___________
Sau khi Đường Oản rời đi không lâu, Phượng Tê Đồng liền đứng lên nói: “Phụ hoàng, yến hội quá nhàm chán, nhi thần đi trước.”
Nghe được lời này, Hoàng đế dung túng gật đầu.
Thấy thế, vài tên hoàng tử khác dưới đài đều không khỏi siết chặt tay.
Thái Tử ở trước mặt mọi người giết người đều có thể nhẹ nhàng bỏ qua, bây giờ vô lễ rời đi như vậy cũng xem như không thấy, phụ hoàng quả nhiên bất công!
Chỉ có nam chủ Nhị hoàng tử, vẻ mặt lúc này vân đạm phong khinh* tiếp tục uống rượu, dường như một chút cũng không thèm để ý tới việc Phượng Tê Đồng rời đi.
* vân đậm phong khinh ( mây gió điềm nhiên): thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không quan tâm đến điều gì khác.
Nhưng khi hắn uống rượu, môi lại bất giác nhếch lên.
Phượng Tê Đồng a Phượng Tê Đồng, làm bẩn cháu gái Đường các lão sủng ái nhất, ngươi còn có thể được hắn ủng hộ sao?
……
Sau khi Đường Oản vào thiên điện lập tức cảm giác được thân thể bắt đầu nóng lên.
Trong lúc nhất thời nàng không khỏi có chút ngạc nhiên, “Tiểu Khả Ái, thuốc này còn rất hiệu nghiệm nha, hiện tại ta nóng quá. Phượng Tê Đồng đến chỗ nào rồi?”
Dáng vẻ của nàng bây giờ, lỡ như có người khác vào được liền không xong!
Tiểu Khả Ái vội vàng nói: “Vai ác đã đến Ngự Hoa Viên, còn cách nơi này mấy trăm mét.”
“Vậy là tốt rồi.”
Tiếp theo, Đường Oản chịu đựng cảm giác khô nóng trêи người, sau đó bắt đầu nghĩ cách xem nên đối phó với Phượng Tê Đồng như thế nào mới ổn thỏa.
Đầu tiên nhất định không thể để đối phương nhận thấy chính mình là một người hiện đại, bằng không ở cái thời đại này, tuyệt đối sẽ bị coi như dị đoan mà xử lý.
Tiếp theo, tuyệt đối không thể chọc giận người này, đối phương quả thực giống như một kẻ mắc chứng cuồng bạo lực, một lời không hợp liền động thủ, chọc hắn tuyệt đối không có chỗ tốt.
Nhưng cũng không thể biểu hiện quá vâng vâng dạ dạ, bằng không khẳng định sẽ bị xem thường.
Chẳng qua Đường Oản vừa mới suy nghĩ không bao lâu đã cảm giác đầu óc của mình bắt đầu trở nên hỗn độn.
“Tiểu Khả Ái, có thể giúp ta bảo trì thanh tỉnh không?” Đường Oản nóng nảy.
Cứ như vậy thì không thể được.
Lỡ như thật sự bị vai ác ăn sạch sẽ lại còn bị bắt gặp thì lập tức xong đời.
Ở cổ đại, đây chính là loại chuyện muốn mạng người.
Tiểu Khả Ái nghe xong bất đắc dĩ nói: “Ký chủ, không thể, hệ thống không thể can thiệp vào những chuyện này.”
Nếu nó có thể can thiệp, thế giới trước nàng cũng sẽ không uống say.
Đường Oản vừa nghe, tức khắc khóc không ra nước mắt, “Vậy làm sao bây giờ? Nếu như lát nữa ta lỡ miệng nói sai cái gì thì sao đây?”
“Cái này ký chủ yên tâm, nếu đề cập đến bí mật hệ thống, lời ngươi nói sẽ được tự động che chắn.” Tiểu Khả Ái vội vàng nói.
Đường Oản: Ai hỏi cái này! Lỡ như ta không nhịn được mắng vai ác thì làm sao?
Vai ác lần này cũng không phải muốn mắng là mắng đâu!
Đúng lúc này, cửa phòng vang lên một tiếng kẽo kẹt.
Ngay sau đó, một bóng người cao lớn sải bước đi tới.
……
Trong phòng, nhìn thấy hình ảnh Đường Oản kiều diễm xé rách quần áo trêи người, đôi mắt lạnh nhạt xinh đẹp của Phượng Tê Đồng khẽ nheo lại.
Đây là bị người khác tính kế?
A! Còn là cháu gái mà Đường các lão tự mình dạy dỗ, thật ngu ngốc!
Chuyện không liên quan đến mình, khi Phượng Tê Đồng chuẩn bị rời đi, lại nghe thấy Đường Oản nỉ non: “Đồng Đồng! Đồng Đồng anh ở đâu…… Em muốn uống nước, nóng quá!”
(Ở đây Oản Oản trong vô thức đã gọi Đường Nhất Đồng ở thế giới trước nên xưng hô sẽ là anh – em nhé)
Đồng Đồng?
Đây là đang kêu hắn? Hay là người khác?
Trong lúc nhất thời, Phượng Tê Đồng ma xui quỷ khiến xoay người, sau đó đi tới bên cạnh Đường Oản, từ trêи cao nhìn nàng.
Nữ hài trước mặt lúc này đã cởi bỏ quần áo, lộ ra yếm đỏ thêu uyên ương nghịch nước, làm cho da thịt tuyết trắng của nàng phá lệ kiều nộn.
Phượng Tê Đồng vô cùng chán ghét chạm vào nữ nhân, lại đột nhiên cảm thấy có chút miệng khô lưỡi khô.
Do dự một lúc, hắn duỗi tay, có chút tò mò chạm vào mặt Đường Oản.
Di?
Cư nhiên không cảm thấy ghê tởm, ngược lại cảm thấy xúc cảm rất không tồi.
Chỉ một thoáng, Phượng Tê Đồng dâng lên hứng thú, không nhịn được nhéo má Đường Oản, sau đó lại nhéo nhéo cánh tay nàng.
Ai biết chỉ thoáng dùng một chút lực, liền lưu lại trêи cánh tay nàng một vệt đỏ.
“Chậc! Thật mềm!” Phượng Tê Đồng hừ nhẹ.