Wolfe gầm lên: "Các ngươi sẽ phải trả giá về việc này!"
Tống Nguy lao đến bên Victor, ôm lấy gã.
"Vic, vic, đừng bỏ tôi! Vic..."
Đúng lúc này, ầm một tiếng, mái bê tông phía trên bị thủng một lỗ lớn, đổ ập xuống. Bụi cát đá bay mù mịt, cả căn cứ Chủ Thần rung chuyển khiến ai cũng không đứng vững.
"Chúng ta bị oanh tạc rồi. Chủ Thần, tôi đưa ngài đi!" Tyler nhanh chóng lao đến bên cạnh Chủ Thần, chặn một khối kính vỡ đang đổ xuống đầu.
Một khối bê tông nữa từ trên cao rơi xuống, nước từ trên theo đó đổ xuống ầm ầm. Diệp Minh gào lên:
"Tống Nguy, căn cứ sắp sụp đổ rồi, đi với anh!"
Wolfe và Tyler trong chốc lát đã biến mất khỏi đống đổ nát. Mặt sàn bị tách làm đôi, nghiêng đi khiến Diệp Minh trượt theo mặt nghiêng, suýt văng ra ngoài. Kính cường lực vây quanh căn cứ bắt đầu rạn vỡ, rung chuyển. Đâu đó, các thùng nhiên liệu bị chấn động, phụt lửa lên dữ dội. Mặt sàn nứt vỡ, tay Tống Nguy đang ôm Victor liền tuột ra, khiến gã văng đi mấy mét, bị dòng nước đổ xuống, cuốn trôi. Tống Nguy vội vã lao theo, túm được ống quần gã, lấy hết sức lôi về phía mình.
Diệp Minh sau khi trượt đi, lại vội vã chạy tới. Tống Nguy cơ thể nhầy nhụa, bị nước xối qua các vết thương trên người khiến nó bợt ra, hở miệng trông thật kinh khủng. Nhưng hắn nhất quyết không buông Victor, ra sức trườn lên, giữ chặt lấy gã.
Diệp Minh gào lên:
"Nguy Nguy, buông ra, đi mau!"
Tống Nguy dường như không nghe thấy Diệp Minh nói, vẫn ra sức giữ lấy Victor. Diệp Minh liền lao sang phía Tống Nguy, nhưng nước xối quá mạnh khiến anh không tiến lên được mấy bước, trong khi đó phần sàn vỡ ra vẫn cứ tiếp tục nghiêng ra ngoài, thoáng chốc đã tạo thành một độ dốc đến bốn mươi lăm độ.
Gắng hết sức, Diệp Minh mới leo lên được tới đỉnh vỡ của mặt sàn. Đúng lúc này, một thùng nhiên liệu khổng lồ từ trên cao đang mắc lại chỗ lỗ hổng, từ từ tách mình sắp rơi xuống dưới, ngay trên đầu Tống Nguy. Nước quá mạnh khiến hắn trượt tay khỏi chân Victor, Victor văng đi nửa mét.
Nghe Radio full chương tại kênh Youtube Đọc truyện đam mỹ HỏaLệnh.
"Tống Nguy, chạy mau..."
Diệp Minh trong thoáng chốc thấy sống lưng lạnh toát. Thùng nhiên liệu đang lao xuống đầu Tống Nguy. Anh lao qua ôm lấy hắn, lăn một vòng.
Ầm! Thùng nhiên liệu rớt xuống, đập vào mặt sàn vốn đã vỡ khiến nó rung chuyển và tiếp tục nứt vỡ. Tống Nguy bị Diệp Minh ôm lấy, sau khi thoát chết vội giãy khỏi tay anh, đu lên một dây cáp dữ liệu bị đứt, lao tới phía Victor.
Cuối cùng, hắn chụp được gã, ôm nhau lăn lông lốc dưới sàn trước khi mặt sàn nứt thêm một mảng, rơi xuống dưới.
Diệp Minh sững sờ. Nước đổ xuống đầu anh nhưng anh chẳng cảm thấy gì. Tống Nguy, vậy mà cố chấp đến thế! Biết là Victor đã chết nhưng vẫn ngoan cố ôm lấy xác gã. Cách đây không lâu, hắn cũng vì cái xác của anh mà sống chết lao vào tử địa. Sự trùng hợp này khiến tim anh tan nát, vỡ vụn. Chỉ có tình yêu tha thiết nhường nào mới khiến con người ta cố chấp đến thế!
Sau một giây bàng hoàng, Diệp Minh liền lao tới, ôm lấy Tống Nguy, trong khi hắn ôm lấy Victor, cùng lao tới một chiếc thủy phi cơ đang nổi lềnh bềnh trên mặt nước.
Diệp Minh nhanh chóng khởi động thủy phi cơ, lặn thật sâu xuống dưới, tránh những mảnh vỡ khổng lồ của căn cứ bị sụp đổ. Anh nhanh chóng định vị vị trí của Tiểu Thần, thẳng hướng đó tiến tới. Tống Nguy vẫn ôm Victor trong lòng, lạnh lẽo nói với Diệp Minh:
"Đuổi theo hai tên đó cho tôi!"
Diệp Minh sững lại một chút, ngoái nhìn gương mặt lạnh đến ngang ngược của Tống Nguy. Cuối cùng, anh gật đầu thật nhanh:
"Được! Đuổi theo bọn khốn!"
Diệp Minh bật thiết bị dò tìm rồi đổi hướng tăng tốc.
Lúc này, Alekos đã triệu hồi được phi thuyền của hỏa nhân, mang bọn Triệu Thanh nhanh chóng định vị được Tiểu Thần đi tới. Khi Triệu Thanh ngỏ ý muốn đợi Tống Nguy, Alekos nói: "Đừng làm vướng chân Quân chủ của tôi. Ngài ấy sẽ mang được cậu nhóc quay về!"
Mọi người đều công nhận Alekos nói đúng. Nhìn vào đám tàn quân này mà còn định quay lại cứu người ta, thì đúng là vướng chân thật! Hàn Anh cũng không ý kiến gì, ngồi lặng yên nhìn ra lòng biển sâu, nơi những mảnh vỡ trôi nổi khắp nơi. Thỉnh thoảng một quả ngư lôi lại đâm vào đâu đó, nổ ầm, làm rung chuyển đáy đại dương...
Mười phút trước đó, trên không phận Hải vực... Truyện Nữ Phụ
Alvar Soler truyền lệnh trên kênh chỉ huy:
"Toàn bộ phi đội, hạm đội, chuẩn bị sẵn sàng thả bom Mitri76. Đề nghị báo cáo kiểm tra mặt nước!"
"Thưa ngài, đã quét toàn bộ bán kính hai trăm kilomet, sâu ba nghìn mét, không có nhận diện của Tổng thống Nefeli!"
"Tiếp tục tìm kiếm trong hai phút nữa!"
"Rõ, thưa ngài!"
Hai phút trôi qua, không có tin mới. Alvar Soler ra lệnh bắt đầu thả loạt bom Mitri76 đầu tiên thẳng xuống tọa độ mà ông ta đã biết trước.
Alvar Soler chán nản ngồi phịch xuống ghế. Ông ta đang ở trên một chiến hạm lớn, giữa Hải Vực, nơi tọa độ cuối cùng báo Tổng thống Nefeli mất tích. Lúc này, tín hiệu gửi báo cáo lại truyền tới.
"Thưa ngài, chúng tôi vớt được một bong bóng phòng hộ. Bên trong có một... thiếu niên!"
"Chiếu hình lên!"
Trên màn hình, một thiếu niên đang nằm cuộn tròn trong trái bóng phòng hộ bằng năng lượng màu xanh nhạt. Alvar Soler lẩm bẩm: "Chỉ có những thủy phi cơ hiện đại nhất hiện nay mới có cơ chế bóng phòng hộ thế này! Cậu bé này, vì sao lại xuất hiện ở đây? Cậu ta gặp nguy hiểm gì."
Nghiêm cấm thương mại hóa tác phẩm dưới mọi hình thức khi chưa được sự đồng ý của tác giả. Liên hệ tác quyền: +84 0917899789 hoặc gmail bachvanthuquan
"Có thể đánh thức cậu ấy dậy không?" Alvar nói.
Ngay lúc này, đội phi cơ thứ nhất đã thả xong loạt bom, chuẩn bị đợt công kích thứ hai bằng tàu ngầm quân sự.
Trên màn hình, cậu thiếu niên đã tỉnh lại, ngước đôi mắt ướt nhìn lên màn hình.
"Các ông là ai?" Cậu hỏi.
"Cậu bé, cậu là ai?"
"Các ông là ai?"
Alvar mỉm cười trước vẻ bướng bỉnh của cậu thiếu niên, ông ta dịu giọng nói:
"Chúng tôi là người của Bộ Quốc phòng. Còn cậu, tại sao lại xuất hiện gần căn cứ Chủ Thần?"
Nghe đến tên Chủ Thần, cậu thiếu niên giật mình một cái, rồi lại nói:
"Các ông tại sao lại đến gần nơi này. Mau rút hết đi, còn một quả tên lửa đạn đạo nữa đang sắp bắn vào núi băng."
"Cậu tên gì?"
"Tôi là Nhạc Ly, kỹ thuật viên của... đội Thần Binh Hải Vực!"
"Thần Binh Hải Vực ư? Là đơn vị nào?"
"Chúng tôi đang ngăn chặn vụ thử nghiệm vũ khí hạt nhân của Chủ Thần. Tôi vừa đuổi theo bắn hạ hai quả tên lửa phá băng, sau đó tàu S6 bị nổ..."
Alvar Soler nghe đến đây, ông ta gần như nhổm dậy khỏi ghế.
"Còn ai khác nữa?"
"Trong căn cứ Chủ Thần còn có một giáo sư đại học, hai điệp viên, hai cảnh sát của Cục Cảnh sát Hà Phong, một nhà khoa học có tên Hàn Anh." Nhạc Ly mạch lạc nói.
Nghe đến cái tên Hàn Anh, khuôn mặt Alvar Soler bỗng chốc thay đổi. Ông ta giật lấy cái bộ đàm, nói gần như hét lên:
"Hạm đội tàu ngầm, ngừng tấn công vào căn cứ Chủ Thần!"
"Đã rõ, thưa ngài! Xin chỉ lệnh tiếp theo!"
"Chờ một chút!"
Alvar Soler quay sang màn hình, hỏi Nhạc Ly:
"Bao giờ người của các cậu rút khỏi đó?"
"Tôi không chắc. Khi nào họ vô hiệu hóa vũ khí hạt nhân và tìm được Hàn Anh, sẽ ra ngoài!"
"Có thể nhận diện người của cậu không?"
"Có, nhưng tôi hiện tại mất hết thiết bị rồi. Phiền ngài cho mượn máy tính, tôi sẽ kết nối về tàu chủ của chúng tôi, tải hình ảnh của họ lên!"
"Được! Người đâu, mau cấp thiết bị cho cậu ta!"
Ngay trước màn hình, Nhạc Ly nhanh chóng thao tác trên máy tính vừa được kỹ thuật viên đưa tới, chẳng mất mấy giây đã tải được hình ảnh của Diệp Minh, Tống Nguy, Hải Tâm, Triệu Thanh, Victor lên. Riêng Hàn Anh, cậu chỉ có hình ảnh từ hồi cô chưa mất tích, liền tải lên.
Alvar Soler nhìn những gương mặt này, cảm thấy xa lạ, chỉ có một người là không thể quen thuộc hơn: Hàn Anh.
"Cảm ơn cậu nhóc!" Alvar nói rồi quay sang chỉ huy hạm đội: "Cử một đội xông vào căn cứ, cứu những người này ra ngoài, sau đó oanh tạc toàn bộ!"
Hình ảnh của sáu người nhanh chóng được truyền tới toàn bộ hạm đội.
"Tôi cần quay về tàu chủ của chúng tôi để hỗ trợ người của chúng tôi đang ở bên trong. Xin ngài đưa tôi tới tọa độ..." Nhạc Ly căng thẳng nói.
"Được. Đưa thiên tài nhỏ này tới tọa độ cậu ta yêu cầu. Cho thủy thủ đoàn bảo vệ và hỗ trợ cậu ấy!"
"Nhận lệnh! Thưa ngài!"
Diệp Minh di chuyển được một lúc, vẫn thấy Tống Nguy ôm chặt Victor không chịu rời. Mái tóc của hắn ướt sũng, nhỏ nước tong tong xuống gương mặt đẹp như thiên thần mà nhợt nhạt của Victor. Hắn thì thầm nói mãi: "Victor, ở lại với tôi, Victor..."
Diệp Minh tuy lòng nghẹn đắng, nhưng không thể cứ ngồi nhìn, đành nói với hắn: "Tống Nguy, tàu không thể tăng tốc nếu chở ba người, em phải để Victor lại..."
Tống Nguy vẫn như điếc, ra sức vuốt mấy sợi tóc của Victor ra phía sau tai gã, như thể làm như vậy sẽ khiến gã tỉnh lại. Diệp Minh nhắc: "Tống Nguy, anh biết em rất đau lòng, nhưng muốn đuổi theo hai tên khốn kia, em phải để Victor ở lại với đại dương này. Tống Nguy, cậu ấy luôn yêu em... để cậu ấy đi đi..."
Tống Nguy một lúc sau mới rời khỏi Victor, đặt gã vào bong bóng thoát hiểm trên tàu, hôn lên trán gã lần cuối, rồi nhấn nút. Bong bóng từ từ trôi ra khỏi khoang chứa, hòa mình vào lòng đại dương bao la. Tống Nguy nhìn cho đến lúc bong bóng chứa Victor trôi ra xa, như một giọt nước biến mất trong đại dương sâu thẳm.
Diệp Minh lặng lẽ lái tàu, quét mọi vật thể đang di chuyển với tốc độ cao, hy vọng có thể bắt kịp Chủ Thần và Tyler. Quay lại thấy Tống Nguy đang dựa lưng vào ghế, khuôn mặt nhợt nhạt mà lạnh lùng, như thể người đàn ông vui vẻ và ấm áp hôm nào không phải là hắn. Diệp Minh vẫn giữ những cơn đau quặn thắt kể từ khi hắn giận anh, tâm trạng luôn thấp thỏm, bất an cùng một nỗi xót xa vô bờ.
"Nguy, để anh trị thương ngoài da cho em trước đã!"
"Tôi không đau đâu! Cứ để thế đi!"
Diệp Minh bất lực nhìn hắn. Đúng rồi, nỗi đau trong lòng hắn còn đau hơn rất nhiều.
Để những vết thương chằng chịt trên da thịt kia đánh lạc hướng vết thương từ tận sâu trong tim em.
Anh hiểu, và anh thấy đau lắm, Nguy Nguy!