Thấy vẻ mặt khϊế͙p͙ sợ của Đường Oản, Tiểu Khả Ái vui sướиɠ khi người gặp họa nói: “Các ngươi cũng không dùng biện pháp bảo hộ, mang thai không phải rất bình thường sao?”
Nghe được lời này, vẻ mặt Đường Oản lạnh nhạt: “Vậy vì sao thế giới trước lại không có?”
Cái này không khoa học!
Tiểu Khả Ái nghe xong vẻ mặt vô tội nói: “Chẳng lẽ ta chưa nói với ngươi, Đường Nhất Đồng vì muốn cùng ngươi trải qua thế giới hai người nên đã làm phẫu thuật buộc ga-rô?”
Đường Oản ngơ ngác.
Nam còn có thể làm phẫu thuật buộc ga-rô?
Giống như nhận thấy được sự thắc mắc của Đường Oản, Tiểu Khả Ái lập tức bày ra những tài liệu liên quan.
Đường Oản nhìn một hồi, trêи mặt lộ vẻ phức tạp.
Tuy rằng tình cảm thuộc về thế giới trước đã bị hệ thống xóa bỏ, nhưng nhìn thấy cái phẫu thuật này nàng lập tức biết, đối phương đối với nàng nhất định là chân ái!
Bằng không sao có thể làm làm loại phẫu thuật này?
Ngay sau đó, Đường Oản không khỏi duỗi tay mò xuống bụng của mình, cảm giác có chút thần kỳ.
Không nghĩ tới nàng lại ở trong thế giới nhiệm vụ, có đứa nhỏ.
……
“Nương nương, quân y tới.” Lúc này, giọng nói của thị nữ truyền đến.
“Vào đi.”
Ngay sau đó, một nam tử trung niên mang theo hòm thuốc tiến vào.
Biết Đường Oản là Thái Tử Phi, hắn cúi đầu không dám nhìn mặt nàng, chỉ tiến lên nhanh nhẹn lấy ra một cái gối nhỏ đặt ở trêи bàn, ý bảo Đường Oản đặt tay lên.
Sau đó lại cách một lớp khăn tay, đặt tay lên mạch đập của Đường Oản.
Không bao lâu, quân y nhịn không được ngẩng đầu nhìn về phía Đường Oản, mặt lộ vẻ vui mừng, “Chúc mừng Thái Tử Phi, là hỉ mạch, đã hơn hai tháng.”
Đường Oản nghe xong khẽ cong môi.
“Làm phiền quân y, có chỗ nào cần chú ý không?”
“Thân thể nương nương khỏe mạnh, mang thai lần này không phải vấn đề lớn, chỉ cần dưỡng thai bình thường là được, chẳng qua thai phụ cần kiêng kị rất nhiều loại thức ăn, thảo dân lập tức viết ra giao cho ngài.”
Đường Oản gật gật đầu.
….
Chờ sau khi quân y rời đi, vẻ mặt thị nữ vui mừng nhìn nàng, “Buổi sáng nương nương chỉ ăn một chút thức ăn, bây giờ có muốn ăn hay không? Nô tỳ lập tức đi làm.”
Đường Oản nghe xong xua xua tay, “Ta không đói bụng, chờ điện hạ trở về rồi nói sau.”
Bây giờ nàng làm gì có tâm trạng ăn uống?
Nàng còn không có nghĩ ra nên thuyết phục Phượng Tê Đồng buông tha cho hai mươi vạn hàng binh kia như thế nào đâu.
Ai!
Rốt cuộc nàng nên làm thế nào cho phải đây?
Thị nữ nghe xong lập tức khuyên: “Nương nương, xem như vì tiểu hoàng tử trong bụng, ngài ăn chút gì đó đi mà. Bằng không điện hạ trở sẽ lo lắng.”
Lời này vừa nói ra, Đường Oản lập tức nảy ra ý tưởng.
Đúng vậy!
Có!
Không phải đã có sẵn lý do rồi sao?
Trong lúc nhất thời, Đường Oản không nhịn được mà mỉm cười, “Ngươi nói đúng, đi chuẩn bị chút thức ăn chua cay tới đây.”
“Dạ, nương nương!” Thị nữ vui rạo rực chạy đi chuẩn bị đồ ăn.
Đường Oản lại duỗi tay nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng bằng phẳng, nói với Tiểu Khả Ái: “Tiểu Khả Ái, đứa nhỏ này tới thật đúng lúc!”
Tiểu Khả Ái ngốc một chút, không rõ vì sao vừa rồi nàng còn rất buồn bực, bây giờ đã trở nên vui vẻ.
Chẳng qua nghe nói cảm xúc của thai phụ rất dễ biến hóa, ký chủ như vậy, hẳn là bình thường.
……
Một trận chiến này, đánh đến khi mặt trời ngã về tây mới kết thúc.
Hoàng hôn đỏ như máu, chiếu rọi lên thi thể khắp nơi trêи chiến trường.
Phượng Tê Đồng nhìn hàng binh quỳ trước mặt, tròng mắt đỏ rực dâng lên sát khí lạnh lùng.
Người Triệu quốc dũng mãnh thiện chiến, tính tình khó thuần, nếu muốn hợp nhất vào quân đội Đường Quốc, không cách nào chắc chắn bọn họ sẽ không hai lòng.
Nếu muốn bọn họ đóng vai trò lao động, cũng phải tiêu phí không ít tiền bạc để an trí.
Nhưng nếu thả bọn họ đi, không khác gì thả hổ về rừng, ngày nào đó lại trở thành một tai họa đối với Đường Quốc.
Với hắn mà nói, biện pháp an toàn nhất đó chính là trực tiếp giết chết hai mươi vạn hàng binh này ngay tại chỗ, không cho Triệu quốc bất cứ cơ hội phản công nào.
______________
Chúc các bạn đọc giả đáng yêu Giáng sinh an lành nhé ❤ yêwww!!!