Hôm nay, Hào mời ba người họ đi ăn cơm, đây là điều thường xảy ra nên họ cùng nhau dùng cơm, trò chuyện rất vui vẻ, đang nói chuyện bất chợt tiếng chuông điện thoại của Vi An vang lên. Không biết bên đầu dây nói gì mà Vi An sững lại, cứng đờ người, mắt vô hồn, khuôn mặt thể hiện sự kinh hoảng tột độ, làm rơi điện thoại mà cô cũng chẳng hề hay biết. Quỳnh và Tử Nhiễm thấy vậy lo lắng gọi cô mấy lần nhưng cô vẫn trong trạng thái đó chẳng nghe được điều gì, Hào vội cầm điện thoại tìm hiểu xem có chuyện gì, trên khuôn mặt cậu từ kinh ngạc đến buồn bã, thương tiếc, đủ loại cảm xúc. Cúp máy, thấy Quỳnh và Tử Nhiễm đang nhìn cậu đầy khó hiểu, Hào mới lên tiếng giải đáp sự thắc mắc của họ với giọng nói đầy sự đau buồn:
- Ông nội của Vi An vừa mới qua đời.
- Sao lại như vậy chứ? - Quỳnh ngỡ ngàng hỏi lại.
- Ông ấy đã bệnh nằm liệt giường mấy tháng nay nhưng không ngờ tối nay ông ấy lại ra đi như vậy. Thôi chúng ta đến nhà Vi An xem sao đi - Giải đáp thắc mắc của Quỳnh, sau đó Hào mới đề nghị.
Họ nhanh chóng tính tiền, đưa Vi An về nhà, Quỳnh và Tử Nhiễm thay nhau an ủi, trấn an cô. Là những người thân thiết với Vi An, tất nhiên Hào, Quỳnh và Tử Nhiễm thường xuyên xuất hiện ở nhà Vi An để giúp đỡ lo liệu lễ tang và chăm sóc cho cô.
Hôm đó, cũng như mọi hôm, Hào đến nhà Vi An, do hôm nay công ty Quỳnh còn có cuộc họp nên cậu đến trước mà không đợi hai người kia. Vừa bước vào cửa, Hào đã hỏi thăm, biết Vi An đang ở sau vườn nên đi ra đó tìm cô, xảy ra biến cố như vậy cậu thật sự lo lắng cho người mà cậu xem không khác gì em gái ruột thịt. Sau vườn, Hào nhìn thấy Vi An trong bộ đồ tang màu đen đầy sự đau thương, chỉ mấy ngày ngắn ngủi cô trông gầy hơn rất nhiều, cô nhìn ra xa xăm, nhìn khu vườn mà chính tay ông nội cô đã vun xén và chăm sóc mà chắc hẳn lòng đau như cắt, khuôn mặt cô nước mắt đã tràn đầy mà chính cô cũng chẳng hay biết. Tang thương bao trùm cả không khí, làm cho lòng Hào cũng đau xót, thương cảm, cậu bước đến ôm cô vào lòng, như an ủi, trấn an, như chia sẻ nỗi đau cùng cô. Cảm nhận được vòng tay quen thuộc, Vi An chẳng nghĩ ngợi gì mà vùi sâu vào lòng Hào, khóc nức nở, khóc cho nỗi đau mà mấy ngày nay cô vẫn kìm nén nhưng khi nhìn thấy khu vườn nhớ lại người ông thương yêu cô nhất cùng việc cảm nhận được sự quan tâm của người con trai mình thích làm cho mọi cảm xúc trong Vi An như vỡ òa, cô khóc như một đứa trẻ muốn tìm hơi ấm. Từng tiếng khóc của Vi An cũng làm cho Hào thêm đau xót, ôm chặt cô hơn, truyền hơi ấm cho cô. Họ không phát hiện rằng hành động của họ rất thân thiết như một người con trai đang an ủi người con gái cậu yêu. Nhưng lại có một người nhìn thấy cảnh đó, suy nghĩ kia xẹt qua đầu cô, QUỳnh vội quay đi nhưng cô cũng nhanh chóng gạt phăng ý nghĩ này, tự mắng bản thân: "Quỳnh ơi là Quỳnh, mày đang làm gì vậy? Vi An đang buồn như vậy mà mày còn ghen là sao chứ?". Cô tự cảm thấy xấu hổ, trong tình cảnh này mà cô còn ghen tị như vậy thì thật đáng trách, vội xóa bỏ hình ảnh vừa thấy, không muốn nghĩ nhiều về việc đó nên cô bước nhanh vào nhà. Một lát sau, Hào và Vi An cũng vào nhà, Vi An nhìn thấy cô, ngỡ ngàng rồi lại e ngại nhìn cô, muốn từ trên mặt cô đoán xem cô có nhìn thấy cảnh lúc nãy không nhưng Quỳnh vẫn không biểu hiện gì nên Vi An mới thở phào nhẹ nhõm. Mọi biểu hiện của Vi An được Quỳnh xem ở trong mắt, thấy được sự lo lắng của cô ấy càng khiến cô thêm yên tâm, chắc là do cô nghĩ nhiều thôi, nên đi đến bên cạnh Vi An, kéo tay cô ngồi xuống bàn ăn, nói:
- Chị chuẩn bị chút đồ ăn, đã đem lên cho cô chú rồi, đây là phần của em, mau ăn đi.
- Cám ơn chị. Làm phiền chị - Vi An cảm nhận được sự quan tâm của Quỳnh trong lòng rất ấm áp đáp lại Quỳnh, trong giọng nói đầy sự cảm kích.
- Cảm ơn gì chứ, chị giúp được gì thì chị giúp thôi - Quỳnh hơi oán trách vì sự khách khí của Vi An.
- Đúng vậy, em mau ăn đi - Hào tiếp lời.
Lễ tang kết thúc, ba mẹ Vi An muốn ra nước ngoài giải khuây, Vi An vì việc học nên không để đi theo nên Hào đề nghị để cô đến Bùi gia sống một thời gian, ở đó có người chăm sóc cho cô với lại có Tử Nhiễm bầu bạn thì sẽ yên tâm hơn. Xẹt qua chút khó chịu nhưng lại bị Quỳnh đè nén, cô cũng góp lời khuyên Vi An. Và đúng như mọi người mong muốn, Vi An đã đến sống ở Bùi gia cho tới khi ba mẹ Vi An từ nước ngoài trở về. Tuy bất an vì Vi An quá giống cô ngày xưa sợ rằng khi Hào biết tình cảm của cô ấy thì hai người sẽ có cái gì đó nhưng lại bị cô giấu đi một góc, không thèm để ý đến nó.
Một sự bất an đã nhen nhóm trong lòng Quỳnh, dù cố giấu đi nhưng nó sẽ trở thành cái gai trong lòng cô, Hào sẽ nhận ra điều đó chăng?