Phan Việt Vân lên tiếng xác nhận thân phận của Tử Sở Tuyên. Tử Gia không phải là kẻ nào cũng có thể giả mạo được, huống chi Phan thiếu cũng đã lên tiếng xác nhận, muốn tự lừa dối bản thân cũng không được.
Tử Sở Tuyên thu tấm thiệp lại, đặt lên môi mình, đôi môi đằng sau tấm thiệp cong lên, đôi mắt hiện lên sự quyến rũ, nói.
“Xem ra là Mẫn tiểu thư nói đúng, tôi không đủ tư cách để ở những nơi như này!”
“Không phải! Tử tiểu thư tôi không có ý đó, tất cả chỉ là hiểu lầm!”
Mẫn Châu hoảng rồi. Tử Gia xưa nay luôn kép kín về mọi mặt, Mẫn Gia đã phải bỏ ra một số tiền vô cùng lớn để có thể hợp tác thương mại với Tử Gia, nếu như vì chuyện này mà Tử Gia hủy bỏ hợp tác, cô chính là tội đồ của Mẫn Gia. Mặc dù bố rất yêu thương cô nhưng không có nghĩ là không biết tức giận. Phải biết một khi hợp tác với Tử Gia vừa được hủy bỏ, bên tổn thất lớn nhất chính là Mẫn Gia bọn họ. Số tiền đền bù lên gấp mấy lần số tiền ban đầu. Biết trước người này là Tử Sở Tuyên, cô đã không ngu ngốc đi chọc giận. Nhưng giờ hối hận cũng đã muộn, nếu không thể làm Tử Sở Tuyên nguôi giận, chị sợ hậu quả phía sau.
“Tôi thấy đây không hẳn là hiểu lầm đâu nhỉ? Còn nữa, Mẫn tiểu thư, cô hình như gọi sai rồi, tôi là Tử gia gia chủ Tử Sở Tuyên!”
Hai chữa tiểu thư và gia chủ cách nhau một trời một vực. Một người chỉ có nhiệm vụ giúp gia tộc mình mở rộng quan hệ, giữ vững địa vị. Còn một người có quyền lực tối cao, quyết định mọi quyền hành trong gia tộc.
Tử Sở Tuyên nói như vậy chính là đang nhắc nhở Mẫn Châu biết, cô không giống như cô ta chỉ là một thiên kim tiểu thư, cô chính là chủ nhân của Tử Gia, mới là người quyết định có nên tiếp tục hợp tác với Mẫn Gia hay không.
Túc Uyển Uyển cũng đã sớm lạnh cả sống lưng. Hóa ra người mà bản thân vô tình gặp một năm trước không phải là người vô danh vì mà thân phận so với cô còn cao hơn. Cũng may là hai người họ trước đó chỉ đụng độ qua thôi, chắc sẽ không nhớ mặt cô đâu. Bố cô nghe nói hôm nay Tử Sở Tuyên sẽ tới nên có dặn dò nhất định phải tiếp cận được Tử Sở Tuyên, như vậy sau này mới có lợi với Túc Gia. Nghĩ lại thì thật may vừa rồi cũng may cô không phụ họa theo Mẫn Châu.
“Thật không ngờ chị chính là Tử gia chủ kia, em thật may mắn thì được đích thân chị tới dự tiệc!”
Kim Như Thuần rất tự nhiên mà khoác lấy cánh tay Tử Sở Tuyên, vẻ mặt vui vẻ nói, nhìn qua còn tưởng bọn họ rất thân thiết đấy.
Tử Sở Tuyên đem cánh tay rút ra, vẻ mặt vẫn rất dễ gần nhưng trong giọng nói không khó để nghe ra sự xa cách, ánh mắt cũng không còn dịu dàng như vừa này, khiến cho Kim Như Thuần không khỏi sững sờ.
“Kim tiểu thư, tôi còn nhỏ hơn cô tận bốn tuổi, dừng gọi tôi như vậy, không người khác lại cho rằng tôi lớn tuổi. Và cũng có một số người lại nghĩ rằng tôi muốn chèo cao. Cô nên gọi tôi một tiếng Tử gia chủ!”
“Có… có phải là chị… chị giận rồi không? Em xin lỗi, là lỗi của em gây hiểu lầm cho chị!”
Đôi mắt Kim Như Thuần rưng rưng nước mắt, bộ dáng mỏng manh đáng yêu hết sức, y như một ngốc bạch ngọt khiến người khác chỉ hận không thể ôm vào lòng an ủi. Tử Sở Tuyên quyến rũ một cái, đôi mắt cong lên, đưa tay xoa xoa nước mắt trên khóe mắt của Kim Như Thuần.
“Đừng có khóc vậy chứ, cô nên khóc to hơn, như vậy người ta mới biết là tôi ức hiếp cô. Thật là một tiểu bạch thỏ đáng yêu!”
Kim Như Thuần rùng mình một cái, ngơ ngác nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Tử Sở Tuyên đang ở khoảng cách gần, quên luôn cả khóc.
Tử Sở Tuyên duyên dáng quay người rời đi. Trước khi đi còn không quên bồi thêm một câu cho Kim Như Thuần.
“Hi vọng lần sau, Kim tiểu thư cô nhớ rõ, gặp tôi gọi một tiếng Tử gia chủ, đừng có thất lễ như hôm nay!”
Đây không khác nào đang nói thân là Kim gia tiểu thư, một gia tộc lớn mà lại không có giáo dưỡng.
Tử Sở Tuyên đi rồi, Phan Việt Vân cũng không ở lại làm gì. Nếu không phải Tử Sở Tuyên muốn anh làm bản nhảy, anh cũng không muốn tới đây làm gì.