Edit: nuocici
Đầu tháng 7, Sơ Hạnh và Cận Ngôn Châu cùng dọn đến Thanh Uyển. Cô ngủ trong phòng ngủ chính, anh ở phòng ngủ phụ còn lại.
Ba ngày sau, bốn người họ xuất phát về Bắc Thành. Sơ Hạnh lên máy bay không lâu sau đã ngủ mất. Từ lúc dọn nhà đến giờ cô vẫn bận bịu sắp xếp đồ đạc đủ loại, mỗi ngày đều mệt đến mức chỉ cần đặt đầu xuống gối là nhanh chóng ngủ say như chết.
Cận Ngôn Châu nhờ tiếp viên đem giúp một chiếc chăn mỏng tới rồi đắp lên cho cô.
Hai tiếng sau, khi máy bay vừa đáp đất, Cận Ngôn Châu đánh thức Sơ Hạnh. Sơ Hạnh ngái ngủ lẩm bẩm: “Đến rồi sao?”
“Ừ.” Anh xoa đầu cô: “Phải dậy thôi.”
Sơ Hạnh khẽ cọ người trên ghế, hơi cau mày nói: “Mệt quá. Chuyển nhà sắp xếp lại đồ đạc thật sự quá đuối đi.”
Cận Ngôn Châu nói: “Lần sau anh dọn hết, em chỉ việc nghỉ ngơi thôi.”
Thật ra lần này Sơ Hạnh cũng không góp nhiều công sức lắm, cô chỉ cần gói gọn mọi thứ lại. Những việc còn lại từ khiêng đồ xuống xe rồi lại dọn lên nhà mới đều do anh và Kỷ An làm hết. Nhưng chung quy lại mệt vẫn là mệt, mệt không nói nên lời.
Sơ Hạnh vẫn chưa tỉnh hẳn, nghe anh nói xong đầu óc chậm chạp hỏi lại: “Lần sau là khi nào?”’
Cận Ngôn Châu ngắm nhìn dáng vẻ biếng nhác của cô, như có điều suy nghĩ trả lời: “Chắc cũng không lâu lắm, khoảng hai, ba năm nữa.”
Sơ Hạnh vốn đang nhắm mắt mơ màng chuẩn bị chìm vào giấc mộng lần nữa, căn bản không nghe thấy câu trả lời của anh chứ đừng nói là để trong lòng.
Cận Ngôn Châu nhéo nhẹ khuôn mặt đỏ bừng của cô, thấp giọng dỗ: “Đừng ngủ nữa, về đến nhà rồi ngủ tiếp.”
Sơ Hạnh bất mãn rầm rì, không mấy hào hứng lẩm bẩm: “Buồn ngủ quá.”
Anh đành bất lực thở dài. Không lâu sau, họ xuống máy bay rồi đi lấy hành lý ký gửi. Sau đó bốn người cùng lên taxi Kỷ An đặt trước đó. Xe dần chạy ra khỏi thành phố, hai bên đường đều là đồng ruộng bát ngát trồng đủ loại cây nông nghiệp. Cận Ngôn Châu từ bé đến lớn đều ở thành phố nên chưa từng được ngắm nhìn cảnh tượng như này.
Sơ Hạnh tựa vào vai anh, thấy anh luôn chăm chú nhìn ra ngoài thì hỏi nhỏ: “Anh hiếu kì hả?”
Anh thu hồi tầm mắt, vờ bình tĩnh khẽ giọng: “Cái này có gì mà hiếu kì, cũng không phải chưa từng thấy trên sách vở.”
Sơ Hạnh không nhịn được cười thầm, chỉ cho anh thấy: “Anh nhìn chỗ đó kìa, vùng vàng óng đằng đó đều là lúa đấy, giờ là mùa thu hoạch lúa gạo.”
Cận Ngôn Châu lại hướng mắt ra ngoài cửa sổ. Máy gặt cỡ lớn đang chậm rãi lướt qua từng góc trên cánh đồng. Lát sau, chiếc xe chở đầy lúa đi sang chỗ khác, đoạn đường nó vừa đi qua không còn nhuốm màu vàng tươi nữa mà chuyển thành khoảng trời xanh biếc.
Sơ Hạnh cười nói: “Bên này là cây bông, chờ thêm một khoảng thời gian nữa, đâu đó giữa tháng 8 đến đầu tháng 10 là bông nở rộ rồi. Đến lúc đó tất cả chỗ này đều là bông trắng xóa, đồ sộ cực kì.”
Cận Ngôn Châu chưa được tận mắt nhìn thấy cảnh đẹp trong miệng cô. Anh chỉ thấy qua các thước phim, đúng là rất đồ sộ, nếu được nhìn thấy ngoài đời thật chắc còn đặc sắc hơn vậy nhiều.
Xe chạy thẳng một đường xuống ngoại ô.
Giờ đường phố trong thôn cũng đã được sửa lại, mở rộng ra thành đường lớn, nhà ông ngoại vừa hay ở mặt đường nên chỉ cần đi thẳng là đến. Khi xe dừng trước cửa, Sơ Chí Dương đang ngồi xổm bên ngoài cuốn mấy điếu thuốc lá, vừa hút thuốc vừa chờ họ. Vừa thấy xe đến, Sơ Chí Dương lập tức dụi tắt thuốc, đứng lên chào đón.
Cửa phía sau mở ra, Sơ Hạnh nhanh chóng nhảy xuống. Cô vòng qua thân xe đi tới trước mặt ông ngoại, lớn tiếng gọi ông: “Ông ngoại!”
“Ơi.” Sơ Chí Dương cười đáp lời cô.
“Sao ông lại hút thuốc rồi!” Sơ Hạnh vừa chào hết câu đã vội phê bình ông.
Sơ Chí Dương cười hiền hậu trả lời: “Đang đợi các cháu nên hơi nóng ruột mới hút tạm một điếu, bình thường ông không hút đâu.”
Sơ Hạnh kéo Cận Ngôn Châu đến giới thiệu với Sơ Chí Dương: “Ông ngoại, anh ấy là bạn trai con, Cận Ngôn Châu.”
Cận Ngôn Châu lễ phép chào theo Sơ Hạnh: “Ông ngoại ạ.”
Sơ Chí Dương càng cười tươi hơn, nếp nhăn hằn sâu bên khóe mắt: “Ừ.”
“Ông ngoại.” Kỷ An nắm tay Dụ Thiển đi tới đó rồi nói: “Con cũng đưa bạn gái về, đây là Dụ Thiển.”
Dụ Thiển vô cùng tự nhiên cười chào: “Con chào ông ngoại.”
“Được, được.” Sơ Chí Dương cười đáp lời: “Mau vào trong nhà thôi.”
Ông đẩy cửa ra, lặp lại câu nói mấy lần: “Mau vào bên trong thôi.”
Cận Ngôn Châu và Kỷ An lấy vali đồ đạc từ cốp xe xuống. Sơ Hạnh và Dụ Thiển góp sức đẩy theo vali, những thứ khác thì giao lại cho hai người con trai thu dọn.
Vào nhà, Sơ Hạnh đặt vali gọn trong góc, sau đó đi đến bên cạnh Sơ Chí Dương đỡ lấy bình nước từ tay ông, giúp ông lấy mấy chiếc cốc sạch sẽ ở trong tủ ra.
“Ông ngoại, để con làm cho.” Cô ngoan ngoãn nói.
Sơ Chí Dương vô cùng vui vẻ, không cách nào ngồi yên được nên cười nói: “Vậy ông đi cắt dưa hấu cho mấy đứa.”
“Vâng.” Sơ Hạnh đồng ý.
Nói rồi cô rót nước nóng ra tráng sơ mấy cốc nước chưa dùng lần nào, đặt lên bàn, chậm rãi rót nước sôi để nguội vào từng cốc một.
Sơ Hạnh vừa rót xong thì Cận Ngôn Châu và Kỷ An cũng vào đến nơi. Cô đưa nước cho hai người họ, rồi mang cho Dụ Thiển một cốc.
Cận Ngôn Châu đang khát nước, cả người vì nóng mà đổ mồ hôi ròng ròng. Anh đang ngửa đầu uống nước, đột nhiên bên chân xuất hiện thêm một vật nhỏ nhỏ mềm mềm. Cận Ngôn Châu cúi xuống, nhìn thấy con mèo trắng đang cọ qua cọ lại quanh chân anh.
Anh đã từng thấy ảnh của nó. Sơ Hạnh nói với anh, chú mèo trắng này xuất hiện trong nhà sau khi bà ngoại cô qua đời, bầu bạn với ông ngoại từ đó tới giờ.
Cận Ngôn Châu vốn không biết cách tiếp xúc với động vật ra sao nên đơ ra một lúc, mãi đến khi mèo trắng vươn hai chân chộp lấy ống quần thì anh mới hoảng hốt rụt chân sang một bên.
Mèo trắng lại bò tới gần.
Cả người anh căng cứng, vụng về né tránh sự gần gũi của chú mèo, động tác vừa liên tục vừa bối rối vô cùng. Nhưng biểu cảm trên gương mặt anh vẫn lạnh nhạt như cũ, cố gắng tỏ vẻ bình thản.
Sơ Hạnh nhìn thấy điệu bộ giả vờ bình tĩnh của Cận Ngôn Châu, không kìm được cong môi cười rộ lên. Cận Ngôn Châu nghe thấy tiếng cô cười bèn giương mắt nhìn sang, sau đó nhanh chân trốn về phía cô.
Mèo trắng cũng bám sát theo anh, còn định nhào đến cọ vào mắt cá chân anh.
Cận Ngôn Châu thấp giọng nói: “Em quản nó đi chứ.”
Sơ Hạnh kéo tay anh rồi ngồi xổm xuống, duỗi tay vò đầu chú mèo rồi gãi nhẹ cằm của nó. Mèo trắng lập tức duỗi dài cổ, nheo mắt lại vì thoải mái, khẽ kêu meo meo.
Cô ngẩng đầu lên cười với anh, sau đó nắm tay anh nói: “Anh vuốt ve mèo đi, nó thích anh nên mới bám theo đấy.”
Cận Ngôn Châu mím môi, nghe lời khom người ngồi xổm xuống. Anh thử vươn tay ra, còn chưa chạm vào mèo trắng đã tự dịch đầu tới, dụi vào lòng bàn tay anh.
Sơ Hạnh ngạc nhiên mở to mắt, vui vẻ nói: “Nó rất thích anh thì phải, còn làm nũng với anh nữa này.”
Làm nũng?
Cận Ngôn Châu nhìn chú mèo đang dụi đầu vào lòng bàn tay mình, đây là đang làm nũng à?
“Anh gãi cằm nó đi, nó sẽ thoải mái kêu meo meo.” Giọng Sơ Hạnh đầy ý cười.
Cận Ngôn Châu nghe vậy đưa tay gãi gãi cằm chú mèo. Mèo trắng lập tức nheo mắt lại duỗi cổ, ngay sau đó nằm ườn ra trên mặt đất, chẳng mấy chốc đã vang lên tiếng ngáy nhè nhẹ.
Anh vô thức cong môi, thì ra mèo dễ thỏa mãn như vậy.
Sơ Hạnh ngồi xổm bên cạnh, thấy mặt mày anh giãn ra cười mỉm nhìn chú mèo, không nhịn được muốn lưu giữ lại khoảnh khắc hiếm có này.
Cô nghĩ vậy rồi lập tức lấy điện thoại ra, chụp một tấm ảnh cho Cận Ngôn Châu và mèo trắng.
Giây tiếp theo, Cận Ngôn Châu nâng mắt nhìn cô. Sơ Hạnh nghiêng đầu mỉm cười: “Hai người hòa thuận thật đấy.”
Sau đó bổ sung: “Không phải ai Tiểu Thất cũng gần gũi như thế đâu.”
“Tiểu Thất?” Cận Ngôn Châu hỏi : “Vì sao lại gọi như vậy?”
Sơ Hạnh đưa tay vuốt ve phần lưng mềm mịn của mèo trắng, cong môi nói: “Vì tháng 7 nó xuất hiện ở đây*.”
*Số 7 trong tiếng Trung là thất.
Kỷ An nói thêm: “Anh Châu, trước khi cậu tới, con mèo đó chỉ cho ông ngoại với Sơ Hạnh sờ thôi, ngay cả tôi với bố mẹ chạm vào là nó cào ngay, không cho ai động vào hết.”
Cận Ngôn Châu ngạc nhiên nhìn chú mèo được gãi gãi thỏa mãn đến mức như sắp dán cả cằm vào tay anh, không cách nào tưởng tượng được mèo trắng ngoan ngoãn như vậy cắn người ra sao.
Kỷ An đặt cốc nước xuống, lại gần đó ngồi xổm xuống, nói với Cận Ngôn Châu: “Nào, cho cậu xem thử con mèo này xấu tính như nào nhé.”
Cậu vừa nói vừa vươn tay, còn chưa chạm vào, mèo trắng đã lập tức nhảy về phía sau, cong người lên tức giận rít lên một tiếng rồi quay người bỏ đi.
Kỷ An bất lực thu tay về: “Cậu nhìn đi.”
Tận mắt nhìn mèo trắng lật mặt nhanh như chớp, Cận Ngôn Châu cũng hơi kinh ngạc.
Đúng lúc này, Sơ Chí Dương bưng đĩa dưa hấu đã gọt sạch sẽ vào trong. Dụ Thiển vội vàng đứng dậy đón lấy đĩa dưa trong tay ông, giúp ông đặt lên bàn. Sơ Chí Dương cười gọi họ lại ăn dưa hấu, mấy người trẻ tuổi ngồi vây quanh bàn, mỗi người cầm một miếng dưa bắt đầu nhấm nháp.
Họ vừa ăn vừa bàn bạc xem tối nay ai sẽ ngủ cùng ai. Vì trong nhà chỉ có ba phòng, căn phòng ở phía tây là của Sơ Chí Dương, hai phòng còn lại một cái ở phía đông, một cái ở phía tây.
Sơ Hạnh nghiêm túc nói: “Mấy ngày nữa bố mẹ cũng qua đây ở, chúng mình tính toán cẩn thận một chút.”
Dụ Thiển suy tư một lát rồi cất tiếng: “Nếu không thì… nữ một phòng, nam một phòng nhé? Lúc chú dì đến đây, dì ngủ cùng phòng với tụi mình, chú sang phòng họ ngủ, bọn mình cũng không cần dọn đồ sang phòng khác, khá hợp lý.”
Ba người còn lại không có ý kiến nào khác nên quyết định như vậy luôn.
Ăn dưa hấu xong, Sơ Hạnh và Dụ Thiển kéo vali về gian phòng phía đông, Cận Ngôn Châu đi theo Kỷ An đến căn phòng còn lại.
Phòng này giống phòng Sơ Chí Dương ở, đều dùng giường đất?
Cận Ngôn Châu chưa ngủ trên giường đất bao giờ, đây cũng là lần đầu tiên trong đời anh nhìn thấy giường đất nên đưa mắt nhìn từ đầu đến cuối một lượt.
Kỷ An đang lấy đồ từ trong vali ra nói với Cận Ngôn Châu: “Anh Châu, nói cậu nghe một chuyện.”
“Cậu muốn kết hôn à?” Cận Ngôn Châu thuận miệng trêu cậu.
Kỷ An cười: “Không phải, là chuyện công việc.”
Cận Ngôn Châu gần như đoán được, anh buông đồ rửa mặt trong tay xuống, ngồi vào một bên của giường đất, giương mắt nhìn Kỷ An hỏi: “Cậu muốn rời đi?”
“Ừ.” Kỷ An cũng ngồi xuống, nghiêm túc bàn bạc với anh: “Không phải tôi sẽ rời YC ngay lúc này, nhanh nhất chắc cũng phải một năm nữa. Trước đó tôi đã đồng ý với bố tôi, năm 30 tuổi sẽ tiếp quản toàn bộ việc của công ty, nghỉ việc xong tôi định về Hải Thành vào công ty bố làm mấy năm.”
“YC có cậu rồi, tôi vốn không có gì cần lo lắng nữa.” Kỷ An mím môi cười nói: “Lúc trước nếu không nhờ cậu tập trung khai thác nền tảng phát sóng trực tiếp (livestream), có lẽ công ty cũng không phát triển tốt như hiện tại. Tôi dám khẳng định livestream sẽ càng ngày càng hot, như lời cậu nói lúc trước, sau này có thể sẽ là thời đại toàn dân livestream. Trực giác của cậu trước nay luôn rất chuẩn đó thôi.”
“YC” trong lời Kỷ An là tên gọi tắt của công ty mà hai người họ cùng hợp tác xây dựng nên, tên đầy đủ là “Công ty khoa học kỹ thuật viễn thông YC”.
Cái tên “YC” này là do cả Cận Ngôn Châu và Kỷ An cùng tạo ra.
Cuối năm 2015, khi trò chơi do YC tung ra nổi rần rần trên thị trường, Cận Ngôn Châu đột nhiên nảy ra ý tưởng thành lập một nền tảng phát sóng trực tiếp. Sau khi suy nghĩ cặn kẽ, Cận Ngôn Châu tìm đến Kỷ An để cân nhắc thật kỹ kế hoạch này.
Hai người họ đồng lòng, “Livestream YC” ra đời kể từ đó.
Mấy năm nay livestream phát triển nhanh chóng như một kíp nổ trong ngành viễn thông, sự thật đã chứng minh quyết định lúc đó của Cận Ngôn Châu chính xác ra sao.
Hiện tại, YC mới thành lập được vài năm đã vững vàng, cũng tiếp tục phát triển nhanh chóng, thế như chẻ tre, chiếm một vị trí không nhỏ trong ngành sản xuất ứng dụng khoa học kỹ thuật.
“Dụ Thiển thì sao?” Cận Ngôn Châu hỏi: “Cùng cậu đến Hải Thành à?”
“Ừ.” Trong mắt Kỷ An chứa ý cười: “Nếu không thì sao từ đó đến giờ tôi còn chưa mua nhà ở Thẩm Thành nữa chứ.”
“Nếu cậu đã nói vậy rồi…” Cận Ngôn Châu thở dài: “Tôi chỉ có thể tiếp tục điều hành thôi. Nhưng mà công ty do hai chúng ta tạo ra, cổ phần thuộc về cậu dù là lúc nào cũng vẫn do cậu sở hữu.”
Kỷ An cười rộ lên nói đùa: “Nhớ là năm nào cũng phải chia hoa hồng cho tôi đấy.”
“Rồi.” Cận Ngôn Châu hừ một tiếng.
Một lúc sau, Cận Ngôn Châu cầm một bộ cần câu đi sang gian nhà chính.
Sơ Chí Dương đang ngồi uống trà cạnh bàn. Cận Ngôn Châu đi tới cạnh ông, hơi căng thẳng gọi: “Ông ngoại.”
Sơ Chí Dương cười tủm tỉm hỏi: “Dọn đồ xong rồi à?”
“Vâng.” Cận Ngôn Châu gật nhẹ đầu, sau đó đưa bộ cần câu cá anh cầm theo cho Sơ Chí Dương: “Đây là cần câu cá con mua tặng ông ạ.”
Sơ Chí Dương hơi ngạc nhiên, sau đó bật cười: “Có lòng quá, cảm ơn con.”
Cận Ngôn Châu nói tiếp: “Con còn mua thêm một ít đặc sản và trà nữa, đang để ở gian phòng phía tây ạ.”
“Được, được.” Sơ Chí Dương liên tục gật đầu.
Sơ Hạnh vừa đặt chân đến gian nhà chính đã thấy một màn như vậy, mặt mày rạng rỡ hơn hẳn.
Buổi tối trước khi về đây, lúc anh đang kiểm tra lại quà cáp mang về biếu tặng người thân của cô, Sơ Hạnh kinh ngạc khi thấy anh mua cả cần câu cá.
Lúc ấy cô vô cùng ngạc nhiên hỏi anh: “Anh mua cần câu cá à?”
Anh đáp: “Mua biếu ông ngoại, chắc là ông sẽ thích.”
“Không phải chắc là đâu, ông rất rất thích luôn đó!” Sơ Hạnh hào hứng nói xong, lại khó hiểu nói với anh: “Nhưng mà, sao anh lại biết ông ngoại thích câu cá?”
“Em quên rồi sao?” Cận Ngôn Châu trầm giọng, như đang không vui: “Là em nói đó.”
Cô càng khó hiểu hơn: “Em chưa nói mà, em đã nói với anh ông ngoại thích câu cá đâu?”
Tối đó khi chuẩn bị ngủ Sơ Hạnh mới chợt nhớ ra, một ngày nào đó trong dịp Quốc khánh, anh gọi điện cho cô nhưng không nói gì mà cúp điện thoại ngay, sau đó cô gọi lại cho anh, anh hỏi cô Kỷ An đang làm gì, lúc ấy cô đoán mấy giây rồi đáp có thể Kỷ An đang đi câu cá cùng ông ngoại.
Cô chỉ thuận miệng nói một câu, không ngờ anh vẫn nhớ kỹ.
Sơ Hạnh thoát khỏi dòng suy tư, cô đi đến cạnh Cận Ngôn Châu rồi nắm lấy tay anh, hỏi Sơ Chí Dương: “Ông ngoại, tập tranh con tặng ông ở đâu rồi ạ? Con muốn đưa Ngôn Ngôn xem thử.”
Sơ Chí Dương chỉ vào phòng mình: “Ở ngăn tủ trong phòng ấy, đi xem đi.”
Sơ Hạnh đáp lời kéo Cận Ngôn Châu đến phòng của ông ngoại. Trong phòng có một khung ảnh được giữ gìn cẩn thận, bên trong đặt giấy chứng nhận kết hôn. Sơ Hạnh kéo ngăn tủ ra, lấy tập tranh đặt vào tay Cận Ngôn Châu. Hai người họ đứng tại chỗ chậm rãi xem từng bức một.
Năm ấy sau khi cô mất đi bà ngoại thân yêu nhất, toàn bộ kỳ nghỉ hè đều dành cho tập tranh này, như một sự tưởng niệm với bà ngoại.
Trong tranh có cô, có người thân của cô, còn có mèo trắng đáng yêu và phong cảnh ở quê. Mãi đến khi anh nhìn thấy bức hình gia đình, Sơ Hạnh mới nói: “Về sau có thể vẽ thêm hai người nữa rồi.”
Cô chỉ vào chỗ trống bên cạnh: “Chỗ này vẽ anh.”
Rồi dời tay đến một góc khác: “Chỗ này của Thiển Thiển.”
Cận Ngôn Châu hỏi: “Sau này là khi nào?”
Sơ Hạnh mỉm cười nâng mắt nhìn anh, giọng điệu mềm dịu: “Khi em gả cho anh, Tiểu An cưới Thiển Thiển.”
Em gả cho anh.
Lồng ngực anh bỗng thắt chặt lại, ngay cả nhịp thở cũng rối loạn.
——————————
Chạng vạng hôm nay, bốn người họ theo Sơ Chí Dương ra bờ sông câu cá cùng ông. Tuy hoàng hôn đã buông xuống, nhưng mặt trời mùa hè vẫn sáng rực nóng bỏng như cũ.
Từng nhà đều đang dọn từng khóm thóc đã được phơi nắng vào bao, trong không khí ngập tràn hương thóc ươm mùi nắng.
Dụ Thiển thoa một lớp kem chống nắng dày rồi đội mũ lưỡi chai của Kỷ An, cùng cậu tay trong tay đi sát bên ông ngoại Sơ Chí Dương.
Sơ Hạnh ôm tập tranh mới trong ngực, Cận Ngôn Châu đi bên cạnh cầm dù giúp cô che nắng. Hai người họ chậm chạp thả bước đi phía sau.
Sơ Hạnh vừa bước từng bước về phía trước vừa khẽ ngân nga: “Còn nhớ, bạn từng nói nhà là tòa thành duy nhất. Dọc con sông, mang theo hương lúa thơm ngát chạy trốn…”(1)
Kỷ An đi phía trước nghe tiếng chị mình hát, bắt nhịp hát nối theo cô: “Đừng khóc, hãy để đom đóm đưa bạn trốn khỏi đây. Những bài ca dao đồng quê luôn là chỗ dựa vững chắc cho ta. Về nhà thôi! Về với những điều tốt đẹp thuở ban đầu…”(2)
(1) (2) Lời bài hát “Hương lúa” của Châu Kiệt Luân.
Sơ Hạnh cười ra tiếng, vui đến mức như sắp bay lên trời.
Đến bờ sông, Sơ Chí Dương cùng Kỷ An và Cận Ngôn Châu thả cần câu xuống sông bắt đầu câu cá. Dụ Thiển đi dạo quanh đó, thỉnh thoảng lại đưa điện thoại lên chụp vài bức hình phong cảnh. Sơ Hạnh ngồi dưới một tán cây trăm năm tuổi cách đó không xa, cong chân đặt tập tranh lên đùi, nghiêm túc chuyên tâm phác họa bóng hình của họ.
Thật lâu sau, hoàng hôn dần tắt, mặt trời như vương vấn nơi đường chân trời. Những tia nắng màu cam hồng vẫn chưa tắt hẳn, khung cảnh xung quanh thơ mộng như một bức tranh sơn dầu được phủ lên từng sắc màu dịu nhẹ.
Các bác nông dân xuống ruộng trồng trọt đang tấp nập về nhà, trên con đường bên cạnh, tiếng xe đạp, xe công nông và máy kéo như hòa quyện vào nhau, thỉnh thoảng lại vang vọng chợt xa chợt gần.
Mọi người cất giọng hào sảng chào hỏi nhau, dùng chất giọng địa phương đặc trưng trò chuyện liên hồi bên tai. Cận Ngôn Châu chưa từng cảm nhận được bầu không khí sôi nổi như vậy ở nông thôn, đương nhiên sẽ bị thu hút, anh xoay mặt lại quan sát. Sau đó lại quay đầu nhìn về phía Sơ Hạnh.
Cô ngồi vẽ tranh dưới tán cây không biết đã thiếp đi từ lúc nào. Sơ Hạnh tựa đầu vào thân cây, mắt khẽ nhắm lại, yên tĩnh ngủ say.
Gió chiều bỗng thổi tới khiến mái tóc cô gái khẽ lay động theo. Nước sông như đọng lại trong gió ùa vào chỗ họ.
Cận Ngôn Châu đặt cần câu xuống, bước tới chỗ Sơ Hạnh, vừa đi vừa cởi áo chống nắng của mình ra định đắp cho cô. Chỉ là khi đã ngồi xổm xuống bên cạnh Sơ Hạnh, chuẩn bị choàng áo qua vai cô, anh đột nhiên có chút xúc động muốn hôn cô. Nhưng mà con đường bên cạnh vẫn tấp nập người qua lại, anh không muốn người khác thấy hình ảnh thân mật của hai người họ.
Tầm mắt của Cận Ngôn Châu dừng trên chiếc dù che nắng đã được gấp gọn bên cạnh Sơ Hạnh. Anh bung dù chặn lại tầm nhìn của mọi người bên đường, sau đó quỳ một gối xuống kề sát Sơ Hạnh, nghiêng đầu khẽ hôn lên khóe môi cô.
Sơ Hạnh mơ màng mở mắt ra rồi nhắm lại. Cô còn chưa tỉnh táo hẳn nhưng đã hé miệng đáp lại khiến Cận Ngôn Châu không kìm được hôn sâu hơn.
Đúng lúc gió chiều thổi nhẹ, từng tán cây trên đỉnh đầu họ cọ vào nhau phát ra tiếng xào xạc, ve sầu nấp sau tán lá ríu rít liên tục như không biết mệt.
Trái tim Sơ Hạnh như bị treo lên mặc cho gió thổi lay động không ngừng, chẳng mấy chốc đã trôi đến chân trời.
Dụ Thiển đang chụp ảnh thấy một màn như vậy, nhanh tay dùng điện thoại chụp lại cảnh họ bung dù dưới tán cây hôn nhau. Sau khi chụp xong, Dụ Thiển cười gửi bức ảnh này cho Sơ Hạnh.
“Ngôn Ngôn.” Giọng Sơ Hạnh mang theo vài phần nũng nịu ngái ngủ, nghe càng thêm quyến rũ: “Em mơ thấy anh.”
“Mơ thấy anh gì cơ?” Anh duỗi tay giúp cô vuốt lại mấy sợi tóc bị gió thổi tán loạn, dịu dàng hỏi.
Cô cong khóe môi để lộ lúm đồng tiền bên má, khẽ nỉ non: “Mơ thấy anh đi cùng em về gặp bà ngoại.”
Anh thở dài đáp: “Không phải mơ đâu, là thật.”
HẾT CHƯƠNG 56.