Hải Hồ vào một ngày nắng nhẹ, biển trời trong xanh, còn có chút khiến người ta vì vẻ đẹp vời vợi này mà chói mắt. Triệu Thanh vịn trên lan can tàu, nhớ lại một bộ phim lãng mạn từ thế kỷ trước, thấy trong lòng gợn một cơn sóng nhẹ. Anh và Mã Linh... liệu có khi nào có khoảnh khắc đó không? Trước đây, Triệu Thanh từng nghĩ, cô có người trong lòng cô, anh có người trong lòng anh, dù đó là một trò chơi đuổi bắt nhưng chỉ cần cô vẫn là đồng đội của anh, cho đến cùng, anh vẫn còn hy vọng. Thời gian cứ thế trôi đi, Mã Linh vẫn tâm tâm niệm niệm gã trai hư hỏng họ Tống, không biết anh phải đợi đến bao giờ...
Triệu Thanh cầm điện thoại trên tay, dùng ngón cái vuốt vuốt trên màn hình, muốn gọi cho Mã Linh. Dù sao cũng chẳng bao lâu nữa sẽ gặp lại, còn phải gọi nữa sao... Anh bỗng thấy lòng như bị mèo cào... liền quyết định gọi một cú. Dù sao cũng là đồng đội tán gẫu thôi mà...
Trong lúc ấy, dưới đáy đại dương bỗng nổi lên những trụ kim loại màu bạc bán kính chừng mười xăng ti mét, dài chừng hai mươi xăng ti mét. Những trụ kim loại này sau khi bật lên từ lòng biển, nhanh chóng phóng đi với tốc độ kinh người, lần lượt găm vào dưới một thân tàu. Một loại xung động nhẹ khiến thân tàu chao đảo. Ngón tay Triệu Thanh trượt đi, điện thoại cầm trên tay cũng trượt rơi xuống. Anh vươn tay bắt lấy.
Bên dưới đáy tàu, những trụ sắt đồng loạt nổ tung, tạo thành một xung lực khổng lồ, phá nát mọi vật chất quanh nó. Những tiếng nổ ầm vang, xé nát thân tàu, vụn gỗ bay lên không trung tứ tán. Trong thoáng chốc, cả chiếc tàu du lịch màu trắng chỉ còn những mảnh vụn tung bay như pháo hoa rồi rơi lả tả xuống mặt biển. Một vùng biển bị xung lực của vụ nổ làm cho sóng đánh dạt ra, tạo thành vết lõm trên mặt nước. Một lúc sau, mới bình yên trở lại.
Tống Nguy đang nấu đồ ăn trong bếp, bỗng thấy tai ù đi, hắn vội buông dao dùng hai tay ôm lấy đầu. Trong một giây hốt hoảng, bàng hoàng, Tống Nguy lao về khoang thuyền, cổ họng tắc nghẽn, gào tên Diệp Minh. Nhưng con tàu đang vỡ vụn dưới chân hắn. Nước ở khắp mọi nơi.
Bỗng hắn thấy mình bị kéo xuống biển, đầu đau như bị ai xé nát não bộ, ý thức trở nên mơ màng. Hắn cố sức bơi lên trên, nhưng lại bị một thanh sắt văng tới, đập thẳng lên sống lưng. Tống Nguy hoàn toàn mất ý thức, rơi xuống đáy biển.
Tống Nguy tỉnh lại thấy mình đang nằm trên một chiếc giường không mấy êm ái, ánh nắng xiên qua khung cửa gỗ nhỏ nhảy nhót làm chói mắt hắn. Phía bên ngoài hình như là một rừng cây, cơn gió rung nhẹ khiến cho ánh nắng trở nên sinh động như đang múa. Hắn khẽ trở mình, bỗng thấy đau nhói bên mạng sườn, liền nằm yên lại. Hắn quay đầu nhìn quanh, lại thấy Victor Alferov đang ngồi trên bậu cửa gỗ, miệt mài lau súng. Tống Nguy khó nhọc cất tiếng, thấy cổ họng đắng ngắt:
"Victor... Vic..."
Victor quay lại, thấy hắn đã tỉnh liền treo khẩu súng lên cánh cửa, bước vào nhà. Gã ngồi xuống bên cạnh giường gỗ, đưa tay sờ lên trán Tống Nguy, lại nói:
"Đỡ sốt rồi!"
Victor vẫn thế, mang vẻ mặt không cảm xúc. Đôi mắt xanh của gã đẹp mà tĩnh lặng sâu thăm thẳm như nước Hải Vực.
"Victor, bọn họ đâu? Diệp Minh, Triệu Thanh đâu?"
"Tôi chỉ cứu mình cậu!" Victor nói ngắn gọn.
"Tôi... đã mấy ngày rồi?"
"Cậu bị gãy xương sườn, tôi đã cố định cho cậu, cũng mười tám giờ đồng hồ rồi."
Tống Nguy không muốn hỏi vì sao Victor cứu hắn, bởi bản thân hắn trước giờ vẫn chưa từng nghĩ gã sẽ giết hắn. Đó là cảm giác vậy thôi, lệnh của C.S.I, nếu phản kháng, lập tức được coi như phản bội tổ chức.
"Victor, tôi phải đi!" Tống Nguy gắng gượng chống tay ngồi dậy, mặt hắn không còn chút sắc máu. Victor ấn hắn xuống giường:
"James, nằm xuống đã!"
"Victor, đưa tôi điện thoại!"
Victor lấy điện thoại của mình đưa cho Tống Nguy. Hắn lập tức bấm số của Diệp Minh nhưng không có tín hiệu. Hắn bấm số của Triệu Thanh, cũng không. Số của Mã Linh, tắt máy, chắc hẳn vì điều kiện an toàn. Số của Hải Tâm và Nhạc Ly cũng không. Hắn không biết Hải Tâm và Nhạc Ly cũng mất toàn bộ vũ khí và điện thoại khi đụng độ với đội K. Trong lòng Tống Nguy càng như nổi sóng.
Nghiêm cấm thương mại hóa tác phẩm dưới mọi hình thức khi chưa được sự đồng ý của tác giả. Liên hệ tác quyền: +84 917899789 hoặc gmail bachvanthuquan
"James, hiện tại chúng ta đang ở trên đảo, cậu bị thương cũng không thể đi đâu được. Ở lại đây đi, không cần phải lo cho bọn họ!" Victor đơn giản nói.
Tống Nguy trong lòng như có lửa, bỗng chốc chồm lên.
"Ở lại cái rắm! Anh thì biết cái chó gì!"
Victor đè hắn xuống, một cánh tay hữu lực chặn ngang ngực hắn, ấn xuống. Mặt gã ghé sát vào mặt hắn, đôi mắt xanh thẳm nhìn sâu vào mắt hắn.
"James, em chưa từng tin tôi?"
Nhìn vào mắt gã, Tống Nguy như chết lặng. Nhiều năm về trước, khi hắn bước vào C.S.I trong hình hài một đứa trẻ gầy gò, ngày đầu tiên hắn bị mang vào phòng thí nghiệm để lấy máu. Tống Nguy gặp thiếu niên mắt xanh ở phòng thí nghiệm. Hắn rất hoảng sợ khi nhìn các thiết bị lạnh lẽo trong phòng thí nghiệm, hắn hoảng hốt hét lên, quay đầu chạy. Những nhân viên phòng thí nghiệm đã túm lấy hắn, trói chặt trên giường, mặc hắn gào thét. Ở giường bên cạnh, cậu thiếu niên mắt xanh chìa tay ra cho hắn, nói:
"Tin tôi đi, không đau đâu!"
Tống Nguy bỗng ngừng khóc, nhìn sang. Ánh mắt thiếu niên tĩnh lặng như hồ nước xanh thăm thẳm, lại không một chút gợn nào.
"Anh nói thật chứ?" Hắn hỏi lại.
"Chắc chắn! Cậu phải tin tôi!"
Quả nhiên, việc lấy máu xét nghiệm cũng chỉ như kiến cắn thôi.
Chỉ có điều... lấy máu không đau, nhưng kể từ hôm ấy, máu của hắn đã giết cuộc đời hắn.
Nhóm máu Rh3 hiếm có, trên thế giới, mấy trăm năm cũng chỉ xuất hiện một lần.
Máu của Tống Nguy, cứ vài ngày lại được rút ra. Sau đó, với cơ thể ngày càng gầy héo, hắn được tống ra sân luyện tập, bắt đầu những tháng ngày tranh đấu sinh tồn không ngừng.
Trong những đêm tối đen kịt, Victor đặt hắn gối đầu lên đùi mình, ngón tay cuốn vào những lọn tóc dài xơ xác của Tống Nguy.
"James, rồi chúng ta sẽ ra khỏi đây!"
Không biết Victor đã nói như thế biết bao lần, nhưng đêm này qua đêm khác, năm này qua năm khác, bọn họ không thể bước ra khỏi bức tường bằng kim loại khổng lồ dưới lòng đất ấy. Tống Nguy từ một con sói ốm đầy sợ hãi, dần trở thành một con sói độc giữa bầy sói. Sức mạnh của hắn không phải là siêu việt nhất trong đám sát thủ nhí, nhưng trí thông minh cực kỳ vượt trội. Trải qua không biết bao nhiêu trận đấu loại trừ, hắn đều vận dụng đầu óc để hạ đối phương.
"Victor, họ lấy máu của tôi để làm gì? Lấy mãi không ngừng?"
"Tôi không biết! Có thể là làm huyết thanh!"
Trong đêm tối, hai thiếu niên thì thầm trò chuyện. Giọng nói của Victor rất ấm, lại vô cùng bình ổn, khiến Tống Nguy nghe xong đều cảm thấy bình yên.
"Huyết thanh! Là để tiêm cho các anh?"
"Có lẽ thế! Tôi từng nhìn qua một tài liệu họ để trong phòng thí nghiệm, mẫu máu của cậu dường như để tạo huyết thanh. Huyết thanh khiến các sát thủ trở nên mạnh hơn!"
"Cảm giác của anh thế nào? Khi tiêm huyết thanh?"
"Tôi thấy rất lạ, nhưng cứ đến cuối ngày thứ hai sau khi tiêm, cơ thể lại dường như thèm muốn, mong đợi. Tôi mong đợi để được tiêm nó."
"Chúng không tiêm cho tôi!"
"Vì cơ thể cậu chính là huyết thanh rồi!"
"Vậy, nếu tôi chết... hoặc tôi rời khỏi đây, mọi người sẽ chết?"
"Có lẽ vậy! Hoặc là... chúng tôi chỉ yếu đi thôi!"
"Anh cũng sẽ yếu đi hoặc sẽ chết!"
"Có thể!"
"Vậy... tôi không đi nữa!"
"Cậu phải đi khỏi đây!"
"Đi cùng tôi, Victor"
"Ừ, tôi muốn đi cùng cậu, chúng ta sẽ tìm cách thoát ra ngoài!"
Nhưng thời gian chờ đợi quá lâu. Victor không có cách nào đi được. Tống Nguy cũng thế. Hai đứa trẻ bị kẹt lại ở tuổi dậy thì của chính mình... và hàng đêm, chúng chăm sóc lẫn nhau để vượt qua...
"Victor, anh phải làm gì đó chứ? Chúng ta vẫn còn ở đây! Tôi không tin anh nữa..."
"Không, James... tôi sẽ đưa cậu ra khỏi đây!"
"Tôi không tin anh... không... "
Tiếng của đứa trẻ như xuyên thủng màn đêm, như xuyên thủng trái tim Victor.
...
Cho đến tận bây giờ...
"Em chưa bao giờ tin tôi?"
"Victor, sau này... làm sao có huyết thanh?"
"Vẫn còn có người khác có nhóm máu Rh3."
Tống Nguy như bừng tỉnh cơn mơ hãi hùng, tự sặc nước bọt của chính mình, ho lên dữ dội. Victor rời tay khỏi ngực hắn, vội vã vuốt ngực cho hắn.
"James..."
"Victor, dù tôi có nát xương nát thịt cũng phải ra khỏi đây. Đi tìm Diệp Minh, anh ấy có thể chữa khỏi cho tôi. Chúng tôi phải ngăn chặn thử nghiệm tàu ngầm hạt nhân..."
"Em không màng đến tính mạng sao?"
"Có, nhưng nếu thử nghiệm, nửa Địa cầu sẽ chìm trong sóng thần!"
"Tôi mặc kệ, cả thế giới này có bị nhấn chìm tôi cũng không quan tâm. Hòn đảo này rất yên tĩnh, ở lại bên tôi..."
Tống Nguy không nói nữa, thở một hơi thật dài. Hắn không thuyết phục được Victor, gã quá thận trọng, đặc biệt là với sinh tử của hắn.
"Victor, anh muốn tôi ở đây khi trái tim tôi thật sự đã chết rồi sao? Anh muốn một cái xác không hồn để làm gì?" Tống Nguy khó nhọc nói.
"James, em...?"
"Victor, tôi yêu anh, tình yêu ấy vĩnh viễn như vì sao trên trời kia, để mà dẫn lối cho tôi, không phải thứ tình yêu như ngọn lửa ở trong lòng bàn tay, có thể nâng niu, có thể hưởng thụ, rồi có thể bỏ quên đâu đó rồi mặc nó tắt lịm. Nếu anh hiểu..."
Tống Nguy không thể nói tiếp được vì Victor đã hôn hắn, một cái hôn vừa đủ để gã thấy bình yên trong tâm hồn. Tống Nguy cũng mặc kệ gã, bởi hắn hiểu Victor, gã không bao giờ làm quá.
Một lúc sau, Victor nói:
"James, tôi sẽ đưa em trở lại đất liền, tìm kiếm anh ta..." Gã ngừng lời, lại nói tiếp: "Tôi biết em yêu anh ta, tôi tôn trọng lựa chọn của em!"
"Victor, đi cùng chúng tôi tới Chủ Thần, tôi cần anh giúp. Sau đó, tùy anh xử lý. Nếu giết tôi, anh có thể yên lành quay về C.S.I. Tôi biết từ ngày anh cứu tôi khỏi trận hủy diệt ở Wanda, Mr. S đã nghi ngờ anh, lần này giao cho anh đi giết tôi, cũng là để khảo nghiệm..."
"Em câm miệng đi giùm tôi!" Victor lịch sự nói. Tống Nguy nhún vai, chuyển đề tài.
"Victor, cái gì đã làm nổ tàu du lịch? Là ai làm?"
"Trụ năng lượng U-NT. Ai đó biết em sẽ đi qua cửa biển đó, đã chôn sẵn dưới lòng biển, chỉ chờ em đến là kích hoạt. Có thể không phải kẻ thù của em, bạn trai em cũng bị nhiều thế lực muốn ám sát..."
Victor nói "bạn trai em", bất giác trong lòng Tống Nguy nổi sóng. Hắn với Diệp Minh, là xác định quan hệ rồi sao? Hắn chưa từng nghĩ tới điều này, cứ thế như con thiêu thân lao vào lửa...
"Chẳng phải Cổ Lăng kiểm soát hải phận rất chặt chẽ sao? Làm sao có thể mang vũ khí năng lượng tới đây được?"
"James, tiếp sau đây, không có gì là không thể. Mọi bước em đi đều không an toàn".
"Được rồi! Victor, cho tôi viên giảm đau!"