"Cô muốn tới Kim Gia?"
Tử Sở Tuyên không trả lời, đứng dậy khỏi ghế đi tới chỗ cửa sổ, đem cánh cửa sổ mở tung ra, từ trên tầng ba nhìn xuống cũng coi như thu được mọi thứ bên dưới vào mắt.
Gió từ bên ngoài luôn vào, mắt cô nhắm lại như đang cảm nhận từng cơn gió thổi đến. Cô nhất định phải gặp được Kim Phu Nhân để hỏi cho rõ xem bà ta lấy miếng ngọc bội này ở đâu, và...cũng muốn xác nhận xem bà ta có phải là người đó hay không.
Không ai biết xuất thân,sự xuất hiện bí ẩn, có thể sao?
Nếu thật sự Kim Phu Nhân là người đó, vậy...cô có lên giết lần nữa hay không?
"Kim Phu Nhân khong có ở Kim Gia, cả Kim Gia lớn như vậy cũng chỉ có một mình Kim Như Thuần sống!"
Iwasaki Gi lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của Tử Sở Tuyên. Mày nhíu lại, Kim Phu Nhân không ở đó thì cô xác nhận kiểu gì?
"Làm sao anh biết bà ta không ở Kim Gia?"
"Tôi mới từ Kim Gia trộm thứ này ra, mới biết được Kim Phu Nhân đã không ở Kim Gia ở chục năm nay,mọi chuyện ở Kim Gia hầu như đã giao lại toàn bộ cho Kim Như Thuần sử lý!"
"Vậy sao anh nói anh trộm nó từ Kim Phu Nhân?"
"Tôi nghe trộm được chọc nói chuyện điện thoại giữa Kim Như Thuần và Kim Phu Nhân, biết được nó là của Kim Phu Nhân để lại Kim Gia, không đúng là trộm từ Kim Phu Nhân thì là cái gì?"
Lý lẽ kiểu gì đây?
Kiểu lý lẽ này ngay cả Tử Sở Tuyên cũng khống biết nên phản biện thế nào cho đúng.
Anh không nói bọn họ sao biết được!
Sao lúc đầu không nói như vậy đi?
Iwasaki Gi ném cho ba người ánh mắt khinh thường giống như đang nói bọn họ IQ kém không biết suy luận.
Tử Sở Tuyên im lặng nhưng hai người Phan Việt Vân và Du Thi Cảnh lại không vậy. Tính hiếu thắng viết rõ lên mặt thế kia rồi.
"Này Iwasaki Gi, tôi nhớ không lầm anh đang dinh líu đến một vụ án mạng nhỉ, có tin là tôi bắt anh về thẩm vấn điều tra hay không?"
Phan Việt Vân buông lời uy hiếp, Iwasaki Gi chẳng những không mà còn kiêu kích.
"Anh đang nói đến vụ Chủ Tịch Hội đồng quản Trị của Đế Đô bị giết à, khỏi điều tra tôi làm đó. Có giỏi thì bắt đi!"
"Anh!"
Tử Sở Tuyên hiện tại đang có hứng thú với tên này tất nhiên sẽ không để cho anh bắt đi. Tôi phạm trước mặt mà không thể bắt, thân làm một cảnh sát trưởng cảm thấy thật mất mặt với nghề nghiệp!
"Tên cảnh sát vô dụng kia không bắt được anh chắc tôi được nhỉ? Chuyện của chúng ta chưa xong đâu!"
Nếu không phải giữa đường Tử Sở Tuyên và Phan Việt Vân xuất hiện thì có lẽ đã sử lý xong tên Iwasaki Gi này rồi.
Nghĩ lại thì lúc đó biết vậy để cho xe của bọn họ đi rồi, chứ không hiện tại đã không phải chịu uy hiếp thế này.
"Các người xong chưa?"
Lần này không cần Iwasaki Gi lên tiếng, Tử Sở Tuyên đã cắt ngang cuộc nói chuyện của bọn họ. Giọng nói có phần uy nghiêm, ba người lập tức im lặng, mãi vài giây sau mới phản ứng.
Hai người Iwasaki Gi cùng Du Thi Cảnh trong lòng hiện lên sự khó chịu. Sao bọn họ phải nghe lời của một người phụ nữ nhỉ?
Nếu bọn họ hợp sức lại có chắc hẳn có thể đánh bay cái thứ thành tinh trong tay cô ta.
Hai người đồng thời nhìn nhau, ánh mắt hiện lên kiên định. Địch của địch chính là bạn!
Còn Phan Việt Vân nghe cách nói chuyện uy nghiêm này, thử cũng không dám thử mạnh.
Mẹ nó, bao nhiêu năm vẫn ám ảnh cách nói chuyện này!
Mọi biểu cảm dù là nhỏ nhất của ba người đều bị Tử Sở Tuyên thu hết vào mắt, cô đứng đậy tới trước cửa sổ kéo đem che lại, búng tay một cái triệu hồi ra Hồng Liên, khinh thường nói.
"Hai người đang bị thương, đấu với tôi phần thắng sẽ là bao nhiêu?"
Hai người rút ra súng chỉa vào cô cùng Phan Việt Vân, Phan Việt Vân cũng phản ứng rất nhanh biết lại sắp có chuyện liền đem súng được giấu lấy ra.
Du Thi Cảnh:" Cái thứ đó đúng là mạnh đấy, nhưng muốn đấu với súng đạn chỉ sợ khó!"
Tử Sở Tuyên:"Vậy sao?"