Mã Linh nói vào kênh liên lạc: "Này, hai anh, tôi có chút thắc mắc, tại sao Chủ Thần không bắn thẳng vũ khí hạt nhân vào núi băng Bắc Cực, lại phải thiết lập nó trên một cái tàu ngầm quân sự tối tân như thế này?"
Triệu Thanh đáp: "Tôi không biết mục đích của hắn là gì, nhưng tôi đoán, hắn cần có đồng minh hoặc hắn cần có các nguồn tài trợ khủng. Thiết kế tàu ngầm là miếng bánh để các thế lực khác tham gia chia phần, đồng thời cũng tham gia đầu tư. Ví dụ như gia tộc Tyler sẽ cung cấp nhiên liệu valadium, sở hữu công nghệ tạo ra nguồn năng lượng chuyển đổi từ trường thủy động cơ. Nefeli sẽ đầu tư vào BLS25.01 để đổi lấy miếng bánh quân sự tại đất liền với vũ khí sinh học. Tống thị sẽ được chia miếng bánh chế tạo vỏ tàu hoặc chip điều khiển tên lửa... Sau khi thử nghiệm thành công, mỗi bên sẽ có một lợi ích riêng theo thỏa thuận định trước."
Nghe Radio full chương tại kênh Youtube Đọc truyện đam mỹ HỏaLệnh. Hoặc đọc truyện trả phí (full gần 200 chương + ngoại truyện) bằngcách kết bạn với fb: https://www.facebook.com/bachvanthuquan để được add vàonhóm kín (99k).
"Vậy còn Thủy Linh giáo gì đó? Hắn được gì?"
Hải Tâm: "Theo anh đoán, thì Thủy Linh Giáo chính là Chủ Thần, tham vọng của hắn cực kỳ lớn. Khi vũ khí từ BLS25.01 bắn vào vùng băng Bắc Cực, hắn sẽ tìm thấy cái gì trong đó, như là Hỏa Thần Môn chẳng hạn. Anh cá là ở sâu trong khu vực tầng băng bất khả xâm phạm kia, còn ẩn chứa nhiều bí mật mà Chủ Thần buộc phải phá vỡ nó."
"Em cảm thấy hơi rùng rợn rồi! Hải Tâm, nhiệm vụ lần này e là không thể thất bại. Hy vọng Diệp Minh thành công. Tống Nguy cũng thế!"
"Phải, chúng ta cũng không được thất bại!" Hải Tâm nói xong, tâm trạng lại hơi trùng xuống một chút. Lát nữa khi Diệp Minh ngắt được hệ thống phòng hộ của Chủ Thần, Tống Nguy và Victor sẽ xâm nhập Chủ Thần, trên tàu chỉ còn lại mình Nhạc Ly. Cậu nhóc phải quan sát cả ba vị trí tác chiến như là một hướng đạo sinh siêu đẳng. Không biết cậu sẽ làm thế nào để trải qua những giây phút này. Tiếc là anh không thể ở bên cạnh để chăm sóc cho cậu.
Đúng lúc Hải Tâm đang phân tâm, bất chợt một luồng năng lượng từ đâu ập tới, xô thẳng vào tàu của anh, khiến cho Hải Tâm nhất thời mất điều khiển, văng khỏi vị trí xa đến vài trăm mét. Triệu Thanh hét lên trong kênh liên lạc:
"Có chuyện gì thế?"
Màn hình radar của Hải Tâm nhấp nháy cảnh báo bị tấn công. Ngay lúc này, tàu của Triệu Thanh cũng bị cảnh báo ngư lôi làm cho giật mình. Mã Linh hét lên trong kênh liên lạc:
"Chúng ta bị tấn công. Hai anh, mau tản ra!"
"Là tàu của bọn nào thế?"
"Hẳn là tàu tuần tra an ninh quanh BLS25.01 rồi!"
"Chúng ta vẫn đang trong khoảng cách an toàn mà!"
"Ai mà biết được!"
Kênh liên lạc của cả ba người đang rối loạn, thì ngay trước mắt lù lù hiện ra một con tàu lớn chẳng khác nào một hung thần. Ngư lôi được bắn ra như mưa...
Diệp Minh sau khi vào trong cửa, lập tức đụng ngay phải một thủy binh robot. Bọn này không sử dụng súng mà trên tay đều cầm vũ khí nguội giống như đinh ba, bơi lượn lờ quanh khu vực máy chủ. Anh chưa kịp định thần thì đã bị một tên lao tới, đâm một kích. Diệp Minh vội lộn vòng lên né tránh, vận hỏa lực vào lòng bàn tay. Thế nhưng anh chợt nhớ ra trong môi trường này không thể phát huy tác dụng của hỏa lực, đành chiến đấu bằng tay không.
Trải qua mấy trăm năm sinh tồn, đa số anh không dùng dị năng mà dùng tay chân để đánh nhau. Những cuộc chiến tranh liên miên từ thời cổ đại đến thời hiện đại, rồi đến thời công nghệ, máy móc, anh đều dùng nắm đấm của mình để giải quyết xung đột. Vì thế, ngay ở dưới nước, khi áp lực nước khiến anh ra đòn không đủ sức mạnh, nhưng Diệp Minh không hề nao núng.
Trong phút chốc, hai mươi thủy binh đã bu lại phía Diệp Minh, dồn anh vào góc chết. Diệp Minh lộn nhào dưới nước như một con lươn, vận dụng khả năng chịu đòn để đánh cận chiến với đối phương rồi ra tay nhanh như chớp móc "tim" chúng hoặc phá hủy nguồn mạch cản kim loại dưới nước, khiến phần lớn đều bị điện giật cho chập mạch, giãy giụa trong làn nước. Một số thì bị Diệp Minh ra tay bẻ gãy các bộ phận trên cơ thể. Chưa đầy hai phút, những bộ phận như đầu, tay, chân,... nổi đầy trong nước.
Nghiêm cấm thương mại hóa tác phẩm dưới mọi hình thức khi chưa được sự đồng ý của tác giả. Liên hệ tác quyền: +84 0917899789 hoặc gmail bachvanthuquan
Sau khi giải quyết tên cuối cùng, Diệp Minh liền tiến đến khe cắm chip. Đúng lúc này, Nhạc Ly điều khiển hệ thống cấp nước ngưng hoạt động, nước lập tức rút xuống, trong hai giây ngắn ngủi này, Diệp Minh đã tải xong toàn bộ dữ liệu thay thế.
Xong việc anh bơi tới cửa sập, kéo ra rồi lộn một vòng ra ngoài, mang theo một đám nước tung tóe. Nhạc Ly thấy tín hiệu thân nhiệt của Diệp Minh đã trở lại cửa, liền nói ngay:
"Xong rồi, bây giờ thầy quay lại chỗ thang máy, có thể đi vào rồi!"
"Được, bắt đầu thôi!"
"Thầy, ngây bây giờ, em và Tống Nguy, Victor sẽ lên trên, khoảng cách sẽ khiến cho chúng ta không thể kết nối liên lạc. Bên trong phòng điều khiển có khoảng mười robot chiến đấu và hai mươi người thật. Thầy phải giải quyết bọn họ đấy!"
"Thầy biết rồi. Chuẩn bị đếm ngược mười phút!"
"Thầy bảo trọng nhé!" Nhạc Ly nói. Tín hiệu cho thấy Diệp Minh đã đi đến chỗ thang máy. Bỗng anh dừng lại, không khí trên tàu Tiểu Thần lại như đông cứng lại. Cuối cùng, không để Nhạc Ly lên tiếng, Diệp Minh nói:
"Tống Nguy, em vẫn đang nghe thấy anh đúng không? Vậy thì... em lên tiếng đi, hứa với anh sẽ an toàn nhé!"
Bên trong Tiểu Thần, Tống Nguy có cảm giác như hơi thở của mình cũng không còn thuộc về mình. Đã muốn xa lánh người này, muốn cả đời chẳng liên quan gì tới anh nữa, nhưng sao mỗi khi người ấy cất lời, đều làm tim hắn co thắt. Tống Nguy im lặng. Bất giác, Nhạc Ly và Victor đều quay sang nhìn hắn. Áp lực từ những ánh mắt này khiến Tống Nguy càng thêm khó hô hấp.
Cuối cùng, hắn nói:
"Anh yên tâm, tôi sẽ an toàn!"
Tín hiệu thân nhiệt của Diệp Minh nhạt đi trên màn hình, chỉ còn lại thứ ánh sáng màu cam mờ đến nỗi có thể tan biến bất cứ lúc nào.
"Tống Nguy! Nếu hôm nay anh chết, những phút cuối cùng của cuộc đời mình, anh sẽ chỉ dành nhớ về em thôi. Nếu như anh còn sống, nếu như em quên anh, hoặc em không còn trên đời này nữa, anh sẽ dùng phần đời sau này để sám hối, để bù đắp những tội lỗi của mình. Anh sẽ đợi em thêm một kiếp nữa, hy vọng em sẽ có thể chấp nhận anh..."
Những câu cuối cùng của Diệp Minh chấp chới rồi tan đi cùng tín hiệu màu vàng cam, hoàn toàn biến mất. Bàn tay Tống Nguy với ra như muốn bắt lấy, cuối cùng hắn nhận ra việc làm vô thức của mình, liền buông xuống. Đúng lúc, Victor bắt lấy tay hắn, xiết chặt.
Nhạc Ly nhìn thấy động tác này, ánh mắt như lóe lên một ngọn lửa giận dữ đến hung hãn. Nhưng cậu kìm lại được, tay cậu run run thao tác trên bàn điều khiển. Cái chết, hiểm nguy đã rèn cho cậu lòng can đảm, sự nhẫn nhịn và cả sự trưởng thành, ngay cả những lúc cực kỳ đau đớn như thế này.
"Tống Nguy, anh mà cũng xứng đáng là Vu Đế Quân ư? Anh chỉ là một tên khốn! Anh không xứng!" Trong lòng Nhạc Ly âm thầm nghĩ.
Nhạc Ly nói: "Chúng ta đang ở phía ngoài lồng phòng hộ của Chủ Thần rồi. Các anh chuẩn bị đi. Ngay sau khi lồng năng lượng tắt, các anh sẽ xâm nhập Chủ Thần. Nhớ giữ liên lạc!"
Tống Nguy gật đầu rồi cùng Victor bước vào hai cơ giáp, chờ đợi!
Tiểu Thần chỉ đang cách lớp lồng phòng hộ của Chủ Thần một kilomet, nằm yên tĩnh trong nước. Nhưng ngay lúc này, âm thanh cầu cứu từ Triệu Thanh vọng tới khiến Nhạc Ly giật mình:
"Nhạc Ly, chúng tôi bị tấn công! Mau hỗ trợ tìm nơi thoát hiểm!"
Nhạc Ly bình tĩnh định vị bọn Triệu Thanh trên bản đồ đại dương, tính toán lối thoát hiểm. Tiếng Hải Tâm ở bên ngoài khiến cậu thót tim:
"Mẹ nó, ngư lôi ở đâu ra mà lắm thế? Bộ thả đèn lồng à?"
Triệu Thanh: "Hải Tâm, hướng ba giờ có hai quả đang hướng về phía anh!"
Hải Tâm: "Mẹ nó!"
Mã Linh: "Kích hoạt chế độ tàng hình được không?"
Triệu Thanh hét lên: "Không được, chúng ta sẽ dùng hết năng lượng mất! Mau tránh ngư lôi thôi!"
Trên màn hình, tàu của Mã Linh, Hải Tâm, Triệu Thanh lộn vòng như làm xiếc. tín hiệu ngư lôi tấn công ngang dọc như hỏa mù. Nhạc Ly mau chóng xác định các lối thoát hiểm gần nhất, nói nhanh:
"Mã Linh, hướng mười hai giờ, ngay phía trên có một hầm băng dày, hãy nấp vào đó đi. Hải Tâm, anh có thể chạy vòng qua núi băng hướng chín giờ, chạy vòng quanh đó tạm thời tránh ngư lôi trước khi em tìm được lối thoát hiểm. Triệu Thanh, anh đánh lạc hướng ngư lôi đi!"
Triệu Thanh gào lên: "Nhạc Ly, sao liệt sĩ lại là anh?"
Nhạc Ly: "Vì anh là đội trưởng đội đặc nhiệm!"
"Đội trưởng cái rắm!"
"Được rồi, dẫn toàn bộ về hướng 3-1-4 đi. Hướng đó là hướng neo đậu của BLS25.01, bọn chúng sẽ ngừng bắn."
"Được rồi, anh đang làm mồi nhử đây! Tiếp theo làm sao?"
"Đếm ngược bốn mươi giây, chế độ tàng hình!"
"Ok!"
"Sau đó, anh lặn xuống càng sâu càng tốt."
Triệu Thanh sau khi dẫn dắt hàng loạt ngư lôi về phía mình, quả nhiên những quả ngư lôi nhận thấy phía trước là BLS25.01 liền tự hủy. Anh liền kích hoạt chế độ tàng hình, lặn sâu xuống dưới. Triệu Thanh nghĩ, quả nhiên là tàu vệ binh của BLS25.01. Bọn chúng nấp quanh BLS25.01 để phòng ngự, lại tắt toàn bộ tín hiệu cho nên lúc trước Tiểu Thần quét không ra.
Đáy biển trong phút chốc rơi vào im lặng. Tín hiệu của Mã Linh và Hải Tâm cũng im tiếng. Nhạc Ly không đưa ra chỉ dẫn nào tiếp theo. Triệu Thanh nghĩ, phải tự mình lo phương án thôi.
Phía trên, tàu vệ binh đang lượn vòng quanh, bọ biển được thả ra nhấp nháy như sao trời.
Ẩn sâu trong lớp băng dày ở phía trên, nơi Mã Linh đang nấp, một chiếc tàu ngầm âm thầm hiện ra như một bóng ma. Cửa sập mở, tàu của Mã Linh từ từ tiến vào trong trạng thái thả trôi, tín hiệu hoàn toàn tắt.
Khi Mã Linh bước ra khỏi tàu mini, đặt chân lên khoang chứa tàu ngầm lạ, một giọng nói âm trầm vang lên:
"Chào mừng tiểu thư!"