Sơ Hạnh ngủ một mạch đến sáng. 6 giờ, nhờ đồng hồ sinh học cố định nên cô mới mở mắt ra được. Cận Ngôn Châu đang ngồi sát bên. Anh tựa vào đầu giường, đang rũ mắt gõ lên ipad, có lẽ là xử lý một vài việc của công ty.
Sơ Hạnh lăn vào lòng anh, được anh duỗi tay ôm lấy. Cô nhắm mắt, lười biếng lẩm bẩm: “Sao anh dậy sớm vậy?”
Vì vừa ngủ dậy nên chất giọng vốn đã mềm dịu của Sơ Hạnh còn pha thêm chút khàn khàn và biếng nhác.
Cận Ngôn Châu đặt ipad xuống rồi nhấc ly nước đang đặt ở tủ đầu giường bên cạnh lên. Anh không trả lời cô, chỉ nâng cô dậy, đưa ly nước trong tay mình cho cô. Mỗi sáng tỉnh dậy Sơ Hạnh đều uống một ly nước. Thói quen này cô không nói với anh, nhưng anh đã nhận ra từ sớm rồi.
Sơ Hạnh vẫn còn ê ẩm cả người chậm chạp ngồi dậy, nhận lấy ly nước trong tay anh, hai tay ôm lấy ly thủy tinh nhấp từng ngụm nước. Cũng vào lúc này, cô đột nhiên mở to mắt, gần như khó tin nhìn chằm chằm ngón giữa bên tay trái của mình.
Trên ngón tay đã nhiều thêm một chiếc nhẫn kim cương rồi. Rõ ràng tối qua trước khi ngủ không có mà…
Không cần đoán cũng biết anh nhân lúc cô ngủ đã lén đeo vào rồi. Sơ Hạnh quơ nhẹ tay trái, cười hỏi: “Ngôn Ngôn, anh mua nhẫn từ lúc nào thế?”
Anh nhấc ly nước đã uống cạn khỏi tay cô, nắm lấy tay trái của Sơ Hạnh rồi miết nhẹ mặt chiếc nhẫn như đang thưởng thức nét đẹp, lạnh nhạt trả lời: “Gần đây.”
“Ồ.” Sơ Hạnh đã hiểu: “Tranh thủ lúc em không ở đây, anh tự đi mua à?”
“Ừm.” Anh lên tiếng đồng ý.
Sơ Hạnh chui vào lòng anh, đầu gối lên ngực Cận Ngôn Châu, hai mắt lấp lánh ý cười dịu dàng ngắm nghía chiếc nhẫn trên tay, lòng ngọt ngào như được rót mật.
Cô cũng hiểu vì sao anh lại đeo nhẫn cho cô vào đêm qua. Chiếc nhẫn này, đại diện cho sự nghiêm túc và cẩn trọng mà anh dành cho mối quan hệ giữa họ. Anh thật sự rất quý trọng cô, nên mới làm đến mức này.
Hai người họ tâm sự một lúc, Cận Ngôn Châu mới kéo cô dậy, định đưa cô ra ngoài ăn sáng. Sơ Hạnh dịch đến mép giường, nói với anh: “Em phải rửa mặt đã, anh ra ngoài trước đi.”
Cận Ngôn Châu khẽ gật đầu, rời khỏi phòng ngủ trước. Lúc Sơ Hạnh rửa mặt xong quay lại phòng ngủ, mở tủ ra chọn quần áo mặc hôm nay thì phát hiện một nửa tủ quần áo của cô đã bị Cận Ngôn Châu chiếm mất. Anh đã chủ động lấy mấy bộ vest bình thường hay mặc đi làm và vài bộ quần áo ở nhà đặt trong tủ quần áo cùng cô.
Cô không nhịn được nở nụ cười thật tươi. Với chuyện chung chăn chung gối lâu dài này, không hiểu sao anh lại nhanh nhẹn đến vậy.
Sơ Hạnh thay một chiếc váy trắng rồi ra ngoài. Cận Ngôn Châu đã bày biện tươm tất bữa sáng anh vừa mua, nhưng không định ăn trước. Anh vẫn đang đợi cô. Cô đi tới ngồi xuống đối diện anh, cười hỏi: “Sao vẫn đợi em? Anh ăn trước cũng được mà.”
Cận Ngôn Châu không nói gì, chỉ lấy đũa gắp cho cô một chiếc bánh bao nhân gạch cua. Sơ Hạnh lấy tay nhấc lên, chậm rãi thưởng thức.
Một lúc sau, Sơ Hạnh đang uống sữa đậu nành lại tình cờ liếc thấy hộp hàng chuyển phát nhanh được anh đặt gọn trong góc, lúc này mới nhớ ra mấy hôm trước Hứa Âm có nhắn trong nhóm chat ký túc xá, cô ấy đã gửi giao hàng quà phù dâu cho họ.
“Ngôn Ngôn.” Sơ Hạnh chỉ chiếc hộp ở đằng kia, hỏi anh: “Hộp kia là của Âm Âm gửi hả anh?”
Cận Ngôn Châu ừ một tiếng: “Đúng vậy.”
“Sao anh chưa mở ra?” Sơ Hạnh đặt ly sữa đậu nành xuống bàn, đi đến gần chiếc hộp.
“Để lại cho em mở.” Cận Ngôn Châu đáp.
Anh biết Sơ Hạnh rất thích mở hàng. Mỗi lần mở từng hộp hàng giao đến ra, cô đều hớn hở thỏa mãn như đứa trẻ được nhận quà.
Sơ Hạnh dùng kéo rạch một đường trên lớp băng dính ngoài hộp, sau đó cắt thêm băng dính hai bên mép hộp nữa rồi mở ra. Bên trong có hai hộp quà, một cái màu hồng nhạt, một cái màu xanh đậm.
Sơ Hạnh thích thú “ồ” một tiếng, quay lại nói với Cận Ngôn Châu: “Ngôn Ngôn, có cả của anh nữa này!”
Cô cầm hai hộp quà sang chỗ ghế sô pha rồi đặt lên bàn trà. Cận Ngôn Châu cũng đứng dậy đi lại đây, mỗi người tự mở hộp quà của mình.
Hộp quà màu hồng nhạt của phù dâu có một chiếc ly sứ màu trắng in hình chú mèo kiêu ngạo, và một chai nước hoa của nhãn hiệu nổi tiếng nào đó. Chai nước hoa này còn được đặt cái tên khiến người khác vừa nghe đã đỏ mặt, “Morning moist after”(1).
Trong hộp quà của Sơ Hạnh là mùi cho nữ, dĩ nhiên hộp còn lại của Cận Ngôn Châu là mùi cho nam. Trừ lọ nước hoa ra, Cận Ngôn Châu cũng nhận được ly sứ đôi với Sơ Hạnh, bên trên là hình thỏ con dễ thương.
Sơ Hạnh và Cận Ngôn Châu đều nhận được thẻ giới thiệu nước hoa. Quan trọng là, tình trạng của họ lúc này giống hệt cái tên được đặt cho loại nước hoa trước mặt – buổi sáng sau khi nam nữ tiếp xúc thân mật, lại còn là lần đầu tiên.
Trong đầu Sơ Hạnh là đủ thể loại tình tiết đêm qua. Lần đầu tiên cô đón nhận sự xa lạ như vậy, cô vừa khóc vừa nấc nhẹ, anh lại dịu giọng dỗ dành, đôi khi còn nói những lời âu yếm mà anh gần như không bao giờ nói cho cô nghe.
Trước đó cô chưa lần nào được nghe anh nói “Sơ Sơ ngoan nào”, tối qua mới là lần đầu.
Mặt đột nhiên nóng lên. Cô nhanh chóng chớp chớp mắt, theo bản năng cố chuyển chủ đề để lấp liếm sự thẹn thùng lúc này. Sơ Hạnh vắt não cố tìm chuyện để hỏi anh: “Anh dùng hãng nước hoa này bao giờ chưa?”
Cận Ngôn Châu cũng đang không được tự nhiên lắm khẽ lắc đầu: “Chưa.”
Nhưng mà thẻ giới thiệu này không hữu ích gì cả, có cũng như không.
“Xịt thử xem.” Sơ Hạnh đề nghị: “Cảm nhận mùi hương.”
Sơ Hạnh vừa nói vừa xịt thử trên cổ tay mình, sau đó xọa nhẹ hai cổ tay vào nhau vài lần rồi chạm cổ tay vào phía sau tai. Cận Ngôn Châu không cầu kì như cô, anh dứt khoát phun một ít ra sau tai.
Mùi gỗ nam tính quấn lấy hương trái cây ngọt thanh nhanh chóng chiếm trọn bầu không khí, vừa ngọt ngào lại mông lung, kèm theo một hương thơm bí ẩn khó gọi tên. Rất giống với hơi thở ái muội sót lại trong không khí sau một đợt triền miền quấn quít.
Sơ Hạnh ngửi mùi nước hoa trên tay mình trước, sau đó đưa tay đến gần mũi anh.
“Anh ngửi thử xem, dễ chịu không?” Cô vừa nói xong, người đã sát lại gần, nghiêng đầu ngửi nước hoa trên cổ anh.
“Mùi gỗ đậm thật.” Sơ Hạnh nói khẽ bên tai anh.
Dễ khiến người ta liên tưởng đến hơi thở đầy hormone nam tính.
Cận Ngôn Châu thấy mình như bị hương quýt ngọt kèm chút thanh mát của chanh tươi bao vây. Anh nắm lấy tay cô, ghé sát lại gần ngửi ngửi, chóp mũi cao thẳng mơn trớn cổ tay Sơ Hạnh. Sau đó Cận Ngôn Châu rời tay xuống níu lấy eo cô, ôm chặt lấy cô.
Sơ Hạnh ngây người, còn chưa kịp phản ứng, mái tóc dài mượt sau tai đã bị anh vén sang một bên, từng nụ hôn dịu dàng mà dày đặc rơi xuống.
Sự nóng bỏng từ tai tỏa ra, như ngọn lửa cháy gặp cỏ khô, nhanh chóng lan rộng toàn thân. Hàng mi dài run lên khe khẽ, cô đưa tay ôm lấy cổ anh, như ngầm cho phép Cận Ngôn Châu tiếp tục.
Không lâu sau, Sơ Hạnh mềm mại gục ngã trong vòng tay anh. Họ cùng hợp tác làm càn lúc sáng sớm.
Sơ Hạnh có chút khó theo kịp, vừa tắm xong đã ngủ ngay. Cận Ngôn Châu vô cùng thỏa mãn, tinh thần sảng khoái thu dọn quần áo đang vương vãi khắp nơi bỏ vào máy giặt.
——————————-
Đầu năm 2018.
Đêm sinh nhật Cận Ngôn Châu, Sơ Hạnh cùng ăn mừng với anh, tặng anh một quyển truyện tranh. Là quyển cô đã ký hợp đồng xuất bản trước đó, có cùng tên với tập tranh đầu tay của cô, “Muốn cùng anh trăm năm hòa hợp 1”.
Lần này Sơ Hạnh vẫn viết lời chúc tái bút cho anh như cũ:
“To Ngôn Ngôn,
Đây là sinh nhật thứ 8 hai chúng ta bên nhau. Em vẫn yêu anh như ngày đầu. Mỗi ngày đều yêu anh hơn một chút.
– Sơ Sơ của anh -”
Đêm đó, sau khi thân mật xong, Sơ Hạnh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Cận Ngôn Châu tựa vào đầu giường lật xem quyển truyện cho thiếu nữ cô viết dựa theo chuyện tình có thật của họ, đắm chìm đến mức quên cả giờ giấc, đọc một lượt từ đầu đến cuối.
Cô vẽ tất cả những chi tiết nhỏ nhặt nhất giữa mình và anh. Chuyện diễn ra giữa họ, dưới góc nhìn của cô, đều được vẽ vào truyện. Anh cũng nhờ đó mà nhớ lại từng sự kiện trong những năm đại học của hai người.
Cảm giác yêu thầm vừa ngây ngô vừa tốt đẹp. Cảm giác cùng cô trải qua từ vui vẻ đến buồn rầu. Cảm giác cam tâm tình nguyện làm tất cả mọi chuyện chỉ để được ngắm nhìn nụ cười tươi tắn của cô.
Cả đời này anh cũng không thể quên được. Anh lúc ấy thật sự rất thích cô.
Bây giờ, còn thích nhiều hơn cả. Thích đến mức kiếp này ngoài cô ra, ai cũng không được.
Lời kết của cuốn truyện tranh là khung cảnh cô tỏ tình với anh ngày đó. Quyển sách dừng lại ở câu nói của cô: “Cận Ngôn Châu, mình thích cậu! Nếu cậu cũng thích mình thì tới đây ôm mình một cái đi.”
Câu trả lời của anh thì phải đợi tập 2 của truyện.
Cận Ngôn Châu gập sách lại, đặt lên tủ đầu giường. Anh nghiêng người, kéo cô đang ngủ say bên cạnh vào lòng, sau đó hôn nhẹ lên khóe môi cô.
Trong phòng chỉ le lói ánh sáng từ đèn đầu giường bên cạnh anh, dưới ánh đèn vàng cam dịu nhẹ, bầu không khí ấm áp lại có chút mập mờ. Cận Ngôn Châu chăm chú ngắm nhìn dáng vẻ say ngủ của Sơ Hạnh.
Chốc lát sau, anh lại sấn tới gần cô, hôn vào điểm giữa hai đầu mày cô nàng. Xong xuôi, anh mới thỏa mãn nằm xuống. Cận Ngôn Châu ôm chặt cô gái mình yêu, ghé sát vào tai cô dịu dàng thủ thỉ: “Mình cũng thích cậu, Sơ Hạnh.”
Lời này là thay anh 19 tuổi đáp lại cô gái 18 tuổi năm ấy.
Sáng hôm sau.
Sơ Hạnh vừa ngủ dậy, Cận Ngôn Châu đã hỏi ngay: “Muốn đến trường cấp 3 của anh xem thử không?”
“Hả?” Sơ Hạnh ngạc nhiên: “Sao tự nhiên lại muốn đưa em đến trường cấp 3?”
Anh không trả lời, giọng điệu lạnh nhạt không nhanh không chậm nói: “Không đi thì thôi.”
“Đi chứ!” Sơ Hạnh vội vàng nói: “Em có nói không đi đâu!”
Cô ngồi dậy, vô tình để lộ một góc da thịt trắng như tuyết, Cận Ngôn Châu vừa thấy đã cảm thấy lý trí như đang giằng co với cảm xúc của anh. Anh ngoảnh mặt rời giường, nhanh chóng ra khỏi phòng ngủ, không dám quay đầu mà chỉ ném lại một câu: “Vậy em rời giường rửa mặt đi, ăn sáng xong rồi đi.”
“Được!” Sơ Hạnh hớn hở mặc áo ngủ rời giường.
Lúc cô cúi xuống xỏ dép lại vô tình thấy cuốn truyện tranh anh đặt trên tủ đầu giường. Sơ Hạnh như vừa nắm được trọng tâm câu chuyện đơ ra mấy giây. Cô đã hiểu vì sao anh bỗng chủ động ngỏ lời đưa cô về thăm trường cấp 3 của mình.
Trong truyện tranh có đoạn độc thoại nội tâm của cô.
Bạn cùng phòng Ninh Đồng Đồng và cô bạn thân Khâu Chanh trong câu lạc bộ đều quen Cận Ngôn Châu từ cấp 3 rồi, cũng vì vậy nên trong truyện tranh cô có viết một câu: “Thật ra trong một khoảnh khắc nào đó, tôi rất hâm mộ việc họ đã quen biết anh ấy từ lúc học cấp 3, nếu có thể, tôi cũng muốn được gặp anh ấy sớm hơn một chút.”
Cho nên, vì cô nói hâm mộ hai người bạn đã biết anh từ cấp 3, vì cô cảm thấy tiếc khi không được gặp anh sớm hơn chút, anh mới đột ngột ngỏ lời đưa cô ghé thăm trường cấp 3 của mình.
Sự ngọt ngào bỗng chốc tràn ngập cõi lòng Sơ Hạnh. Cô thật sự rất yêu anh chàng này. Anh sẽ luôn để ý từng lời cô nói ra như vậy.
—————————–
Hôm nay là thứ tư, trường cấp 3 mới tổ chức lễ khai giảng gần đây.
Sơ Hạnh và Cận Ngôn Châu đến trường Trung học 1 lúc đang trong tiết học. Bước gần lại khu học tập có thể nghe được tiếng thầy cô đang giảng bài, đâu đó còn có lớp đồng thanh đọc diễn cảm tiếng Anh.
Cận Ngôn Châu dắt Sơ Hạnh lên trên. Đến tầng 2, họ rẽ vào một phòng học trên hành lang. Cận Ngôn Châu ghé sát lại gần Sơ Hạnh, nhỏ giọng nói bên tai cô: “Đây là phòng học năm lớp 12 của anh.”
Sơ Hạnh ngẩng lên nhìn, tấm bảng bên trên cửa lớp có ghi “Lớp 13”. Cô quay đầu lại, ngước lên hỏi anh: “Vậy lớp 10, lớp 11 anh học ở đâu?”
“Ở bên kia.” Cận Ngôn Châu kéo cô đi tiếp, đi qua tòa văn phòng ở giữa đến khu phía tây, giải thích cho cô: “Lớp 12 chiếm trọn khu phía Đông, lớp 10 và 11 cùng học chung ở khu phía Tây.”
Sơ Hạnh gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Đến khu phía Tây, Cận Ngôn Châu đưa Sơ Hạnh đi tham quan lần lượt lớp học lớp 10 và 11 của anh. Kì 1 lớp 10 chưa phân ban xã hội và tự nhiên, Cận Ngôn Châu học Lớp 10. Kì 2 bắt đầu chia ban, anh chọn ban tự nhiên nên chuyển đến Lớp 13. Hai năm học còn lại không chia ban nữa nên không đổi lớp, chỉ đổi phòng học.
“Còn một phòng nữa.” Cận Ngôn Châu nói rồi nắm tay kéo Sơ Hạnh đi tiếp. Đến tầng đầu tiên của dãy ba tầng thuộc khu phía Tây, Cận Ngôn Châu dừng bước trước cửa phòng học đối diện cầu thang.
“Chỗ này…” Anh dừng lại một chút, nói tiếp: “Lớp 10, 11 chiều nào anh cũng đến đây lúc 4 giờ.”
Sơ Hạnh theo bản năng ngước lên nhìn bảng tên, bên trên viết “Lớp thi đua 11 -1.”
Lớp thi đua. Vừa nghe tên đã biết là lớp dành riêng cho những học sinh mũi nhọn. Sơ Hạnh cũng không quá kinh ngạc, cô biết anh ưu tú cỡ nào. Chỉ là…
“Sao lại đợi 4 giờ chiều mới đến đây?”
Cận Ngôn Châu đáp: “Lớp thi đua là lớp chuyên mở ra cho học sinh mũi nhọn của cả khóa, tiết tự học của trường Trung học Thẩm Thành 1 bắt đầu lúc 4 giờ chiều hằng ngày, bọn anh không cần tự học nên sẽ đến lớp thi đua để thầy cô dạy thêm kiến thức nâng cao hơn.”
Nếu đổi thành người khác hỏi, chắc chắn anh sẽ không kiên nhẫn trả lời tận tình đến mức này.
Nhưng người đang hỏi là Sơ Hạnh. Cô không phải “người khác”.
Anh rất sẵn lòng giúp cô biết thêm nhiều chuyện hơn về quá khứ của mình. Tuy đấy cũng chỉ là mấy câu chuyện đời sống thường nhật nhàm chán, hết đi học lại đến về nhà.
Đi dạo sơ qua một vòng quanh khu học tập, Cận Ngôn Châu nắm tay Sơ Hạnh chậm rãi quay lại khu phía Đông. Khuôn viên trường mùa xuân dạt dào sức sống, nơi nơi đều có hương vị của mùa xuân. Ngay cả ánh mặt trời ấm áp trên đỉnh đầu cũng mang lại vẻ lười biếng.
Sơ Hạnh bị hấp dẫn bởi cảnh sắc trong khuôn viên trường, không ngừng cảm thán: “Trường anh rộng thật đấy! Còn có cả hồ kìa!”
Cận Ngôn Châu nói: “Đó là hồ tự học, các vật phẩm in ấn của trường đều lấy hình hồ tự học cả.”
“Trời ạ, sao trường cấp 3 của anh còn có ghế đá dưới gốc cây nữa! Để học sinh ngồi nói chuyện phiếm lúc giải lao hả anh?” Sơ Hạnh vô cùng ngạc nhiên.
“Em nghĩ nhiều rồi.” Cận Ngôn Châu cười khẽ: “Học sinh làm gì có thời gian để ngồi dưới bóng cây ven hồ nghỉ ngơi chứ.”
“Chắc còn nhiều địa điểm đẹp hơn nữa anh nhỉ?”
“Khu phía Tây còn có đình hóng gió trên mặt nước nữa, buổi tối sẽ bật thêm đèn nhiều màu.” Anh ngừng lại một chút rồi nói thêm: “Bồn hoa siêu lớn mình nhìn thấy ngay khi bước vào cổng ấy, thật ra còn có cả đài phun nước bên trong nữa, tối đến trường sẽ bật chế độ phun nước, lúc học sinh tan học ra về mà may mắn thì sẽ được ngắm đủ loại màu sắc phun ra.”
Sơ Hạnh khen không hết lời: “Khuôn viên trường mọi người có nhiều cảnh đẹp thật đó, lại còn siêu rộng nữa, còn có cả khu học phía Tây nữa.”
“Khu phía Tây của học sinh lớp 10, 11.” Cận Ngôn Châu nói.
Sơ Hạnh ngẩng lên hỏi anh: “Vậy 2 năm đầu anh ở khu học phía Tây à?”
“Ừm.”
Cô hưng phấn lắc lắc cánh tay anh: “Ngôn Ngôn, em muốn đi! Chúng ta đi dạo bên này xong thì sang cả khu phía Tây nữa nhé!”
Anh có chút không nói nên lời khi cô làm nũng. Đến thì cũng đến rồi, đương nhiên sẽ đưa cô đi dạo hết chứ.
“Tùy tâm trạng của em thôi.” Anh vẫn cứng miệng như cũ: “Dù sao hôm nay cũng không đến công ty, cả ngày đều có thời gian cho em.”
Lúc nói chuyện, hai người họ vừa vặn bước đến trước bảng tuyên dương của trường. Sơ Hạnh dừng bước, phát hiện trên bảng tuyên dương là những học sinh có thành tích xuất sắc của các khóa trong mười năm gần nhất, kèm với 3 dòng thông tin. Mỗi người đều có ảnh chụp, lớp học và đại học đã thi đỗ.
Sơ Hạnh dò theo niên khóa từ trên xuống dưới, nhanh chóng tìm thấy tên Cận Ngôn Châu ở hàng 2 cột 3. Trên ảnh chụp, gương mặt anh lạnh nhạt chẳng có lấy một biểu cảm, giữa mày lộ vẻ không kiên nhẫn, thoạt nhìn thật lạnh lùng. Phần giới thiệu bên dưới viết:
“0713, Cận Ngôn Châu.
Đỗ Đại học Thẩm theo diện xét hồ sơ tuyển thẳng, tự nguyện tham gia thi đại học(2), Á khoa khối Khoa học tự nhiên toàn thành phố.”
Anh vừa nói năm đó anh học Lớp 13, còn 07… Anh và cô đều bắt đầu học cấp 3 năm 2007. Vậy nên ý của 0713, hẳn là hai số cuối của năm bắt đầu khóa học – 07 và lớp học năm lớp 12 – Lớp 13.
Trong mắt Sơ Hạnh lúc này tất cả đều là hình chụp Cận Ngôn Châu năm 17, 18 tuổi. Cô cong mắt thích thú, cười hỏi: “Sao mỗi lần anh chụp ảnh đều trông nghiêm túc quá vậy, nhìn lạnh lùng thật đấy.”
Cận Ngôn Châu đưa tay ra che đi hình ảnh đầy ngây ngô của mình lúc mười mấy tuổi, không cho cô xem nữa. Sơ Hạnh vươn tay ra đẩy nhẹ ngón tay anh, trong lúc đùa nghịch với anh lại vô tình chú ý đến hình chụp của cô gái bên cạnh.
Trong hình cô gái có mái tóc dài qua vai, gương mặt thanh tú, chỉ liếc qua đã cảm thấy đây hẳn là một nàng thơ dịu dàng yên tĩnh. Cô gái hơi cong môi, nở nụ cười vừa gượng gạo vừa e thẹn.
Tên của cô ấy là, Hướng Noãn. Dòng giới thiệu bên dưới ghi:
“0713, Hướng Noãn.
Điểm thi đại học xếp thứ 27 khối Khoa học tự nhiên toàn thành phố, trúng tuyển khoa Kiến trúc – Đại học Thanh Hoa.”
Sơ Hạnh chợt nhớ ra, không lâu sau khi họ bắt đầu yêu đương, trong một lần tình cờ nhắc đến, Cận Ngôn Châu biết cô ghen với cô gái kia nên đã giới thiệu sơ qua về em gái mình, đó là em kế của anh – Hướng Noãn. Hơn nữa cô học sinh trên ảnh chụp thật sự có chút giống với gái mà cô đã từng nhìn thấy.
Sơ Hạnh đưa tay chạm khẽ vào hình chụp của Hướng Noãn, hỏi Cận Ngôn Châu: “Cậu ấy là em gái anh nhỉ?”
Cận Ngôn Châu buông ngón tay đang che ảnh chụp của mình ra, khẽ gật đầu: “Ừm.”
Sau đó anh chỉ vào ảnh chụp của cậu học sinh ở trước mình, chủ động giới thiệu với Sơ Hạnh: “Đây là bạn thân của anh.”
Sơ Hạnh tò mò nhìn chàng trai không kém cạnh chút nào so với Cận Ngôn Châu. Nếu năm đó Cận Ngôn Châu là Á khoa khối Khoa học tự nhiên toàn thành phố, vậy thì cậu học sinh này hẳn là Thủ khoa năm ấy rồi. Trên bức ảnh, cậu học sinh vô cùng điển trai, nhưng nét đẹp trái ngược hoàn toàn với Cận Ngôn Châu.
Cận Ngôn Châu có nét đẹp khiến người khác cảm thấy lạnh lùng vô tình, nhưng cậu trai này lại đem đến cảm giác vô cùng dịu dàng. Là một chàng trai thanh khiết, chói lóa như ánh nắng mặt trời.
Sơ Hạnh dời mắt xuống phần thông tin bên dưới hình chụp.
“0713, Lạc Hạ.
Thủ khoa khối Khoa học tự nhiên toàn thành phố.”
Sơ Hạnh khó hiểu hỏi: “Sao không ghi tên đại học của cậu ấy thế anh?”
Cận Ngôn Châu thấp giọng, trả lời cô: “Chuyện của cậu ấy hơi phức tạp, một hai câu không tóm tắt hết được.”
“À?” Sơ Hạnh càng thêm tò mò.
Cận Ngôn Châu liền nói cô nghe: “Trước khi thi đại học Lạc Hạ cũng được tuyển thẳng vào khoa Kiến trúc của Thanh Hoa rồi. Nhưng thi xong người thân của cậu ấy bị bệnh, cuối cùng cậu ấy bỏ suất tuyển thẳng ra nước ngoài học Y. Bây giờ vẫn chưa về nước, mà cũng nhanh thôi, khoảng năm sau là về được rồi.”
Sơ Hạnh khiếp sợ mở to mắt: “Cậu ấy lợi hại tới vậy hả?”
Cận Ngôn Châu nhướng mày, trả lời đúng trọng tâm: “Là rất lợi hại. Từ lúc anh biết cậu ấy, cậu ấy vẫn luôn ôm trọn hạng nhất, chưa bao giờ mắc lỗi dâng cơ hội cho người khác.”
Sơ Hạnh trước giờ chưa từng nghe anh ca ngợi một người đến không hết lời như vậy. Nếu có thể khiến anh công nhận chừng đó, hẳn Lạc Hạ là người ưu tú nhất trong bảng xếp hạng của Cận Ngôn Châu.
“Cho nên có Lạc Hạ ở đây, anh chỉ giữ vị trí thứ hai thôi sao?” Cô chưa kịp suy nghĩ nhiều đã bật thốt ra.
“Ừm.” Anh hiếm khi thẳng thắn chấp nhận như vậy: “Chỉ hạng hai thôi.”
Sơ Hạnh chớp chớp mắt, bỗng tỉnh táo lại, nói một câu không đầu không đuôi: “Sai rồi.”
Cận Ngôn Châu hơi nhíu mày, không hiểu ý nghĩa câu nói của cô.
Sơ Hạnh vô cùng nghiêm túc khẳng định: “Anh cũng có thể giữ hạng nhất mà.”
Cô mím môi để lộ lúm đồng tiền, cười tươi nói với anh: “Với em, anh luôn là số 1.”
Anh rũ mắt nhìn chăm chú cô gái đứng trước mặt mình.
Gió xuân nhẹ nhàng mơn trớn. Trong ánh sáng mặt trời đang chiếu rọi xuống dưới, cô như chìm đắm vào đó, tỏa ra ánh hào quang. So ra còn dịu dàng hơn gió xuân, so với ánh mặt trời lại chói lóa hơn nhiều.
Từ đôi mắt cô, anh thấy mình như đã được thưởng thức hết thảy thế giới này.
Giây tiếp theo, Cận Ngôn Châu nghe thấy Sơ Hạnh bổ sung: “Ai cũng không bằng anh.”
————————————–
Chú thích:
(1) Bản raw là 事后清晨 – thanh thần sự hậu, nghĩa là “sáng sớm sau khi xong việc” í, việc gì chắc chúng ta đều hiểu rõ cả rồi =)))) Nhưng mà vốn từ vựng của editor cũng thuộc diện hạn hẹp nên không biết dịch sao cho nó vừa sát nghĩa vừa ẩn dụ mập mờ, lại còn ngắn gọn nên mình tạm dịch Morning moist after – sớm mai ướt át sau chuyện đó, nghe moist kiểu ướt át thấy mập mờ hơn hẳn nhỉ, cũng cũng ha. Mọi người có ý tưởng nào mỹ miều hơn thì góp ý nhaa.
(2) Cận Ngôn Châu được tuyển thẳng rồi nên không cần tham gia thi đại học, nhưng cậu ấy vẫn tham gia thi nên mới là “tự nguyện” nè.
Tác giả có lời muốn nói: Chương này có nụ hôn nước hoa thú vị ghê.
HẾT CHƯƠNG 59.