Hàn Anh vừa thao tác trên bàn điều khiển trong phòng nghiên cứu, vừa nói:
"Joy, kiểm tra thông số cho tôi!"
"Lớp SSBN-Beta, năng lượng hạt nhân SS đã nạp tối đa. Tên lửa UGM-233 Trident 6, đã nạp. Kho dự trữ đầu đạn đã nạp 360 đầu đạn, hoạt động hoàn hảo. Lớp Dreadnought-mega sẵn sàng thay thế, hoàn hảo!" Giọng Joy âm vang khắp phòng thí nghiệm.
"Kiểm tra tên lửa năng lượng S51, Joy!"
"Đã thiết lập trạng thái thay thế!"
"Joy, tăng độ kết hợp các lò phản ứng hạt nhân với hệ thống truyền động turbo năng lượng lên tối đa, vẫn còn quá ồn!"
"Đã xác nhận! Tăng độ kết nối lò phản ứng hạt nhân với hệ thống truyền động! Chờ trong ba mươi giây... đã xong!"
"Ok, đã đỡ ồn hơn rồi. Kích hoạt hệ thống tàng hình, Joy!"
"Hàn phu nhân, hệ thống tàng hình hiện tại đang dùng hệ thiết kế Type-212WT, tôi nghĩ cô nên nâng cấp chúng." Joy góp ý.
"Quả là có lạc hậu rồi!"
Hàn Anh vừa nói vừa bật hệ thống mô phỏng, bắt đầu thao tác nâng cấp. Joy tranh thủ tán gẫu.
"Hàn phu nhân, lúc trước ngủ có ngon không?"
Hàn Anh vừa chăm chú nhìn thông số trong không gian, vừa trả lời Joy:
"Không ngon, các người, à quên, cả trí tuệ nhân tạo ngươi nữa, đều ồn ào chết đi được!"
"Vậy là cô nghe thấy chúng tôi nói chuyện?"
"Không sót một từ!"
Hàn Anh lấy ngón tay điểm vào một vị trí trên màn hình ảo, hình ảnh tàu ngầm trên màn hình lập tức bị mã hóa, chẳng mấy chốc trở nên trong suốt. Joy thốt lên:
"Cô thật đỉnh! Kích hoạt cơ chế tàng hình trong thời gian mười giây! Sau này, nhận tôi làm đồ đệ đi!"
"Tôi không nhận đồ đệ, hạch tâm không dáng hình lại càng không!" Hàn Anh thản nhiên nói. Giọng Joy có vẻ trùng xuống:
"Hạch tâm thì đã sao? Tôi có thể tự biến ra hình hài mà tôi muốn. Tôi sẽ biến thành một người đàn ông đẹp trai, nổi tiếng. Như là... ừm... Wentworth Miller chẳng hạn!"
Hàn Anh nhét miếng táo vào miệng, vừa nhai vừa nói:
"Tên đó là gay!"
"Cô vừa nói như thể kỳ thị giới tính ấy!" Joy cằn nhằn.
"Hơn nữa, nếu biến thành hình dạng, cậu sẽ mau chóng hết nhiên liệu và "chết" khi chưa làm người được ngày nào đâu đấy!"
"Hàn Anh, tôi nói nhỏ, bí mật nhé! Sau này nếu cô kiếm được đá năng lượng, hãy bán nó cho tôi. Có đá năng lượng tôi sẽ vĩnh viễn không hết nhiên liệu." Joy hạ thấp giọng, thì thào.
"Chấp nhận thỏa thuận! Tôi không lấy tiền của cậu, dù sao cậu cũng không có tiền, chỉ cần sau này, cậu hãy bảo vệ con trai tôi!"
"Hàn Anh, đập tay nào! Ôi tôi không có tay, thật bất tiện! Ok được rồi, con trai cô là hai người này!"
Trên bàn làm việc, Joy thả xuống hai hình ảnh bốn chiều mờ ảo. Hàn Anh đưa tay gạt đi, Joy liền thu hình ảnh lại.
Miếng táo trong miệng Hàn phu nhân trở nên đắng ngắt.
"Xin lỗi, vì các con, ta phản bội cả thế giới này!" Trong lòng Hàn Anh một cơn đau thắt dội đến.
"Joy, bắt đầu nạp hệ thống vỏ năng lượng phá băng..."
Nén lại cơn đau, Hàn Anh tiếp tục chú tâm vào công việc hoàn thiện tàu ngầm.
Lúc này, dưới đáy đại dương, cửa biển Hải Hồ, Diệp Minh đang căng mắt dò từng xăng ti mét đại dương ở độ sâu thăm thẳm. Đã gần hai ngày nay, anh tìm tung tích của Tống Nguy. Khi tàu du lịch bị nổ, Diệp Minh đã tóm được Triệu Thanh bị hất văng xuống biển, còn Tống Nguy không thấy tung tích. Sau một ngày tìm kiếm, Triệu Thanh liền tới Angel.5 gặp Mã Linh, Hải Tâm và Nhạc Ly, Diệp Minh kiên nhẫn tiếp tục tìm kiếm Tống Nguy.
Vô vọng!
Sự thật chính là như thế, nhưng Diệp Minh không dám nghĩ đến hai chữ này, anh không chấp nhận Tống Nguy đã chết. Dù có phải xới tung cả đại dương này lên, anh cũng phải tìm được Tống Nguy.
Đang tìm kiếm đến vô vọng, bỗng Diệp Minh nhìn thấy một thứ quen thuộc mắc dưới tàng san hô. Đó chính là ba lô của Tống Nguy. Lòng anh trùng xuống. Vật còn đây mà người đã không thấy nữa rồi. Diệp Minh mang ba lô bơi lên mặt biển, mệt mỏi lăn mình vào khoang thuyền nhỏ nơi anh hạ neo để tìm kiếm. Mới đó mà đêm đã xuống, trăng nhạt nhòa treo trên nền trời thăm thẳm, những ngôi sao đã bắt đầu rải kim cương trên nền trời đen thẫm.
Diệp Minh chợt nhận ra, anh yêu Tống Nguy đến cháy bỏng, tựa như cả thế giới này phai màu, chỉ còn hắn là tiêu điểm rực rỡ nhất. Không phải như những vì sao kia, mà là ánh trăng duy nhất trên bầu trời.
Anh nhắm mắt lại, thấy hình ảnh Tống Nguy hiện ra trước mắt, bầu trời đêm treo sau lưng hắn, mạ lên người hắn một màu sáng bạc. Hắn như một vị thần thời viễn cổ, đẹp đến ngạt thở... Rồi đêm càng sâu, vị thần ấy bỗng chốc tan biến mất, một thứ hình ảnh đẹp đẽ bắt mãi không kịp. Diệp Minh lại thấy tim mình đau đến quặn lại. Tay anh với vào không trung, đọng lại những giọt sương muối của biển, lạnh một tầng băng.
Nghiêm cấm thương mại hóa tác phẩm dưới mọi hình thức khi chưa được sự đồng ý của tác giả. Liên hệ tác quyền: +84917899789 hoặc gmail bachvanthuquan
Diệp Minh ngồi trên con thuyền cô độc giữa biển khơi, ngửa lòng bàn tay lên trời. Một dòng dung nham lưu chuyển trong lòng bàn tay anh, chảy mãi không ngừng cho đến khi biến thành một cột sáng thẳng lên đỉnh trời.
"Tống Nguy, dù em có đang trôi dạt nơi nào trên đại dương này, khi nhìn thấy hỏa thần, hãy trở về với tôi!" Diệp Minh thì thầm.
Ở một nơi cách đó không xa, trên một hòn đảo nhỏ, Tống Nguy bỗng chợt thức giấc. Hắn bật dậy, cơn đau từ mạng sườn co rút khiến hắn túa mồ hôi. Hắn lảo đảo mở cửa gỗ bước ra ngoài, nhìn về cột sáng nhỏ bé mà mãnh liệt kia, đầu gối run bắn.
"Victor! Dậy! Đi thôi!"
Victor nghe tiếng hắn gọi liền bật dậy chạy tới. Khi thấy Tống Nguy phong phanh đứng giữa trời đêm, gã liền cởi áo ngoài, khoác lên người hắn.
"Victor, là anh ấy! Ở ngay kia, chúng ta đến chỗ anh ấy thôi!"
"Được, đi thôi!"
Victor vào lấy ba lô, súng và áo khoác rồi dìu Tống Nguy tới con tàu nhỏ của gã.
Trong đêm đen, cột sáng kia mãi chưa tắt, cứ rực rỡ như một ngọn hải đăng, soi sáng con đường cho một người chật vật đi tới.
Cho đến khi... trước mắt Diệp Minh, vị thần vừa tan biến kia lại bất chợt hiện ra. Diệp Minh nhìn sang phía con tàu vừa hiện ra trên biển đêm đen thăm thẳm, thấy Tống Nguy đứng đó, tĩnh lặng nhìn anh. Bóng trăng đêm rát bạc sau lưng hắn, đôi mắt hắn rực rỡ trong ánh sáng lưu chuyển của dòng dung nham hỏa thần trong tay anh...
Diệp Minh không biết mình mơ hay tỉnh, mơ màng bước sang con tàu kia. Anh đưa tay lên nhưng không dám chạm vào Tống Nguy, chỉ sợ hình bóng kia phút chốc lại tan ra, như đã từng.
Tống Nguy bắt lấy tay anh trên không trung, nắm lấy, ấp vào ngực mình.
"Minh Minh... em về rồi!"
Thành phố Hà Phong
Đêm qua, Anna đáp chuyến bay muộn từ Châu Âu trở về thành phố Hà Phong bởi ông chủ Lâm triệu tập cô về gấp. Sáng sớm, Anna đã có mặt tại Tập đoàn Lâm thị. Mới chưa đến bảy giờ sáng, cô vào phòng, cởi bỏ áo khoác và vứt túi xách lên bàn, đi tới phòng bếp. Giờ này, nhà bếp Tập đoàn Lâm thị đã chuẩn bị đồ ăn sáng cho toàn bộ nhân viên.
Bác Vương làm trước cho cô một đĩa bít tết với salad cà chua rồi quay trở lại với công việc bếp núc bận rộn. Anna vừa ăn vừa kiểm tra email để định hình lại công việc.
"Không biết sếp Lâm triệu tập mình về gấp có việc gì, chẳng phải trước lúc đi Châu Âu đã thu xếp ổn thỏa hết rồi sao?" Cô thầm nghĩ.
Anna là Giám đốc Kinh doanh của Tập đoàn Lâm thị, năm nay cô hai mươi lăm tuổi. Nhan sắc của cô thuộc hàng cực phẩm, một lời khó nói hết, nhưng so với trí tuệ của cô thì nhan sắc chỉ đáng là màn phụ họa. Chính vì vậy, khi Lâm Cố Phương chết, một tay Anna giữ vững con thuyền của Lâm thị.
Khi Lâm Cố Phương chết, Lâm Phong lên nắm quyền, cổ phiếu của Lâm thị rớt đến thê thảm. Anna đã chạy như con thoi cả ngày lẫn đêm để gặp gỡ, củng cố lại niềm tin với các đối tác. Có thể nói cô lấy tính mạng ra để đảm bảo việc làm ăn của Lâm thị không lung lay khi Lâm Cố Phương mất. Chính Anna là "lá phiếu" đảm bảo cho quan hệ vững chắc giữa các cổ đông, đối tác với tập đoàn Lâm thị.
Ban đầu, cô cũng tưởng rằng, Lâm Phong sẽ không sớm thì muộn, khiến công sức của cô đổ hết xuống sông Tử Hà. Nhưng làm việc với gã một thời gian, Anna bắt đầu thay đổi suy nghĩ...