Tử Sở Tuyên lúc tới nơi, ở đây đã có rất nhiều người, trong đó có một nhóm người bị trói lại quỳ dưới đất. Đúng lúc này, hai chiếc xe khác cũng chạy tới, mấy người xuống xe cùng một lúc, đều là người quen cả.
Du Thi Cảnh, Tần Phong và cả Tịch Mặc Thương cũng tới!
"Du Thi Cảnh, ra nhận người quen đi!"
Du Thi Cảnh đi tới trước mặt đám người bị trói đang quỳ kia, sắc mặt không được tốt cho lắm.
"Bọn họ không phải người của tôi!"
"Vậy anh giải thích sao chuyện bọn họ thú nhận? Làm sao tôi biết đó có ai đang nói thật!"
"Đám người này thật sự không phải người của tôi. Cô biết rõ tôi sẽ không lệnh người khác gây bất lợi cho cô!"
"Lão đại, anh rõ ràng sai chúng tôi tới cướp mỏ vàng này, sao bây giờ anh lại tỏ ra không biết gì? Anh không thể bỏ chúng tôi!"
Du Thi Cảnh tức tới bốc khỏi, nhấc chân đạp người vừa nói một cái.
"Mẹ nó, vu khống lão tử thì thôi còn muốn kéo lão tử xuống cùng!"
"Lão đại anh đây là làm mà không dám nhận sao? Anh vì muốn thoát khỏi liên can mà từ bỏ chúng tôi, không sợ những người khác lòng nguội lạnh hay sao?"
Du Thi Cảnh còn muốn tiến lên đạp thêm phát nữa thì bị người khác giữ lại. Tử Sở Tuyên nắm lấy cánh tay anh ta kéo lùi lại, Tịch Mặc Thương nhìn cánh tay Du Thi Cảnh vừa bị Tử Sở Tuyên chạm vào mày không khỏi nhíu lại, trong mắt thoáng hiện lên không vui.
Tử Sở Tuyên lắc đầu, ý muốn để tự mình nói, Du Thi Cảnh cũng rất phối hợp lùi lại.
"Ai phái các người tới? Chẳng lẽ không biết nơi này thuộc quyền sở hữu của ai sao?"
"Chúng tôi nói rồi, là người kia!"
Ánh mắt hướng tới phía Du Thi Cảnh, Du Thi Cảnh thật sự rất muốn đánh chết đám người nói bậy này. Trái ngước với người đang tức giận là Du Thi Cảnh, Tử Sở Tuyên vẫn rất bình tĩnh, tay chậm rãi giơ lên, thuộc hạ phía sau hiểu ý đặt một khẩu súng lục vào tay cô.
Ngón tay khẽ vuốt ve thân súng, hơi mỉm cười. Dám người kia nhìn thấy cô như vậy không hiểu sao lại cảm thấy lạnh sống lưng nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh. Bọn họ rất tự tin chỉ cần Tử Sở Tuyên chưa lấy được tin tức mình muốn sẽ không giết họ.
"Nói dối không tốt nha!"
Tiếng cười khẽ ngâm vang lên, nối tiếp ngay sau đó là tiếng súng vang lên chói tai. Những kẻ đồng lõa còn lại không dám tin, sự sợ hãi hiện rõ trên khuôn mặt.
"Các người nói hay đi theo theo?"
"Thật sự là Du Thi Cảnh sai ch...!"
Thêm một tiếng súng nữa vang lên một viên đạn nữa ra khỏi nòng, một thi thể nữa lại ngã xuống.
"Tiếp theo!"
"Tôi nói, tôi nói! Người sai sử phía sau là Đại Tướng Enzo Bevis. Ông ta sau chính tôi giả thành người của Du Thi Cảnh chiếm lấy mỏ vàng này!"
Một trong số đó nhìn thấy cô không hề để tâm mà bắn chết hai người, nhát gan nói ra người phía sau. Tử Sở Tuyên nghe thấy là người của chính phủ thì sắc mặt trầm xuống. Cô nhớ bản thân đã nói với Vũ Văn Nguyên Khải rồi cơ mà.
Cô nhớ Đại Tướng Enzo Bevis này có quyền lực không nhỏ, trong tay nắm kha khá quân đội của chính phủ.
Cử tưởng đây chỉ là một mỏ vàng nhỏ nhưng xem ra vẫn khiến cho bên chính phủ để tâm tới. Xem ra muốn bình yên đưa số vàng này ra ngoài phải không thể nói chuyện qua điện thoại được.
"Tử gia chủ, cô không cần lo đến chỗ chính phủ, ngày mai tôi sẽ tới gặp Vũ Văn Nguyên Khải!"
Tịch Mặc Thương lúc này mới lên tiếng, tiến gần đến bên cạnh Tử Sở Tuyên, giành lấy cây súng trên tay cô bắn những đồng lõa còn lại.
Tử Sở Tuyên còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì đồ trong tay đã mất, chỉ kịp nghe mấy tiếng súng những kẻ còn lại toàn bộ đi gặp ông bà.
Tử Sở Tuyên không mấy ngạc nhiên, đoán dù sao mỏ vàng này vố dĩ là của Tịch Gia.
"Ngày mai tôi đi cùng anh tới văn phòng Tổng Thống!"
______________________
Tối bão chương!