Editor: Nuocici
Nụ hôn này kéo dài rất lâu. Từ cánh môi lan đến sườn mặt xuống cổ, đôi môi mềm mại ướt át thậm chí còn trượt xuống vai cô. Quần áo trên người Sơ Hạnh chẳng mấy chốc đã lộn xộn.
Cô căng thẳng nắm chặt lấy vai áo anh, trong một khoảnh khắc nào đó cô đã nghĩ hẳn anh sẽ tiến thêm bước nữa, nhưng cũng chỉ là trong khoảnh khắc mà thôi. Vì ngay sau đó, nụ hôn của anh dần chậm lại, từ kịch liệt đến dịu dàng rồi hoàn toàn rời đi.
Cận Ngôn Châu chống hai khuỷu tay cạnh người cô, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại, từng cử chỉ đều cực kì nâng niu. Nét động tình trong đôi mắt đen láy của anh chưa tan hết, dục vọng vẫn như ngọn lửa bập bùng ở đó.
Ngực Sơ Hạnh phập phồng liên tục, hơi thở rối loạn vì mất khống chế. Mặt cô đỏ bừng, con ngươi trong suốt như được làm từ nước, trong vắt lại sáng ngời.
Cận Ngôn Châu đưa tay gạt mấy sợi tóc lòa xòa trước mắt giúp cô. Vết thương trên tay anh lọt vào mắt cô, Sơ Hạnh đưa tay ra kéo lấy bàn tay anh.
Cô khẽ nhăn mày, đôi mắt ngập vẻ đau lòng nhìn chằm chằm vết cắt rất sâu trên mu bàn tay anh. Miệng vết thương lúc này đã đóng vảy, tạo nên một lớp màng màu đỏ như máu.
Sơ Hạnh vươn tay định chạm vào nhưng lại rụt về, chỉ hỏi khẽ: “Có đau không anh?”
Anh cong môi cười nhạt: “Không cảm nhận được.”
Thật sự không thấy gì cả. Lúc tai nạn xảy ra, anh thậm chí không biết mu bàn tay bị mảnh thủy tinh cắt trúng, căn bản là không thấy đau, mọi giác quan đều chậm lại.
Kỷ An chạy tới hiện trường rồi đưa anh lên xe chuẩn bị đến bệnh viện kiểm tra, vừa lên xe anh ấy đã đưa ngay hộp giấy cho anh để lau đi vết máu trên tay, khi đó anh mới biết tay mình bị thương.
Sơ Hạnh buông tay anh ra, lần nữa siết chặt lấy eo Cận Ngôn Châu. Anh cũng nằm xuống, nghiêng người ôm lấy cô cùng làm ổ trên sô pha. Thân hình nho nhỏ của cô như nằm gọn trong vòng tay anh, cô gối lên cánh tay anh cọ qua cọ lại, yên tâm nhắm hai mắt lại.
Trước khi hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, Sơ Hạnh khẽ giọng nỉ non: “Ngôn Ngôn.”
“Hửm?” Yết hầu của anh lăn nhẹ, đáp lời cô.
Cô lại không nói gì thêm, như thể chỉ muốn gọi tên anh vậy thôi. Sau khi cô ngủ say, Cận Ngôn Châu tắt bộ phim đang chiếu đi, ôm cô về phòng ngủ. Nụ hôn này giằng co thời gian rất lâu.
Đến nửa đêm, tiếng nấc nức nở của Sơ Hạnh đánh thức Cận Ngôn Châu. Khi anh mở mắt ra, cô vẫn đang chìm trong ác mộng.
Trong mơ anh gặp tai nạn giao thông, cô muốn đi tìm anh nhưng làm cách nào cũng không bắt được xe, càng không gọi điện cho anh được, điện thoại cứ tút tút từng đợt rồi tắt hẳn. Sơ Hạnh gấp đến độ bật khóc.
“Sơ Sơ?” Giọng Cận Ngôn Châu vì vừa tỉnh ngủ nên trầm khàn, giọng điệu dịu dàng khẽ gọi tên cô: “Sơ Sơ? Tỉnh lại nào.”
Ngay lúc Sơ Hạnh được anh đánh thức, cô vẫn đang sụt sịt. Cô từ từ tỉnh lại, đôi mắt đầy mê mang trừng lớn, ý thức vẫn mắc kẹt lại trong giấc mơ chưa thoát ra được.
“Gặp ác mộng à?” Cận Ngôn Châu khẽ hỏi.
Sơ Hạnh lập tức chui thẳng vào trong ngực anh, đôi tay ôm chặt lấy thắt lưng của Cận Ngôn Châu.
Giọng cô ồm ồm đầy nghẹn ngào, uất ức nói với anh: “Em mơ thấy anh bị tai nạn, em không bắt được xe cũng không gọi được cho anh, vừa sốt ruột vừa sợ hãi.”
Cô nói xong, cổ họng như bị chặn lại, nước mắt nhanh chóng trào ra.
“Em sắp bị dọa chết rồi.” Sơ Hạnh khóc nức nở, giống như chỉ có vậy mới có thể lột tả được hết những sợ hãi, hoảng loạn của cô trong giấc mơ.
Cận Ngôn Châu ôm chặt cô trong ngực mình, nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng gầy gò của Sơ Hạnh, hơi cúi xuống hôn lên đỉnh đầu cô.
“Không sợ.” Chàng trai khô cằn không biết cách an ủi người khác gượng gạo dỗ dành cô: “Sơ Sơ, đừng sợ.”
Sơ Hạnh vùi mặt trong ngực anh, sụt sịt mũi khẽ nói: “Muốn hôn.”
Cô vừa nói xong đã ngẩng mặt lên, chờ anh hôn cô.
Cận Ngôn Châu hít sâu một hơi. Trong căn phòng tối om yên tĩnh, tiếng thở dài của anh vô cùng rõ ràng.
Sơ Hạnh vừa định hỏi anh sao vậy, Cận Ngôn Châu đã lên tiếng trước: “Em có biết em đang đùa với lửa không hả?”
“Hả?” Sơ Hạnh vô cùng khó hiểu: “Mỗi ngày bọn mình đều hôn mà…”
Nhưng lúc này đã là đêm hôm khuya khoắt, lại còn đang ôm nhau nằm trên giường.
Nghe anh nhắc nhở như vậy, Sơ Hạnh lập tức nhận ra sự bất thường ở đây.
Lồng ngực chàng trai rất nóng, sự nóng bỏng từ cơ thể anh qua lớp vải mỏng truyền tới làn da cô khiến cô cũng nóng theo.
Cô nhanh chóng chớp chớp mắt, theo bản năng đẩy anh ra, ngập ngừng lẩm bẩm: “Vậy… vậy thôi, em ngủ tiếp…”
Cận Ngôn Châu giữ chặt cánh tay cô khiến Sơ Hạnh không cách nào chạy trốn được.
“Người nói muốn hôn là em, giờ nói thôi cũng là em, sao mà khó chiều quá vậy.” Anh bất mãn lên tiếng, không cho cơ hội phân trần đã dứt khoát hôn lên cánh môi cô.
Sơ Hạnh vốn đang thấp thỏm vì lời anh nói trước đó, nụ hôn này ập tới khiến cô nàng căng thẳng đến mức rụt vai lại. Trong căn phòng tối đen như mực, mọi âm thanh đều được phóng đại lên, tiếng vải vóc cọ xát vô cùng rõ ràng, ngay cả tiếng nước phát ra khi anh hôn cô cũng tràn ngập bên tai.
Sơ Hạnh bị bầu không khí vừa mập mờ vừa mông lung này kích thích, hàng mi dài không ngừng run rẩy, trái tim trong ngực cũng thình thịch liên hồi.
Một lúc lâu sau, cô nằm thẳng trên giường, hai tay bị anh giữ chặt lấy, ngoan ngoãn để mặc anh hôn lên môi mình từng chút từng chút.
Giây cuối cùng trước khi hoàn toàn mất khống chế, Cận Ngôn Châu dùng toàn bộ lý trí cản mình lại, chỉ đưa tay lên búng nhẹ vào trán cô một cái. Tựa như đang cảnh cáo cô sau này không được làm càn như thế nữa, cũng lại như chỉ đơn thuần muốn chạm vào cô thêm chút.
“Ngoan ngoãn ngủ đi.” Giọng anh trong căn phòng vừa tối vừa mập mờ này càng thêm trầm thấp gợi cảm, khe khẽ bên tai khiến cô tê dại.
Cận Ngôn Châu xoay người nằm xuống bên cạnh cô, kéo thẳng cô vào trong ngực mình, khẽ thì thầm: “Có anh đây.”
Dù không thể thấy rõ gương mặt anh lúc này, Sơ Hạnh vẫn ngẩng mặt lên, đôi mắt đầy trông mong ngây ngốc hỏi: “Lúc nào cũng ở đây sao?”
“Ừm.” Yết hầu của Cận Ngôn Châu lăn nhẹ, nghiêm túc trả lời cô: “Sẽ luôn ở đây.”
Sơ Hạnh mím môi cười. Cô gối lên cánh tay anh tìm một ví trị thoải mái rồi thỏa mãn thỏ thẻ: “Em tin anh.”
Lần này cô không còn gặp ác mộng nữa, ngủ thẳng một giấc tới hừng đông. Khi mở mắt ra đã là sáu giờ sáng. Người đàn ông nằm cạnh vẫn luôn ôm cô lúc này vẫn say giấc. Sơ Hạnh sợ quấy rầy giấc ngủ của anh nên không dám hành động thiếu suy nghĩ, sau khi tỉnh dậy cũng chỉ ngoan ngoãn nằm gọn trong ngực anh.
Đây là lần đầu tiên cô ngắm nhìn anh kỹ càng như vậy. Khi anh ngủ thật ra không còn vẻ lạnh lùng thường ngày, cả người lúc này đây đều toát lên vẻ dịu dàng hiếm thấy.
Sơ Hạnh chăm chú nhìn đôi mắt anh, cẩn thận nhích lại gần từng chút một rồi thầm cảm thán trong lòng, lông mi chàng trai sao lại nhiều như vậy, đã dài còn cong nữa chứ.
Sơ Hạnh không kìm được đưa tay ra chạm nhẹ hàng mi của anh. Cận Ngôn Châu như bị quấy nhiễu, hàng mi run lên rồi hơi nhăn mày. Sơ Hạnh lập tức lùi về sau, cắn chặt môi nín thở theo bản năng. Nhưng anh vẫn chưa tỉnh.
Cô tiếp tục quan sát anh. Cô dùng ngón trỏ chạm vào má, chậm chạp vuốt ve dọc theo gò má như đang phác họa lại gương mặt anh. Rõ ràng cô đã vẽ anh cả trăm lần, nhưng vẫn thích được lột tả gương mặt này như lần đầu. Vài giây sau, tầm mắt Sơ Hạnh từ trên mặt anh đi xuống nốt ruồi nhỏ ở giữa xương quai xanh bên trái của Cận Ngôn Châu. Trùng hợp là anh đang nằm nghiêng về bên phải nên nốt ruồi chỗ xương quai xanh vừa vặn ở ngay bên trên.
Sơ Hạnh khẽ khàng đưa tay chạm nhẹ lên chỗ đó rồi như bị điều gì đó mê hoặc, mai xui quỷ khiến từ từ nhích lại gần, dán đôi môi ấm áp lên nốt ruồi nho nhỏ ấy.
Sơ Hạnh không thấy được, ngay khi cô đặt nụ hôn lên xương quai xanh bên trái của Cận Ngôn Châu, mí mắt vốn đang nhắm nghiền của anh đột nhiên run lên, ngón tay cũng không kiềm chế được co lại. Vành tai của anh âm thầm đỏ lựng, cả người cũng bắt đầu nóng lên.
Sau khi Sơ Hạnh rời đi, anh im hơi lặng tiếng khẽ dịch người về phía sau khiến thân mình hơi cong.
————————-
Nghỉ tết nguyên đán năm 2017, Sơ Hạnh nhận được tin Hứa Âm chuẩn bị kết hôn. Hôn lễ sẽ diễn ra vào thất tịch năm nay. Hứa Âm thông báo với Sơ Hạnh sớm như vậy vì muốn mời cô làm phù dâu cho cô. Đương nhiên hai phù dâu còn lại Hứa Âm cũng đã chọn xong, là Ninh Đồng Đồng và Dụ Thiển. Sơ Hạnh vô cùng vui vẻ đồng ý.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến mùa hè rồi. Mỗi năm cứ gần lễ tốt nghiệp Sơ Hạnh lại chuẩn bị quay về quê ngoại. Vì sau đó là ngày giỗ của bà ngoại, cô về quê thăm mộ bà. Lúc đó Kỷ An sẽ về cùng với cô, nhân tiện còn có thể dành thêm mấy ngày thư giãn ở nông thôn.
Mấy hôm nay Kỷ An bộn bề nhiều việc, cũng chưa được nghỉ ngơi tử tế ngày nào. Vừa lúc Dụ Thiển muốn đi du lịch xả hơi sau khi tốt nghiệp, Kỷ An liền hỏi cô có muốn về quê tận hưởng cuộc sống mấy ngày cùng anh và Sơ Hạnh không, Dụ Thiển vui vẻ đồng ý với anh.
Sơ Hạnh nghe Kỷ An nói sẽ đưa Dụ Thiển về quê ngoại xong bỗng nhớ tới một chuyện, tiện đà suy tính một lát.
Hơn 9 giờ tối, cô lấy chìa khóa xe của Kỷ An tự đến chỗ Cận Ngôn Châu đang ở. Lúc Sơ Hạnh dùng chìa khóa dự phòng Cận Ngôn Châu đưa cô mở cửa vào nhà, anh vừa tắm xong, vẫn đang để trần nửa thân trên đứng rót nước ở phòng khách.
Cô đột nhiên mở cửa xông tới, Cận Ngôn Châu còn tưởng có chuyện gì xảy ra vội vàng hỏi: “Muộn thế này rồi sao em còn đến đây?”
Sơ Hạnh hưng phấn chạy đến trước mặt anh, hai mắt cong cong đầy chờ mong nói: “Ngôn Ngôn, anh có xin nghỉ phép được không?”
Cận Ngôn Châu nhíu mày thắc mắc: “Ừ?”
Sơ Hạnh tiếp tục nói: “Nếu anh xin nghỉ phép được thì cùng em về nhà bà ngoại nhé?”
Anh hơi ngây ra, không vội lên tiếng mà chỉ rũ mắt nhìn chằm chằm cô.
“Vốn chỉ có em với Tiểu An về thôi, nhưng Thiển Thiển vừa tốt nghiệp xong muốn đi nghỉ dưỡng nên định cùng Tiểu An về quê ngoại của bọn em chơi mấy ngày, vậy nên em mới đến đây hỏi anh một chút, xem anh có muốn về quê cùng em không.”
Cận Ngôn Châu vẫn chưa trả lời có về quê ngoại với cô không, chỉ hỏi: “Em đến đây bằng cách nào?”
“Lái xe đó, em lái xe Tiểu An đến.” Cô cười trả lời anh, sau đó kéo tay anh lắc qua lắc lại làm nũng: “Anh vẫn chưa trả lời em mà, anh có muốn về quê với em không?”
Anh cố dằn lại nỗi sung sướng đang nhảy nhót trong lòng, vẻ mặt lạnh nhạt nói: “Anh là sếp ở công ty, mấy chuyện như nghỉ phép này với anh không phải có thể hay không thể, chỉ là có muốn hay không.”
Sơ Hạnh chớp mắt, đang định hỏi vậy anh có muốn không, anh chàng lại tự nhiên như không nói tiếp: “Mấy năm nay anh vẫn luôn vùi đầu làm việc nên chưa có kỳ nghỉ nào ra hồn, cũng hơi mệt rồi.”
Ý cười thoắt ẩn thoắt hiện bên khóe môi anh, vờ bình tĩnh trả lời cô: “Em dẫn anh theo nghỉ ngơi cho tử tế nhé.”
Sơ Hạnh mím môi cười, gật đầu: “Được!”
Giải quyết xong mọi chuyện, Sơ Hạnh đang định nói với Cận Ngôn Châu đêm nay cô ở lại đây, Kỷ An đã nhanh hơn một bước gửi wechat cho cô.
Kỷ An: “Chị, muộn quá rồi, hay là chị cứ ở lại chỗ anh Châu luôn ha?”
Sơ Hạnh kín đáo gõ chữ: “Để chị đoán xem, Thiển Thiển qua đó à?”
Kỷ An: “Chị ơi.”
Sơ Hạnh trả lời cậu: “Muộn rồi còn chạy đến đây, chị cũng không định về nữa.”
Sau đó cô lại hỏi: “Phòng trọ mình thuê chuẩn bị hết hợp đồng rồi, hai người đã tìm được chỗ ở mới chưa?”
Kỷ An nói: “Tìm được rồi, mai sẽ ký hợp đồng.”
Đã nhắc chuyện chuyển nhà với Kỷ An, Sơ Hạnh cũng không nhịn được hỏi Cận Ngôn Châu: “Ngôn Ngôn, anh tìm được chỗ ở mới cho tụi mình chưa?”
Mấy tháng trước cô định đi xem xét mấy căn phòng cho thuê, Cận Ngôn Châu đã nói việc thuê nhà này giao cho anh, anh sẽ giải quyết êm đẹp, không để cô phải nhọc lòng tìm kiếm. Sau đó Sơ Hạnh cũng không quan tâm đến nữa.
Giờ chuẩn bị đến lúc chuyển nhà rồi, ngay cả một chữ anh cũng chưa tiết lộ với cô.
“Ừ.” Anh đặt ly nước xuống, quay người đi vào phòng ngủ.
Sơ Hạnh bám theo sau lưng anh hỏi: “Nhà ở chỗ nào vậy anh?”
“Chung cư Thanh Uyển trên đường Đông Phong.” Cận Ngôn Châu mở tủ quần áo ra, lấy bừa một chiếc áo thun tròng vào người.
Sơ Hạnh ngồi xuống mép giường, cúi đầu mở bản đồ trên điện thoại ra.
“Chung cư Thanh Uyển đường Đông Phong…”
Giây sau, cô hơi ngạc nhiên nói: “Chung cư đó còn gần công ty anh hơn chỗ này nữa. Nhưng mà cách chỗ em với Tiểu An ở hơi xa.”
“Hai phòng ngủ một phòng khách hả anh?” Sơ Hạnh đặt điện thoại xuống, quay đầu nhìn anh dò hỏi.
Cận Ngôn Châu trả lời cô: “Hai phòng ngủ, phòng ngủ chính rất lớn, bên trong có phòng tắm riêng, còn có một phòng sách nữa.”
Sơ Hạnh nghe xong đã nói ngay: “Vậy tiền thuê nhà hẳn không rẻ chút nào đâu.”
Tay Cận Ngôn Châu đang cầm máy sấy chuẩn bị sấy tóc khẽ ngừng lại, sau đó thấp giọng nói: “Không cần trả tiền thuê.”
Sơ Hạnh ngây ngốc, ngơ ngác hỏi anh: “Không cần trả?”
Cận Ngôn Châu đã cắm máy sấy xong, bật lên bắt đầu sấy tóc.
Sơ Hạnh đứng lên đi tới cạnh anh, không chắc lắm hỏi lại: “Ngôn Ngôn, anh nói không cần trả tiền thuê chắc không phải vì… nhà đó là của anh đấy chứ?”
Cận Ngôn Châu rũ mắt “Ử” một tiếng.
Sơ Hạnh càng không hiểu được: “Vậy sao ba năm nay anh còn thuê nhà bên ngoài làm gì?”
Anh không lên tiếng.
Sơ Hạnh thấy anh sấy tóc như đang lấy lệ, nhìn không được nữa nên chạy đến lấy máy sấy từ tay anh. Cô đứng sau ghế, kéo anh ngồi xuống rồi giúp anh sấy tiếp.
Ngón tay mảnh khảng của cô xuyên qua những sợi tóc ngắn ngủn của Cận Ngôn Châu, chạm khẽ rồi rời đi khiến cả người anh tê dại, ngực cũng như bị móng vuốt của mèo cào nhẹ.
Sơ Hạnh lại nói tiếp: “Vậy lúc trước anh cũng đâu cần thuê nhà chứ, căn hộ của anh vẫn luôn ở được mà.”
Giọng Cận Ngôn Châu đã trầm lại nói nhanh, câu trả lời bị át đi trong tiếng máy sấy ù ù bên tai nên Sơ Hạnh không nghe rõ.
Cô đưa máy sấy ra xa, khom lưng xích lại gần bên tai anh hỏi: “Anh vừa nói gì cơ?”
Cận Ngôn Châu khẽ mím môi, lảng sang chuyện khác: “Đêm nay em có về không?”
Sơ Hạnh đáp lời: “Không về nữa, Thiển Thiển qua tìm Tiểu An, em không định về làm bóng đèn đâu.”
Giọng Cận Ngôn Châu có vẻ là lạ: “À, thì ra em không muốn làm bóng đèn nên mới ở lại đây.”
Sơ Hạnh khẽ vò đầu anh chàng, cười chê: “Đồ trẻ con, anh tính toán chi li quá.”
“Được rồi, thật ra trước đó em cũng đã không định về.” Giọng cô thản nhiên: “Nếu không nửa đêm nửa hôm em còn vội vã chạy tới chỗ anh làm gì, chờ đến sáng mai rồi đến hỏi anh có muốn về quê ngoại với em không cũng được mà.”
Sơ Hạnh giúp anh sấy khô tóc xong, vừa tắt máy sấy đi đã bị Cận Ngôn Châu kéo cả người vào trong ngực. Cô ngạc nhiên không kịp đề phòng ngã ngồi lên đùi anh, lập tức được anh ôm chặt lấy.
Sơ Hạnh thoáng kinh ngạc mở to mắt, vẻ hoảng sợ thoáng qua trong đôi mắt nai sáng ngời. Cận Ngôn Châu lấy máy sấy trong tay cô đặt lên bàn, sau đó cúi xuống hôn lên đôi môi cô.
Một lúc lâu sau, nụ hôn dần chậm lại, cánh môi dịu dàng lưu luyến cọ xát.
Đến khi dừng lại, Sơ Hạnh khẽ thở dốc từ từ lấy lại sức, sau đó ngoan ngoãn nằm gọn trong ngực anh, giọng nói vẫn chưa tan hết vẻ động tình thỏ thẻ: “Em không nghe rõ câu vừa nãy, rốt cuộc anh nói gì vậy? Em biết hết đấy nhé, đừng hòng lừa em. Không phải câu “em có về không” đâu.”
Thỏ con càng ngày càng không dễ lừa nữa rồi.
Vẻ mặt Cận Ngôn Châu lạnh nhạt, nghiêm túc giả ngu: “Câu nào cơ?”
Sơ Hạnh thẳng thắn nhắc anh: “Câu anh trả lời lúc em nói anh vốn không cần thuê nhà bên ngoài ấy, em không nghe rõ.”
Anh chàng đành phải giả vờ như vừa sực nhớ ra: “Ồ.”
“Anh nói là…” Cận Ngôn Châu cố ý dừng lại vài giây, sau đó cong khóe miệng nói tiếp: “Em thử đoán xem anh nói gì.”
Sơ Hạnh vừa tức giận vừa buồn cười vì câu trả lời trẻ con như học sinh lớp 1 này của anh, cô đấm nhẹ vào bả vai anh, vờ tức giận gọi tên anh: “Cận Ngôn Châu!”
Đã rất lâu rồi Cận Ngôn Châu không nghe cô gọi cả họ cả tên của mình. Ánh mắt anh trầm xuống, cúi đầu cắn lên khóe môi cô. Sau đó tiếp tục cọ qua cọ lại trên môi cô, vừa dụ dỗ vừa uy hiếp: “Gọi thêm lần nữa?”
Sơ Hạnh nhạy bén nhận ra nguy hiểm đang rình rập mình, lập tức sửa miệng: “Ngôn Ngôn…”
Anh cười lạnh, lại cắn cô một cái nữa. Sơ Hạnh bị đau khẽ nhíu mày, đành phải đổi sang cách gọi mà bình thường cô không bao giờ dùng đến.
“Anh Ngôn Châu.” Cô khẽ gọi, trong giọng nói xen lẫn chút tủi thân, vừa nghe đã thấy đáng thương vô cùng. Lại như đang mời gọi anh tiếp tục giở trò xấu xa.
Vì thế thứ Sơ Hạnh nhận được lại là nụ hôn sâu từ anh, cướp sạch hơi thở của cô.
Sơ Hạnh rơi vào vòng xoáy thâm tình của anh, đầu váng mắt hoa chẳng khác nào mất hết ý thức, cả người lâng lâng như chìm sâu trong giấc mơ.
Ánh mắt cô mênh mang dưới sự càn quấy của anh, ý thức mơ hồ, đâu còn tâm trí nào quan tâm anh đã nói gì lúc nãy nữa. Tư duy của Sơ Hạnh bị anh kéo lệch khỏi quỹ đạo, vất hết suy nghĩ muốn biết anh đã nói gì ra sau đầu.
Nhưng đột nhiên anh lại nói: “Muốn ở gần em hơn một chút.”
Khu Thanh Uyển quả thật ở gần công ty hơn, nhưng lại quá xa chỗ cô và Kỷ An đang ở. Anh vốn đã có sẵn nhà riêng để ở mà còn cố tình thuê nhà, sau cùng cũng chỉ vì muốn ở gần cô hơn một chút.
HẾT CHƯƠNG 55.