Edit: nuocici
Vì quá hưng phấn, trước khi ngủ Sơ Hạnh lại rủ rê Cận Ngôn Châu cùng uống rượu vang đỏ với mình. Mãi đến khi đôi mắt mông lung vì say rồi mà cô nàng vẫn chưa chịu đi ngủ.
Cận Ngôn Châu không còn cách nào khác, chỉ có thể cưỡng chế đoạt lấy ly rượu trong tay cô, lời nói ra lại dịu dàng: “Em uống nhiều quá.”
Sơ Hạnh đã say khướt ngẩng mặt lên cười ngây ngô với anh, giọng điệu hào sảng: “Em còn uống được!”
Cận Ngôn Châu lại nói: “Em không uống được.”
Sơ Hạnh chu miệng làm nũng, muốn khiến anh mủi lòng rồi cho cô uống thêm chút nữa. Nhưng có lẽ anh đã hiểu sai ý cô, cho rằng cô muốn được mình hôn nên trực tiếp cúi đầu xuống mổ nhẹ lên khóe môi cô.
Thật ra anh không hiểu sai ý cô, chỉ là muốn hôn cô một chút. Cận Ngôn Châu thấp giọng dỗ dành cô: “Đi tắm rồi ngủ thôi.”
Sơ Hạnh được nụ hôn của anh xoa dịu, nghe lời ngoan ngoãn đứng dậy, về phòng tắm rửa.
Cận Ngôn Châu đặt chai rượu về tủ rượu, rửa sạch ly uống. Bóa hoa hồng anh tặng cô đêm nay đã được gỡ ra, cô muốn cắm vào bình hoa trong nhà để giữ được lâu hơn, nhưng vẫn chưa làm xong.
Lúc này hoa hồng đang ngổn ngang trên mặt bàn, bên cạnh là kéo để tỉa bớt càng lá và vài cành hồng đã tỉa gọn nhưng chưa được cắm vào bình. Cận Ngôn Châu bước tới, bắt đầu giúp cô xử lý chỗ hoa này.
Đợi đến khi anh cắm được hết số hoa trên bàn vào bình rồi đặt chúng về lại vị trí cũ đã là mấy chục phút sau. Cận Ngôn Châu dọn bàn sạch sẽ xong mới quay lại phòng ngủ.
Vừa đẩy cửa ra đã thấy Sơ Hạnh đang nửa quỳ nửa ngồi, mắt to trừng mắt nhỏ với con thú bông ở đầu giường. Trên người cô là chiếc sơ mi trắng anh cởi ra sau khi về nhà, vạt áo sơ mi chỉ vừa đủ che đùi, đôi chân dài trắng muốt như phát sáng.
Máy sấy dường như không thể sấy khô được mái tóc dài, nước còn đọng lại thấm ướt phần áo đang mặc khiến nó dính sát vào da thịt trắng nõn sau lưng cô. Không biết do cô say rượu hay vừa tắm xong mà gương mặt đỏ bừng, quyến rũ mê người đến lạ.
Mắt Cận Ngôn Châu thoáng tối lại.
Anh vờ như không có chuyện gì đi tới ngồi bên mép giường, hỏi cô: “Sao không sấy tóc?”
Sơ Hạnh mờ mịt ngước lên nhìn anh. Sau đó cười khẽ: “Ngôn Ngôn sấy cho em.”
Cận Ngôn Châu kìm nén xúc động đang cuồn cuộn trong lòng, kéo cô dậy. Anh bế cô lên rồi quay lại phòng tắm. Sơ Hạnh được anh đặt xuống bồn rửa tay rộng rãi. Vừa ngồi xuống, cảm giác lành lạnh khiến cô không kìm được cọ cọ vào ngực anh.
Cận Ngôn Châu lấy máy sấy đang đặt bên cạnh, điều chỉnh nhiệt độ phù hợp rồi bắt đầu sấy tóc giúp cô. Sơ Hạnh ngoan ngoãn ngồi đó, mặc cho ngón tay thon dài của anh xuyên qua từng lọn tóc ẩm ướt. Đợi đến khi tóc gần như khô hẳn, Cận Ngôn Châu tắt máy sấy, cầm lược bên cạnh lên chải đầu cho cô.
Tóc cô vừa dài vừa mềm mượt. Anh chậm rãi chải từ đỉnh đầu đến đuôi tóc, tỉ mỉ chải từ bên này qua bên kia.
“Ngôn Ngôn.” Sơ Hạnh bỗng nhiên gọi tên anh.
“Ừm?” Anh khẽ đáp lại bằng một âm từ cổ họng.
Sơ Hạnh đưa tay ôm lấy cổ anh, gác cằm lên vai rồi nhẹ nhàng thủ thỉ bên tai anh: “Em rất vui. Từ bé đến giờ, anh là người đàn ông đầu tiên chải tóc giúp em đấy.”
Cận Ngôn Châu rũ mắt, không kìm được sự kích động trong lòng nữa. Anh nâng tay lên, vuốt nhẹ mái tóc đang xõa tung trên lưng cô.
Cô nói, anh là người đàn ông đầu tiên chải đầu giúp cô.
Nhưng anh lại có chút tham lam. Không chỉ đầu tiên, anh muốn mình là người duy nhất.
Cận Ngôn Châu nghiêng đầu hôn khẽ vào sườn cổ của cô. Hơi thở ấm áp của anh phả vào khiến Sơ Hạnh bị nhột rụt rụt cổ.
Cận Ngôn Châu nâng mặt cô lên, lại cúi đầu hôn tiếp. Cô hơi ngửa lên đáp lại anh. Trong vô thức, áo sơ mi cứ trượt dần xuống dưới, khó khăn lắm mới đáp hờ hững ở bả vai.
Sơ Hạnh nép trong ngực Cận Ngôn Châu, vùi mặt vào hõm cổ của anh. Cô hơi cau mày, hai mắt nhắm lại, ý thức như sắp tan rã.
Đúng lúc này, Sơ Hạnh đang mê man lại nghe được tiếng Cận Ngôn Châu khẽ khàng nỉ non bên tai: “Sơ Sơ.”
Sơ Hạnh vô thức bật ra tiếng rên khẽ từ cổ họng: “Ừm.”
Cận Ngôn Châu không nói gì nữa.
Rất lâu rất lâu sau.
Sơ Hạnh vừa tắm xong, lại bị Cận Ngôn Châu vần qua vần lại tắm tiếp lần nữa.
Về lại giường trong phòng ngủ.
Cô tựa đầu vào ngực anh, mơ màng lẩm bẩm: “Trước giờ anh cũng không nói mình biết chơi guitar.”
Cận Ngôn Châu cười khẽ: “Chuyện đó có gì hay mà nói.”
Cũng không phải việc gì ghê gớm lắm.
Sơ Hạnh lại hỏi: “Anh còn biết gì nữa không?”
Cận Ngôn Châu thuận miệng đáp: “Không còn.”
Sơ Hạnh quả thật quá mệt rồi, không còn đủ sức để kiểm chứng lại xem lời anh nói là thật hay giả.
Mãi đến kỳ nghỉ Quốc khánh, cô theo Cận Ngôn Châu đến thăm mộ mẹ anh rồi được anh dẫn về nhà gặp phụ huynh. Sơ Hạnh vô tình phát hiện một chiếc kèn harmonica trong phòng anh, lúc này mới biết trước đó anh lại lừa cô.
Cận Ngôn Châu vẫn cứng miệng giải thích: “Cái này là lúc anh còn bé tí thổi chơi chơi thôi, đã quên cách thổi từ lâu rồi.”
Sơ Hạnh chỉ đưa mắt nhìn anh, không nói gì. Hiển nhiên là không còn tin lời anh nói nữa. Cận Ngôn Châu chột dạ quay mặt đi, lấy harmonica trong tay cô, nhận thua thấp giọng hỏi: “Em muốn nghe gì, anh thử xem sao.”
Sơ Hạnh rất không khách sáo, thật sự nói ra một cái tên: “Loài hoa chưa biết tên(1).”
Là bài hát cô thích nhất.
Cận Ngôn Châu biết bài này. Anh đã xem bộ phim có bài hát này với cô rất nhiều lần, gần như là mỗi năm đều sẽ xem lại một lượt nên cũng thấy quen thuộc với bài hát.
Anh đặt harmonica bên miệng, bắt đầu thổi theo giai điệu mình ghi nhớ trong đầu. Sơ Hạnh dựa vào cạnh bàn, nghiêng đầu rũ mắt nhìn anh. Chàng trai nghiêm túc thổi harmonica quả thật rất rất đẹp trai.
Cận Ngôn Châu thổi rất dễ nghe, giai điệu vừa vang lên sẽ khiến người khác cảm thấy khổ sở muốn khóc. Tiếc là anh chỉ thổi vài câu rồi thôi. Sơ Hạnh đang đắm chìm trong tiếng harmonica lúc này chợt hoàn hồn, cô khó hiểu hỏi: “Sao anh không thổi nữa?”
Cận Ngôn Châu đáp: “Phần sau thì thôi.”
Không đợi Sơ Hạnh nói thêm, anh kéo cô ra ngoài, miệng vẫn hùng hồn lý lẽ: “Đến giờ ăn cơm rồi, xuống dưới thôi.”
Lúc ăn cơm tối, Cận Triều Văn thuận miệng hỏi Sơ Hạnh trên bàn cơm: “Hạnh Hạnh, con quen Châu Châu bao lâu rồi?”
Sơ Hạnh trả lời đúng sự thật: “Tụi con đã biết nhau được 8 năm rồi thưa chú.”
Tám năm.
Cận Triều Văn trầm ngâm, thời gian vừa khít với lúc Cận Ngôn Châu nói đã có người yêu. Ông không khỏi bất ngờ hỏi Cận Ngôn Châu: “Cô bé này là người lúc trước con nói đang hẹn hò đấy hả?”
Cận Ngôn Châu ho khẽ, động tác tự nhiên gắp cho Sơ Hạnh ít đồ ăn, sau đó mới lạnh nhạt đáp lời: “Còn có người khác nữa sao?”
Cận Triều Văn lại nói với Sơ Hạnh: “Hạnh Hạnh, Châu Châu ấy à… Tính tình kém, miệng cũng độc nhưng tâm không xấu…”
Sơ Hạnh cười đáp: “Chú Cận, tính tình Ngôn Ngôn tốt lắm ạ.”
Cận Triều Văn sửng sốt, cảm giác như mình đang nghe nhầm. Sơ Hạnh lại khen thằng quỷ này tốt tính hả?
Ông quay đầu nhìn Hướng Lâm. Bà đang cúi đầu ăn cơm, chỉ cười không nói. Hướng Noãn cũng mím môi cười, lặng lẽ gắp đồ ăn.
Cận Ngôn Châu vốn định tranh cãi đôi câu với Cận Triều Văn, nhưng nghe Sơ Hạnh nói xong lại cảm thấy không cần thiết nữa. Cõi lòng được vỗ về lúc này chỉ còn một suy nghĩ duy nhất, có vợ ở bên che chở bảo vệ thật là tuyệt.
Lát sau, Hướng Lâm chọn đúng thời điểm phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng kì lạ này, hỏi Cận Ngôn Châu và Sơ Hạnh: “Hai con đã quyết định lúc nào đi đăng kí kết hôn và tổ chức lễ cưới chưa?”
Sơ Hạnh quay qua nhìn Cận Ngôn Châu.
Cận Ngôn Châu nói: “Ngày 26 tháng 2 năm sau đăng kí ạ, lễ cưới thì tổ chức ngày 21 tháng 5.”
Hai ngày này đều do anh tự mình chọn được. Hơn nữa còn chọn ngay trong sáng nay. Sơ Hạnh vốn định đi đăng kí kết hôn vào đúng ngày sinh nhật anh, vừa lúc năm 2020 có ngày 29 tháng 2.
Nhưng Cận Ngôn Châu lại không chịu. Hỏi mãi anh mới chịu nói, anh không muốn kỷ niệm ngày cưới cũng giống như sinh nhật mình, phải đợi mấy năm mới có một lần. Anh muốn mỗi năm đều có thể ở bên cô cùng đón một ngày lễ bình dị của họ, kỷ niệm một năm ngày cưới, rồi hai năm, ba năm,…
Cho đến trăm năm.
Nhưng thật tình mà nói, nguyên nhất quan trọng nhất là ngày 26 tháng 2 năm 2020 vừa tròn 9 năm 5 tháng 21 ngày họ quen nhau. Rất có ý nghĩa kỷ niệm.
Nhắc tới việc đăng kí kết hôn, Cận Ngôn Châu cũng nói trước với cả nhà một chuyện: “Tết Dương lịch bọn con về đây rồi nên giao thừa năm nay không về nữa, lúc đó con và Sơ Sơ đến Hải Thành thăm bố mẹ cô ấy.”
Cận Triều Văn gật đầu: “Được, nên đi.”
Ăn cơm xong, họ về lại nhà mình.
Sơ Hạnh vẫn ngồi trong xe không ra ngoài, vươn tay đòi anh ôm. Cận Ngôn Châu hết cách, khom lưng nhẹ nhàng bế cô về phòng.
Cô ôm cổ anh, vui vẻ cười nói: “Mọi người trong nhà đều gọi anh là Châu Châu nhỉ.”
Anh khẽ ‘ừ’.
Sơ Hạnh thử gọi anh: “Châu Châu?”
Cách xưng hô này dường như rất mới lạ với cô, Sơ Hạnh không kìm được gọi thêm mấy lần: “Châu Châu, Châu Châu, Châu Châu…”
Cận Ngôn Châu thở dài, giọng điệu kìm chế: “Đừng gọi nhiều quá.”
Sơ Hạnh cười: “Vui mà, em chưa từng gọi anh như vậy bao giờ.”
“Anh… Châu Châu?” Cô cũng không hiểu vì sao mình lại đột nhiên gọi như vậy.
Cận Ngôn Châu khựng lại, sau đó sải bước về phía trước. Sau khi vào phòng, anh xoay người đè cô lên cửa, không cho cơ hội phản kháng hôn cô ngấu nghiến.
Sơ Hạnh chỉ một lát sau đã chịu hết nổi, đẩy anh ra. Cận Ngôn Châu lại chẳng hề bị ảnh hưởng, thậm chí còn hôn cô sâu hơn.
Anh tì trán mình lên trán cô, rũ mắt ngắm nhìn cô gái mình yêu đang gần trong gang tấc. Ngắm gương mặt đỏ bừng và ánh mắt mê ly của cô. Sau đó lại xấu xa giở trò, khiến cô không nhịn được phải ngửa mặt lên.
“Đã nhắc em gọi vừa thôi rồi mà, cứ nhất định phải quậy.” Cận Ngôn Châu đã chiếm hời còn khoe mẽ, động tình hôn lên môi Sơ Hạnh, cười khẽ nỉ non bên tai cô.
————————-
Đã chốt ngày đăng ký kết hôn và tổ chức lễ cưới rồi.
Ngày chụp ảnh cưới đương nhiên cũng theo đó đến ngay.
Vì khu rừng phong ở đại học Thẩm đều có ý nghĩa riêng với cả Sơ Hạnh và Cận Ngôn Châu, nên bộ ảnh cưới ngoại cảnh chọn chụp ở rừng phong này. Còn một bộ ảnh cưới ngoài trời khác là chụp trong rừng hoa hạnh thì phải đợi đến tháng 3 năm sau mới chụp được.
Tết Dương lịch, khi cùng anh về nhà ăn cơm, Sơ Hạnh nhận được một bức ảnh từ Hướng Noãn. Bức ảnh được Hướng Noãn chụp cho Cận Ngôn Châu cuối năm 2010. Hôm đó cả nhà họ cùng đi mua đồ tết, Hướng Noãn ôm theo máy ảnh chụp ảnh tùy hứng chợt nhớ ra mình còn chưa chụp cho Cận Ngôn Châu tấm nào nên đưa máy lên chụp cho anh một bức.
Hướng Noãn nói với Sơ Hạnh: “Em cho anh ấy xem hình mà anh ấy mãi chẳng chịu ngó ngàng gì cả, trẻ con muốn chết. Lúc nhìn tấm ảnh này em đã nghĩ đợi sau này anh ấy có vợ, em sẽ đưa bức ảnh này cho vợ anh ấy, để chị dâu nhìn xem anh ấy trẻ con cỡ nào.”
Sơ Hạnh ngắm tấm hình Hướng Noãn gửi qua điện thoại của mình, vừa kinh ngạc vừa vui mừng nói: “Tấm hình này đẹp thật đấy! Biểu cảm của Cận Ngôn Châu như chú mèo kiêu ngạo ấy!”
Hướng Noãn bật cười: “Anh ấy là vậy mà, chết còn kiêu ngạo.”
Sơ Hạnh cười lộ cả lúm đồng tiền, gật đầu đồng tình rồi bổ sung: “Nhưng mà vô cùng đáng yêu!”
Đáng yêu.
Hướng Noãn khẽ nhướng mày. Cũng chỉ có Sơ Hạnh mới có thể dùng hai chữ ‘đáng yêu’ này để nói về Cận Ngôn Châu thôi.
———————————-
Cuối năm nay, Cận Ngôn Châu theo Sơ Hạnh về nhà cô.
Tuy trước đó từng gặp bố mẹ cô ở quê rồi, nhưng chính thức đến nhà chào hỏi thì đây mới là lần đầu tiên.
Sở dĩ chọn giao thừa đưa cô về nhà thay vì qua nhà anh là vì Cận Ngôn Châu biết, đây là cái Tết Âm lịch cuối cùng cô được ở bên bố mẹ trước khi cưới chồng. Vậy nên anh mới chủ động đề nghị trước, tết Dương lịch về nhà anh, giao thừa đón ở nhà cô.
Đêm giao thừa, một nhà 6 người quây quần ăn cơm tối, Sơ Nhạn và Kỷ Lâm Viễn vẫn giống như thường ngày, gần 10 giờ là về phòng nghỉ ngơi. Phòng khách rộng lớn như vậy giờ chỉ còn 4 thanh niên trẻ tuổi.
Mấy năm gần đây game bắn gà(2) rất thịnh hành, dù sao cũng đang rảnh rỗi, Sơ Hạnh nhờ Cận Ngôn Châu và Kỷ An cùng chơi Chiken Invaders với cô và Dụ Thiển.
TV vẫn đang chiếu chương trình đếm ngược đón giao thừa, bốn người họ đã ngồi vây xung quanh ghế sô pha. Kỷ An và Cận Ngôn Châu dùng điện thoại đăng nhập luôn vào trò chơi. Sơ Hạnh và Dụ Thiển dùng máy chơi game.
Cận Ngôn Châu mời Sơ Hạnh lập đội trước, sau đó mới thêm Kỷ An và Dụ Thiển. Kỷ An đã đạt cấp Vương miệng I rồi, chỉ cần thắng thêm vài ván là có danh hiệu Bá chủ. Vì cấp cao nên khi anh vào lập đội có đặc quyền rất ngầu.
Sơ Hạnh nhìn thấy không kìm được cảm thán: “Đặc quyền của Kỷ An lúc lập đội ngầu quá đi!”
Cận Ngôn Châu nghe cô nói vậy, trao lại quyền đội trưởng cho Kỷ An rồi rời đội.
Sơ Hạnh kêu khẽ một tiếng, hỏi anh: “Sao anh lại rời đi rồi?”
Kỷ An cũng khó hiểu: “Anh Châu, cậu sao vậy?”
Cận Ngôn Châu nghiêng đầu nói với Sơ Hạnh đang ngồi cạnh mình: “Em mời anh.”
Sơ Hạnh nghe theo gửi lời mời tạo đội cho anh. Cận Ngôn Châu ấn đồng ý. Sau đó Sơ Hạnh nhìn thấy huy hiệu Bá chủ của anh, lúc lập đội còn có đặc quyền ngầu hơn Kỷ An cả trăm lần.
Sơ Hạnh đầy ngưỡng mộ: “Wow! Ngôn Ngôn, đặc quyền của anh còn ngầu hơn cả Kỷ An nữa! Quá đẹp! Em cũng muốn!”
Kỷ An rốt cuộc cũng hiểu vì sao Cận Ngôn Châu đột nhiên rời đi rồi lại lập đội: “…”
Một người điều hành công ty, tinh anh trong giới, người đàn ông 28 tuổi đang đứng trước thềm hôn nhân! Sao có thể trẻ con bồng bột như vậy hả!
Dụ Thiển ở bên cạnh đã không kìm được bật cười. Cô đã hiểu, Cận Ngôn Châu đang muốn cho Sơ Hạnh xem đặc quyền của mình khi lập đội.
Cận Ngôn Châu được Sơ Hạnh khen cảm thấy thành tựu vô cùng. Anh đưa điện thoại của mình cho cô, đổi lấy máy chơi game trong tay Sơ Hạnh. Ý định rõ ràng, anh muốn đánh giúp Sơ Hạnh để cô cũng đạt danh hiệu Bá chủ.
Sau đó…
Cấp game của Cận Ngôn Châu đêm nay chẳng mấy chốc đã tụt xuống Vương miện V, suýt chút nữa tụt hẳn xuống cấp sơ đẳng. Sơ Hạnh thì ngược lại, một đường thăng tiến, được Cận Ngôn Châu đánh giúp đến thẳng Vương miện V.
Hôm sau, tối mùng 1 Tết.
Cận Ngôn Châu và Kỷ An cùng chơi game, vì Sơ Hạnh và Dụ Thiển không chơi nên họ lập đội chung với bạn cùng phòng ký túc đại học, Nghiêm Thành và Tiết Thần.
Vì muốn giúp Sơ Hạnh tăng cấp nên Cận Ngôn Châu dùng luôn số Wechat của cô để đăng nhập trò chơi.
Sơ Hạnh không liên lạc với Nghiêm Thành và Tiết Thần nhiều lắm, trước đó cũng không thêm số Wechat nên hai người họ cũng không biết đây là tài khoản game của Sơ Hạnh, càng không biết đứng sau là anh Châu của họ.
Tiết Thần nhìn ID xa lạ trước mắt, đã là nhân vật nữ mà tên còn đậm chất nghệ thuật, “Thổi hạnh đến ngôn châu”. Vừa nhìn đã biết là con gái rồi.
Anh trêu Kỷ An: “Kỷ An này, cậu dẫn theo cả em gái nào nữa đây? Không sợ Dụ Thiển ghen à?”
Giây tiếp theo, Cận Ngôn Châu bật mic: “Em gái cái đầu cậu.”
Tiết Thần: “??? Gì vậy? Nam nữ lẫn lộn à!”
Nghiêm Thành chợt thấy không còn cách nào cứu được anh bạn Tiết Thần kém thông minh này. Kỷ An đã cười lộn nhào trên sô pha, ngay cả Dụ Thiển trong ngực cũng né qua một bên.
Trước khi Cận Ngôn Châu nổi cơn tam bành, Nghiêm Thành vội vàng nhịn cười giải thích với Tiết Thần: “Tiết Thần cậu lãng tai đấy hả? Không nghe ra giọng anh Châu sao?”
Tiết Thần vẫn còn mê muội: “Không phải, sao anh Châu lại dùng nhân vật nữ được?”
Kỷ An vừa cười vừa giải thích: “Giúp Sơ Hạnh tăng cấp thôi.”
Mấy chàng trai bên này vừa chơi game vừa chuyện trò linh tinh, Dụ Thiển và Sơ Hạnh bên kia lại ghé sát vào nhau, người lướt Weibo người dạo Taobao(3).
Lát sau, Dụ Thiển hỏi Sơ Hạnh: “Hạnh Hạnh, có thử thách khá hay này. Dùng năm từ khác nhau miêu tả hình mẫu lý tưởng của bạn về nửa kia. Cậu sẽ dùng năm từ nào?”
Cận Ngôn Châu tuy đang chơi game nhưng vẫn dành nửa tâm trí lắng tai nghe hai cô gái trò chuyện. Anh thầm căng tai ra chờ đợi câu trả lời của Sơ Hạnh.
Sau đó, Cận Ngôn Châu nghe Sơ Hạnh thẳng thắn vô tư nói: “Ngôn Ngôn, Châu Châu, anh Ngôn Châu, anh Châu Châu.”
“Còn một từ nữa nhỉ.” Cô vừa nói vừa đưa tay ra đếm: “Cận Ngôn Châu.”
“Đùng” một tiếng. Bên ngoài bắt đầu bắn pháo hoa. Cận Ngôn Châu cũng thấy lòng mình đang bùng nổ từng đợt pháo hoa tươi đẹp. Anh nâng mắt nhìn cô, khóe miệng vô thức cong lên, hiếm khi lộ rõ nụ cười như vậy.
Nếu là anh, anh sẽ trả lời: “Sơ Sơ, Hạnh Hạnh, Sơ Hạnh, Ngôn Sơ.”
Và một cái nữa, thỏ con của anh.
———————————–
Chú thích:
(1)Tên bài hát do ca sĩ Châu Thâm trình bày, ở VN thì có bản vietsub cover của TNT Thời đại thiếu niên đoàn.
(2)Game bắn gà, tên gốc là “Chicken Invaders”.
(3)Taobao: sàn thương mại mua sắm trực tuyến phổ biến của Trung Quốc, tương tự như Shopee ở Việt Nam.
HẾT CHƯƠNG 62.