Sắc mặt Đường Nhất Đồng lúc này có chút khϊế͙p͙ sợ.
Vì sao Đường Oản lại muốn cứu hắn?
Không phải cô ghét hắn nhất sao?
Nếu là bình thường, hắn còn có thể nói Đường Oản giả mù sa mưa cố ý cứu hắn, muốn để hắn thả lỏng đề phòng, sau đó tiếp tục phóng đại chiêu chỉnh hắn.
Nhưng tai nạn xe cộ đột ngột xảy ra, con người cơ hồ đều dựa vào bản năng mà hành động. Đường Oản cho dù có nhiều mưu kế, cũng không có khả năng lấy mạng sống ra đùa giỡn đi?
Nhưng hắn thật sự không nghĩ ra, tại sao Đường Oản lại muốn làm như vậy?
Lúc này, Đường Oản đau đến mức buông lỏng thân thể Đường Nhất Đồng, mà Đường Nhất Đồng cũng nhân cơ hội này ngẩng đầu nhìn lên mặt cô.
Chỉ thấy trêи trán Đường Oản lúc này chảy xuống vài đường máu tươi đỏ thắm, khuôn mặt nhỏ tái nhợt, vì đau đớn mà gắt gao nhăn thành một đoàn, vẻ mặt tràn đầy yếu ớt.
Dường như phát hiện Đường Nhất Đồng đang nhìn mình, Đường Oản khẽ mở mắt, con ngươi ngăm đen trong suốt phản chiếu ảnh ngược của Đường Nhất Đồng, trêи mặt hắn còn đang mang theo biểu tình ngoài ý muốn.
“Đường Nhất Đồng, cậu có bị thương không?” Đường Oản suy yếu hỏi.
Đường Nhất Đồng mím môi, sau đó từ trong lòng ngực cô tránh thoát.
“Vì sao muốn cứu tôi? Không phải cậu ước gì tôi chết sớm một chút sao?”
Nghe được lời này, Đường Oản nhắm mắt lại: “Xin lỗi, chỉ là tôi vừa nhìn thấy cậu, liền nghĩ đến hình ảnh mẹ tôi bị tức chết. Vì vậy, mới nhịn không được trút giận lên người cậu…… Nhưng tôi đã nghĩ thông suốt, mọi chuyện đều do ba ba sai, cậu là vô tội. Về sau, tôi sẽ không tiếp tục nhằm vào cậu, từ nay về sau, tôi và cậu, không ai nợ ai.”
Nói xong, trong lòng Đường Oản không khỏi tung hô chính mình một cái.
Xem như tìm được cơ hội thích hợp để xin lỗi. Tuy rằng cái giá bỏ ra có hơi thảm.
Nói như vậy, chỉ cần cô không tiếp tục bắt nạt Đường Nhất Đồng, một năm sau, chắc là hắn sẽ không đến mức muốn tìm người đem cô bán đến nơi thâm sơn cùng cốc đi?
……
Đường Nhất Đồng nghe cô giải thích, hơi sửng sốt một chút, sau đó cúi thấp đầu, tóc mái thật dài che khuất đôi mắt, khiến người khác không cách nào thấy rõ biểu tình trêи mặt hắn.
Lúc này, Tiểu khả ái lại lần nữa nhảy nhót ra tới, một bộ dạng '' ta rất hữu dụng '' lên giọng:
“Chúc mừng ký chủ, độ hảo cảm của Đường Nhất Đồng từ -100 biến thành -80 nha! Thỉnh ký chủ tiếp tục nỗ lực cảm hóa ông chồng nhỏ của mình nga!”
Đường Oản: Ông chồng nhỏ sao! Ngươi ra đây, ta bảo đảm không đánh chết ngươi!
Đúng lúc này, cửa xe nhanh chóng được cảnh sát giao thông bên ngoài phá vỡ, nhìn cánh tay duỗi vào, Đường Oản nói với cảnh sát giao thông: “Trước tiên giúp cháu kéo em trai ra ngoài, chân cháu đang bị kẹt. ”
Lời này vừa nói ra, Đường Nhất Đồng đột nhiên quay đầu nhìn lại, lúc này mới phát hiện, chân Đường Oản chân bị mắc kẹt dưới ghế xe.
Trong lúc nhất thời, hắn không khỏi nắm thật chặt đôi tay, vừa rồi hắn cư nhiên không có phát hiện điểm này.
“Đinh! độ hảo cảm của Đường Nhất Đồng+10, trước mắt độ hảo cảm là -70, thế nào? Ta giúp ngươi tạo cơ hội có phải rất tốt hay?” Tiểu khả ái tức khắc báo cáo.
Đường Oản nghe xong lập tức nói: “Câm miệng, ngươi là muốn ta chết một lần nữa đi?”
Sau đó, cô lại thúc giục Đường Nhất Đồng: “Cậu nhanh chóng bắt lấy tay chú cảnh sát đi!”
Đường Nhất Đồng thật sâu mà liếc nhìn cô một cái, sau đó trầm mặc vươn tay ra cửa sổ xe bị phá vỡ.
Chỉ chốc lát sau, thân thể nhỏ gầy của hắn đã được chú cảnh sát kéo ra ngoài.
……
Lúc này, ở cửa sổ xe phía trước, tài xế lão Lý cũng đã được kéo ra bên ngoài. Bên trong xe, chỉ còn lại một mình Đường Oản.
Nhưng chân cô mắc kẹt bên dưới ghế, nếu không đem xe nâng lên, chỉ sợ là kéo không ra.
Thấy thế, trong lòng Đường Oản cạn lời, cô quả thực chính là lấy mạng sống ra công lược vai ác a!