• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chiếc xe mang theo Hải Tâm tiến vào khúc đường ven sông. Con sông này khá hẹp, chảy lượn lờ trong lòng Hải Hồ như một tiểu cảnh. Những chiếc cầu nhỏ bắc qua sông dáng hình cong cong giữ nguyên kiến trúc thời cổ. Hải Tâm mệt mỏi muốn ngủ đi một giấc, xác định đằng nào cũng chết nên không nghĩ ngợi nhiều, định nhắm mắt lại.

Bỗng anh nghe thấy bụp một tiếng, cửa kính xe phía trước bị một phát đạn, tên ngồi bên ghế phụ lập tức gục xuống. Tên lái xe đánh tay lái khiến chiếc xe chạy láng trên đường. Hắn gào lên:

"Mẹ kiếp, bắn tỉa! V, kiểm tra xem chúng bắn từ đâu!"

Tên phía sau được gọi là V liền nhoài người ra ngoài cửa sổ, mắt liếc qua một vòng trên các tòa nhà phía trước. Hắn hô lên:

"Hướng mười một giờ!"

Hải Tâm nhân cơ hội bọn chúng mất tập trung, liền một chân đạp tên ngồi sau một đạp, đồng thời nhảy chồm lên siết cổ tên lái xe khiến cho hắn mất lái, xe tông thẳng vào trụ cầu bắc qua sông nhỏ. Tên phía sau đang nhắm vào ô cửa sổ trên tòa nhà hướng mười một giờ, liền bị một đạp của Hải Tâm, bắn chệch đi, đạn va vào bức tường trên cao chan chát.

Nghe Radio full chương tại kênhYoutube. Hoặc đọc truyện trả phí (full gần 200 chương + ngoại truyện) bằngcách kết bạn với fb: https://www.facebook.com/bachvanthuquan để được add vàonhóm kín (99k).

Nhạc Ly đang ôm khẩu súng bắn tỉa, thấy đạn bay về phía mình, liền ngồi thụp xuống. Biết vị trí bị lộ, cậu liền vứt súng chạy xuống bên dưới. Tim cậu đập thật nhanh, nhanh đến nỗi cậu có cảm giác nó đang vọt lên tận cổ họng. Đây là lần đầu tiên cậu thực sự dùng súng bắn tỉa, kể từ khi Hải Tâm dạy cậu. Phát đầu tiên đã lấy mạng người. Vừa chạy, Nhạc Ly vừa thấy cơn buồn nôn ập đến. Cậu thực sự vừa giết người! Hải Tâm từng nói, trước sau gì, người học bắn súng cũng sẽ giết người, quả nhiên là vậy. Nhưng cậu không nghĩ nó đến nhanh thế!

Nhạc Ly cố nén cơn buồn nôn, lao xuống phía dưới, thoáng chốc đã đến tầng một. Cậu nhìn quanh thấy chiếc xe gắn máy đang dựng ở hẻm, liền nhảy ào lên. Cậu giật dây dẫn điện, nhanh chóng đấu chúng lại với nhau rồi rú ga lao ra đường.

"Bình tĩnh, cũng như chơi game thôi!" Cậu tự trấn an mình.

Sau khi chiếc xe đâm vào trụ cầu, Hải Tâm nhanh chóng lao ra khỏi xe, chạy ra ngoài đường, bám ngay vào chiếc xe bus đang chạy. Cả người anh vắt vẻo bên ngoài xe. Phía bên trong, sau cửa kính, một cô bé con mắt to như búp bê nhìn anh mỉm cười. Hải Tâm trong vài giây chợt nghĩ: "Mắt to như mắt của Nhạc Ly vậy".

Phía sau, chiếc xe thứ hai đã quay đầu đuổi theo anh. Cùng với đó là tiếng hụ còi của xe cảnh sát Hải Hồ cũng đang rát rạt theo đuôi. Tiếng súng, tiếng động cơ xe, tiếng hụ còi... bỗng chốc phá nát vẻ đẹp tĩnh lặng của thành cổ.

Chiếc xe phía sau đuổi tới gần đuôi xe bus, liền nhả đạn. Hải Tâm nghĩ, nếu tiếp tục bám trên xe những người phía trong sẽ bị thương. Anh lập tức lộn người nhảy lên nóc xe, đứng thẳng người nhìn về phía bờ sông. Chiếc xe đang chạy sát bờ sông, đúng lúc trông thấy chiếc cano đang đậu dưới lòng sông, Hải Tâm liền nhảy từ nóc xe bus xuống, rơi trúng lòng cano. Vừa bò dậy, Hải Tâm liền dơ cùi chỏ đập mạnh vào hộp điều khiển, đấu dây điện. Chiếc cano lướt sóng lao vọt đi.

Vừa bài xích đất nước lạc hậu này, Hải Tâm lại thấy hối hận rồi. Nếu đều là điều khiển điện tử thì chắc anh chịu bó tay. Trên đường, chiếc xe của đội K vẫn lao đi song song với cano, một tên chĩa súng ra khỏi cửa xe, nhả đạn xối xả. Hải Tâm cúi rạp người lái ca nô phóng như điên.

Trên bờ, Nhạc Ly lái xe gắn máy chạy qua mấy con phố nhỏ hẹp, rồi lại phi vào một khu chợ đông đúc. Ban đầu cậu nghĩ cứ điều khiển xe như chơi game là được, nhưng rõ ràng đời thực lại quá nhiều chướng ngại vật. Sau một hồi đâm ngang đâm dọc, cuối cùng cậu cũng đâm đổ mấy sạp hoa quả của người ta, bị đuổi chối chết, lưng áo bị ném đầy trứng. Cũng vì thế mà cậu chạy nhanh hơn. Dù sao nơi này cũng không nhận đền bù bằng tiền Liên Minh đâu.

Vừa chạy, Nhạc Ly vừa nghĩ đến sau này nhất định sẽ phải nhờ Mã Linh dạy cách điều khiển xe gắn máy. Cậu lao ra hướng con đường dọc bờ sông, nơi lần cuối cùng cậu nhìn thấy Hải Tâm bám sau chiếc xe bus chạy trên tuyến đường. Cậu hy vọng sẽ bắt kịp anh.

Hải Tâm chạy cano như làm xiếc dưới lòng sông, chiếc xe của đội K trên bờ đuổi theo rát rạt, đạn xối xuống lòng sông như mưa. Hải Tâm chợt nghĩ, nếu cứ tiếp tục chạy như thế này, rất có thể sẽ ăn đạn. Giá như anh có khẩu súng trong tay thì tốt biết mấy. Đúng lúc này, Hải Tâm chạy qua gầm của một cây cầu bắc qua sông, anh chợt ngẩng lên, liền nhìn thấy Nhạc Ly đang lao xe máy qua cầu. Trên đầu cậu, cái tay áo mà anh xé ra băng vết thương cho cậu bay phất phơ trong gió. Tim Hải Tâm liền rớt xuống một mạch. Anh gào lên:

"Nhạc Ly, em làm cái quái gì ở đây!"

Nhạc Ly không nghe thấy anh nói, lao nhanh qua cầu. Hải Tâm trong nháy mắt biết cậu đang làm gì, liền chết lặng. Phía trên cầu, chiếc xe máy băng qua, bỗng vọt lên không trung, bay thẳng vào đầu chiếc xe của đội K, đập tan kính xe. Chiếc xe gắn máy văng ra, rơi xuống đường, Nhạc Ly đập vào thân xe con, liền văng xuống sông. Chiếc xe ô tô đang lao với tốc độ kinh hoàng, bị xe gắn máy đập trúng, liền mất lái, đâm vào cọc tiêu cảnh báo bên bờ. Hải Tâm không kịp nghĩ nhiều, lập tức đánh cano sang bên, gào lên với Nhạc Ly:

"Nhạc Ly, bơi nhanh qua đây!"

Nhạc Ly vừa rơi xuống nước liền lóp ngóp nổi lên.

"Em không thể!" Cậu gào lên một câu lại bị chìm xuống. Một giây tim Hải Tâm thắt lại, đã thấy cậu nổi lên.

"Anh đi trước đi!"

Phía trên bờ, sau cú tông mạnh, một tên đội K đã chui ra khỏi xe, nâng súng lên, nhắm vào Nhạc Ly. Cậu trồi lên tụt xuống mấy lần khiến đạn bắn trượt. Hải Tâm như phát điên. Bọn chúng cố tình nhằm vào Nhạc Ly để anh sáp tới gần. Nhưng lúc này, Hải Tâm chỉ muốn mọi họng súng đều nhằm vào mình. Đầu như muốn nổ tung, Hải Tâm định lao tàu lên bờ đâm thẳng vào tên khốn kia thì bất chợt anh thấy con dao gọt hoa quả để trên thuyền, liền cầm ngay lấy, nhắm vào tên kia vung tới.

Phập!

Con dao cắm thẳng vào trán hắn. Hắn buông súng, lăn tòm xuống sông.

Nhạc Ly đã bơi tới gần cano, Hải Tâm đưa tay kéo cậu lên, lao đầu lướt đi. Vừa lái cano, anh vừa gào lên với Nhạc Ly:

"Ai bảo em tới đây!"

"Em tới cứu anh!"

"Fuck!"

"Em đã làm được! Em không làm vướng chân anh!" Nhạc Ly lại nói. Hải Tâm vẫn chưa hết phẫn nộ.

"Để đấy, rồi tôi tính sổ với em!"

Nhạc Ly mở to đôi mắt ươn ướt nhìn anh, ấm ức:

"Em vừa cứu anh mà..."

"Hừm!"

"Hải Tâm, em đói! Em muốn ăn cơm, muốn tắm rửa, muốn ngủ!"

"Chúng ta không có tiền Cổ tệ, không thể dùng thẻ Liên Minh, cũng không thể dùng tiền Liên Minh ở nơi khỉ ho cò gáy này."

"Lên bờ trước, em có cách!"

Đi đến nơi an toàn, Hải Tâm liền cho cano vào bờ. Hai người liểng xiểng đi vào trong phố. Đến một cây ATM đời cổ, Nhạc Ly liền bước vào. Chỉ vài thao tác, đã thấy máy đếm xoành xoạch, Cổ tệ đổ ra khay. Hải Tâm trợn tròn mắt:

"Em làm thế nào???"

"Hệ thống điện tử ở đây lạc hậu đến năm mươi năm rồi, rất dễ xử lý."

"Em như thế này làm phạm pháp?"

"Chúng ta đang cứu thế giới mà!"

Nhạc Ly ấn vào tay anh xấp tiền, đi thẳng tới một quán ăn. Vừa ăn, Hải Tâm vừa hỏi:

"Làm sao em tìm được anh?"

Nhạc Ly nhét cả miếng cá lớn vào miệng, nhai đến chảy cả dãi, nói:

"Lúc em tỉnh lại không thấy anh, liền chạy đi tìm. Đồn cảnh sát Hải Hồ lại nằm ngay cạnh khu trường học đó. Xe cảnh sát xử lý vụ tai nạn liền mang theo ba lô vũ khí của chúng ta về, vẫn còn vứt trong thùng xe. Em liền lấy cây súng bắn tỉa mang đi."

"Rồi làm sao biết anh sẽ đi qua đó mà tập kích?"

"Ơ, em làm sao biết anh sẽ đi qua đó! Là ăn may thôi. Em mang theo ba lô súng, cũng không biết tìm anh ở đâu, liền tính lên tòa nhà cao để dùng kính ngắm, biết đâu có thể phát hiện ra anh. Không ngờ lại nhìn thấy anh bị bọn chúng khống chế ở cái xe đó, làm em sợ gần chết. Lúc đó... cũng là... cũng là bắn bừa thôi."

Nghe cậu nói mà Hải Tâm nổi hết da gà da vịt. May mà không bị ông lính bắn tỉa tập sự này xuyên táo. Nghĩ lại quãng đường gian nan vừa trải qua, Hải Tâm không khỏi cảm thấy giống như một cuốn phim hành động. Nhạc Ly mới hôm nào còn là một cậu sinh viên nghiên cứu sinh học ngờ nghệch, chỉ biết có phòng thí nghiệm mà hôm nay lại bị đưa đẩy tới mức này. Lúc này, trên đầu cậu là miếng băng vải buộc cà lơ cà phất, máu thấm ra cộng hưởng với bụi đất tạo thành một thứ lem nhem bẩn thỉu. Trước đó là bị truy sát, sau đó là mất đi cô bạn thân Tiểu Hà, rồi hết lần này đến lần khác trở thành bia tập bắn cho sát thủ.

Nghiêm cấm thương mại hóa tác phẩm dưới mọi hình thức khi chưa được sự đồng ý của tác giả. Liên hệ tác quyền: +84917899789 hoặc gmail bachvanthuquan

Hôm nay, nhìn cách mà cậu chiến đấu, Hải Tâm không khỏi ngạc nhiên lẫn đau xót. Nếu có thể anh sẽ bảo vệ em đến cùng, nhóc ạ!

"Chúng ta không có cách liên lạc với bọn Tống Nguy, giờ chỉ có thể đến thẳng bãi biển Angel.5 thôi. Anh nghĩ Ngụy Hải Lan và Victor cũng đã đến đó, bọn Tống Nguy sẽ gặp nguy hiểm." Hải Tâm vừa nói vừa rút cái khăn giấy, chấm giọt dầu trên mép Nhạc Ly. Cậu gật đầu thật mạnh:

"Phải, ăn xong liền xuất phát!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK