Iwasaki Gi ngồi trên giường, sắc mặt đã hồng nhuận trở lại. Mắt Tử Sở Tuyên liếc nhìn xuống chân anh ta. Cho tới bây giờ cô vẫn không đoán ra được vì sao một sát thủ như Iwasaki Gi lại ra tay cứu cô ngay lúc đó.
“Mạng chúng ta cũng thật là lớn. Cả căn nhà toàn bộ đều bị cái tên không biết chui ra từ đâu ném lựu đạn vào phá hủy, cứ tưởng phải sẽ phải chông thân ở đó chết trẻ rồi chứ?”
“Du Thi Cảnh, anh vẫn còn có mặt mũi nói ra những lời này hay sao?”
Phan Việt Vân liếc Du Thi Cảnh một cái, ánh mắt mang theo sự chất vấn. Nếu không phải tại tên này đi gây thù chuốc oán khắp nơi bọn họ sẽ bị liên lụy sao?
“Tôi thật sự không biết tên đó là ai, càng không biết người phụ nữ trong miệng tên đó nói. Tôi bị oan!”
Sau khi quay lại nhất định phải đem chuyện này làm rõ, tuyệt đối không thể để thanh danh gây dựng bao nhiêu lâu phá hủy được. Và chuyện quan trọng cần làm sau khi trở về là tìm ra được tên nội gián. Tung tích của anh chưa từng nói ra cho cấp dưới biết, cái tên kia xuất hiện ở đó tuyệt đối không thể nào là trùng hợp được.
“Phải rồi, chúng ta làm sao còn nguyên vẹn vậy?”
Căn nhà bị sập thành như vậy, chỉ nhớ ký ức lúc đó đừng lại khi sắp bị cột nhà đè rồi sau đó không biết gì nữa. Cho dù có may mắn thoát ra từ nơi đó, cũng không thể nào mà nguyên vẹn không chút tổn thương nào được.
“Chuyện này các người đừng quan tâm, biết vẫn còn sống là được!”
Tử Sở Tuyên chỉ nhàn nhạt trả lời. Bọn họ biết được Hồng Liên có linh tính vậy là đủ rồi. Còn về sức mạnh thật sự của Hồng Liên, nói thật là chính ngay cả cô cũng không rõ.
Ban đầu coi cứ tưởng Hồng Liên chỉ mở ra linh tính thôi, nhưng hiện tại xem ra không chỉ có vậy.
Tử Sở Tuyên không chịu nói, bọn họ cũng không hỏi, bởi vì biết có hỏi cô cũng không chịu hé răng nói nửa lời.
“Phan Việt Vân, giúp tôi làm một việc!”
“Hử?”
“Anh thân là cảnh sát trưởng vậy chắc chắn là có thể thay đổi hoặc làm giả nội dung một vài tư liệu nhỉ?”
“Có thể! Cô hỏi chuyện này để làm gì?”
“Cũng không có gì. Tôi chỉ muốn anh giúp tôi làm giả một bản án, nội dung trên đó ghi Minh Nhạc Y chết ngoài ý muốn do tai nạn, sẵn tiện giúp tôi tìm một người đóng giả xác chết luôn!”
Ba người đàn ông nghiêm đầu nhìn cô. Du Thi Cảnh và Iwasaki Gi có chút kinh ngạc, còn Phan Việt Vân dường như đã đoán ra chuyện gì đó. Anh ta chỉ nhàn nhạt gật đầu.
Tử Sở Tuyên ngồi trên ghế, hai chân vắt chéo, trong đôi mắt hiện lên một tầng sương khiến cho Du Thi Cảnh và Iwasaki Gi nhìn không ra cô đang nghĩ gì.
“Minh Nhạc Y, cô làm như vậy không khác nào là đang từ bỏ vị trí hiện tại đang có. Tịch Gia có thể lo cho cô cả đời mà không phải lo nghĩ gì, cô không muốn làm Tịch thiếu phu nhân sao?”
Cô ấy là người đầu tiên vượt qua được đêm tân hôn, nếu là cô gái khác chỉ hận không thể lập tức phô trương thanh thế, nói cho cả thế giới biết đã ngồi lên được vị trí Tịch thiếu phu nhân. Là Tịch Mặc Thương đối xử không tốt nên muốn rời khỏi sao?
“Gọi sai rồi! Minh Nhạc Y mới chết cách đó không bao lâu. Chôn thân trong đống đổ nát đó, các người bị dọa nên quên rồi sao? Tôi là Tử Sở Tuyên, người kế thừa Tử Gia!”