Tinh thần ai cũng căn thẳng sợ hãi mấy người trong đó sẽ xông ra ngoài tàn sát cả bệnh viện này. Có không ít người tính chạy, nhưng lại sợ bên ngoài sẽ có khủng bố nên không dám chạy chỉ dám trốn đi một góc.
Cảnh sát vừa tới, tiếng súng cũng dứt. Lúc phá cửa xông vào bên trong đã sớm không còn ai, trong phòng bệnh chỉ còn lại một đống hỗn độn.
Mọi thứ trong phòng bệnh đã bị hủy hoại gần hết, cảnh sát lập tức cho phong tỏa toàn bệnh viện. Một nửa cảnh sát đi lấy lời khai, một số khác chạy tới phòng giám sát trích camera. Chỉ là khi bọn họ tới nơi, toàn bộ người giám sát camera đã bị đánh ngất, những gì quan trong camera ghi lại được cũng đều đã bị xóa.
Thứ mà cảnh sát nhận lại được cũng chỉ có một lời khai mơ hồ. Người trong phòng bệnh đó là ba nam một nữ.
Tử Sở Tuyên lén lút trở lại Tịch Gia vào nửa đêm. Cửa đã khóa, cô không thể gọi Thái Nhữ ra mở cửa, chỉ có thể treo vào.
Tường Tịch Gia xây rất cao, cao gần gấp đôi người cô, xung quanh và bên trên còn quấn cả dây thép gai. Lại nhìn xuống bản thân hiện tại, trên người ăn vài viên đạn, vết thương băng bó sơ sài, cả người chật vật không nói lên lời, lại thêm mồ hôi chảy xuống miệng vết thương, nếu không nhanh chóng sử lý sẽ bị nhiễm trùng.
Trước khi trở về đây cô có tự lấy đạn đem toàn bộ đạn bị bắn trúng lấy ra một cách cũng gọi là hơi tàn nhẫn một chút, chỉ bằng Hồng Liên mà không dùng bất kỳ một vật dụng y tế nào. Phan Việt Vân có nói muốn đưa cô đi tới bệnh viện nhưng cô đã từ chối.
Ban ngày khiến cho cái bệnh viện kia náo loạn cả lên, chắc chắn phía cảnh sát đang truy tìm bọn họ, nếu như cô vách cái thân bị thương này tới bệnh viện khác nguy cơ bị phát hiện sẽ rất cao.
Mặc dù bị thương nhưng kết quả đổi lại xem ra cũng không lỗ, ít nhất cô đã đạt được thứ mà bản thân muốn!
Hít thở thật sâu một hơi, nhìn bức tường, trèo qua bức tường này không biết cô còn sức để vào nhà không?
Hay là kiếm chỗ nào ngủ tạm chờ hồi phục sức lực trước đã?
Tiếng ọc ọc truyền từ bụng tới, Tử Sở Tuyên ôm lấy bụng ngồi sụp xuống. Phải rồi bụng cô còn chưa có cái gì. Biết vậy trước khi đi nhờ Phan Việt Vân mua hộ cô một chút đồ ăn rồi.
Bây giờ mà chạy quay lại chắc chưa kịp đến nơi đã ngụm luôn rồi.
Ngồi một lúc cuối cùng vẫn là quyết định trèo tường vào. Nhân lúc Tịch Gia không ai thức, trèo vào lẻn lên phòng xử lý vết thương và cái bụng trước đã.
Hít sâu một hơi, Tử Sở Tuyên dùng đôi bàn tay đang dính máu trèo lên, ngón tay bíu chặt lấy dùng toàn lực cố đem cơ thể kéo lên. Dây thép gai đâm vào tay trên người đã có vết thương nay lại nhiều thêm. Máu từ tay chảy xuống gương mặt, Tử Sở Tuyên không chỉ cảm thấy đau mà còn nhớ võ công trước kia.
Trước kia dù có bị thương nhưng chỉ cần dùng lực nhún chân một cái một bức tường cô cũng có thể dễ dàng qua. Thật sự nhớ thời hoàng kim trước kia.
Dùng toàn lực trèo lên, kết quả vừa trèo được lên thì rầm một cái, cả người kiệt sức ngã từ trên xuống. Đã thảm nay càng thảm hơn, máu từ vết thương chảy càng nhiều. Cảm giác như bị ngũ mã phanh thây vậy.
Tầm mắt trở lên mơ hồ, Tử Sở Tuyên chỉ cảm thấy bản thân sắp không xong. Cô đã dùng quá sức lực để trèo qua tường, sức lực đã sớm bị cạn kiệt, ngay cả đứng lên cũng không thể nữa.
Cứ nằm thế này tới sáng mai,Thái Nhữ phát hiện chuyện sẽ càng lớn hơn. Tịch Mặc Thương đã sớm nghi ngờ thân phận của cô, nhìn thấy bọ dáng này của cô không biết anh ta có chạy tới tìm Phan Việt Vân uy hiếp anh ta hỏi thân phận thật của cô hay không?
Đột nhiên, ánh sáng chiếu thẳng lên mắt cô, ánh sáng quá chói khiến cho cô không thể nào mở mắt, bên tai chỉ nghe thấy giọng nói của ai đó.
"Ai nha, đây không phải là cô vợ đáng quí của anh sao Tịch Mặc Thương? Tháng trước gặp không phải còn rất kiêu ngạo sao? Mới không gặp một tháng thôi mà đã thành bộ dạng thảm bại thế này vậy?"
Có vài người tới, hình như một trong số đó đang cười nhạo cô. Cô không nghe rõ nữa, tiếng động truyền vài tai cứ như tiếng ong kêu, cái gì cũng không rõ. Cuối cùng vẫn là không chịu nổi mà mất đi ý thức.
Trước khi hoàn toàn mất ý thức, Tử Sở Tuyên chỉ cảm thấy thật đen đủi khi bị người khác nhìn thấy bộ dáng thảm bại này.