Cận Ngôn Châu ngồi xuống ghế sofa, sau khi lấy ra cuốn sổ tay, anh đặt hộp giấy máy bay sang một bên.
Sơ Hạnh cắt một miếng bánh kem rồi bưng tới ngồi xuống bên cạnh anh.
Như đã quá quen, cô cởi dép ra, đạp chân lên một góc sô pha.
Bìa cuốn sổ này được dùng từ một trong những bức tranh trong bộ sưu tập tranh của Sơ Hạnh, cô vẽ lại khung cảnh khi tỏ tình với anh. Hai người đứng dưới cây ngô đồng, vài tia nắng len lỏi qua tán lá phủ lên người họ, chàng trai cúi thấp đầu còn cô gái khẽ ngẩng mặt lên. Khung cảnh sáng ngời vừa xanh biếc vừa tươi mát, toát lên hơi thở thanh xuân.
Bên dưới bìa sách còn có một hàng chữ: “Bộ sưu tập tranh đầu tiên của tác giả nổi tiếng Ngôn Sơ.”
Cận Ngôn Châu lật trang bìa ra, trên bìa lót có lời chúc cô viết tặng anh:
‘To: Ngôn Ngôn,
Em hy vọng mỗi kỳ vọng và mong muốn của anh đều được như ý nguyện.
– Sơ Sơ của anh -’
Anh cúi xuống nhìn những dòng chữ xinh đẹp và gọn gàng mà cô viết, khóe môi bất giác khẽ nhếch lên. Ngay sau đó, tầm mắt của Cận Ngôn Châu rơi xuống phía bên trái, nơi có một đoạn giới thiệu ngắn về tác giả.
“Ngôn Sơ: Họa sĩ toàn thời gian, phong cách tươi mới, bút pháp dịu dàng, hầu hết các tác phẩm đều tràn ngập hơi thở thanh xuân, tất nhiên không thể thiếu yếu tố lãng mạn mang hơi hướng chữa lành. Thích nhất loài mèo kiêu ngạo, vẽ tranh và tuyết. Điều ước mong mỏi nhất từ khi sinh ra đến giờ là được sống ở một thành phố có tuyết rơi ngập tràn vào mùa đông, vẽ nên phong cảnh mà bản thân tâm đắc nhất.”
Sơ Hạnh xắt một miếng bánh kem nhỏ đưa tới khóe miệng anh. Cận Ngôn Châu hé miệng ngậm lấy, vị ngọt thơm của kem bơ lập tức tràn ngập trong miệng. Sơ Hạnh cũng ăn một miếng giống anh, im lặng cùng anh xem cuốn sách tranh cô tặng.
Bức đầu tiên là khi anh thi thể dục, chạy bộ, nhảy xa, hít xà đơn. Bầu trời trong xanh, mây trắng trải dài, ánh nắng rực rỡ chiếu xuống, ường chạy với mùi nhựa đặc trưng, hố cát ở phía xa xa, còn có thanh xà đơn được sơn màu xanh lam.
Ba khu vực đặt trong cùng một bức vẽ, thân hình đang chạy như bay là anh, dáng người lùi lại lấy đà rồi bật lên giữa không trung là anh, chàng trai với hai cánh tay nổi gân xanh đang nắm chặt xà đơn màu xanh lam cũng là anh.
Sơ Hạnh vừa ăn bánh vừa giải thích: “Đây là lần đầu tiên em vẽ anh.”
Cận Ngôn Châu nghiêng đầu nhìn cô, Sơ Hạnh chợt cảm thấy lời mình nói chưa rõ nghĩa nên bổ sung thêm: “Ý em là, hôm thi thể dục đó là lần đầu tiên em vẽ anh, không phải vì cuốn sách tranh này nên mới vẽ anh, mà là nhờ anh nên mới có sự xuất hiện của nó.”
“Chính vì anh, mới có cuốn sổ tay này.”
Cô chỉ vào góc dưới bên phải, nơi có ghi ngày tháng: 2010.10.16.
Đó là ngày kiểm tra thể chất trong học kỳ đầu năm nhất của họ.
Cận Ngôn Châu vui vẻ trong lòng, anh chàng sung sướng nhếch khóe môi lật sang trang tiếp theo.
Bức thứ hai vẽ cảnh một tay của anh đang cầm chú thỏ bông, chàng trai dưới nét vẽ mang biểu cảm lạnh lùng, thậm chí còn có chút ghét bỏ, cả mặt toát lên vẻ không tình nguyện giống như bị ép, đến mức phải bất đắc dĩ lắm chịu cầm thỏ bông.
Ngày tháng trên bức tranh ghi là 2010.10.28.
Đó là ngày hai người cùng nhau đi xem bộ phim [Kẻ đánh cắp giấc mơ], cũng là lần đầu tiên anh và cô đi xem phim cùng nhau.
Anh vẫn còn nhớ rất rõ, điều khiến anh hào hứng nhất là hai chỗ ngồi của họ cạnh nhau, ghế số ba và số bốn ở hàng thứ sáu.
Anh giở sang trang mới, bức này vẽ anh trên sân bóng rổ.
Khoảnh khắc được ghi lại là khi anh nhảy lên không trung để chạm vào quả bóng trong giây phút cuối cùng của trận đấu.
Chàng trai mặc áo số 5 nền trắng chữ đen, cơ thể với đường nét sắc sảo, khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén và tràn đầy quyết tâm.
Ngày tháng ghi dưới bức tranh là 2010.11.21.
Ngày đó anh dẫn đầu đội bóng rổ đại học Thẩm Thành tranh giải quán quân với đại học Ngoại ngữ Thẩm Thành có Dương Thích làm đội trưởng.
Đó cũng là trận đấu mà anh nhất định phải thắng.
Bởi vì anh muốn khiến Dương Thích biến mất mãi mãi khỏi cuộc sống của Sơ Hạnh, không bao giờ cho phép tên cặn bã đó quấy rầy cô thêm nữa.
Tiếp sau đó.
Có đêm giáng sinh anh ngồi trong tiệm trà sữa cúi đầu sửa đồng hồ cho cô.
Có dáng vẻ thuần thục khui chai rượu đầy đẹp trai của anh khi hai phòng ký túc xá cùng liên hoan vào lễ giáng sinh.
Cận Ngôn Châu hoàn toàn chìm đắm trong những bức vẽ của cô, như được cùng cô trải nghiệm từng cái một.
Ký ức có liên quan đến cô vừa tốt đẹp vừa rõ ràng như vậy, cứ như mỗi một khoảnh khắc đã qua kia đều tồn đọng trong tâm trí, cũng để lại những dấu ấn đậm nét nơi đáy lòng anh.
Cận Ngôn Châu tiếp tục lật qua từng trang.
Ngay sau đó, anh sửng sốt nhìn khung cảnh trên trang giấy rất lâu. Bức tranh khắc họa cảnh anh dùng phấn lơ cọ vào đầu gậy bida. Từ động tác đến thần thái đều giống y hệt như bức hình cô chụp Kỷ An rồi vô tình lọt cả anh trong đó. Anh theo bản năng đưa mắt nhìn ngày tháng vẽ, 02.10.2014.
Buổi tối ngày 2 tháng 10 năm 2014, một đoạn thời gian dài sau chuyện cô nhặt được USB của anh.
Sơ Hạnh lại duỗi tay đút cho anh một miếng bánh kem.
Cô chú ý thấy anh đang ngẩn người nhìn bức ảnh, bèn nhẹ nhàng giải thích bằng giọng điệu dịu dàng: “: “Em biết, lần đó em không chụp anh nên đã khiến anh thất vọng.”
“Dù rằng vào năm 2014 em đã giúp anh bù đắp sự tiếc nuối này, nhưng bức ảnh cuối cùng vẫn không phải là anh lúc 18 tuổi.”
“Nhưng mà,” cô mỉm cười nhẹ nhàng nói tiếp, “Ảnh không thể khiến anh trở lại tuổi 18, nhưng tranh thì có thể.”
“Ngôn Ngôn.” Sơ Hạnh ngồi thẳng lên, nghiêng người đối mặt với anh, nghiêm túc nói từng chữ: “Đây là bất ngờ em quyết tâm phải tặng anh.”
Em giấu bất ngờ ở trong sách, chờ ngày anh tự phát hiện ra.
“Anh có thích không?” Cô khẽ khàng hỏi.
Ngón tay đang giữ trang sách của Cận Ngôn Chân lặng lẽ co lại chút ít. Anh dằn lại sự kích động đang cuộn lên, thấp giọng dịu dàng đáp: “Thích”.
Anh rất ít khi thẳng thắn và chân thành thừa nhận như vậy.
Sơ Hạnh chớp mắt, đôi mắt cong lên vì vui vẻ nói với anh: “Trang sau vẫn còn nữa.”
Cận Ngôn Châu cố bình tĩnh lại để tiếp tục giở từng trang sách phía sau.
Bức tranh thứ hai khiến anh không khỏi ngỡ ngàng, anh là hình ảnh anh và cô đang mặt đối mặt, ghé đầu nằm trên bàn ở thư viện.
Cọ vẽ điểm tô bóng hình cô ngập tràn trong mắt anh, còn cô đang nhắm chặt hai mặt ngủ gà ngủ gật.
Cảnh tượng ấy xảy ra vào tháng Năm, giữa học kỳ hai năm nhất. Sau khi kết thúc cuộc thi, anh trở lại trường rồi lập tức đến thư viện tìm cô. Khi anh bước vào, cô đang say sưa ngủ, mặt vùi vào mặt bàn.
Anh không hề gây ra tiếng động, lặng lẽ ngồi xuống đối diện cô, nhẹ nhàng bắt chước tư thế của cô, nghiêng đầu xuống bàn, để ánh mắt mình dõi theo cô một cách say đắm, không rời.
Cận Ngôn Châu không ngờ Sơ Hạnh sẽ vẽ lại cảnh này, hơn nữa thời gian hoàn thành bức tranh là 05.09.2021.
Ngày hai người ở bên nhau.
Sơ Hạnh đang ăn bánh bên cạnh giải thích: “Vốn dĩ em không biết lúc ấy anh thật sự nằm xuống bàn nhìn em ngủ, em cứ đinh ninh chỉ là em đang mơ thôi. Mãi đến đêm chúng ta ở bên nhau, Thiển Thiển gửi ảnh cho em thì em mới biết ngày đó không phải giấc mơ. Bản vẽ này là nhờ bức ảnh đấy.”
Thì ra là vậy.
Những bản vẽ sau đều xuất hiện đúng theo tuyến thời gian.
Cảnh tỏ tình, cô thẳng thắn nói thích anh, anh đáp “Ai muốn ôm em chứ” nhưng lại trực tiếp đi thẳng đến trước mặt cô, cúi đầu níu lấy đôi môi cô, đó là nụ hôn đầu tiên của hai người. Sau đó anh ôm chặt lấy cô, cũng là cái ôm đầu tiên họ trao nhau.
Tối đó khi ăn cơm xong, trên đường anh đưa cô về ký túc xá, họ lần đầu nắm tay.
Cuộc hẹn ăn bữa sáng đầu tiên sau khi họ ở bên nhau, anh ôm cô để cô yên tâm chìm vào giấc ngủ, còn tinh tế che tai cô lại.
Lần đầu tiên hai người hẹn hò ở công viên giải trí, trên vai anh là balo tai thỏ, gương mặt đầy bất lực giơ điện thoại lên chụp ảnh cho cô, cô gái trong ảnh mặc chiếc áo khoác màu trắng to rộng dài gần đến đầu gối, đúng là áo chống nắng ngày đó anh cho cô mượn.
Anh đạp xe chở cô đi trong trường.
Lần thứ hai họ tới rừng phong chụp ảnh, anh đè cô lên thân cây hôn mãnh liệt.
Họ cùng làm người tuyết, thả đèn Khổng Minh.
Anh về lại trường sau khi tham dự cuộc thi ACM ở nước ngoài, cô vội vàng chạy đi tìm rồi ôm chầm lấy anh.
Ngày giông bão, bên kệ sách trong thư viện, anh che kín lỗ tai giúp cô bớt sợ hãi.
. . .
Tất cả những chi tiết nhỏ khiến anh rung động, cô đã vẽ ra hết.
Mãi tới khi anh nhận được bất ngờ thứ hai, Cận Ngôn Châu nhìn cảnh họ đang ngồi trên xe buýt, mỗi người đeo một bên tai nghe. Anh chợt hiểu vì sao lần đó cô nhất quyết muốn lấy tấm hình anh đã chụp lén. Tranh này cũng vẽ ngày 02.10.2014, khi cô phát hiện ra sự tồn tại của bức ảnh đó.
Cuốn sách tranh này khắc họa lại tất cả kỷ niệm của bọn họ thời đại học. Từng chi tiết dù là nhỏ nhất họ đã cùng nhau trải qua, mỗi bức vẽ là một cảnh tượng, đều được cô thể hiện dưới cọ vẽ.
Vài tờ cuối cùng, mỗi trang đều là hai bức vẽ cạnh nhau, đối xứng trái phải, giống như đôi bên đều đáp lại.
Tờ đầu tiên, cô ở bên trái dùng lá phong che hờ mắt phải, thời gian là 31.10.2010. Bên phải, ngày 29.10.2011, anh đang che mắt trái bằng lá phong.
Trang thứ hai, bên trái là người tuyết đeo găng tay màu đen, ngón tay tạo chữ “C” ngày 31.12.2011, bên phải là người tuyết trắng tinh đội mũ và đeo găng tay đang kéo tay một cô gái, thời gian là 31.12.2014.
Bức thứ ba, bên trái là khung cảnh buổi liên hoan sau đêm khai giảng, anh bung ô đưa cô về ký túc xá dưới cơn mưa xối xả, ngày vẽ là 21.05.2015. Bên phải là lần họ sóng vai đi cạnh nhau sau khi ôn bài ở thư viện về, dưới tán ô trong làn mưa lúc chạng vạng ngày 01.07.2012.
Đến đây, anh đã xem hết cuốn sách tranh.
Ở cuối còn có một trang lời kết của tác giả, là lời giải thích của Sơ Hạnh về từng mốc thời gian, cô không đề cập tới những chuyện như tại sao lại lấy tên “Em hy vọng trăm năm hòa hợp cùng anh ”cho cuốn sách, bút danh vì điều gì lại là “Ngôn Sơ”.
Bởi vì Sơ Hạnh biết anh chắc chắn sẽ hiểu, cho nên cô không cần giải thích thêm.
Ăn bánh kem xong, Sơ Hạnh tiện tay đặt đĩa giấy và nĩa lên bàn trà, cúi người với lấy hộp đựng máy bay anh để bên cạnh rồi kéo chiếc vòng tay màu đỏ ra.
Sơ Hạnh nâng tay phải của anh lên, vừa đeo vòng tay cho anh vừa nói: “Cuốn sách này vẫn chưa được xuất bản, em đã nhờ bên biên tập vắt hết sức lực in ấn đóng sách nên mới kịp thành hình nguyên vẹn trước sinh nhật anh, coi như một món quà tặng anh.”
“Ngôn Ngôn”, Cô sửa lại độ rộng cho vừa với tay anh rồi nhéo nhéo tay anh, khẽ cười: “Anh chính là người đầu tiên sở hữu cuốn sách tranh này.”
Nói xong cô lấy một chiếc vòng tay màu đỏ khác ra nhét vào tay anh, sau đó tự nâng cổ tay phải của mình lên: “Đeo giúp em đi.”
Cận Ngôn Châu không nói gì, chỉ im lặng buông tập sách trên tay xuống rồi dịu dàng đeo vòng giúp cô.
Sơ Hạnh nắm lấy ngón tay anh, mặt mày rạng rỡ cười nói: “Anh xem này.”
Trên cổ tay trái của họ là đồng hồ đôi, cổ tay phải là vòng đôi màu đỏ.
Cận Ngôn Châu nâng mắt, nghiêng đầu nhìn về phía cô. Trên khóe miệng vẫn dính ít kem mà cô nàng lại chẳng hề nhận ra. Anh nhìn chằm chằm đôi môi đỏ tươi đang mỉm cười của Sơ Hạnh, ánh mắt dần tối đi.
Sau đó, Cận Ngôn Châu đưa tay nâng mặt cô lên. Sơ Hạnh đang ríu rít đột nhiên im bặt, chớp chớp mắt nhìn anh. Đôi mắt nai của cô gái sáng ngời trong suốt, long lanh ánh nước, đẹp đẽ thuần túy chẳng khác nào pha lê quý báu.
Cận Ngôn Châu dời mắt, cúi đầu hôn lên khóe miệng cô. Anh cuốn lấy kem bơ sót lại ở đó đưa vào miệng, sự ướt át mềm mại bên môi khiến bờ mi cô run nhè nhẹ. Anh ôm cô vào ngực mình, Sơ Hạnh cũng đưa tay lên bắt lấy cổ anh, ngẩng đầu đón nhận nụ hôn ấy. Sự đáp lại của cô khiến Cận Ngôn Châu càng thêm mất khống chế, nụ hôn cũng theo đó mãnh liệt hơn từng chút một.
Sơ Hạnh dần cảm thấy mình sắp chết chìm trong nụ hôn của anh, ngay cả hít thở thôi cũng khó khăn. Nhưng mãi lâu sau, anh cũng chỉ hôn cô chứ không làm gì thêm. Sơ Hạnh cũng không nghĩ anh sẽ tiến thêm bước nữa. Trên phương diện này, hai người họ giống như có sự ăn ý vô hình, không ai đề cập tới, cũng không ai nóng vội, luôn chậm chạp và từ tốn như vậy.
Giờ đã qua nửa đêm rồi. Sơ Hạnh núp trong ngực anh nỉ non: “Ngôn Ngôn, em buồn ngủ quá.”
Cận Ngôn Châu lập tức bế cô về phòng ngủ.
Ngay từ lần đầu tiên cô ngủ lại đây, anh đã chuẩn bị thêm một chiếc gối nữa trên giường, nhưng Sơ Hạnh thích được anh ôm trong vòng tay khi ngủ nên cuối cùng vẫn không dùng tới.
—————————
Mùa thu năm nay, Sơ Hạnh và Ninh Đồng Đồng hẹn Dụ Thiển cùng ra ngoài ăn cơm dạo phố sau khi khai giảng xong.
Ninh Đồng Đồng tốt nghiệp xong, năm đầu đã nhanh chóng tìm được công việc ổn định, Dụ Thiển đang là nghiên cứu sinh năm 3, rục rịch chuẩn bị tốt nghiệp thạc sĩ.
Sơ Hạnh sau mấy năm tốt nghiệp đại học, thời gian làm việc đều xoay quanh chỉnh sửa bản thảo, xuất bản, nhận bản thảo kiếm tiền. Nhưng mà phần lớn bản thảo cô nhận làm hiện tại đều là sách báo tạp chí hoặc là poster trò chơi.
Vì mấy năm nay cuốn sách tranh đầu tiên của cô đã được xuất bản ra thị trường, nhận được khá nhiều sự ủng hộ, cũng xem như hơi hơi dậy sóng nên danh tiếng cũng theo đó mà vang xa. Fan trên Weibo trước đó vẫn tăng đều đều cũng nhờ doanh thu của cuốn sách tranh mà càng tăng dữ dội hơn, giờ đã sắp vượt mức 100 triệu.
Ba người họ cùng tụ tập đến chạng vạng, Ninh Đồng Đồng vì còn một buổi hẹn xã giao nên rời đi trước.
Sau khi Sơ Hạnh và Dụ Thiển bàn bạc xong thì quyết định đến công ty tìm Cận Ngôn Châu và Kỷ An cùng ăn cơm. Nhưng khi họ đến công ty lại phát hiện ra chuyến này vô ích.
Gần tới giờ tan làm rồi mà Kỷ An và Cận Ngôn Châu đều không có ở đó. Ngay cả trợ lý của Cận Ngôn Châu cũng không thấy tăm hơi.
Sơ Hạnh thấy chỗ thư kí đang có người nên đi lại đó, lễ phép hỏi đối phương: “Xin chào, không biết giám đốc Cận đi đâu rồi ạ?”
Cậu thư ký làm việc cho Cận Ngôn Châu nhận ra Sơ Hạnh, biết cô là bạn gái của anh.
Cậu nhớ vừa nãy trợ lý của giám đốc Cận bị giám đốc Kỷ gọi đi, hai người vội vàng đi vào thang máy, giám đốc Kỷ mặt mày nghiêm trọng nói nhanh: “Lát nữa tới đó cậu đưa anh Châu đi bệnh viện kiểm tra trước, tôi ở lại xử lý chuyện tiếp theo.”
Thư ký nói đúng sự thật: “Hình như giám đốc Cận… bị tai nạn giao thông, giám đốc Kỷ đã đưa theo trợ lý Chu tới đó rồi ạ.”
Tai nạn giao thông.
Cậu nhớ vừa nãy trợ lý của giám đốc Cận bị giám đốc Kỷ gọi đi, hai người vội vàng đi vào thang máy, giám đốc Kỷ mặt mày nghiêm trọng nói nhanh: “Lát nữa tới đó cậu đưa anh Châu đi bệnh viện kiểm tra trước, tôi ở lại xử lý chuyện tiếp theo.”
Thư ký nói đúng sự thật: “Hình như giám đốc Cận… bị tai nạn giao thông, giám đốc Kỷ đã đưa theo trợ lý Chu tới đó rồi ạ.”
Tai nạn giao thông.
Sơ Hạnh đang mặc váy trắng liền thân, trên chân là đôi giày cao gót, cứ như vậy không màng tất cả cắm đầu chạy về phía trước.
Ra khỏi công ty, Sơ Hạnh vừa đứng ven đường đưa tay ra bắt xe vừa gọi điện thoại cho Cận Ngôn Châu, nhưng gọi mãi cũng không ai bắt máy.
Dụ Thiển đuổi tới nơi, đưa tay kéo Sơ Hạnh vào trong để cô tập trung gọi điện còn cô ấy bắt xe.
Mấy phút sau hai người họ lên xe, Sơ Hạnh gọi được cho Kỷ An. Kỷ An còn chưa kịp nói gì Sơ Hạnh đã hỏi ngay: “Anh ấy đâu?”
Kỷ An vừa nghe giọng Sơ Hạnh đã hiểu cô biết chuyện Cận Ngôn Câu gặp tai nạn giao thông rồi.
“Đang chụp CT não.” Anh an ủi Sơ Hạnh: “Chị đừng lo lắng quá, mọi thứ vẫn ổn, chỉ có tay bị thương…”
Sơ Hạnh lại hỏi tiếp, giọng điệu vô cùng bình tĩnh: “Hai người đang ở bệnh viện nào?”
“Bệnh viện Thẩm Thành.” Kỷ An báo cáo đúng sự thật.
Cúp máy xong, Sơ Hạnh nhờ tài xế lái đến bệnh viện Thẩm Thành rồi ngồi đơ ra ở đó. Ánh mắt cô mờ mịt nhìn đăm đăm bên ngoài cửa sổ xe, cảnh vật nhanh chóng lùi lại, ảo ảnh liên tục xẹt qua đáy mắt cô.
Dụ Thiển cảm nhận được sự bất an của cô nên an ủi: “Hạnh Hạnh, không sao đâu, Kỷ An đã nói rồi mà, Cận Ngôn Châu vẫn ổn.”
Sơ Hạnh cuộn chặt hai tay đặt trên đùi, yên lặng gật đầu, cuối cùng chỉ phát ra một tiếng ừ nhỏ từ cổ họng.
———————
Sau khi Cận Ngôn Châu ra ngoài, Kỷ An lập tức nói với anh: “Sơ Hạnh biết rồi.”
Anh nhíu mày, đang định lên tiếng thì Kỷ An nói thêm: “Không liên quan đến tôi, tôi không nói. Tôi cũng không biết chị ấy nghe từ ai.”
Cận Ngôn Châu muốn chủ động liên lạc với Sơ Hạnh, nhưng sờ tới sờ lui cũng không thấy điện thoại đâu. Lúc này anh mới nhớ ra lúc bị tai nạn, sau khi gọi Kỷ An và báo cảnh sát, điện thoại đã ném vào hộc đựng đồ rồi.
Chắc chắn Sơ Hạnh đã gọi điện cho anh. Lẽ nào là trợ lý Chu nói với cô sao?
Anh mượn điện thoại Kỷ An gọi tới số của Sơ Hạnh.
Sơ Hạnh bắt máy rất nhanh, giọng điệu thấp thỏm: “Kỷ An…”
Cô chưa nói tròn chữ, Cận Ngôn Châu đã lên tiếng: “Anh đây.”
Cổ họng Sơ Hạnh như bị bít lại, không nói nên lời. Cô vội vã chớp mắt để chặn lại dòng nước đang dâng lên ầng ậng.
Cận Ngôn Châu thấp giọng dịu dàng nói: “Em đừng lo lắng, anh không bị sao cả.”
Anh ngừng một chút rồi giải thích: “Điện thoại vẫn để trên xe, không mang theo bên người nên đã bỏ lỡ cuộc gọi của em…”
Sơ Hạnh ổn định cảm xúc, bình tĩnh nói nhỏ: “Em đang trên đường tới đó, anh chờ em.”
Cận Ngôn Châu khẽ thở dài, đồng ý với cô: “Được.”
Lúc đang đợi kết quả kiểm tra, Kỷ An hỏi anh: “Cậu lái xe rất ổn mà, sao lại đâm vào cột đèn đường ở ngã tư được? Con đường đó không đông đúc, bình thường ít xe chạy qua, cũng không phải đoạn đường dễ xảy ra tai nạn.”
Hơi thở của Cận Ngôn Châu trầm thấp, lạnh nhạt đáp: “Ngay lúc đèn xanh chuẩn bị đi thì có đứa bé đột nhiên chạy ra, tôi tránh đi. May mà lúc đấy đối diện không có chiếc xe nào khác.”
Kỷ An không nhịn được cảm thán: “Đứa bé gan thật đấy! Cũng may cậu không bị thương nặng.”
Không lâu sau đã có kết quả, CT não không có chỗ nào bất thường. Cận Ngôn Châu chỉ bị thương ngoài da, mu bàn tay xước một mảng lớn.
Sơ Hạnh vừa đến cửa bệnh viện đã lập tức xuống xe chạy thẳng vào trong. Kỷ An đang đứng gần cửa bệnh viện gọi cô: “Sơ Hạnh, bên này.”
Sơ Hạnh như không nghe thấy gì cả, một mực chạy thẳng vào bên trong. Cận Ngôn Châu bước nhanh tới chỗ cô.
Ngay khi cô chuẩn bị vào giữa sảnh bệnh viện, anh đưa tay giữ chặt cánh tay cô, thấp giọng gọi: “Sơ Sơ.”
Sơ Hạnh nghe thấy giọng anh, cả người trong nháy mắt cứng đờ. Cô quay lại nâng mắt nhìn anh.
Giây tiếp theo, từng giọt nước mắt lớn trượt ra khỏi hốc mắt cô.
Hai chân Sơ Hạnh nhũn ra, cô đưa tay riết lấy eo anh, gục đầu trong lồng ngực anh khóc không thành tiếng.
Cận Ngôn Châu đưa tay ôm lại cô, im lặng dịu dàng vuốt lưng trấn an.
Mấy giây sau, anh ôm cô trong lòng lui vào một góc khuất người rồi nói: “Anh thật sự không sao. Kết quả kiểm tra đều bình thường, không có vấn đề gì cả.”
“Sơ Sơ, đừng khóc.” Giọng anh đầy khiên cưỡng vì không quen nói những lời như vậy, trầm trầm dỗ cô.
Sơ Hạnh lại không ngăn được nước mắt, khóc ngày càng dữ dội. Lòng cô vẫn sợ hãi như cũ, chỉ nghĩ thôi đã sợ muốn chết. Từ lúc nghe tin anh bị tai nạn, cả người cô như rơi vào hôn mê, cảm giác như đang nằm mơ, chẳng chút nào chân thật. Nhưng lại rất tỉnh táo, tỉnh táo biết cô đang trên đường đến gặp anh. Dù chính tai nghe anh nói với cô là anh không bị sao cả, cô vẫn không cách nào yên tâm.
Mãi cho đến khi thấy anh không hề hấn gì đứng trước mặt cô, sợi dây cương cứng đang siết chặt lấy trái tim trong mới nới lỏng ra, cả người cô như mất hết sức lực không vực dậy nổi.
Cận Ngôn Châu rất ít khi thấy cô khóc. Lần gần nhất cô khóc dữ dội như vậy là vì bà ngoại qua đời.
Ban đầu anh sợ cô lo lắng quá nên mới không nói với cô trước. Vốn định chờ mọi chuyện êm xuôi rồi mới nói với cô, ai dè cô đã biết cả rồi.
Nghe tiếng cô nức nở không ngừng, Cận Ngôn Châu cực kỳ đau lòng. Anh mím chặt đôi môi mỏng, trong mắt tràn ngập sự tự trách, vì anh mà cô mới đau lòng khóc đến mức này.
Vì chuyện này mà bốn người họ không cùng ăn cơm tối được. Sơ Hạnh theo Cận Ngôn Châu về nhà, cô tự xuống bếp nấu cơm tối.
Sau khi ăn cơm chiều xong, cô ăn vạ nằm lì trong ngực anh không nhúc nhích.
Cô nhỏ giọng nói: “Đêm nay em không định về. Em ở lại chăm sóc anh được không?” Cô ngẩng mặt hỏi anh, ánh mắt ngập tràn chờ mong.
“Ừm.” Cận Ngôn Châu đồng ý: “Được.”
Sau đó hai người họ lại ôm nhau xem phim.
Sơ Hạnh không còn tâm trí nào mà xem, chỉ cầm điện thoại không ngừng tính ngày.
Cận Ngôn Châu rút điện thoại ra khỏi tay cô, hỏi: “Em không tập trung xem phim mà cầm điện thoại làm gì?”
Sơ Hạnh vô cùng nghiêm túc nói: “Em đang tính xem từ giờ đến Giáng sinh còn bao nhiêu ngày nữa.”
Cận Ngôn Châu không hiểu vì sao đột nhiên cô lại tính thời gian như vậy, hoài nghi đáp: “Ừ?”
Cô lại nói: “Giáng sinh có thể cầu nguyện mà. Em muốn cầu nguyện.”
Sơ Hạnh nhìn anh, dịu dàng thủ thỉ: “Em muốn cầu nguyện với các vị thần, nhờ họ phù hộ cho anh bình an.”
Cận Ngôn Châu rũ mắt chăm chú nhìn cô, ánh mắt thâm trầm và thẳng thắn, không nói gì.
Giây sau, anh cúi đầu hôn lên cánh môi cô. Nụ hôn này từ nông đến sâu, từ ngoài vào trong, từ đầu đến cuối đều cực kì dịu dàng. Cận Ngôn Châu có rất nhiều lời muốn nói với cô, muốn an ủi cô, muốn nhẹ nhàng dỗ dành, bảo đảm với cô rằng anh sẽ không khiến mình gặp chuyện không may.
Nhưng cuối cùng, anh chỉ lẩm bẩm gọi tên cô: “Sơ Sơ.”
Sơ Hạnh nâng đôi mắt trong suốt sáng ngời lên nhìn anh. Cô chủ động lại gần anh, dán môi mình lên đôi môi mỏng của Cận Ngôn Châu.
“Anh hôn em đi.” Cô thẳng thắn lẩm bẩm làm nũng với anh.
Cận Ngôn Châu bị cô trêu chọc đến mức máu huyết sôi trào, lý trí gần như bị tình cảm phá tan. Ánh mắt sâu thẳm của anh nhìn cô chuyên chú, im lặng không nói gì nhưng động tác không ngập ngừng một giây nào.
Sơ Hạnh bị anh đè xuống sô pha, nụ hôn mãnh liệt như muốn che trời lấp đất ập tới ngay sau đó.
HẾT CHƯƠNG 54.