đầu cậu, thế là cậu lại lần nữa kìm lòng không đậu, chủ động cọ tới......

Nước rào rào vẩy lên người, Thiệu Phi chặt chẽ bụm mặt, gõ trán lên gạch men sứ vách tường, không biết là nước ấm quá cao, hay là tự cảm thấy quá xấu hổ, cả thân thể nóng giống như phát sốt.

Hai động tác này quá yếu ớt, làm nũng rõ rành rành, Thiệu Phi mắc cỡ phát ra một tiếng "Ôi" trầm thấp, mười ngón tay ở trên gạch men sứ gãi tới gãi lui, chân cũng đạp vách tường vài cái, tới lúc ngón chân nhỏ bị đụng tới đau nhức, vẫn là áp không xuống được cảm giác xấu hổ dâng lên trong lòng.

Sắp 21 tuổi rồi, gục ở trên đùi một người đàn ông cọ làm nũng còn thể thống gì?

Thiệu Phi hướng ngực nện mấy đấm, chân mày căng thẳng mà vặn vẹo, đánh dẹp hành động hoang đường của mình, nhưng vừa nghĩ tới đó là chân Tiêu Mục Đình, khóe môi lại khống chế không được mà vung lên.

Cau mày cười lớn, Thiệu Phi dịch tới trước gương, lau hơi nước, nhìn thấy biểu tình kỳ ba của chính mình.

Nhẹ nhàng bĩu bĩu môi, Thiệu Phi giơ ngón giữa lên, nhu phẳng nếp uốn giữa lông mày, lại mở ngón trỏ và ngón cái ra, đè khóe môi xuống, nhìn như vậy mới hơi bình thường chút, chỉ là mừng rỡ trong mắt như thế nào cũng không lau đi được, cậu chớp mắt hai cái, tỉ mỉ nhìn chằm chằm người trong gương.

Làn da ướt nhẹp ở dưới ánh đèn phá lệ lộng lẫy, cơ ngực có, cơ bụng có, vóc người phải gọi là ngon nghẻ và mạnh mẽ, bên cơ bụng còn có hai đường nhân ngư (*) phi thường rõ ràng, lưu loát dọc theo xuống phía dưới tới bộ vị nào đó......



Đường nhân ngư (Cái chỗ có chữ màu vàng chỉ ấy)

Gương không lớn, vị trí của Thiệu Phi nhìn không thấy bộ vị kia. Vốn là người anh em mỗi ngày đều sẽ chào hỏi, cúi đầu là có thể nhìn thấy, Thiệu Phi nhưng lại đường não ngắn, nhất định muốn ở trong gương nhìn thấy cái không thể.

Cậu đến gần chút, hai tay chống bên bồn rửa mặt, mũi chân kiễng một cái, nơi đó rốt cục xuất hiện ở trong gương.

Trên mặt càng nóng.

Chuyện tụ tập so lớn nhỏ làm không ít, Thiệu Phi từ trước đến giờ vừa lòng kích cỡ và hình dáng của mình, nhưng hiện tại ở trong gương nhìn thấy, lại chỉ cảm thấy xấu hổ.

Nghĩ tới Tiêu Mục Đình, người anh em trong tay liền cứng.

Thiệu Phi trở lại dưới vòi hoa sen, chỉnh nước ấm tới cao hơn, sau đó cả người đứng ở trong hơi nước, nhắm mắt lại, một bên cười nghĩ tới đội trưởng của cậu, một bên thủ dâm.

Kỳ thực Tiêu Mục Đình cũng không cho cậu quá nhiều hứa hẹn, nhưng chỉ là còn có thể ở lại bên cạnh Tiêu Mục Đình, liền làm cho cậu hưng phấn tới khó có thể tự kiềm chế.

Cậu muốn cũng không nhiều, không bị đuổi về Trung đội 2 là tốt rồi.

Về phần mấy chuyện giữa người yêu......

Hô hấp Thiệu Phi dần dần ồ ồ, sau khi phóng thích ở trong nước nóng đứng ngốc hồi lâu, hoàn hồn lại một bên chà xát rửa hai tay một bên nghĩ, mấy chuyện kia đương nhiên vẫn là muốn làm. Muốn hôn đội trưởng, được đội trưởng hôn; muốn được đội trưởng vuốt ve, được đội trưởng cầm; còn muốn cùng đội trưởng nằm trên giường, tư thế như nào cũng được.

Cái cuối cùng quá xấu hổ, Thiệu Phi vỗ vỗ mặt đã sớm hồng thấu, trấn định lại sau đó tắt nước, lặng lẽ trở lại phòng.

Trần Tuyết Phong đã tỉnh, thấy mặt và trên người cậu đỏ tới không bình thường, vốn cảm thấy kỳ quái, tới phòng vệ sinh trở lại, ném một cái khăn lông khô lên đầu cậu, thở dài nói: "Máy Bay, người khác tuốt ống đều là mở nước lạnh hạ nhiệt độ, chú ngược lại, mở nước nóng như vậy tuốt, chú cũng không sợ bị nóng rụng da à. Khí nóng tới giờ còn chưa tản đi, anh đi tiểu, giống như hấp ở nhà tắm hơi vậy.

Thiệu Phi cả kinh, kéo khăn lông xuống nói: "Tuốt cái gì mà ống, em tắm!"

"Tắm cái gì mà tắm, chú á đi vào nửa tiếng rồi, con gái tắm cũng không tắm lâu như chú." Trần Tuyết Phong nói: "Chú nếu không ra, anh nhịn không nổi trực tiếp tiểu lên giường chú."

"ĐM!" Thiệu Phi phủ khăn lông trở lại, lung tung xoa xoa đầu.

Trần Tuyết Phong ngáp một cái, trở lại trên giường mình, từ dưới người Ngải Tâm kéo chăn qua: "Tóc lau khô rồi đi nằm ngủ đi, quần áo đừng giặt, sáng mai sáng sớm đã về, giặt cũng không khô được.

Thiệu Phi "Ừ" một tiếng, đi tới trên ban công lau tóc, nhìn dây thừng phơi quần áo trống rỗng nghĩ, lúc này coi như là đào hố đội trưởng.

Giặt quần áo là chủ ý cậu nghĩ rất lâu mới nghĩ ra, biết rõ Thành Đô thời tiết ẩm thấp, đồ ngụy trang phơi cả đêm sẽ không khô, còn lòng như lửa đốt mà chạy đi giặt.

Hồi cao trung, trong lớp có một tiểu nương pháo (*), suốt ngày giở tâm cơ, được gọi là "Gay tâm cơ". Thiệu Phi nghĩ, mình cũng là một gay tâm cơ.

((*) tiểu nương pháo: mấy đứa ẻo lả)

Nghĩ như vậy, không khỏi buồn cười.

Nhưng gay tâm cơ cuối cùng diễn hỏng — lời trước khi nói đều ở trong lòng lướt qua rất nhiều lần, cho dù nói năng lộn xộn, cũng có nghĩ sẵn trong đầu có thể dựa vào, cuối cùng thừa nhận giở tâm cơ lại là tự do phát huy.

Cậu căn bản không từng nghĩ muốn thừa nhận với Tiêu Mục Đình mình giở tâm cơ, nhưng biết mình sẽ không bị đuổi đi, lập tức liền kích động, lời không có não, cũng có thể là ở trước mặt Tiêu Mục Đình bịa đặt không được, sau khi ra khỏi miệng mới phát hiện quá 囧.

Đâu có người nào giở tâm cơ vừa chiếm được tốt đã thừa nhận giở tâm cơ? Cái đó có khác gì với người dối trá sau khi biết đạt được mục đích liền thừa nhận lừa dối?

Người dối trá nhất định sẽ bị hủy thành tích, cậu lúc đó luống cuống, thấp thỏm mà nhìn Tiêu Mục Đình, cũng may Tiêu Mục Đình hình như cũng không tức giận, lúc cậu chạy trối chết, còn nhắc nhở cậu cởi quần áo ướt.

Trong lòng đột nhiên toát ra ý nghĩ ngọt ngào: Đội trưởng là thương mình.

Tóc ngắn, rất nhanh đã lau khô, Thiệu Phi nằm lên giường, cẩn thận bọc mình lại.

Trần Tuyết Phong vừa rồi nói tuốt ống đều dùng nước lạnh, đó là hắn không biết thích một người là mùi vị gì! Thiệu Phi mím khóe môi, hết sức triết học mà nghĩ, tuốt ống giải quyết vấn đề sinh lý và tuốt ống lúc nghĩ tới một người hoàn toàn không giống. Cái trước chỉ cần sướng là được rồi, thời gian sẽ rất dài, cái sau......

Thiệu Phi đổi tư thế, nằm sấp trên giường. Mỗi lần lúc nghĩ tới Tiêu Mục Đình thủ dâm, cậu đều cả người nóng lên, chỉnh nước âm cáo cũng là bịt tai trộm chuông, như thế là có thể an ủi chính mình: Không phải là mày nóng, là nước nóng!

Nhưng có một điểm cậu làm sao cũng tìm không được cớ, đó chính là ngắn.

Không biết hưng phấn lung tung cái gì, rất nhanh đã bắn, mấy lần trước cũng không dài, tối nay càng ngắn.

Thiệu Phi giống như giận dỗi vùi mặt vào gối, thật sự ngộp tới cuống cuồng mới lộ ra nửa mũi, nghĩ sau này làm sao đây — hiện tại chỉ là nghĩ tới Tiêu Mục Đình thủ dâm, đã cao trào tới nhanh như vậy, vậy sau này được Tiêu Mục Đình cầm, hoặc là phát sinh quan hệ thân mật hơn, chẳng phải sẽ bắn nhanh hơn?

Đây cũng quá...... Mất mặt!

Thiệu Phi bị các loại tâm tình hành hạ đến sau nửa đêm mới ngủ, buổi sáng lúc tỉnh lại phía dưới chào cờ, ướt cả đũng quần, ngồi dậy đỏ mặt chà xát quần, vừa vặn bị Ngải Tâm ban đêm ngủ y như heo chết phát hiện.

Ngải Tâm liếc hai cái, đưa tay liền ồn ào với cậu: "Cái quần lót rách này của chú đều rách bao cái lỗ rồi, còn giặt cái gì mà giặt? Ném đi, lập tức tập hợp về doanh rồi, chú giặt sạch thì sao, ủ kín một đường trở về còn không phải thối sao? Chú ở với bọn anh còn tốt, anh em không chê chú thối, nhưng chú ở một phòng với Tiêu đội, chú muốn ở trước mặt hắn phơi quần lót thối của chú?"

Tay Thiệu Phi run lên, liền nhanh chóng vứt cái quần lót giặt đến một nửa ném vào thùng rác.

Ngải Tâm cười lớn mà đi.

Liệp Ưng phái máy bay trực thăng tới đón, Thiệu Phi ngồi ở bên cạnh Tiêu Mục Đình, đếm thầm mình có mấy cái quần lót, trong đó có mấy cái rách lỗ, quyết định sau khi trở về liền ném cái có lỗ đi, không để cho Tiêu Mục Đình nhìn thấy.

Nghĩ tới nghĩ lui liền có chút mệt, dù sao ban đêm ngủ không ngon, lúc trước lại mệt đến ngất ngư, lúc này buồn ngủ dâng lên, mắt dần dần không mở ra được.

Một trận buồn ngủ đánh tới, đầu nghiêng đi, liền đụng phải vai Tiêu Mục Đình.

Cậu thề không phải cố ý đụng, nhưng đã đụng phải, không bằng giả bộ ngủ, ỳ bất động.

Tiêu Mục Đình nghiêng đầu nhìn nhìn, không đẩy cậu ra, chỉ là ánh mắt hơi trầm, giữa lông mày cũng nhẹ nhàng cau một cái.

Thiệu Phi là không ngủ ngon, Tiêu Mục Đình thì là một đêm không ngủ.

Ban đêm suy nghĩ rất nhiều, cảm giác mình vẫn là bị kích thích. Đối với Thiệu Phi, anh thật sự có cảm giác động lòng, điểm này không thể nghi ngờ. Anh tất nhiên luôn luôn yêu binh, nhưng "Yêu thương" cho Thiệu Phi rõ ràng khác.

Nhưng dù vậy, anh cũng không cách nào hướng Thiệu Phi hứa hẹn cái gì.

Sẽ động tâm, liền nhất định sẽ trở thành người yêu? Thậm chí trở thành người yêu làm bạn cả đời?

Có lẽ Thiệu Phi có thể nghĩ như vậy, nhưng anh không được.

Nhiều năm như vậy, tình yêu cá nhân đã không cách nào chiếm cứ quá nhiều vị trí trong sinh mệnh anh, anh không đáp lại được yêu thương nồng đậm như vậy của Thiệu Phi.

So với "thích" Thiệu Phi cho anh, chút động tâm nhỏ xíu kia căn bản không đáng kể.

Thiệu Phi nói, đội trưởng, ngài cho tôi cơ hội đi, tôi sẽ cố gắng.

Cố gắng để cho ngài yêu tôi!

Tâm tình Tiêu Mục Đình rất phức tạp, lúc ấy kìm lòng không đậu mà gật đầu, coi như là nhận lời, nhưng tỉnh táo lại vừa nghĩ, sau này thật sự có thể như nguyện Thiệu Phi sao?

Chắc là không thể.

Tuổi tác, trách nhiệm bày ở đó, anh không thể không chút kiêng kị giống như Thiệu Phi 20 tuổi.

Mà băn khoăn rất nhiều, xét đến cùng, bất quá là còn chưa thích tới trình độ nào đó.

Thời gian nếu có thể đảo ngược lại 10 năm, trở lại còng tuổi với Thiệu Phi, anh có lẽ sẽ giống Thiệu Phi yêu tới nhiệt liệt thuần túy, có lẽ sẽ không. Chuyện chưa phát sinh ai cũng không thể kết luận, nhưng sự thật ván đã đóng thuyền là — tình yêu hồi trẻ của anh đã tiêu tán trong thời gian này, bây giờ nhớ tới, cảm xúc không mấy chấn động.

Như vậy sau mấy năm, khi Thiệu Phi trưởng thành, nói không chừng cũng sẽ đặt xuống đoạn tình cảm này.

Tiêu Mục Đình rút mấy điếu thuốc ra, lúc một điếu cuối cùng cháy tới cuối nghĩ, như vậy anh đại khái có thể bên cạnh Thiệu Phi, cho tới lúc chút kích động này tan thành mây khói.

Lạnh lùng tổn thương Thiệu Phi, làm không được.

Cho Thiệu Phi hứa hẹn tương lai, làm không được.

Nhưng làm bạn, chăm sóc, bảo vệ thì làm được.

Máy bay trực thăng đáp xuống đại doanh Liệp Ưng, mấy tháng trước lúc rời đi còn là giữa hè nóng bức, bây giờ đã là mùa thu lạnh lẽo. Các đội viên từng người vác hành lý về ký túc xá, Thiệu Phi đeo balo nhảy xuống máy bay trực thăng, quay đầu lại hướng Tiêu Mục Đình vươn tay, ngẩng mặt lên cười: "Đội trưởng, tôi đón anh!"

"Tiêu đội lại không phải công túa, còn cần chú đón?" Ngải Tâm hô xong liền chạy, sợ bị đá mông.

Thiệu Phi xụ mặt mắng tiếng "ĐM", quay đầu lại còn muốn kéo Tiêu Mục Đình, Tiêu Mục Đình đã nhảy xuống.

Thiệu Phi bĩu môi, lại muốn cầm hành lý của Tiêu Mục Đình. Tiêu Mục Đình thở dài: "Trên lưng cậu đã đủ nặng rồi."

Lạc Phong biết Trung đội 2 ở cao nguyên chịu khổ, để cho ban cấp dưỡng làm tiệc lớn khao cả nhà. Các đội viên "về nhà" đều khá hưng phấn, không ít người ra ngoài một chuyến này, thân thể đều khỏe mạnh hơn trước không ít.

Về đơn vị chuyện đầu tiên là tắm, sau là giặt quần áo, hết thảy làm xong là có thể tới phòng ăn ăn no nê thỏa thích.

Thiệu Phi và Tiêu Mục Đình cùng nhau về ký túc xá, vốn nên để cho Tiêu Mục Đình tắm trước, Tiêu Mục Đình lại vội vàng đưa vài văn kiện cho Ninh Giác, Thiệu Phi tắm trước. Lúc giặt quần áo Tiêu Mục Đình trở lại, Thiệu Phi lập tức nhường phòng tắm, chạy đến trên ban công giặt.

Quần lót thay ra một cái lỗ cũng không có, là cái mới nhất.

Lúc Tiêu Mục Đình từ phòng tắm ra ngoài, Thiệu Phi đã qua loa quét dọn ký túc một lần, còn thay xong vỏ chăn và drap giường cho anh. Tiêu Mục Đình quay đầu nhìn lại, trên giường Thiệu Phi lại lộn xộn, bộ dáng chưa thu dọn qua.

"Đội trưởng!" Thiệu Phi ở trên chăn vỗ vỗ, "Chúng ta sẽ tham gia gìn giữ hòa bình?"

"Tin tức rất linh a." Tiêu Mục Đình đi tới ban công, reo quần áo đã giặt xong lên, không chú ý tới ánh mắt đột nhiên động của Thiệu Phi.

"Trên đường nghe nói." Thiệu Phi nói: "Khi nào thì đi?"

"Tháng sau." Tiêu Mục Đình nói: "Cùng đi với một đơn vị bộ đội chiến khu." Nói xong liếc nhìn thời gian, lại nói: "Gần tới lúc rồi, tới phòng ăn đi, chưa thu dọn xong trở về lại làm."

"Vâng!" Thiệu Phi nói cầm lấy gậy treo quần áo, "Đội trưởng ngài đi trước, tôi di chuyển quần áo, đợi lát nữa có thể sẽ có gió."

"Ừ." Tiêu Mục Đình không đi trước, đưa lưng về phía Thiệu Phi đi giày. Thiệu Phi nhìn một cái, lập tức xiên quần lót của mình, treo tới bên cạnh quần lót Tiêu Mục Đình.

Tiêu Mục Đình ở cửa chờ cậu, lúc đóng cửa lại, trên ban công thật sự nổi lên một trận gió.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK