• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit + Beta: Vịt

"Cái này......" Lăng Yến gãi gãi thái dương, ngượng ngùng nói với Thiệu Phi "Tôi vừa nãy hôn trộm đã bị phát hiện, chuyện phát sinh phía sau cậu lui ra ngoài cửa không nhìn thấy mà thôi".

Thấy Lăng Yến tựa hồ đang do dự, Thiệu Phi giơ tay lên hướng trên vai người ta khoác lên: "Lăng Tiểu Yến, chúng ta có phải chiến hữu tín nhiệm lẫn nhau hay không, có phải hầu tử cùng nhau ba lần đánh bạch cốt tinh hay không, có phải......"

"Phải!" Lăng Yến vội vàng cắt đứt, sợ câu tiếp theo của Thiệu Phi chính là "Có phải gay cùng trong một chiến hào hay không".

Thiệu Phi lúc này hài lòng, trong mắt lóe tò mò: "Vậy cậu mau nói với tôi làm sao......"

Câu nói kế tiếp là hướng lỗ tai Lăng Yến nói, thanh âm ép tới cực thấp. Trên hành lang có chiến hữu đi qua, cười hai người bọn họ ban ngày kề tai nói nhỏ, giống như hai quỷ nhỏ làm chuyện xấu.

Nếu đặt ở bình thường, Thiệu Phi nhất định đuổi theo đi đánh hai quyền, lúc này lại chỉ là cách không khí khoát tay áo, một bộ lười so đo.

Lăng Yến tới giờ chưa từng hôn trộm thành công, mỗi lần đều bị Diệp Triêu phát hiện, trước kia cho rằng từng thành công một lần, sau đó mới biết ngay cả lần đó, Diệp Triêu cũng biết, chỉ là chú ý tới da mặt y, một mực làm bộ không biết mà thôi.

"Hôn trộm như thế nào không bị phát hiện" — Vấn đề xảo quyệt này y chỉ có kinh nghiệm vô số lần thất bại.

Nhưng y không muốn nói với Thiệu Phi "Tôi cũng chưa từng thành công". Dựa theo tính tình Thiệu Phi, sau đó nhất định truy hỏi "Thế toàn thất bại hả? Thất bại rồi sau đó thì sao?"

Lăng Yến nghĩ, loại chuyện này sao có thể lấy ra nói?

Thiệu Phi vẻ mặt thành thật: "Nói nhanh a, tôi lát nữa còn phải tới phân đội chữa bệnh, đưa văn kiện tốn quá nhiều thời gian không được."

Lăng Yến bất đắc dĩ, đành phải hướng Thiệu Phi ngoắc ngoắc tay, ra hiệu gần hơn chút. Thiệu Phi lập tức đưa lỗ tai tới, hơi cau mày, so với lúc đi học cóp bài còn nghiêm túc hơn.

"Thứ nhất, tốt nhất ngừng thở, không được ở trên mặt đối phương thổi khí." Đây thực sự là kinh nghiệm.

"Thứ hai, nhắm mắt lại, thị giác không nhạy, cảm giác sẽ càng thêm nhạy, vạn nhất đối phương tỉnh, cậu sẽ càng dễ dàng phát giác, thuận tiện chạy trốn." Đây chính là nói xạo.

Thiệu Phi hoàn toàn không có kinh nghiệm, Thích Nam Tự lại không có ở bên cạnh, tóm được đồng loại coi như cọng cỏ cứu mạng, sau khi nghe xong vạn phần cảm kích, căn bản không biết mình bị qua loa, còn bị đào hố.

Tết âm lịch năm nay tới sớm, trung tuần tháng 1 chính là giao thừa. Thế lực võ trang phản chính phủ của Toffmanka tựa hồ còn đắm chìm trong không khí năm mới, các khu vực phòng thủ, nơi làm việc của chính phủ tạm thời, tổng bộ gìn giữ hòa bình đều không có xuất hiện sự kiện ác tính, ngay cả buôn ma túy và buôn bán súng ống đều yên tĩnh, nông thôn thành phố một mảnh hài hòa, biểu tình thị uy quy mô nhỏ mặc dù thường thường diễn ra, nhưng rất dễ dàng khống chế, cũng rất ít xuất hiện nhân viên thương vong.

Hết thảy đều biểu thị tiểu đoàn Trung Quốc có thể trải qua tết âm lịch vui vẻ.

Áp lực nhỏ dần, lượng công việc cũng giảm bớt, tâm tư của Thiệu Phi thì càng thêm lung lay, có việc hay không có việc đều ăn vạ bên cạnh Tiêu Mục Đình, ban đầu còn vắt óc kiếm cớ, bị hỏi tới liền nói "Tôi tới xem xem chỗ ngài có gì cần hỗ trợ hay không" hoặc là "Tôi muốn theo ngài học một vài thứ ngoài những kỹ năng của lính đặc chủng"; sau đó càng ngày càng không chút sợ hãi, dứt khoát thẳng thắn mà nhìn Tiêu Mục Đình, để cho đối phương nhìn thấy dục vọng trần trụi và khao khát nhiệt liệt trong mắt mình, "Đội trưởng, tôi muốn bồi anh."

Nếu không phải có chuyện cần để cho cậu lập tức đi, Tiêu Mục Đình chưa bao giờ đuổi cậu đi. Có lần cậu từ bên ngoài tuần tra trở lại, bởi vì đêm trước làm nhiệm vụ, ban ngày lại võ trang đầy đủ đi ra ngoài mệt mỏi một ngày, cùng Tiêu Mục Đình nói mấy câu nói liền mí mắt đánh nhau. Tiêu Mục Đình cũng không có ít việc phải xử lý, cậu không chịu về phòng ngủ, tự mình dịch hai cái ghế tựa tới, cuộn tròn lên trên muốn chợp mắt tí, không ngờ không lâu sau đã ngủ mất.

Tiêu Mục Đình triệu tập người phụ trách các phân đội họp, trở lại liền thấy cậu rụt trên ghế ngủ.

Bộ dáng kia có chút buồn cười, lại có chút đáng thương. Lính đặc chủng 1m82, cuộn tròn ngủ cư nhiên là loại bộ dáng này — hai tay chặt chẽ ôm lấy nhau, đầu gối chen tới trước ngực, lưng cong tới giống như con tôm khô bự.

Nếu như không như vậy, chắc là đã sớm rơi trên đất.

Tiêu Mục Đình đứng ở bên ghế, cười lắc lắc đầu, cầm lấy quân trang treo ở một bên, nhẹ nhàng khoác lên trên người "Tôm khô".

Lúc Thiệu Phi tỉnh ngủ Tiêu Mục Đình lại không có ở đây, cậu mê man mà ngồi dậy, sửng sốt một lát mới phát hiện trên người đang đắp chính là áo của đội trưởng, vội vào đem mặt tiến vào, còn chưa hô hấp đủ, cửa đã truyền đến tiếng bước chân quen thuộc.

Tiêu Mục Đình trở lại, cầm trong tay một hộp đồ uống to hơn một vòng so với hộp đựng hồng trà lạnh trong nước.

Thiệu Phi lập tức để áo xuống, xoa xoa mặt đầy đỏ ửng, "Đội trưởng anh làm gì vậy?"

Ánh mắt mơ hồ vừa tỉnh ngủ, âm điệu có chút mềm, còn có bộ dáng vừa rồi ôm quần áo ngửi, lơ đãng mà khiêu khích tâm người yêu.

"Tỉnh rồi?" Tiêu Mục Đình ho một tiếng, ném hộp đồ uống qua, "Đi lấy cho cậu uống."

Chữ trên hộp Thiệu Phi xem không hiểu, không phải tiếng Anh, nhưng hoa văn nhìn hiểu, hẳn là một hộp nước chanh.

Tiêu Mục Đình nói: "Lần trước tới doanh trại gìn giữ hòa bình Liên Bang Nga, hậu cần của bọn họ tặng, hôm đó về đã chia xong rồi, cậu không ở trong doanh không chia."

Thiệu Phi đặc biệt quý trọng mà cầm cái hộp, "Ngài cố ý giữ cho tôi?"

Tiêu Mục Đình cười: "Ừ, nghe nói uống rất ngon, tôi liền giấu hai hộp lại cho cậu. Nhanh uống đi, nước chanh giải khát, còn có thể bổ sung vitamin. Cậu ngày nào cũng ăn thịt, cũng nên ăn nhiều rau chút."

Thiệu Phi trong lòng sướng muốn chết, lúc mở cái hộp ra đặc biệt không nỡ, định sau khi uống xong ép dẹt cái hộp, vĩnh viễn cất kỹ.

Nhưng một ngụm đi xuống......

Thiếu chút nữa bị chua chết!

Thiệu Phi khiếp sợ nhìn hộp đồ uống, lại nhìn nhìn Tiêu Mục Đình, Tiêu Mục Đình đã nghiêng sang một bên lén lút cười.

"Đội trưởng?" Thiệu Phi khó khăn mà líu lưỡi, vừa rồi cậu uống quá hăng, một hộp nước chanh bị rót xuống một nửa, cả đầu lưỡi vừa chua vừa tê, kích thích tới mức nước mắt cậu đều sắp đi ra, kiên cường hoãn một phút cảm giác chua mới hơi giảm bớt, vị ngọt từ từ dâng lên, xua tan tê xót trong cổ họng.

Tiêu Mục Đình cười xong quay đầu lại, thấy Thiệu Phi đầy mặt ủy khuất mà nhìn mình, miệng đều dẹt thành trăng lưỡi liềm đảo ngược rồi, nhất thời vừa đau lòng vừa buồn cười.

Đồ uống là đồ uống vitamin rất tốt, nhưng nồng độ cao, trước chua sau ngọt, lúc vừa cầm về rất nhiều chiến sĩ tranh cướp, mọi người bị chua tới mặt mày dữ tợn. Tiêu Mục Đình đã sớm lĩnh cho Thiệu Phi hai hộp, vừa nhìn bộ dáng đám binh bị chua ra nước mắt, tâm tư động một cái, chuẩn bị trêu chọc Thiệu Phi.

Toffmanka bên này rau dưa không đủ, tiểu đoanh Trung Quốc tự mình trồng, nhưng chủng loại ít vị tệ, Thiệu Phi ở trong nước rõ ràng không kén ăn, tới bên này lại không thích ăn rau. Tiêu Mục Đình nghĩ, chỉnh lần này, sau này cầm hộp kia làm uy hiếp — còn không ăn rau? Vậy đợi lát nữa trở về uống nước chanh.

Trước khi chỉnh đã dự đoán được Thiệu Phi sẽ bị chua ngu, nhưng thật sự nhìn thấy dáng vẻ Thiệu Phi ủy khuất rưng rưng, Tiêu Mục Đình vẫn là nhịn không được đau lòng. Nhất là Thiệu Phi biết rõ mình bị đào hố, còn nhìn anh như vậy, tràn đầy mặt là không tin tưởng. Tiêu Mục Đình bị nhìn tới ngực mềm nhũn, vội vàng rót hai chén nước sôi, một chén đưa cho Thiệu Phi, một chén rót vào hộp nước chanh còn 1 nửa.

Thiệu Phi uống xong nước sôi, tê xót trên đầu lưỡi toàn bộ bị cuốn đi, chỉ còn lại thơm ngọt của nước chanh.

Ủy khuất tới nhanh đi cũng nhanh, chỉ thời gian một chén nước, đã tiêu tán không còn.

Tiêu Mục Đình lắc lắc nước chanh trộn lẫn nước, đang định đưa cho Thiệu Phi, cổ tay đột nhiên bị túm lấy.

Thiệu Phi ngồi ở trên ghế, từ nơi thấp nhìn anh, trong mắt là tức giận giả bộ ra và làm nũng sáng loáng, "Đội trưởng, ngài chỉnh tôi!"

Biểu tình kia quá sống động, con ngươi lại quá sạch sẽ, đầu tim Tiêu Mục Đình run một cái, nhịn không được giơ tay phải lên, sờ sờ mặt Thiệu Phi.

Thiệu Phi không chút do dự cọ tới, sau đó cằm đụng phía trước một cái, cằm chống trên bụng Tiêu Mục Đình, "Tôi tức giận rồi."

Ngài phải dỗ dỗ tôi!

Chỗ bị đụng dâng lên từng trận nhiệt lưu và tê dại, Tiêu Mục Đình bị châm lên một thân lửa bừng bừng, hai người nhìn nhau chốc lát, Tiêu Mục Đình nhu nhu đầu Thiệu Phi, ôn thanh nói: "Nước chanh còn dư lại tôi trộn thêm nước rồi, vẫn cảm thấy chua thì uống chậm chút."

Thiệu Phi không đòi được "Dỗ", nghiêng đầu nhìn Tiêu Mục Đình: "Đội trưởng, ngài đi đâu?"

Tiêu Mục Đình đã đi tới cửa, nghe vậy cũng không quay đầu lại: "Tìm Diệp doanh bàn bạc chút chuyện."

Thiệu Phi "Ờ" một tiếng, nửa điểm không nghi ngờ, từng ngụm nhỏ uống hết nước chanh, chẹp miệng hai cái, bỗng nhiên lại có chút nhớ loại cảm giác chua chua tê tê tới mức đầu lưỡi không nhúc nhích được.

Quá kích thích!

Kỳ thực cậu luôn đi theo Tiêu Mục Đình, là vì tóm được cơ hội hôn trộm. Chuyện này rất khó, phải vào lúc Tiêu Mục Đình ngủ tiến hành, nhưng gần đây trong doanh sự vụ không nhiều nữa, Tiêu Mục Đình một lần cũng không ngủ qua ở trung tâm chỉ huy.

Thiệu Phi buồn bực mà nghĩ: Vậy thì tôi cuộn tròn trên ghế ngủ.

Đảo mắt, giao thừa đã đến.

Tổng bộ gìn giữ hòa bình biết tính đặc thù của tết âm lịch, cố ý cho tiểu đoàn Trung Quốc ba ngày nghỉ. Ở trong doanh náo nhiệt, ngay cả phân đội chữa bệnh luôn luôn kiềm nén cũng không khí tưng bừng.

Bộ đội có một tập tục, cơm tất niên phải mọi người cùng nhau làm, năm nay ở chiến trường ăn tết, các chiến sĩ cũng dậy thật sớm, tranh trước tới ban cấp dưỡng hỗ trợ. Thiệu Phi hai năm trước đều tích cực, hôm nay lại "lười", Ngải Tâm gọi cậu hai lần cậu đều không đi, ở trong ký túc xá container lề mề, đợi mọi người đều đi rồi, mới nhanh như chớp chạy tới trung tâm chỉ huy.

Cho dù là giao thừa, các thủ trưởng cũng không thể vô tâm vô phế chơi đùa giống như chiến sĩ, Tiêu Mục Đình và Diệp Triêu đều đang làm việc, lúc Thiệu Phi chạy tới còn gặp được Lăng Yến.

"Tôi vẫn chưa hôn được!" Thiệu Phi kéo Lăng Yến qua, thấp giọng nói: "Sao lại không tóm được cơ hội chứ?"

Lăng Yến đồng tình cười cười, vỗ vỗ bả vai Thiệu Phi, "Cậu cố lên."

Đây vốn là một câu khách sáo, Thiệu Phi lại phấn chấn: "Cố gắng thế nào?"

Lăng Yến mắt thấy đi không xong, đành phải tiếp tục bịa chuyện: "Hôm nay không phải giao thừa sao? Cơm tất niên có thể uống chút rượu, hiểu?"

Thiệu Phi một chút liền thông, "Hiểu!"

Buổi tối lúc ăn cơm nhất định có rất nhiều người kính rượu đội trưởng. Thiệu Phi nghĩ, mình liền ở một bên nhìn, chờ đội trưởng uống say sẽ đưa đội trưởng về, sau đó liền......

Bất quá như vậy có chút giậu đổ bìm leo a!

Thiệu Phi khổ não, cảm thấy không phải quân tử làm, nghĩ lại một chút, thừa dịp đội trưởng ngủ hôn trộm hình như cũng là giậu đổ bìm leo, hai cái này dường như không có khác biệt bản chất?

Cậu gãi gãi tóc, quyết định cứ làm như vậy.

Bất quá thực tế quá thảm, Diệp Triêu hạ lệnh cơm tất niên cấm rượu, mọi người lấy trà thay rượu, uống rượu dựa theo kỷ luật xử lý.

Thiệu Phi hung hăng mà trừng Lăng Yến, Lăng Yến nhỏ giọng giải thích: "Tôi cũng không nghĩ tới sẽ như vậy a."

Kế hoạch mượn say hành hung ngâm nước nóng, nhưng Thiệu Phi ngoài ý muốn phát hiện khả năng xoay chuyển. Sau cơm tất niên Tiêu Mục Đình lại lần nữa trở lại trung tâm chỉ huy, Thiệu Phi vốn định đi theo, nhưng bị chiến hữu bắt trở lại, nháo tới rạng sáng mới yên tĩnh.

Trước khi về kí túc xá, cậu lòng như lửa đốt chạy tới trung tâm chỉ huy, phòng làm việc bật đèn, trên bàn mở rất nhiều văn kiện, mà Tiêu Mục Đình đã tựa lưng vào ghế ngủ thiếp đi.

Trời ban cơ hội tốt!

Thiệu Phi rón rén mà đóng cửa lại, còn khóa lại, cũng kéo rèm cửa sổ lại, lúc đứng trước mặt Tiêu Mục Đình, trái tim không nghe theo sai sử nhảy loạn. Dặn dò của Lăng Yến vang bên tai: Ngừng thở, nhắm mắt lại.

Cậu nghiêm túc quan sát — đội trưởng ngủ rất sâu, hô hấp đều đều, giữa lông mày có nếp nhăn cực mỏng, hai tay giao nhau ở bụng, khoảng cách giữa hai chân vừa đủ cho cậu đứng vào. Cậu nuốt nuốt nước bọt, miệng đắng lưỡi khô, muốn trước tỉnh táo lại, đầu óc lại càng ngày càng loạn.

Muốn hôn, đặc biệt muốn hôn!

Nửa phút sau, đầu tim cậu vắt ngang một cái, tư thế có chút kỳ quặc đứng giữa hai chân Tiêu Mục Đình, hai tay chống trên ghế dựa, vây Tiêu Mục Đình trong bóng râm của mình.

Sau đó dè dặt cúi người, lúc sắp đụng phải môi Tiêu Mục Đình, khẩn trương vạn phần mà hai mắt nhắm nghiền.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK