Sau khi cả hai đứng dưới trời tuyết ôm nhau một lúc, sau đó đề cập đến bữa tối.
Cuối cùng, Sơ Hạnh quyết định kéo anh đến siêu thị trong khu mua một ít nguyên liệu nấu ăn, cô muốn nấu ăn ở nhà anh.
Sau khi mua đồ về nhà, Sơ Hạnh nói anh không cần giúp, nhưng Cận Ngôn Châu vẫn giúp cô rửa rau rồi mới vào nhà vệ sinh tắm rửa.
Đến lúc anh tắm xong, thay áo len cùng quần dài, Sơ Hạnh vẫn đang nấu canh trong bếp.
Cô đang cúi đầu cắt hành và gừng.
Mái tóc dài ngang lưng của cô mềm mượt buông thõng xuống, nhưng lại hơi cản trở công việc của cô.
Hôm nay ở nhà tắm rửa, Sơ Hạnh vô tình tháo dây buộc tóc trên cổ tay, tiếp theo cũng quên đeo lại, khiến giờ đây cô không thể buộc tóc lên, chỉ có thể im lặng chịu đựng mái tóc dài buông lơi bên má.
Lúc Cận Ngôn Châu đẩy cửa bước vào, Sơ Hạnh lập tức quay đầu lại, nhẹ nhàng hỏi: “Anh tắm xong rồi à?”
“Ừm.” Cận Ngôn Châu đáp ngắn gọn, bước vào.
Sơ Hạnh liền nói: “Ngôn Ngôn, anh cầm tóc giúp em một lúc được không?”
Cô cau mày khó chịu: “Em quên mang dây buộc tóc rồi, giờ không thể buộc tóc lên được, làm gì cũng bị cản trở.”
Cận Ngôn Châu nhanh chóng bước đến phía sau cô, đưa tay gom lại mái tóc dài của cô, giữ nó bằng một tay.
Cứ như vậy lặng lẽ ở bên cô.
Sơ Hạnh chủ động nhắc đến chuyện về nhà ăn Tết.
Cô nói: “Ngôn Ngôn, em dự định về nhà vào ngày 15 tháng 2.”
Em sẽ dành ngày lễ Tình Nhân cùng anh trước khi đi.”
Cận Ngôn Châu từ phía sau ôm lấy cô, giọng trầm thấp mà dịu dàng: “Được.”
“Lúc đó anh tiễn em ra sân bay.”
Sơ Hạnh cười gật đầu đồng ý: “Được thôi.”
“Còn Kỷ An thì sao?” Anh hỏi: “Cậu ấy có chờ em đi cùng không?”
“Không đâu, sau khi công ty anh nghỉ Tết, em ấy sẽ đi tìm Thiển Thiển, nhưng cũng sẽ về nhà vào ngày 15 giống em.” Sơ Hạnh mỉm cười nói.
Cận Ngôn Châu cúi người, tựa cằm lên bờ vai thon gọn của cô.
Anh thì thầm bên tai cô: “Vậy sau Tết, ngày nào em quay lại?”
Giọng điệu anh như ẩn chứa chút mong chờ khó nhận ra.
Sơ Hạnh có chút do dự thật thà nói: “Thật ra em vẫn chưa quyết định.”
“Kỷ An sẽ trở lại vào mùng 7, vì công ty các anh phải đi làm vào mùng 8 mà,” Cô vừa nói vừa bật bếp xào rau: “Nhưng em không đi làm, thời gian tự do, bố mẹ em muốn em ở nhà thêm một thời gian nữa, bọn họ còn muốn tổ chức sinh nhật cho em rồi mới để em về. Vì từ khi vào Đại học, em chưa từng tổ chức sinh nhật ở nhà, nên lần này bố mẹ em muốn giữ em lại.”
Cận Ngôn Châu mím môi, chỉ đáp một tiếng “Ừ” không rõ cảm xúc.
Sơ Hạnh mở máy hút khói rồi quay lại nhìn anh: “Anh không vui sao?”
Anh đứng thẳng dậy, giúp cô gom lại tóc lần nữa, sắc mặt bình tĩnh nói: “Không có.”
Rồi anh cứng rắn, cố gắng hào phòng nói: “Không đến mức đó.”
Sơ Hạnh đang xào rau, nghe anh nói vậy thì tin là thật.
Chờ cô xào xong, Cận Ngôn Châu bảo cô mang đồ ăn lên bàn, còn anh sẽ múc canh.
Bởi vì canh nóng rất dễ phỏng, anh sợ cô bị bỏng.
Đồ ăn được dọn lên bàn, Sơ Hạnh đang cầm điện thoại chụp ảnh, Cận Ngôn Châu lặng lẽ quay về phòng ngủ.
Chẳng mấy chốc, anh quay lại, đứng sau lưng Sơ Hạnh đang ngồi, bắt đầu nhẹ nhàng gom tóc của cô.
Sơ Hạnh bận chọn ảnh mà không quay lại, chỉ hỏi: “Nhà anh có dây buộc tóc à?”
“Có.” Cận Ngôn Châu trả lời.
Sơ Hạnh ngạc nhiên quay lại nhìn.
Chớp mắt, cô nhận thấy dây buộc tóc hình đầu thỏ trên cổ tay anh.
Đây từng là dây buộc tóc mà Sơ Hạnh yêu thích nhất, nhưng một ngày nọ cô bỗng không tìm thấy nó nữa.
Việc con gái làm mất dây buộc tóc là chuyện rất bình thường, Sơ Hạnh chỉ buồn một chút rồi thôi, không còn cảm thấy tiếc nuối nữa.
Nhưng cô không ngờ rằng, vài năm sau, lại thấy nó trên cổ tay của Cận Ngôn Châu.
Sơ Hạnh mở to đôi mắt nhìn anh: “Dây buộc tóc này…”
Cô hơi kinh ngạc ngước mặt nhìn anh, không chắc chắn hỏi: “Là anh lấy trộm đi à?”
Cận Ngôn Châu: “…”
“Không gọi là trộm,” Anh chỉnh lại đầu cô, tiếp tục buộc tóc cho cô, nghiêm túc đính chính: “Là cầm.”
Sơ Hạnh cười anh: “Anh lấy dây buộc tóc của em để làm gì?”
Cận Ngôn Châu chưa kịp nói, cô đã tự trả lời: “À! Chẳng lẽ anh thích đầu thỏ trên dây buộc tóc ư?”
Cận Ngôn Châu: “…”
Thôi coi như anh thích đầu thỏ đi.
Sơ Hạnh thấy anh không nói gì, mặc định là anh đồng ý.
Cô không nhịn được mà bật cười: “Hóa ra là thế!”
Cận Ngôn Châu buộc xong tóc cho cô, giọng điệu lành lạnh nói: “Ăn xong trả lại cho anh.”
Sơ Hạnh nhăn nhó: “Ban đầu là của em mà!”
Anh trả lời tự tin: “Bây giờ là của anh.”
Sơ Hạnh lại một lần nữa gọi anh: “Đồ keo kiệt.”
Cận Ngôn Châu cười, dường như không thèm tranh cãi với cô rồi gắp một miếng sườn kho tàu.
Tuy nhiên, anh gỡ xương ra, cho thịt vào bát của cô.
Sau đó anh mới tự gắp một miếng khác cho mình.
Sơ Hạnh nhận thấy chi tiết nhỏ này của anh, vô thức mỉm cười.
Cô chọn xong ảnh, đăng lên mạng xã hội, sau đó mở WeChat gửi cho anh bức ảnh người tuyết mà cô đã chụp dưới nhà.
Cận Ngôn Châu chỉ thấy bức ảnh đó sau khi ăn tối và rửa bát xong.
Tối nay, sau khi đưa Sơ Hạnh về, việc đầu tiên là Cận Ngôn Châu là mở máy tính, cắm USB vào rồi lưu lại những bức ảnh kia.
Khi tắt máy tính, tay anh dừng lại.
Ánh mắt rơi vào dây buộc tóc đầu thỏ đang quấn quanh cổ tay phải.
Sau bữa tối, anh đã lấy dây buộc tóc từ tóc cô, đeo vào cổ tay mình.
Bây giờ, trên cổ tay trái của anh là chiếc đồng hồ cô tặng, dây đeo và pin mới được thay.
Còn trên cổ tay phải là dây buộc tóc của cô.
Cận Ngôn Châu tháo dây buộc tóc từ cổ tay mình, nhìn chằm chằm vào vật này trong tay, khẽ vuốt ve vài lần.
Thật ra, dây buộc tóc hình đầu thỏ này chính là anh lén lấy.
~
Kể từ khi công ty cho nghỉ Tết, Cận Ngôn Châu và Sơ Hạnh ngày nào cũng ở bên nhau.
Tuy nhiên, không phải lúc nào hai người quấn quít âu yếm.
Đa số thời gian, Sơ Hạnh vẽ tranh chỉnh sửa các bản thảo.
Còn Cận Ngôn Châu, dù đã nghỉ nhưng vẫn bận rộn với công việc của mình.
Hai người ở cùng một không gian, nhưng mỗi người đều tập trung vào công việc riêng của mình, không ai làm phiền ai.
Thỉnh thoảng đứng lên nghỉ ngơi hoặc đi uống nước, mới có những khoảnh khắc ngắn ngủi bên nhau.
Vào ngày 14 tháng 2, Sơ Hạnh và Cận Ngôn Châu đã lên kế hoạch đi xem phim và ăn đồ Nhật.
Tuy nhiên, Sơ Hạnh nói rằng cô có một cuộc họp công việc với biên tập viên nên buổi chiều cô đã rời khỏi nhà anh.
Buổi tối, Cận Ngôn Châu lái xe đến đón cô, đến dưới nhà cô, mặc kệ trời lạnh, anh vẫn xuống xe đứng đợi cô.
Khoảng mười phút sau, Sơ Hạnh mới từ tòa nhà đi ra.
Hôm nay, cô ăn mặc rất đáng yêu, đội một chiếc mũ beret có nơ đỏ, áo sơ mi trắng kèm nơ đỏ, bên ngoài khoác một chiếc áo len đỏ có cổ chữ V và chân váy ngắn kẻ caro.
Cô khoác thêm một chiếc áo khoác đen kiểu JK rộng thùng thình.
Tổng thể là một bộ trang phục ngọt ngào theo phong cách học sinh Hàn-Nhật.
Cận Ngôn Châu tinh mắt nhận ra hôm nay cô trang điểm.
Mặc dù là kiểu trang điểm tự nhiên, nhưng vẫn có chút khác biệt so với mặt mộc ngày thường của cô.
Trong tay Sơ Hạnh cầm một bông hồng đỏ đã được gói kỹ càng.
Cô chạy nhanh tới, đưa bông hồng tươi thắm tặng anh, vui vẻ nói: “Ngôn Ngôn, chúc anh Ngày lễ Tình nhân vui vẻ!”
Đây là ngày lễ Tình nhân đầu tiên của hai người sau khi tốt nghiệp.
Cô tặng anh một bông hồng.
Cận Ngôn Châu giấu đi niềm vui trong lòng, giọng nói lạnh lùng trách cô: “Sao em lại làm điều mà lẽ ra anh phải làm?”
Mặc dù nói vậy, nhưng tay anh ngay lập tức nhận lấy bông hồng cô tặng.
Sơ Hạnh rất nghiêm túc trả lời: “Em nghĩ con trai cũng nên được nhận hoa hồng, vì Ngày lễ Tình nhân thuộc về cả hai người.”
Đây là lần đầu tiên trong 23 năm qua, Cận Ngôn Châu nhận được một bông hoa.
Đó là bông hồng lễ Tình nhân mà Sơ Hạnh tặng anh.
Anh chỉ khẽ nhếch môi cười, sau đó giúp cô mở cửa xe ở ghế phụ.
Giây tiếp theo, Sơ Hạnh nhìn thấy trên ghế phụ có một bó hoa hồng trắng hồng rất đẹp.
Đó là bó hoa lễ Tình nhân mà anh chuẩn bị tặng cô.
Sơ Hạnh cầm bó hoa lên, cúi đầu ngửi nhẹ, sau đó rất vui vẻ ngồi vào ghế phụ.
Cận Ngôn Châu đưa Sơ Hạnh đi ăn đồ Nhật trước, rồi mới đi xem phim.
Bọn họ chọn ghế đôi ở hàng cuối cùng, chỗ ngồi dành cho các cặp đôi.
Ghế đôi là hai chỗ ngồi liền nhau, không có tay vịn ngăn cách.
Thực ra, điều này rất thuận tiện cho các cặp đôi muốn thân mật.
Ban đầu, Sơ Hạnh và Cận Ngôn Châu vẫn chăm chú xem phim, nhưng chẳng bao lâu sau, những âm thanh hôn nhau mơ hồ từ hai bên ghế khiến Sơ Hạnh khó tập trung vào bộ phim.
Cận Ngôn Châu nhận ra điều đó, lập tức giơ tay che hai tai cô lại.
Sơ Hạnh cố gắng nhìn chăm chú vào màn hình lớn một lúc, nhưng không thể tập trung được.
Cô có chút bồn chồn, nhìn sang Cận Ngôn Châu.
Anh vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình, vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt chuyên chú.
Dường như anh không hề bị ảnh hưởng bởi môi trường xung quanh.
Anh luôn rất kiềm chế và lý trí.
Có một lý trí mà người bình thường khó có thể đạt được.
Sơ Hạnh nhìn anh, càng nhìn càng muốn hôn anh một cái.
Ngay khi cô định làm điều đó, yết hầu Cận Ngôn Châu trượt lên trượt xuống mấy lần.
Anh vẫn đang chăm chú nhìn màn hình phim, nhưng hạ giọng hỏi cô: “Không xem phim nhìn anh làm gì?”
Khi nói câu này, tay anh hơi nhấc lên khỏi tai cô, đảm bảo rằng cô nghe rõ lời anh nói.
Sơ Hạnh thành thật trả lời: “Ngôn Ngôn, em muốn hôn anh.”
Cận Ngôn Châu đã cố giả vờ nãy giờ, cuối cùng không thể chịu nổi nữa, anh quay mặt cô lại lập tức cúi xuống hôn cô.
Lúc ra khỏi rạp chiếu phim, môi Sơ Hạnh vẫn còn tê tê.
Cô ngoan ngoãn để anh nắm tay, cùng đi đến chỗ đậu xe, lên xe về nhà.
Cận Ngôn Châu đưa Sơ Hạnh về đến dưới nhà cô.
Trước khi xuống xe, Sơ Hạnh lấy ra một chiếc ốp lưng điện thoại đưa cho Cận Ngôn Châu.
Cô cười tươi, giơ điện thoại của mình lên nói: “Hình trên ốp lưng là do em tự vẽ. Của anh là một bé thỏ ôm củ cà rốt, còn của em là một con mèo kiêu ngạo cầm kẹo mút.”
Chiều nay cô lấy lý do công việc rời nhà anh, thực ra là lấy cặp ốp lưng đôi đã đặt trước, sau đó cô còn chuẩn bị một bông hồng tặng anh.
Cận Ngôn Châu nhìn ốp lưng cô tặng, giọng điệu có vẻ chê bai: “Trông trẻ con quá.”
Sau đó Sơ Hạnh nhìn anh tháo ngay chiếc ốp lưng cũ ra rồi thay vào chiếc ốp mới cô tặng.
Sơ Hạnh không kìm được mà cười thành tiếng.
Cô đã quen cái tính này của anh.
Cô biết Cận Ngôn Châu luôn ngoài miệng chê bai, nhưng hành động thực tế luôn thể hiện những suy nghĩ chân thật nhất của anh.
Anh thích món quà nhỏ này.
Lúc Cận Ngôn Châu tháo ốp lưng cũ màu đen đơn giản ra, bên trong có kẹp một tờ bùa.
Sơ Hạnh nhìn thấy, cầm lấy ốp lưng cũ, cô chớp mắt hỏi: “Đây không phải là lá bùa học tập mà anh xin từ năm nhất đại học sao?”
Cận Ngôn Châu có chút chột dạ, nhưng vẫn giữ vẻ bình tĩnh đáp: “Ừ.”
Sơ Hạnh ngạc nhiên: “Sao anh vẫn giữ nó vậy?”
Cận Ngôn Châu khẽ nhíu mày: “Hửm?”
Cô nói: “Bùa xin về phải trả lại sau một năm mà!”
Cận Ngôn Châu không biết phải trả lại bùa, anh khẽ nói: “Vậy sao?”
Trong những năm qua, anh đã thay đổi hai, ba chiếc điện thoại và nhiều ốp lưng, nhưng tờ bùa này vẫn luôn được kẹp trong lớp giữa của điện thoại và ốp lưng.
Sơ Hạnh nói: “Nếu không tiện trực tiếp đến để trả lễ, thì có thể đốt bùa một cách thành kính.”
“Nhưng em nghe nói, nếu không muốn đốt thì cũng có thể giữ lại làm kỷ niệm, nhưng em không chắc điều đó có đúng không.”
“Chắc là không sao đâu.” Cận Ngôn Châu nghiêm túc nói: “Anh muốn giữ lại làm kỷ niệm.”
“Vậy thì giữ lại đi.” Cô mỉm cười, đồng thời đặt ốp lưng cũ về chỗ cũ.
Khi Sơ Hạnh xuống xe, cô cầm theo bó hoa hồng mà anh tặng. Cận Ngôn Châu đi vòng qua bên cô.
Anh mở ghế sau, lấy ra một chiếc hộp, đưa cho cô.
“Quà.” Cận Ngôn Châu nói ngắn gọn, bỏ qua ba từ “Lễ Tình nhân.”
Sơ Hạnh cầm hộp quà trong tay, tò mò hỏi: “Là gì vậy?”
Anh không nói, chỉ đáp: “Về nhà rồi hãy xem.”
Sơ Hạnh chu môi: “Vâng.”
Cận Ngôn Châu như thường lệ, tiễn cô đến tận cửa nhà.
Sơ Hạnh chủ động đòi một nụ hôn chúc ngủ ngon.
Lúc chia tay, anh không quên nhắc cô khóa cửa cẩn thận.
Sơ Hạnh ngoan ngoãn nghe lời làm theo.
Vào đến phòng khách, cô háo hức mở quà tặng của anh.
Trong hộp có ba món đồ.
Một chiếc mũ len màu hồng, một đôi găng tay len màu trắng hồng, còn có một chiếc khăn quàng trắng.
Đêm giao thừa, cô đội mũ, khăn quàng cổ và găng tay cho người tuyết, khi theo anh lên lầu, cô quên lấy lại đồ của mình từ người tuyết.
Cho đến lúc biết cô mất mũ, khăn và găng tay, anh đã mua tặng cô cái mới.
Sơ Hạnh không khỏi cười tươi, niềm vui hiện rõ trên khuôn mặt.
Anh luôn biết cách đánh trúng vào điểm yếu mềm nhất trong lòng cô.
~
Tối Giao Thừa.
Sơ Hạnh đang nấu cháo điện thoại với Cận Ngôn Châu: “Ngôn Ngôn, năm nay em thực sự phải chờ đến sau sinh nhật mới có thể trở về Thẩm Thành.”
Cận Ngôn Châu đang ngậm kẹo mút vị ô mai, nghe câu nói này bất ngờ cắn đôi viên kẹo.
Kể từ khi ăn viên kẹo mút cô tặng năm đó, mỗi đêm Giao Thừa, anh đều ngậm một cây kẹo mút, đều là vị ô mai.
Tâm trạng vui vẻ của Cận Ngôn Châu lập tức bị trầm xuống.
Viên kẹo trong miệng dường như không còn ngọt nữa.
Anh cắn nát nó rồi nuốt chửng.
“Ừ.” Cận Ngôn Châu không biểu lộ cảm xúc nói: “Được.”
Giọng điệu của anh không nghe ra được vui hay giận, như thể anh chỉ đơn giản đáp lại cô rằng anh đã biết chuyện rồi.
Sơ Hạnh áy náy: “Xin lỗi Ngôn Ngôn, năm nay em không thể ở bên anh vào sinh nhật.”
“Không sao.” Cận Ngôn Châu kìm nén sự thất vọng trong lòng, rất thông cảm nói: “Em ở nhà với bố mẹ thêm chút nữa đi.”
Hai mươi mấy ngày tiếp theo, Sơ Hạnh và Cận Ngôn Châu không nhắc lại chuyện này nữa.
Họ vẫn nhắn tin qua lại mỗi ngày, nói về những chuyện thường ngày của cặp đôi yêu nhau.
Cũng vẫn duy trì thói quen gọi điện mỗi tối.
Thời gian trôi nhanh, đến ngày hai mươi sáu tháng Giêng.
Ngày đó không may lại là thứ Hai.
Cận Ngôn Châu bận rộn cả ngày ở công ty.
Tối đến, trước khi tan làm, Kỷ An chào tạm biệt Cận Ngôn Châu: “Anh Châu, tối nay tôi không tụ tập với cậu được nhé, phải gặp Thiển Thiển rồi.”
Cận Ngôn Châu nói: “Tôi cũng chẳng muốn ở với cậu, đi nhanh đi.”
Kỷ An cười trêu chọc, cố ý kích thích anh: “Sơ Hạnh không có ở đây, cậu định tổ chức sinh nhật thế nào?”
Cận Ngôn Châu hậm hực: “Không liên quan đến cậu!”
“Có đi hay không?” Anh đe dọa: “Không đi thì ở lại tăng ca với tôi.”
Kỷ An lập tức chạy trốn: “Tăng ca là không thể nào, tôi đi đây!”
Một lúc sau, Cận Ngôn Châu tắt máy tính, cũng rời khỏi công ty.
Đầu tiên anh đến tiệm bánh để chọn một chiếc bánh sinh nhật, sau đó về nhà, bắt đầu nấu ăn.
Suốt mấy năm nay Cận Ngôn Châu tập nấu những món ăn mà Sơ Hạnh nhắc đến trước đó.
Ban đầu định tối nay sẽ nấu cho cô ăn.
Ai ngờ cuối cùng chỉ có mỗi mình anh.
Cận Ngôn Châu làm từng món, bày lên bàn, tiếp theo lấy ra một chai rượu vang đỏ, mở nút rót vào bình.
Mọi thứ đã chuẩn bị xong, nhưng vẫn cảm thấy thiếu gì đó.
Anh nhìn chiếc ghế trống đối diện, quay người vào phòng.
Rất nhanh, Cận Ngôn Châu quay lại cầm con thỏ ghi âm mà cô tặng anh.
Con thỏ này là món quà sinh nhật đầu tiên cô tặng anh.
Anh đặt con thỏ lên chỗ ngồi thường ngày của cô.
Có lẽ do tâm trạng buồn bã, anh giơ tay vỗ vào đầu con thỏ, còn tức giận thì thầm: “Không muốn nói chuyện với em.”
Đúng lúc đó, Sơ Hạnh gọi tới.
Cận Ngôn Châu lập tức nhấc máy, gọi cô: “Sơ Sơ.”
Giọng cô nhẹ nhàng, vui vẻ: “Ngôn Ngôn, em đã đặt bánh sinh nhật cho anh, lát nữa họ sẽ giao đến, anh nhớ mở cửa nhé!”
Cận Ngôn Châu mím môi đáp: “Ừ.”
“Em ăn tối chưa?” Anh hỏi.
Sơ Hạnh cười khúc khích, rất vui vẻ: “Chưa! Lát nữa ăn!”
“Anh ăn món gì vậy?”
Cận Ngôn Châu liếc nhìn bàn đầy những món cô thích, cố tình báo tên món ăn để làm cô thèm: “Sườn xào chua ngọt, cá kho.”
Sơ Hạnh lập tức reo lên: “Món em thích!”
Cận Ngôn Châu tiếp tục: “Cá hấp, trứng chiên cà chua, khoai tây xào chua cay, bông cải xanh luộc.”
Sơ Hạnh ngạc nhiên: “Sao toàn là món em thích thế!”
Cận Ngôn Châu tiếp tục nói: “Trứng chiên nấm mèo, củ cải xào cà rốt, cà rốt viên…”
Sơ Hạnh không chịu nổi kêu lên: “Cà rốt! Em muốn ăn! Toàn món em thích!”
Cận Ngôn Châu khẽ cười, giọng đầy kiêu ngạo: “Không cho em ăn.”
Nói xong lại anh không nỡ, tự mình nhượng bộ: “Đợi em quay về, anh sẽ nấu cho em.”
Sơ Hạnh ngạc nhiên: “Thật không?” Không dám tin tưởng, nghi hoặc hỏi: “Anh biết nấu thật sao?”
Anh vốn dĩ không bao giờ nấu ăn, trong tủ lạnh nhà anh cũng chẳng có nguyên liệu gì. Mỗi lần không dẫn cô ra ngoài ăn, anh sẽ gọi đồ ăn về, nên Sơ Hạnh luôn nghĩ rằng Cận Ngôn Châu không biết nấu ăn.
Cận Ngôn Châu: “…”
Chưa kịp nói gì, chuông cửa đã reo.
Chắc là bánh sinh nhật cô đặt đã tới.
Cận Ngôn Châu cầm điện thoại, vẫn giữ cuộc trò chuyện với Sơ Hạnh, rồi bước ra cửa mở cửa.
Ngay sau đó, anh nhìn người đứng trước cửa, ngạc nhiên không nói nên lời.
Sơ Hạnh cười tươi nhìn anh.
Cô tắt cuộc gọi, rồi buông tay kéo vali, lập tức lao vào vòng tay anh.
“Ngôn Ngôn, em nhớ anh lắm.” Cô ôm chặt eo anh, giọng mềm mại như đang làm nũng vậy.
Sơ Hạnh ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt sáng như ánh sao, đầy mong chờ: “Anh có nhớ em không?”
Cận Ngôn Châu nhìn cô, không nói gì.
Thay vào đó, anh cúi xuống hôn cô.
HẾT CHƯƠNG 51