Edit: nuocici
Mấy ngày ở Hải Thành, Cận Ngôn Châu vẫn luôn ở chung phòng với Sơ Hạnh. Anh cùng cô nằm trên chiếc giường cô đã ngủ hơn hai mươi năm trời, mỗi đêm chung chăn chung gối, ôm cô chìm vào giấc ngủ.
Cận Ngôn Châu chưa bao giờ thấy thỏa mãn tới vậy. Giống như là… anh đã hoàn toàn bước vào thế giới của cô trong quá khứ, xâm nhập từng góc cô từng sinh hoạt.
Nhưng vì chung một mái nhà với bố mẹ cô nên có một vài việc khá hạn chế. Cận Ngôn Châu không dám làm gì quá mức, nhưng lại không thể ngăn mình chạm vào cô nên đành phải để Sơ Hạnh nhịn rồi lại nhịn.
Có đôi lúc Sơ Hạnh không kìm được tiếng mình nên chỉ có thể cúi đầu cắn anh. Nhưng hiệu quả thì hoàn toàn ngược lại, khiến anh càng thêm mất khống chế.
Hai người ở trong phòng cô, trùm chăn kín mít bàn chuyện riêng tư, âm thầm giao lưu. Từ giường đến bàn, đến sau rèm bên cửa sổ, còn cả vách tường lạnh như băng. Mỗi một góc đều lưu lại dấu vết yêu đương cuồng nhiệt của họ.
Trước ngày đi một hôm, Sơ Hạnh và Cận Ngôn Châu ghé thăm nhà của Kỷ An và Dụ Thiển. Thật ra hai người chỉ rẽ qua dạo quanh một lát, xem thử họ trang trí nhà cửa như nào.
Dụ Thiển mua dâu tây mà Sơ Hạnh thích nhất, rửa sạch rồi bưng ra cho cô ăn. Trong lúc đợi Cận Ngôn Châu và Kỷ An bàn chuyện công việc, Dụ Thiển kéo Sơ Hạnh đến quầy bar ngồi, vừa uống nước vừa thưởng thức dâu tây.
Sơ Hạnh ngỏ lời với Dụ Thiển: “Thiển Thiển, đến lúc tớ tổ chức hôn lễ, cậu làm phù dâu cho tớ nhé?”
Dụ Thiển vô cùng hưng phấn đáp: “Chắc chắn rồi!”
Cô ấy và Kỷ An đã chọn ngày đăng ký kết hôn vào Thất tịch năm nay. Lễ cưới thì muộn hơn một chút, ngày 5 tháng 9.
Tuy Sơ Hạnh đã từng mong muốn được tổ chức hôn lễ chung với Kỷ An, nhưng hiện tại hai chị em mỗi người một nơi, người Thẩm Thành người Hải Thành, không cách nào thuận tiện đôi bên. Hơn nữa lúc chọn ngày cũng rất vất vả, chi bằng tổ chức riêng là ổn nhất. Không tổ chức lễ cưới chung thì Dụ Thiển cũng có thể làm phù dâu cho cô.
Nhưng Kỷ An lại là em trai ruột của Sơ Hạnh, ngày cô tổ chức lễ cưới có rất nhiều việc bên nhà gái cần có sự tham gia của anh, Kỷ An không thể làm phù rể giúp Cận Ngôn Châu được.
Dụ Thiển tò mò hỏi: “Phù dâu có mấy người thế Hạnh Hạnh?”
“Bốn người.” Sơ Hạnh mỉm cười nói: “Cậu, Đồng Đồng, Âm Âm và em gái của Ngôn Ngôn, Hướng Noãn.”
Về phía phù rể, Cận Ngôn Châu mời hai người bạn chung phòng ký túc đại học là Nghiêm Thành và Tiết Thần, còn có mấy người bạn tốt đã chơi chung lâu năm, Dư Độ và Lạc Hạ.
Dụ Thiển cười nói: “Mỗi lần tham gia lễ cưới đều giống như buổi gặp mặt của những người bạn cũ vậy.”
Sau đó vừa nhấm nháp dâu tây vừa nói với Sơ Hạnh: “Hạnh Hạnh, lúc tớ kết hôn cậu cũng làm phù dâu được nhỉ?”
Sơ Hạnh cười tươi, lúm đồng tiền hằn sâu bên má: “Cậu đồng ý thì tớ luôn sẵn sàng. Suy cho cùng thì ngày nào cũng làm chị của Kỷ An rồi, nhưng chỉ mỗi ngày đó mới được làm phù dâu của cậu mà.”
Dụ Thiển vui vẻ nói: “Tớ đương nhiên muốn mời cậu làm phù dâu rồi.”
“Lúc đó để Cận Ngôn Châu làm phù rể của Kỷ An nữa.” Cô càng nói càng hưng phấn: “Chị gái anh rể làm phù dâu phù rể, chắc chắn rất ý nghĩa.”
“À đúng rồi.” Dụ Thiển bỗng nhớ ra một chuyện: “Tớ nghe Kỷ An nói mai các cậu không về Thẩm Thành mà đi Đế Đô luôn à?”
Sơ Hạnh cong mắt cười đáp: “Ừm, vì tớ muốn đến Đế Đô ngắm tuyết, chơi trượt tuyết nữa, giờ đang là thời điểm đẹp nhất để đi ngắm tuyết nên Ngôn Ngôn định đưa tớ đến đó hưởng tuần trăng mặt trước. Lúc quay lại Thẩm Thành thì đi đăng ký kết hôn.”
Dụ Thiển gật đầu, khóe miệng cong lên đầy vui vẻ: “Vậy cũng hợp lý.”
—————————
Hôm sau đến Đế Đô đã là chập tối.
Cận Ngôn Châu gọi xe đưa họ đến khách sạn anh đã đặt phòng từ trước.
Sơ Hạnh mỗi lần ra ngoài đều mệt đến nỗi chỉ muốn ngủ. Lúc này cũng vậy. Từ lúc đến khách sạn, ngay cả bữa tối cô cũng không ăn, tắm rửa xong là xây tổ luôn trên giường.
Giấc ngủ này kéo dài thẳng đến sáng sớm hôm sau. Lúc Sơ Hạnh mở mắt ra, Cận Ngôn Châu vẫn ôm cô ngủ say. Sơ Hạnh sau khi ngủ no giấc cảm thấy cả người khoan khoái, cô lần mò lại gần hôn nhẹ lên môi anh, sau đó rời giường.
Sơ Hạnh rửa mặt xong bước ra mới phát hiện ngoài trời đã được một lớp trắng xóa bao phủ. Cô không ngờ ông trời lại tốt bụng như vậy, cho tuyết rơi đúng vào ngày đầu tiên trong tuần trăng mật của họ.
Sơ Hạnh vô cùng vui vẻ. Cô để lại cho Cận Ngôn Châu một mảnh giấy nói cô ra ngoài đi dạo một lát trên tủ đầu giường, sau đó mặc áo khoác cẩn thận rồi thay giày, hưng phấn ra ngoài.
Trước khi đến Đế Đô cô đã tìm hiểu kỹ càng, biết rõ cách khách sạn không xa có một tiệm bán đồ ăn sáng được mọi người đề cử nhiệt tình trên mạng, nói chè bột lọc và gan xào siêu ngon, còn có nước đậu ăn kèm bánh tiêu cũng rất tuyệt.
Sơ Hạnh muốn đến đó nếm thử, mua bữa sáng về cho Cận Ngôn Châu nữa. Nhưng mà cô xoay vòng vòng theo bản đồ nửa ngày trời, chẳng những không tìm được tiệm ăn sáng kia mà còn tự mình lạc mất.
Tuyết rơi ngập trời, lại còn là sáng sớm tinh mơ. Trên đường căn bản không có ai cả. Sơ Hạnh mù đường đứng yên tại chỗ, nhìn khung cảnh xa lạ xung quanh, không dám hành động thiếu suy nghĩ thêm. Cô lấy điện thoại ra gọi cho Cận Ngôn Châu.
Lúc ra ngoài quên choàng khăn quàng cổ, lúc này có một bông tuyết chui vào cổ áo khiến Sơ Hạnh không chịu được rụt cổ lại, khẽ giật mình.
Cuộc gọi rất nhanh đã có người nhận. Cận Ngôn Châu đã tỉnh ngủ, sau khi nhìn thấy mảnh giấy Sơ Hạnh để lại, đang định ra ngoài đến tiệm ăn sáng tìm cô.
Anh còn chưa kịp nói gì, Sơ Hạnh đã mè nheo: “Ngôn Ngôn, em lạc đường rồi, tìm mãi không thấy tiệm bán đồ ăn sáng kia ở đâu. Anh đến đây tìm em đi, em sẽ không đi linh tinh.”
Cận Ngôn Châu vốn đã chuẩn bị một bụng chữ để chấn chỉnh cô, lúc này một chữ cũng không nó thành lời được.
Anh không nỡ mắng cô, chỉ có thể trầm giọng, bất lực nói: “Gửi định vị trên Wechat đi, đợi anh đến.”
Sơ Hạnh ngoan ngoãn đáp: “Vâng.”
Khoảng 10 phút sau, Cận Ngôn Châu xuất hiện trong tầm mắt của Sơ Hạnh. Người đàn ông mặc áo măng tô dài màu kaki, trên cổ choàng chiếc khăn quàng cổ màu trắng gạo cô đã mua cho anh. Anh cao ráo chân dài đang rảo bước xuyên qua làn tuyết trắng bước về phía cô.
Sơ Hạnh lập tức chạy lại phía anh. Cô bổ nhào vào ngực anh, ôm ghì lấy eo Cận Ngôn Châu, tủi thân nỉ non: “Em định đến tiệm đó ăn thử món ngon rồi mua về cho anh một phần. Ai ngờ lại khó tìm như vậy, em đi theo bản đồ mãi mà vẫn chưa thấy nó ở đâu.”
Cận Ngôn Châu lấy khăn quàng cổ xuống, vừa choàng cho cô vừa tức giận nói: “Do em tự gây ra.”
Sơ Hạnh thở phì phò ngẩng mặt lên, tỏ vẻ uất ức định phản bác anh, Cận Ngôn Châu lại giật mạnh hai bên khăn quàng cổ, cúi đầu hôn cô. Môi anh hơi lạnh, sau khi hôn một lúc mới dần ấm áp trở lại.
Sơ Hạnh ngơ ngẩn.
Vài bông tuyết rơi xuống, đọng lại trên hàng mi dài của cô. Lúc này cô mới chớp chớp mắt, từ từ nhắm mắt lại, ngoan ngoãn để anh hôn mình.
Một lúc lâu sau Cận Ngôn Châu mới buông cô ra. Anh nắm lấy tay cô bỏ vào túi áo mình, đưa cô đến tiệm ăn sáng. Cửa tiệm ở ngay ngõ nhỏ đối diện con phố này.
Sơ Hạnh cuối cùng cũng được nếm thử bữa sáng chuẩn vị bô lão Bắc Kinh, vừa đặc sắc vừa mới lạ. Ăn xong cô thấy cả người ấm áp hơn hẳn, vô cùng thỏa mãn.
Mấy ngày kế tiếp, Cận Ngôn Châu đều đưa Sơ Hạnh tới những nơi cô muốn đến. Sau đó lại đưa cô đi trượt tuyết.
Trước khi vào sân trượt, Cận Ngôn Châu giúp Sơ Hạnh mặc đồ bảo hộ. Hai đầu gối và mông của cô đều được đeo đệm bảo vệ màu đen, cả người nhìn qua như chú chim cánh cụt mũm mĩm vụng về.
Bước vào sân trượt tuyết vừa to vừa rộng, Cận Ngôn Châu để Sơ Hạnh dẫm lên ván trượt rồi cúi xuống cố định lại trên chân giúp cô.
Lúc bắt đầu trượt, Sơ Hạnh sợ hãi níu chặt lấy tay anh không chịu buông.
“Ngôn Ngôn, Ngôn Ngôn anh đừng buông tay mà!” Sơ Hạnh cuống quít nắm chặt lấy tay anh.
Cận Ngôn Châu dùng sức nắm lại tay cô, vỗ về: “Đừng lo, anh không buông tay.”
Anh dạy cô từng bước từng bước một, dạy cô làm cách nào để dừng lại rồi chậm rãi kéo cô tiến về phía trước. Đến đoạn dốc thoải, Sơ Hạnh không khống chế được tốc độ lao nhanh xuống, cô không kìm được hét chói tai: “Á! Ngôn Ngôn!”
Cận Ngôn Châu vẫn luôn dắt tay cô nhanh chóng trượt lên phía trước. Sau đó thấy Sơ Hạnh vì quá sợ hãi mà quên mất cách dừng lại anh đã dạy cô trước đó, thấy cô sắp ngã nhào, Cận Ngôn Châu nhanh nhẹn ôm được cô.
Giây sau, anh vững vàng nằm ngửa trên nền tuyết, Sơ Hạnh cũng nhào xuống trên ngực anh.
Cô ngây ngốc, sau đó lập tức nâng người lên, nhìn Cận Ngôn Châu đang nằm trên mặt đất, nhíu mày lo lắng hỏi: “Ngôn Ngôn anh không sao chứ? Ngã có đau không anh?”
Cận Ngôn Châu cười khẽ một tiếng, khóe miệng cong lên, dịu dàng nói với cô: “Em nói xem.”
Anh đang định chống tay ngồi dậy, Sơ Hạnh lại cúi xuống sát lại gần, nhanh nhảu hôn lên khóe miệng anh. Cận Ngôn Châu bất ngờ bị cô hôn trộm một cái, hơi ngây ra nhìn cô gái trước mặt.
Xung quanh còn rất nhiều người đang trượt tuyết. Cô lại không kiêng dè gì đè hôn anh trên mặt đất…
Hai tai Cận Ngôn Châu nóng lên, mặt cũng bắt đầu có dấu hiệu ửng đỏ. Anh vờ bình tĩnh đứng dậy.
Khi vòng tay quanh eo kéo cô đứng dậy, Cận Ngôn Châu nhỏ giọng hỏi Sơ Hạnh đang chuẩn bị úp mặt vào ngực anh: “Sao lại hôn trộm anh?”
Sơ Hạnh chớp chớp mắt, tay đặt lên vai anh để lấy đà đứng lên, sửa lời anh: “Không phải hôn trộn mà.”
Anh cũng tốt bụng sửa lại: “Sao đột nhiên hôn anh?”
Sơ Hạnh đáp lời: “Chỉ là bỗng dưng muốn hôn thôi.”
Nói xong cô như vừa nghĩ ra lý do, bổ sung thêm: “Vì anh bảo vệ em.”
Anh vì để cô không bị ngã lên tuyết nên mới tình nguyện lấy mình làm đệm thịt đỡ cô. Sơ Hạnh vì cảm động nên sinh tình, muốn hôn anh một chút. Cô thậm chí không còn quan tâm quanh họ đang có bao nhiêu người, cũng không thèm để tâm xem người ta sẽ đánh giá mình ra sao.
Cận Ngôn Châu cười khẽ.
Sau đó, Sơ Hạnh tháo ván trượt ra để Cận Ngôn Châu trượt. Cô muốn ngắm anh trượt tuyết.
Cận Ngôn Châu đứng trên ván trượt, vừa chuẩn bị nhấc chân thì Sơ Hạnh đã di chuyển ra xa hơn một khoảng. Cô giơ điện thoại lên, nhìn qua giống như đang muốn quay clip lại giúp anh.
Cận Ngôn Châu nhìn cô, khẽ cong khóe miệng, bắt đầu trượt một vòng quanh cô. Động tác của anh vừa chuyên nghiệp vừa cuốn hút, trượt thẳng về phía cô. Sơ Hạnh còn chưa kịp định thần lại Cận Ngôn Châu đã lao thật nhanh tới chỗ cô đang đứng.
Chỉ trong chớp mắt, anh thực hiện động tác dừng lại thật hoàn mỹ, ngay trước mặt Sơ Hạnh. Rồi Cận Ngôn Châu đưa tay ôm Sơ Hạnh vào ngực mình.
Sơ Hạnh hào hứng giơ điện thoại lên khoe với anh: “Ngôn Ngôn, vừa nãy anh đẹp trai chết đi được!”
Cận Ngôn Châu cúi đầu cười khẽ, sau đó lại hắng giọng, đè lại khóe miệng đang cong lên của mình. Đợi Sơ Hạnh lưu xong đoạn clip vừa quay, Cận Ngôn Châu hỏi cô: “Muốn học không?”
“Muốn!” Sơ Hạnh hứng thú bừng bừng nói ngay: “Em cũng muốn trượt vừa đẹp vừa chuyên nghiệp như anh!”
Cận Ngôn Châu nhướng mày nói với cô: “Phải trả tiền học.”
“Hả?” Sơ Hạnh đơ ra mấy giây: “Anh còn định thu tiền của em à?”
“Không thu tiền, thu cái khác.” Cận Ngôn Châu không cho cô cơ hội bàn luận thêm nữa, giành lời kết thúc chủ đề này: “Đến lúc đó rồi tính, anh dạy em trước.”
Sơ Hạnh lúng túng gật đầu: “À, được.”
Mãi đến buổi tối khi họ về lại khách sạn, Sơ Hạnh mới hiểu ý anh muốn thu tiền học là ám chỉ điều gì.
Giây phút biết tiền học anh muốn thu là bắt nạt mình, Sơ Hạnh thầm cảm thán trong lòng: Anh chàng này xấu xa thật đấy!
——————————–
Tuần trăng mật kéo dài hơn hai mươi ngày, Sơ Hạnh và Cận Ngôn Châu không chỉ dừng chân ở mỗi Đế Đô. Sau đó họ còn tới nơi có khung cảnh đẹp như tranh vẽ, bờ biển thơ mộng là Tam Á để chơi vài ngày. Bơi lội, ngâm suối nước nóng, ngắm mặt trời mọc ở đường chân trời bao la trên biển,…
Tất cả những gì đẹp nhất, tuyệt nhất, cô đều kéo theo anh cùng trải nghiệm hết một lượt.
Hai ngày sau khi kết thúc tuần trăng mật quay về Thẩm Thành, Sơ Hạnh và Cận Ngôn Châu cùng tới Cục Dân chính.
9 giờ 50 sáng ngày 26 tháng 2 năm 2020.
Sơ Hạnh và Cận Ngôn Châu nhận được hai tấm giấy chứng nhận đỏ chót, cùng lúc cập nhật trạng thái mới trên vòng bạn bè. Họ cùng đăng vài tấm hình, có tấm chụp giấy chứng nhận kết hôn của cả hai, có tấm hai người cùng cầm giấy chứng nhận trong tay.
Chú thích trên ảnh lại tương xứng.
CC: “Trăm năm hòa hợp @Ông Cận.”
JYZ: “Bạc đầu giai lão @Bà Cận.”
HẾT CHƯƠNG 63.