___________
“Không! Nàng không thể! Ái phi của cô yếu ớt như thế, sao có thể tự mình ăn cơm chứ?” Phượng Tê Đồng không buông mà càng siết chặt hơn, đem Đường Oản chặt chẽ ôm ở trong ngực.
Ôm nàng quả thực giống như đang ôm bảo bối vậy, cả người đều thoải mái đến không nhịn được, khiến hắn một khắc đều luyến tiếc buông tay.
Đường Oản nghe xong cực kỳ cạn lời!
Đây là kiểu người gì! Nếu không phải tối hôm qua hắn nháo đến nàng sức cùng lực kiệt, nàng sẽ đến mức giống như bây giờ cả người không có sức lực sao?
Lúc này, Phượng Tê Đồng cầm lấy đũa gắp đồ ăn đưa đến bên miệng Đường Oản.
Cũng may đời trước Đường Oản được Đường Nhất Đồng đút cơm như vậy đã thành thói quen, thấy thế liền há mồm theo bản năng.
Phượng Tê Đồng vô cùng vừa lòng với phản ứng của nàng.
Đám người ở bên cạnh nhìn, tròng mắt đều trừng đến sắp rớt ra ngoài.
Đây vẫn là Thái tử điện hạ máu lạnh vô tình, người sống chớ gần của bọn họ sao?
Cư nhiên sủng Thái Tử Phi như vậy?!
Ai nói Thái Tử Phi gả tới đây sống không qua tân hôn đêm! Rõ ràng là được Thái Tử sủng đến sắp lên trời!
……
Sau khi ăn cơm trưa, Phượng Tê Đồng lại lôi kéo Đường Oản đi dạo hoa viên, cách một lát lại nhịn không được hôn Đường Oản một chút, hoặc là véo má một chút.
Từ lúc bắt đầu Đường Oản chỉ có chút cạn lời, đến bây giờ đã trực tiếp chết lặng.
“Tiểu Khả Ái, tư liệu của ngươi có phải sai rồi hay không? Phượng Tê Đồng này mắc chứng thèm khát da thịt phải không? Không chọc ta một chút, cả người sẽ khó chịu hả?” Đường Oản cắn răng nói.
Khuôn mặt mềm mại của nàng, cảm giác giống như sắp bị hắn véo hỏng rồi!
Nghe Đường Oản nói, Tiểu Khả Ái lập tức trả lời: “Xin ký chủ yên tâm, tư liệu không sai, nhưng mà Phượng Tê Đồng có chứng cuồng bạo, chỉ có ngươi mới có thể hóa giải, cho nên hắn mới luyến tiếc buông ngươi ra!”
Đường Oản nghe xong, tức khắc hiểu được vì sao buổi tối Phượng Tê Đồng lại có thể lăn lộn như vậy!
Nghe nói người mắc chứng cuồng bạo, ham muốn phương diện kia đặc biệt tràn đầy!
Đột nhiên thật đồng tình với chính mình!
“Nhưng vì sao chỉ có ta có thể giải? Đây không phải một loại bệnh về tinh thần sao?” Đường Oản hỏi.
“Hắc hắc, nhân loại các ngươi không phải thường nói cái gì mà tình yêu chính là ngươi có bệnh ta có thuốc sao? Tình huống hiện tại của ngươi và Phượng Tê Đồng chính là như vậy nha! Đây cũng xem như ta mở cho ngươi một bàn tay vàng.” Tiểu Khả Ái cười xấu xa.
Lời này vừa nói ra, Đường Oản rốt cuộc cũng hiểu được vì sao rõ ràng cùng là một cốt truyện, nhưng phản ứng của Phượng Tê Đồng lại khác biệt với cốt truyện gốc như vậy.
Nhưng Đường Oản lại không biết rằng, lúc ấy Phượng Tê Đồng căn bản không có ý định quản chuyện của nàng, chẳng qua bởi vì nàng kêu một tiếng Đồng Đồng, cho nên hắn mới ở lại mà thôi.
……
Phượng Tê Đồng thấy bộ dáng thất thần của Đường Oản, không khỏi đem cằm gác lên vai nàng, “Sao vậy? Suy nghĩ cái gì?”
Nghe được lời này, Đường Oản nháy mắt hoàn hồn, một câu hai ý nghĩa: “Không có gì, chỉ là suy nghĩ xem còn tiếp tục như vậy, mặt mũi của ta còn cần hay không?”
Phượng Tê Đồng nghe xong cũng sửng sốt, giây tiếp theo kịp phản ứng lại, cánh tay ôm eo nàng siết chặt, “Làm sao, không thích cô hôn nàng?” Phượng Tê Đồng thấp giọng hỏi.
“Đương nhiên không phải! Ta cao hứng còn không kịp, nhưng mà ngươi ở trước mặt người ngoài làm như vậy, nếu truyền ra…… không phải ta sẽ biến thành kẻ họa thủy không biết xấu hổ câu dẫn Thái Tử điện hạ hủy hoại phép tắc lễ nghĩa sao?” Đường Oản bất đắc dĩ nhìn hắn.
Người ở cổ đại cởi mở như vậy? Gã sai vặt và thị nữ trong sân đều đang nhìn đấy, vậy mà hân nói chuyện với nàng còn động thủ.
Phượng Tê Đồng nghe xong, tia nguy hiểm vừa dâng lên trong mắt tức khắc biến mất, thay thế bằng ý cười nồng đậm.
Ngay sau đó, chợt rút kiếm gọt bỏ đỉnh đầu của gã sai vặt bên cạnh.
Đỉnh đầu của gã sai vặt nháy mắt bị gọt thành đầu trọc, hai chân mềm nhũn quỳ rạp xuống đất.
Ngay sau đó, Đường Oản liền thấy ánh mắt Phượng Tê Đồng hờ hững quét qua những người chung quanh, “Yên tâm, bọn họ ai cũng không dám nhiều lời dù chỉ một chữ, nếu không, tròng mắt cùng đầu lưỡi của bọn họ sẽ có kết cục giống như tóc của hắn!”
__
Đường Oản: Ta nghĩ……
Phượng Tê Đồng ( che miệng ): Không, nàng không nghĩ!
Đường Oản: Ta có thể……?
Phượng Tê Đồng ( ôm chặt ): Không! Nàng không thể! Ái phi của cô nhu nhược không thể tự gánh vác! Mọi chuyện cô phải tự mình làm mới yên tâm!
Đường Oản:…… Ha hả!