Tử Sở Tuyên ngả lưng ra phía sau, ngồi trên giường, khóe miệng nhếch lên một độ cong.
"Chúng ta tiếp tục chuyện đang dang dở chứ?"
Đôi mắt hiện lên tia vũ mị, mặc dù bị thương nhưng không hề ảnh hương tới. Lời nói ái muội thật khiến người ta hiểu lầm.
"Minh Nhạc Y, cô có sở thích tìm chết sao?"
"Tôi nghiêm túc mà! Nếu anh cảm thây tôi có hại tới anh thì nhân lúc này giết tôi đi, đừng để mối họa này lớn hơn!"
Vẻ mặt Tử Sở Tuyên vô cùng nghiêm túc, nghiêm túc tới mức vô cùng chân thành, Tịch Mặc Thương còn suýt nữa tin cô nói thật. Nhưng trong lòng có nghĩ như lời nói ra hay không thì đâu ai biết.
Nếu Tịch Mặc Thương dám giết cô thật, vậy hôm nay Tịch Gia nên đổi chủ!
"Cô chưa đủ khả năng để khiến tôi phải dè chừng, càng không đủ tư cách để khiến tôi đích thân ra tay!"
Lời nói kiêu ngạo mang theo sự khinh thường. Tử Sở Tuyên cũng không vì sự khinh thường này mà tức giận, ngược lại còn phụ họa theo gật đầu đồng ý.
"Đúng đúng! Tôi đúng là chưa đủ tư cách khiến Tịch Tổng anh đích thân ra tay. Cũng giống như đêm đó, cái ngày mà tôi lần đầu tiên đặt chân tới Tịch Gia này nhỉ?"
Đánh không lại thì dùng lời nói hạ bệ. Kinh nghiệm bao nhiêu năm đối đầu với đám cáo già trong triều cũng đâu phải là công cốc.
Tịch Mặc Thương sao lại không biết cô là đang nói tới chuyện gì chứ. Chi ghé mắt nhìn cô một cái, hoàn toàn không có dáng vẻ sợ hãi gì khi bị vạch trần thậm chí là còn thoải mái thừa nhận.
"Xác thật đích thân giết cô khiến cho tay tôi bị bẩn, cho nên mới cử người tới!"
Tử Sở Tuyên rất muốn một đao chém chết Tịch Mặc Thương. Dám chê cô bẩn, muốn chết sao?
"Giờ tới lượt cô nói, chuyện trên trang đầu báo là chuyện gì?"
"Không phải anh đoán được rồi sao? Tôi gây ra đó. Cũng khống có chuyện gì lớn cả,chỉ là sau khi anh đi không lâu, bọn tôi nói chuyện khá hợp nhau nên giao lưu chút thôi mà!"
Nếu để người khác nghe thấy lời này, chắc chắn sẽ nghĩ Tử Sở Tuyên mới chạy từ bệnh viện tâm thần ra. Giao lưu đến nỗi bị thương suýt mất cả mạng, hảo giao lưu!
Cũng may Tịch Mặc Thương đã biết trước được người trước mặt là một người điên nên không ngạc nhiên trước lời cô nói. Dù sao thì trong giới Hắc Đạo cũng thường hay có mấy cảnh giao lưu thế này.
Hai người không còn chuyện gì để nói, Tịch Mặc Thương rời đi, Tử Sở Tuyên cũng chẳng giữ lại làm gì. Giữ anh ta lại để khẩu chiến thêm sao. Cô hiện tại chỉ muốn đánh một giấc, anh ta ở lại cô lười nói chuyện!
Ba ngày kế tiếp, Tịch Mặc Thương không thấy xuất hiện. Tịch Mặc Thương không xuất hiện Tử Sở Tuyên càng khỏe, bản thân đỡ phải lúc nào cũng vắt óc khẩu chiến với anh ta.
Sang đến ngày thứ tư, Tịch Mặc Thương lần nữa tới, chỉ là Tử Sở Tuyên đã mất hút.
Căn phòng sạch sẽ, chăn gối gấp gọn gàng nhưng lại không thấy người đâu. Trên bàn còn có một tờ giấy.
Lấy lên đọc, nội dung trên giấy giống như đang chọc tức anh.
"Tôi ra ngoài có việc, không cần nhớ nhung, thân ái!"
Sắc mặt Tịch Mặc Thương trầm xuống, đem đồ ăn đang cần trên tay vứt vào sọt rác. Lấy điện thoại ra gọi cho Tần Phong.
Tần Phong nhìn thấy vị tôn đại thần gọi, không dám chậm chạp liền bắt mắt. Đầu giây bên kia truyền đến giọng nói lạnh lùng của Tịch Mặc Thương.
"Lật tung Đế Đô tìm cô ta về đây cho tôi!"
Cô ta? Ai cơ?
Chưa kịp hỏi người muốn tìm là ai Tịch Mặc Thương đã tắt máy. Tần Phòng cũng chỉ biết ngậm ngùi cất điện thoại đi.
Tịch Tổng, anh bảo tìm người mà không nói tìm ai thì tìm kiểu gì?