Thất Tịch năm 2018 rơi vào thứ sáu.
Cận Ngôn Châu là sếp, vốn không cần đến công ty nên có thể cùng đón Thất tịch với Sơ Hạnh. Nhưng tháng trước Kỷ An đã đưa Dụ Thiển cùng về Hải Thành phát triển rồi, vài dự án hợp tác quan trọng trước đó cần Kỷ An đích thân tham gia cũng vì vậy mà rơi xuống vị trí chủ tịch của Cận Ngôn Châu.
Vừa lúc Thất Tịch hôm nay anh vẫn đang đi công tác ở nơi khác chưa về. Sơ Hạnh đành đón ngày lễ này một mình.
Hơn 9 giờ tối, Sơ Hạnh về nhà sau khi tự ăn bữa tối ở ngoài. Tắm xong, mặc váy ngủ vào, cô thoải mái mở máy chiếu ra, chọn một bộ phim để xem. Sơ Hạnh chọn bộ phim mà cô thích nhất, “Trời sinh một cặp”.
Nhưng mà, có lẽ do ban ngày đi dạo lâu quá nên thấm mệt, cô nằm nghiêng trên sô pha một lát đã ngủ mất.
Cận Ngôn Châu vừa về đến nhà đã thấy cô cuộn tròn trên ghế ngủ say sưa, máy chiếu vẫn đang chạy phim. Là bộ phim đầu tiên họ xem sau khi cùng tham gia câu lạc bộ hồi năm nhất đại học. Anh vẫn nhớ lúc ấy cô khóc rất lâu.
Cận Ngôn Châu rón rén đi tới ngồi xuống cạnh cô. Thân hình nhỏ xinh của cô gái lúc này chỉ mặc một chiếc váy ngủ hai dây màu hồng nhạt, một bên đã trượt khỏi bả vai, mái tóc dài mượt như thác nước xõa tung, sợi tóc đen nhánh khiến làn da trắng tuyết càng thêm gợi cảm. Cô còn theo thói quen ôm một chiếc gối trong ngực.
Cận Ngôn Châu đưa tay giúp cô gạt mấy sợi tóc lòa xòa trước mắt, sau đó cẩn thận rút cái gối cô đang ôm chặt trong ngực ra. Ngay lúc anh bế cô lên, Sơ Hạnh bị quấy nhiễu bỗng tỉnh lại. Cô mở mắt ra, sau khi thấy rõ anh, nét hoảng hốt trong mắt mới tan bớt.
“Ngôn Ngôn?” Sơ Hạnh rất ngạc nhiên, cô ngái ngủ vươn tay xoa nhẹ hai mắt, giọng nói mềm mại như bông hỏi: “Không phải mai anh mới về được sao?”
Giọng Cận Ngôn Châu trầm thấp, nghe có vẻ lạnh nhạt, đáp lời: “Lúc xong việc vừa lúc có chuyến bay nên về luôn.”
Sơ Hạnh vui mừng cong môi, đưa tay níu lấy cổ anh, vô cùng tự nhiên lẩm bẩm đầy nũng nịu: “Em còn tưởng đêm nay em phải ngủ một mình cơ.”
Nếu cô đã tỉnh rồi, anh không định ôm cô về phòng nữa. Cận Ngôn Châu ngồi xuống sô pha, để cô ngồi lên đùi mình. Anh vươn tay giúp cô chỉnh lại dây váy ngủ đã tụt xuống ngang bắp tay, sau đó nhẹ nhàng đẩy ít tóc rơi trước xương quai xanh ra sau vai cho cô. Như vậy có thể ngắm nhìn trọn vẹn cần cổ trắng nõn, bả vai quyến rũ và xương quai xanh mê người của cô.
Anh không hỏi hôm nay cô đã làm gì. Vì lúc cô ăn cơm, đi dạo, xem phim đều gửi hình cho anh. Cô làm gì anh cũng nắm rõ như trong lòng bàn tay cả rồi.
Cận Ngôn Châu ghé sát lại một bên cổ của Sơ Hạnh, ngửi mùi hoa anh đào thoang thoảng trên người cô, thấp giọng hỏi: “Mai em có muốn đi Happy Valley chơi không?”
Sơ Hạnh hơi tò mò hỏi lại: “Sao tự nhiên anh lại muốn đưa em đi Happy Valley?”
Anh hé miệng cắn nhẹ lên vành tai cô, như tỏ thái độ bất bình vì lần nào cũng bị tra hỏi cặn kẽ như vậy.
“Không muốn thì thôi.” Cận Ngôn Châu tung đòn sát thủ.
Sơ Hạnh đang nghiêng đầu né anh vội nói: “Đi chứ! Em chưa nói không muốn đi mà! Em muốn chơi Yarlung Tsangpo Grand Rafting(1) và The Journey of Odyssey(2).”
(1)Trò tàu lượn siêu tốc xuyên qua thác nước trong khu vui chơi Happy Valley, tựa tiếng Việt là “Cuộc thám hiểm thượng nguồn sông Yarlung Tsangpo”.
(2)Trò tàu lượn trượt xuống nước thuộc khu Aegean Harbour trong Happy Valley Bắc Kinh, tựa tiếng Việt là “Odyssey phiêu lưu ký”.
Cận Ngôn Châu tỏ ý chê bai: “Toàn là nước.”
Sơ Hạnh vui vẻ nói với anh: “Vui mà! ‘The Journey of Odyssey’ hình như trước khi tàu lượn trượt xuống còn phải leo lên cao nữa, thôi anh đừng đi, nhưng mà trò còn lại khá dễ chịu đấy.” Cô cười cong mắt, lắc cánh tay anh năn nỉ: “Lúc đó anh chơi với em nhé!”
Anh chỉ đành thỏa hiệp: “Trò khác thì em tự chơi.”
Sơ Hạnh nói: “Còn vòng xoay ngựa gỗ nữa, anh cũng có thể chơi cùng em. Cả mấy trò không leo lên cao, anh cũng đi chung với em được mà.”
Cận Ngôn Châu trầm giọng, không còn cách nào khác thở dài một hơi, xem như đã đồng ý.
“Vậy giờ em soạn đồ mai cần đem đi nhé!” Sơ Hạnh vừa dứt lời đã nhanh chóng thoát khỏi vòng tay anh, bắt đầu hớn hở chuẩn bị những món đồ cần thiết cho ngày mai. Nào là sạc dự phòng, gói giấy mini, kem chống nắng,… Tất cả đều được thảy vào túi.
Cận Ngôn Châu để cô soạn đồ thỏa thích. Anh vào phòng ngủ, đặt vật duy nhất cần mang theo cho ngày mai – ví tiền lên tủ đầu giường, cầm đồ ngủ đi tắm.
Cuối cùng chỉ thiếu mỗi thẻ căn cước của anh. Sơ Hạnh bước đến cạnh giường, mở ví tiền anh đang đặt trên tủ đầu giường ra. Cô chỉ định lấy thẻ căn cước của anh, không ngờ lại vô tình phát hiện một hóa đơn mua sắm được kẹp trong đó. Là hóa đơn anh mua chiếc nhẫn cô đang đeo trên tay, ngoài thời gian mua còn có giá tiền và các thông tin khác của nơi bán.
Cô nhớ lần trước đã hỏi anh mua nhẫn lúc nào, anh chỉ đáp “gần đây”.
Nhưng ngày mua hàng trên hóa đơn lại là 29 tháng 2 năm 2016.
Cho nên chiếc nhẫn trên tay cô đã được Cận Ngôn Châu mua vào sinh nhật năm 24 tuổi của anh.
Mà năm ấy sinh nhật cô vào ngày 4 tháng 3, sau sinh nhật chỉ vài ngày. Không lẽ… chiếc nhẫn này vốn dĩ là quà sinh nhật anh định tặng cô sao? Nhưng anh vẫn đợi đến tận mùa hè năm 2017, khi họ hoàn toàn trao mình cho đối phương mới lấy ra âm thầm đeo cho cô.
Sơ Hạnh không kìm được bật cười. Cô vờ như chưa thấy gì cả, cất hóa đơn về lại chỗ cũ, chỉ lấy thẻ căn cước của anh ra bỏ vào túi mình. Sau đó, Sơ Hạnh lấy chiếc hộp nhỏ nhắn từ túi xách hôm nay cô đem đi dạo phố ra.
Cô mở hộp, bên trong là một chiếc nhẫn kiểu nam. Tất cả đồ đã mua hôm nay cô đều chụp cho anh xem, chỉ trừ mỗi chiếc nhẫn này thôi.
Sơ Hạnh leo lên giường đắp chăn tươm tất, nắm chặt chiếc nhẫn trong lòng bàn tay, giả vờ đã ngủ say, định đợi anh chàng nào đó tắm xong đi ngủ rồi mới lén lút đeo lên tay anh.
Cận Ngôn Châu tắm rửa xong thì sấy khô tóc rồi mới mở cửa, vừa bước ra đã thấy Sơ Hạnh nhắm chặt hai mắt nằm trên giường, giống như đã ngủ say. Nhưng anh vừa liếc qua đã nhìn thấu lớp ngụy trang của cô rồi. Vì khi đã ngủ cô nào có đắp chăn tử tế được như vậy.
Cận Ngôn Châu khẽ nhướng mày, im lặng bước đến, leo lên giường. Sau đó duỗi tay kéo cô vào lòng rồi tắt đèn ngủ. Anh muốn xem thử cô nàng đang lén bày trò gì.
Giống như mọi ngày, Sơ Hạnh gối đầu lên cánh tay trái của anh, nghiêng người nằm đối diện trong lòng Cận Ngôn Châu.
Một lúc lâu sau, Sơ Hạnh cảm thấy nhịp thở của người trước mắt chậm dần rồi trở nên đều đều, cho rằng ai đó đã ngủ say nên mới dám khẽ khàng xoay người lại.
Tay trái của anh đang ở ngay trước mắt cô. Sơ Hạnh lần mò kéo nhẹ cánh tay anh, sờ từng ngón một. Đến khi tìm được ngón giữa, cô chậm rãi lồng chiếc nhẫn được mình nắm trong lòng bàn tay đến nóng lên vào ngón tay Cận Ngôn Châu. Sau đó cô níu lấy cả bàn tay đang cong nhẹ tự nhiên như đã ngủ say của anh, khẽ hôn lên ngón giữa đã có thêm chiếc nhẫn.
Giây tiếp theo, Sơ Hạnh đột nhiên bị người đằng sau ôm chặt lấy. Cận Ngôn Châu trầm giọng nói bên tai cô: “Em làm gì thế?”
Sơ Hạnh bị dọa giật nảy mình, cơ thể cứng đờ. Cô hoảng loạn hỏi anh: “Anh chưa ngủ à?”
Anh đáp: “Em không thành thật thế này, sao anh ngủ được đây?”
Sơ Hạnh bỗng có cảm giác bối rối như đang làm chuyện xấu mà bị phát hiện, mặt cũng dần dần nóng lên.
Nụ hôn của Cận Ngôn Châu tiến đến, hạ cánh chuẩn xác vào cổ Sơ Hạnh. Sơ Hạnh mẫn cảm co rúm lại, tay vô thức cuộn chặt, lại được anh tách ra nắm chặt trong lòng bàn tay. Trong phòng tối đen như mực, mọi giác quan đều được phóng đại lên rất nhiều lần.
Sơ Hạnh trong cơn mê loạn chỉ cảm nhận được sự tê dại từ bốn phương tám hướng đổ dồn về thân thể mình. Ngay cả trái tim cũng ngứa như bị lông chim cọ nhẹ vào.
Cô cất giọng nghẹn ngào như sắp khóc gọi tên anh: “Ngôn Ngôn…”
Cận Ngôn Châu đáp khẽ: “Ừm.”
Cô chôn mặt vào hõm vai anh, thở dồn dập.
Rất lâu rất lâu sau, cuối cùng cũng kết thúc.
Cận Ngôn Châu ôm Sơ Hạnh đi tắm. Lần nữa về lại giường, cô đặt tay trái của mình lên tay trái của anh, lòng bàn tay dán lên mu bàn tay, vừa vặn khoe ra hai chiếc nhẫn nằm cạnh nhau.
Sơ Hạnh ngước đôi mắt ướt sũng lên hỏi anh: “Ngôn Ngôn, mai anh đưa em đến Happy Valley chơi là muốn bù đắp lễ Thất tịch cho em à?”
Trong giọng cô vẫn sót lại chút yêu kiều chưa tan hết, nghe quyến rũ lạ thường. Cận Ngôn Châu rũ mắt, lại cứng miệng chết cũng không chịu thừa nhận: ‘Em nghĩ nhiều rồi.”
Sau đó lại bổ sung thêm: “Nhưng nếu em cứ cố chấp nghĩ như vậy, anh cũng không còn cách nào khác.”
Sơ Hạnh đã quá hiểu tính tình vịt chết còn cứng miệng này của anh. Cô mỉm cười, vui vẻ nói: “Vậy em cứ nghĩ thế đấy!”
Một lát sau, Sơ Hạnh nhắm hai mắt, lẩm bẩm trong ngực anh: “Buồn ngủ quá đi mất. Em ngủ đây Ngôn Ngôn.”
“Ừm.” Anh đáp lời, giây tiếp theo lại không kìm được hỏi thêm: “Nhẫn, em mua lúc nào?”
Sơ Hạnh nói thật cho anh nghe: “Hôm nay luôn nè, hóa đơn vẫn còn nằm trong túi kìa.”
Cô nói xong lại cười ra tiếng, duỗi tay ôm lấy eo anh, nhắm mắt lại nỉ non: “Anh nghĩ ai cũng giống anh hả, ngay cả lúc nào mua cũng phải dối lòng.”
Cả người Cận Ngôn Châu bỗng cứng lại, hai tai vô thức nóng lên. Anh bị phát hiện nên có chút tức muốn hộc máu, cúi đầu cắn lên khóe môi cô, khiến cô đau đến mức nhíu mày lại.
Giọng Cận Ngôn Châu mang ý cảnh cáo: “Mau ngủ đi.”
Sơ Hạnh lại cười, nhưng cũng không trêu anh thêm nữa. Cô mệt quá rồi, chẳng mấy chốc đã ngủ say. Cận Ngôn Châu lại chẳng buồn ngủ xíu nào.
Chờ sau khi cô ngủ, anh lại đặt tay trái của họ sát lại gần nhau, vẫn là kiểu lòng bàn tay dán mu bàn tay. Cận Ngôn Châu cố tình căn góc để hai chiếc nhẫn cùng được lộ ra, sau đó chụp một tấm ảnh. Vì không muốn để người khác nhìn thấy bức hình này, Cận Ngôn Châu bỏ qua chuyện đặt nó làm hình nền điện thoại. Anh chỉ cài đặt làm hình nền cuộc trò chuyện giữa hai người trên Wechat, như vậy thì chỉ mình anh mới nhìn thấy được thôi.
——————————————
Mùa hè năm 2019, sau khi cùng về ăn giỗ bà ngoại xong quay về Thẩm Thành, Sơ Hạnh và Cận Ngôn Châu dọn vào nhà mới.
Dẫu sao dọn vào nhà mới cũng là chuyện vui, Cận Ngôn Châu muốn mời mấy người bạn thân tới nhà tụ tập ăn bữa cơm. Quan trọng hơn nữa, anh muốn nhân dịp này cho Sơ Hạnh làm quen với những người bạn mình đã thân thiết trước khi vào đại học.
Sau khi anh nói ra ý tưởng của mình, Sơ Hạnh vui vẻ đồng ý. Vốn Sơ Hạnh và Cận Ngôn Châu cũng muốn mời Ninh Đồng Đồng tới, nhưng đúng lúc Ninh Đồng Đồng vừa đi công tác ở nơi khác, thời gian này cô ấy không ở Thẩm Thành. Kỷ An và Dụ Thiển đã về Hải Thành định cư, không thể ngồi máy bay chỉ để cùng ăn bữa cơm mừng tân gia với họ được.
Cho nên lần này gần giống như buổi ra mắt bạn bè cấp 3 của Cận Ngôn Châu vậy. Nhưng có hai người Sơ Hạnh đã quen từ trước, cũng coi như là bạn tốt của cô khi học đại học – Khâu Chanh và Thu Trình.
Họ chốt thời gian tổ chức bữa tiệc vào thứ bảy cuối cùng của tháng 7.
Trước ngày liên hoan, Cận Ngôn Châu vẫn đến công ty làm việc như bình thường, Sơ Hạnh ở nhà vẽ tranh xong thì không ngồi yên một chỗ được nữa, cứ tới lui dọn dẹp lại mọi thứ.
Trong phòng sách có tủ kính trưng bày đủ loại từ đồ handmade, cúp đến giấy chứng nhận. Sơ Hạnh bỏ cuốn truyện tranh cô tự vẽ vào trong, tiếp đó là tập tranh đã xuất bản và vài quyển truyện tranh độc đáo khác.
Rồi cô sực nhớ ra năm ấy giấy chứng nhận và cúp Cận Ngôn Châu nhận được từ chung kết thi ACM vẫn đang ở chỗ mình, Sơ Hạnh lập tức chạy về phòng lục lọi xấp giấy chứng nhận đã được cô xếp lại cẩn thận, cũng bày vào tủ kính.
Làm xong tất cả, Sơ Hạnh đứng trước tủ trưng bày ngắm nhìn thành quả nãy giờ của mình, nở nụ cười đầy thỏa mãn. Sau đó cô xoay người định giúp anh dọn dẹp ít giấy tờ đang vương vãi trên bàn làm việc.
Không ngờ lại vô tình phát hiện một chiếc hộp đen trong ngăn tủ dưới bàn làm việc của anh. Sơ Hạnh chưa từng thấy hộp này. Cô tò mò lấy hộp ra đặt lên mặt bàn, mở nắp. Những món đồ lớn nhỏ chồng chất trong hộp nhanh chóng đập vào mắt cô.
Thứ đầu tiên thu hút ánh nhìn là một tấm thiệp mà cô đã từng thấy. Năm 2011, Cận Ngôn Châu tặng Sơ Hạnh một chiếc túi hình mèo con dễ thương làm quà sinh nhật. Lúc ấy trong hộp quà còn có một tấm thiệp in logo nhãn hiệu. Cô vẫn nhớ cô vừa cầm tấm thiệp ấy lên Cận Ngôn Châu đã nhanh tay giật lại, còn nói với cô: “Giới thiệu nhãn hàng thôi, đừng để ý.”
Sơ Hạnh ngây ngốc khó hiểu, sao anh còn giữ lại tấm thiệp giới thiệu nhãn hàng không có công dụng gì vậy nhỉ? Cô cầm tấm thiệp lên, mở ra.
Giây tiếp theo, Sơ Hạnh sững người.
Bên trong tấm thiệp không phải lời giới thiệu nhãn hàng, mà là vài dòng chữ viết tay của anh.
“Gửi Sơ Hạnh:
Chúc cậu sinh nhật 18 tuổi vui vẻ.
Mong cậu sẽ mãi mãi ngây thơ vô lo, thẳng thắn trong sáng.
Cũng chân thành hy vọng, tất cả những điều cậu đang mong mỏi đều sẽ trở thành hiện thực.
Còn nữa, thật ra mình rất thích cậu, vô cùng thích.
– Cận Ngôn Châu –”
Thì ra ngay từ rất lâu trước đó, anh đã từng thẳng thắn bày tỏ tình cảm của mình dành cho cô. Chỉ là cô không biết.
———————————-
Tác giả có lời muốn nói:
Tình tiết của chương sau sẽ hơi khác khung thời gian so với trong ngoại truyện của “Tàng Hạ”, mong độc giả đừng chú trọng quá nha.
HẾT CHƯƠNG 60.