• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Em đang nhìn anh đây..."

Trần Vi Kỳ thì thầm. Thực ra, toàn bộ sự chú ý của cô đều dồn vào cảm giác nóng bỏng, khó nuốt nơi sâu thẳm, như những nếp nhăn của nhung hồng bị mở rộng hoàn toàn.

Cô cảm thấy lần này khó khăn hơn bình thường, vì đã nhiều ngày chưa trải qua cảm giác này. Đột ngột tiếp nhận trọn vẹn, có phần vượt ngoài dự tính của cô. Chỉ mới một tuần thôi, sao người đàn ông này lại càng khó thuần phục hơn vậy...

Trong đầu Trần Vi Kỳ toàn là những suy nghĩ này, không thể tập trung vào điều gì khác, đôi môi khẽ hé mở, một giọt nước bóng loáng chảy ra khóe môi. Trang Thiếu Châu nhìn cô như vậy, cảm thấy cô quá đỗi dịu dàng, cũng không thể kìm chế được, như một cú đánh bóng bi-a mạnh mẽ nhưng đầy kỹ thuật.

Trần Vi Kỳ mở to mắt, đôi đồng tử phản chiếu rõ ràng gương mặt anh tuấn và lịch lãm của Trang Thiếu Châu.

Đó là một cánh cửa rất hẹp, chỉ mở một khe nhỏ, như bị dán chặt bởi lớp keo ngọt ngào, mọi thứ đều ngọt ngào và dịu dàng, cô không nghĩ rằng có một ngày mình sẽ gặp phải một vật khổng lồ như thế này.

"Anh không chỉ muốn em nhìn anh bây giờ thôi, em yêu."

Trang Thiếu Châu nâng cằm cô bằng tay, ánh mắt sâu lắng nhìn vào đôi mắt mơ màng của cô và khuôn mặt đỏ ửng như hoa đào tháng Ba.

Trang Thiếu Châu không ngại nhắc lại một lần nữa, rõ ràng và trọn vẹn: "Tanya, từ nay về sau, mỗi ngày em đều phải nhìn về phía trước, cũng như nhìn về phía anh. Cơ thể em là của anh, ánh mắt em cũng vậy, anh không thích em phân tâm, dù chỉ một hai giây, được không?"

Anh nói chậm rãi, từ tốn, chỉ tiếc rằng giọng nói không ổn định, đó là một giọng khàn khàn, đầy thỏa mãn, nhiệt độ cơ thể cao hơn bình thường, lồng ng.ực rắn chắc không ngừng phập phồng.

"Ừm... vâng... được rồi..."

Trần Vi Kỳ trả lời qua loa, giọng như tiếng cún con rên rỉ, đôi mắt vẫn chăm chú nhìn vào lồng ngự.c phập phồng kia.

Trong trận vận động không ngừng và tiêu hao nhiều năng lượng này, cơ thể Trang Thiếu Châu đồ mồ hôi, cơ bắp sáng bóng, làn da trắng khỏe mạnh, những ngày gần đây bị nắng biển làm rám nắng nhẹ, toát ra sức hấp dẫn nam tính.

Trần Vi Kỳ cứ nhìn chằm chằm vào một giọt mồ hôi từ xương đòn chảy xuống, trượt dọc theo đường nét sắc sảo, qua rãnh sâu giữa cơ thể.

"Thật quyến rũ..."

Cô liế.m đôi môi, mặt đỏ bừng, tay vô thức siết chặt chiếc cà vạt lỏng lẻo.

Thực ra, cô muốn nói là "rất gợi tình", nhưng chút lý trí còn sót lại khiến cô kiềm chế, không để bản thân trở nên quá kỳ quặc.

Trang Thiếu Châu nghe tiếng cô thì thầm, vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ.

Làm sao cô có thể... phóng túng như vậy, bản lĩnh không đủ mà lần nào cũng muốn tiếp nhận trọn vẹn, rõ ràng trước mặt người khác thì cao quý và bất khả xâm phạm như nữ thần Athena.

Trong lễ cưới hôm nay, khoảnh khắc Trần Vi Kỳ xuất hiện trước mắt mọi người, cô quá đỗi lộng lẫy, không ai không động lòng, không người đàn ông nào không xao xuyến. Chẳng lẽ anh lại không nghe thấy những tiếng thở hắt đầy ngưỡng mộ dưới khán đài.

Một viên kim cương toàn mỹ đầy quý giá, ngay từ khi xuất mỏ đã định sẵn sẽ gây ra sóng gió, mọi người tranh giành nó, thậm chí không tiếc máu thịt để chiếm đoạt, Trần Vi Kỳ chính là viên kim cương như vậy. Trang Thiếu Châu chắc chắn rằng, nếu anh không nắm chặt lấy cô, không cho cô đầy đủ, cô nhất định sẽ bị người đàn ông khác dụ dỗ đi mất.

Chỉ nói đến đám anh em họ như sói như hổ của anh đã đủ nguy hiểm rồi, nếu không phải vì e sợ sự hiện diện của Trang Thiếu Châu, có lẽ họ đã sớm nhảy vào quyến rũ cô bằng mọi cách.

Đàn ông bị hấp dẫn bởi phụ nữ đẹp và mạnh mẽ, chẳng cần đến đạo đức gì.

Trang Thiếu Châu suy nghĩ lan man, cảm giác chiếm hữu dâng cao, mỗi lần đều như cú đánh mạnh vào thân cây, khiến Trần Vi Kỳ hét lên, ôm chặt lấy cơ thể đẫm mồ hôi của anh.

Như thể anh là một con ngựa bất kham.

"Anh làm gì thế....." Cô thở hổn hển, liếc nhìn anh một cái, ý bảo anh chậm lại.

Trang Thiếu Châu mỉm cười, chậm rãi ôm cô thật chặt, bàn tay xoa nắn những đường cong mịn màng, thơm ngất. Anh hôn lên chóp mũi Trần Vi Kỳ, nhìn cô nở nụ cười thỏa mãn và ngây ngất, cũng bật cười, hỏi: "Thoải mái lắm à?"

Trần Vi Kỳ liếc nhìn anh lần nữa, cắn môi, không muốn trả lời câu hỏi thẳng thắn như vậy.

"Anh hỏi em một câu."

"Ừm..." Trần Vi Kỳ không hiểu sao tối nay anh lại nói nhiều như thế.

"Em có hài lòng với gương mặt và cơ thể anh không?"

Khi hỏi câu này, Trang Thiếu Châu thúc mạnh một cái, khiến ngón chân cô co rút lại. Cô cảm thấy anh thật xấu xa, bèn cắn vai anh, giọng nói mơ hồ phát ra: "Hỏi làm gì chứ..."

Đương nhiên là cô hài lòng, nếu không hài lòng thì sao có thể để anh liên tục hôn cô như vậy.

Ban đầu cô cảm thấy Trang Thiếu Châu quá anh tuấn, đầy tính xâm lược, lại thêm cả việc giàu có và quyền thế, kiểu đàn ông này rất khó kiểm soát, dễ thu hút phụ nữ, không yên phận, khiến cô phản cảm. Nhưng giờ đây, cô đã hoàn toàn thay đổi suy nghĩ.

Cưỡi một con ngựa hoang, vẫn có thể mang lại cảm giác an toàn, miễn là con ngựa đó cam tâm thuộc về cô.

"Em yêu, nếu có người đàn ông khác phù hợp với thẩm mỹ của em, đối xử với em tốt hơn, em có dao động không?"

"......?"

Câu hỏi này thật quá đáng, ban ngày vừa tổ chức đám cưới, tối đến đã hỏi cô có dao động hay không!

Trần Vi Kỳ giận đến mức không thể nhịn được, nhớ lại lời dặn dò của mẹ chồng Lê Nhã Nhu trước đêm diễn ra lễ cưới: "Đàn ông nhà họ Trang có tính chiếm hữu rất mạnh, tuyệt đối đừng quá chiều chuộng, nếu không sẽ lấn tới, không biết kiềm chế."

Không chỉ mạnh, Trần Vi Kỳ đang cưỡi trên anh, dùng bàn tay đẫm mồ hôi bóp cổ anh, lắc mạnh đầu anh, tức giận nói: "Phải, em chỉ nhìn anh, em còn sẽ nhìn anh mỗi ngày, ban ngày không đi làm, chỉ đến văn phòng anh nhìn anh, nhìn đến khi nào anh thủng một lỗ thôi ——Trang Thiếu Châu...!"

Anh vẫn tiếp tục tăng tốc, Trần Vi Kỳ cau mày, kêu lên những âm thanh lộn xộn, bất chợt cong người lên, cắn vào đầu ngực anh.

Giây tiếp theo, Trang Thiếu Châu rên rỉ, cơ bắp toàn thân căng lên, run rẩy, phản ứng dữ dội này khiến Trần Vi Kỳ giật mình, lập tức buông ra: "Xin lỗi, xin lỗi..." cô xoa dịu quanh chỗ vừa cắn như muốn bù đắp, khiến anh lại phát ra những tiếng rên khàn khàn.

Trang Thiếu Châu không ngờ cô lại táo bạo đến vậy, ngày nào đó cô sẽ cưỡi lên đầu anh mất thôi. Anh nắm chặt cổ tay cô, không để cô chạm lung tung nữa, đôi mắt đen sẫm, sáng rực, cơ thể cũng ngừng lại.

Trần Vi Kỳ không muốn chịu thiệt, cúi đầu vô tội, không dám đối mặt với ánh nhìn mạnh mẽ của anh, bướng bỉnh biện hộ: "Anh hỏi những câu vớ vẩn đó làm em tức giận là chuyện bình thường, hơn nữa em đâu có dùng lực, là do anh quá nhạy cảm."

Đúng vậy, tất cả đều do anh quá nhạy cảm.

Trần Vi Kỳ giữ khuôn mặt lạnh lùng, nhưng vẫn không giấu được vẻ quyến rũ đặc biệt: "Anh không tập trung, em không làm nữa."

Trang Thiếu Châu vừa bất lực vừa buồn cười, chẳng thể giận nổi. Anh nào có không tập trung, rõ ràng cơ thể đã căng cứng, không ngừng nhảy múa bên trong cô. Anh thừa nhận sai lầm với giọng khàn khàn: "...... Là lỗi của anh, Tanya, anh sẽ không nói nhiều nữa đâu."

Anh lập tức lật người Trần Vi Kỳ xuống, đè lên cô, nhưng cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ an toàn, nên lại lật úp cô xuống, để cô nằm sấp, hai tay nhỏ nhắn của cô bị giữ chặt sau lưng, hoàn toàn nằm dưới sự kiểm soát của anh.

Chỉ khi ôm cô từ phía sau, cô mới ngoan ngoãn hơn, không còn giơ móng vuốt lung tung nữa. Cô có thể cào cổ, cơ ngực, lưng hay cả phần nhạy cảm, anh đều chấp nhận, nhưng chỗ kia thì không, anh sẽ rất khổ sở.

"Ngoan lắm, bảo bối."

Anh không kiềm được mà cúi xuống, hôn lên xương bả vai cô. Thực ra anh chẳng nỡ giận cô, dù cô luôn làm những chuyện linh tinh khiến anh đau đầu.

Tư thế này là một trong số những tư thế họ đã thử khiến Trần Vi Kỳ cảm thấy xấu hổ nhất. Tầm nhìn của cô bị che khuất, chỉ có thể chôn đầu vào chiếc gối mềm mại giống như một con đà điểu, hơi thở từ chất liệu cotton cao cấp mềm mại và thoáng khí trở nên ngột ngạt.

Cô không biết mình đang bị người đàn ông phía sau đặt vào tư thế như thế nào, chỉ biết đôi bàn tay lớn của anh đang mải mê lướt qua lướt lại trên đường cong ở eo cô.

Dòng siro sánh đặc đang khuấy lên lớp bọt trắng như thể chuẩn bị làm một món tráng miệng ngọt ngào.

Các mạch máu trên mu bàn tay giãn nở, muốn bóp nát nhưng lại kiềm chế, trong sự giằng co giữa tiến và lùi, toát lên sự h.am m.uốn mãnh liệt.

............

Sau khi tắm sữa thư giãn, Trần Vi Kỳ khoác lên người chiếc áo ngủ mỏng manh bằng lụa đỏ, bước ra ngoài. Vì đã ngủ cả buổi chiều, giờ đây cô hoàn toàn không còn buồn ngủ nữa, lại vừa ăn một bữa no nê, cảm giác thật sảng khoái.

Trang Thiếu Châu đang hút thuốc ngoài ban công, chỉ mặc một chiếc quần lửng, phần thân trên để trần giữa bóng tối. Anh thả lỏng tựa vào lan can, khi thấy Trần Vi Kỳ bước ra từ phòng tắm, anh mỉm cười, tay kẹp điếu thuốc dịu dàng vẫy cô lại, ánh lửa màu cam như ngọn đèn xa xăm từ biển cả.

Hương cam bergamot dịu nhẹ theo gió biển thoảng qua, không hề gây khó chịu, ngược lại rất dễ chịu. Đó là lợi thế của loại thuốc lá đặc chế, lượng nicotine thấp, mùi thơm dễ chịu, có thể tùy chọn bất kỳ hương thơm yêu thích nào.

Dạo gần đây, tần suất hút thuốc của anh ngày càng giảm, vốn dĩ đã không nhiều, giờ đây chỉ sau khi ân ái hoặc khi cực kỳ mệt mỏi anh mới hút một điếu.

Loại trước là để thoải mái, loại sau là để tỉnh táo.

Đã gần ba giờ sáng, ánh trăng vẫn treo cao giữa những ngôi sao lấp lánh, ánh sáng bạc phản chiếu trên mặt biển xanh thẫm, làm cho đêm dịu dàng này càng thêm rạng rỡ.

Trần Vi Kỳ đẩy cửa ban công, nghe tiếng sóng biển rõ ràng hơn nhiều so với ban ngày, những con mòng biển không ngủ mà lượn vòng trên mặt biển, tiếng kêu dài vang lên khiến màn đêm càng thêm tĩnh lặng.

Tất cả khách mời đều đã ngủ, chỉ còn họ vẫn thức.

"Anh không lạnh sao, sao không mặc áo vào?" Trần Vi Kỳ bước đến, đặt tay lên ngực anh.

Trang Thiếu Châu cười, vòng tay ôm lấy bàn tay cô: "Mặc áo vào thì em không sờ thoải mái được."

Trần Vi Kỳ đỏ mặt, rút tay ra khỏi tay anh. Trên cơ ngực của anh đầy dấu răng của cô, khiền cô không dám nhìn thẳng.

"Sao không đi ngủ?" Trang Thiếu Châu dụi tắt điếu thuốc trong gạt tàn.

Trần Vi Kỳ hít thở không khí mặn mòi của biển, thoả mãn vươn vai: "Chiều ngủ nhiều quá, giờ em không muốn ngủ nữa."

"Vậy chúng ta..." Trang Thiếu Châu ngỏ ý.

Trần Vi Kỳ không đợi anh nói hết, đã buột miệng nói: "Anh mơ đi!"

Đã làm ba lần, cô cảm thấy rất hài lòng, no nê rồi, nếu làm thêm lần nữa chắc cô sẽ chết mất.

Trang Thiếu Châu bật cười, giơ tay xoa nhẹ tai cô: "Anh chỉ định nói là chúng ta có thể xem phim, hoặc em thích gì thì anh sẽ làm cùng. Tanya, anh không phải loại người ha.m m.uốn đến vậy đâu, anh biết kiềm chế mà."

Phải rồi, ba lần mà còn gọi là kiềm chế. Trần Vi Kỳ hừ hừ, không thèm để ý đến vẻ mặt nghiêm túc của Trang Thiếu Châu: "Anh mà không h.am mu.ốn à, ai là người lần đã nói với em là anh nhu cầu cao ở lần gặp thứ ba, bảo em phối hợp?"

Trang Thiếu Châu cười ôm lấy cô: "Em nhớ dai thật đó, bảo bối. Giờ thì anh hiểu tại sao người ta nói đừng chọc giận em và anh trai em."

Trần Vi Kỳ không để tâm: "Rõ ràng người ta nói ở Hồng Kông, đừng có mà chọc vào nhà họ Trang."

Trang Thiếu Châu cười, trên người mang đầy dấu vết cô để lại, ánh mắt nhìn cô đầy mê đắm, nhưng bị che giấu bởi màn đêm: "Vậy thì chúng ta đúng là trời sinh một cặp. Em khó chọc, anh cũng khó chọc, chỉ có thể chọc nhau thôi."

Mái tóc dài của Trần Vi Kỳ bị gió biển thổi tung, cô bật cười, anh đi vòng vo thế nào cũng quay về nói lời tình tứ. Nhưng cô rất thích cách anh dỗ dành cô, luôn luôn chiều chuộng cô.

Tiếng sóng biển dịu dàng như cô gái chơi đàn, nhẹ nhàng gảy dây đàn.

Trang Thiếu Châu gạt mái tóc rối vô tình bay vào miệng cô ra, vén sau tai cô, giọng trầm hỏi: "Em có hài lòng với lễ cưới trong mấy ngày qua không? Có đạt yêu cầu của em không?"

Nhắc đến chuyện này, đôi mắt Trần Vi Kỳ sáng bừng lên như ánh trăng rạng rỡ đêm nay, cô gật đầu: "Em rất hài lòng, cảm ơn anh. Lễ cưới còn hoành tráng hơn em tưởng tượng."

Thực sự rất hoành tráng. So với những lễ cưới của các gia đình danh giá từng được gọi là "lễ cưới thế kỷ" thì lễ cưới của họ còn lộng lẫy, trọng đại và lãng mạn hơn. Đây là lễ cưới độc nhất vô nhị của cô.

Khi ngâm mình trong bồn tắm, cô đã lướt qua các bình luận trên Instagram, tất cả đều tràn ngập biểu tượng cảm thán đỏ rực, đặc biệt là chiếc du thuyền siêu cấp phủ đầy hoa hồng xanh, nhanh chóng leo lên top tìm kiếm trên các mạng xã hội lớn trong nước.

Tất nhiên, một số phóng viên nhàm chán lại viết những tiêu đề tin tức khiến cô thấy ngượng ngùng, nào là "đấu lưỡi", nào là "nước mắt rơi trên đảo", nào là "nụ hôn dài bất tận". Cô chỉ muốn tìm mấy tờ báo đó mà đánh cho một trận.

Điều khiến cô hài lòng nhất là những bức ảnh được chụp rất đẹp, không khí tràn ngập cảm xúc, mỗi tấm ảnh được phát tán đều qua sự kiểm duyệt của đội ngũ truyền thông. Video nhảy valse tối nay cũng đã được đăng tải lên nền tảng video ngắn, chỉ trong ba giờ đã có hơn sáu mươi nghìn lượt thích.

Lễ cưới này đã vượt qua mọi mong đợi của Trần Vi Kỳ, cô như bị nhấn chìm trong vô vàn lời chúc phúc. Khi bước trên con đường hoa được kết từ những bông hồng xanh, cô có cảm giác mãnh liệt rằng cuộc sống từ nay về sau sẽ thuận lợi, viên mãn, không còn gì hối tiếc.

Cô sẽ tái tạo lại một phiên bản trọn vẹn của chính mình, ghép lại những mảnh vỡ của Trần Vi Kỳ từ khi cô mười bốn tuổi.

Cô thích như thế.

Trang Thiếu Châu nhìn thấy đôi mắt cô long lanh nước, rất đẹp. Đó không phải vẻ đẹp ướt át, đỏ rực như khi cô bị anh làm say đắm trên giường, cũng không phải vẻ lạnh lùng, cứng cỏi khi cô tỏ ra mạnh mẽ và bướng bỉnh. Đây là một vẻ đẹp bình yên, tràn đầy.

Từ lần đầu gặp cô, Trang Thiếu Châu hiếm khi thấy Trần Vi Kỳ có vẻ đẹp tràn đầy này. Cô thường là người sắc sảo, quyến rũ hoặc lạnh lùng, cứng cỏi.

Chỉ khi trái tim thực sự cảm thấy an toàn và thỏa mãn, con người mới bộc lộ sự bình yên thực sự.

Cô dường như ngày càng khác biệt.

Trang Thiếu Châu cảm thấy hài lòng, cho rằng những nỗ lực của mình không vô ích. Anh cúi xuống hôn nhẹ vào tai cô: "Anh đã nói rồi, em không cần xin lỗi anh. Giờ thì thêm một điều nữa, em cũng không cần cảm ơn anh."

Trần Vi Kỳ nhìn anh.

"Anh không chỉ làm điều này cho em, đây là đám cưới của chúng ta. Hai người mới có thể kết hôn, một người dù có làm gì nhiều cũng vô ích. Cả hai chúng ta đều có trách nhiệm làm cho nó tốt đẹp hơn." Trang Thiếu Châu nắm lấy tay Trần Vi Kỳ, đặt cạnh tay mình, hai chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út lấp lánh dưới ánh trăng, như hai ngôi sao sáng soi nhau.

"Chiếc nhẫn này là anh tặng em, còn cả kẹp cà vạt nữa." Nói đến đây, Trang Thiếu Châu cười, giọng có chút trêu chọc, như đang nhớ về cô Trần Vi Kỳ đáng yêu khi còn nhỏ.

Cô gái mười bảy tuổi tìm kiếm sự trung thành chứ không phải tình yêu, quá trưởng thành. Nhưng Trang Thiếu Châu hiểu vì sao cô lại kiên trì với sự trung thành như vậy, bởi ba cô đã phản bội mẹ cô, cô đã nếm trải sự đau đớn của sự phản bội, chịu đựng nhiều tổn thương và nỗi uất ức.

Trong giới thượng lưu ở Hồng Kông, chuyện ngoại tình, nuôi tình nhân, con riêng, nhà trong treo cờ đỏ, nhà ngoài cờ màu phấp phới không có gì lạ, những vụ việc bị phanh phui nhiều không đếm xuể, chưa kể đến những điều xấu xa giấu kín mà ai cũng ngầm hiểu với nhau. Những chuyện này rất nhiều, nhưng không có nghĩa là đúng, càng không có nghĩa là phải chấp nhận.

Trần Vi Kỳ không nhận ra ý nghĩa khác trong nụ cười của Trang Thiếu Châu, chỉ suy nghĩ về lời anh nói.

Đây không phải đám cưới của riêng cô, mà là của hai người họ. Chỉ có một người cố gắng tiến về phía người kia là không đủ.

Trần Vi Kỳ mỉm cười, ngẩng lên nhìn Trang Thiếu Châu: "Em chưa từng nói với anh, viên kim cương trên nhẫn cưới của chúng ta là từ cùng một viên đá."

Trang Thiếu Châu không hiểu, nhìn cô.

"Thật ra không chỉ vậy, chiếc kẹp cà vạt em tặng anh, sợi dây chuyền em đeo hôm nay trong lễ cưới, và cả hai chiếc nhẫn cưới này, tất cả các viên kim cương xanh đều được cắt từ cùng một viên đá."

Người yêu không phải là xương sườn của ai, mà là hai nửa cắt ra từ cùng một viên đá.

Trang Thiếu Châu hít sâu, đây có lẽ là câu nói lãng mạn nhất mà Trần Vi Kỳ từng nói với anh. Nếu bảo cô nói những câu như "Em chỉ nhìn anh thôi", "Em yêu anh", "Chồng ơi, em rất cần anh" thì có lẽ không thể, nhưng sự lãng mạn tinh tế thuộc về Trần Vi Kỳ vẫn khiến anh hứng khởi, muốn ép cô xuống ban công, dưới ánh trăng trải dài trên biển cả mênh mông, để hơi ấm từ viên đá thuộc về cô thấm vào cơ thể cô.

Trần Vi Kỳ không biết Trang Thiếu Châu đang nghĩ gì, chỉ thấy đôi mắt hoa đào dài hẹp của anh ấy tối sầm lại, khó lòng đoán được. Đột nhiên, anh kéo cô vào lòng, hai ngón tay nâng cằm cô lên rồi im lặng hôn cô.

Trần Vi Kỳ im lặng, cuối cùng cũng vươn tay nhẹ nhàng ôm lấy eo anh.

Sau khi ngắm biển đêm trên ban công, hai người trở lại phòng ngủ. Trần Vi Kỳ nói cô đói, là đói bụng chứ không phải đói kiểu khác, và bảo Trang Thiếu Châu đi tìm đồ ăn cho cô.

Trang Thiếu Châu bất đắc dĩ, đã gần ba giờ sáng, bếp đã đóng cửa sớm, không giống như ở biệt thự Hồng Kông, nơi bếp hoạt động suốt 24 giờ. Anh chỉ có thể vào bếp tìm, trong tủ lạnh có ít nguyên liệu đơn giản: vài loại rau quả nhiệt đới, kem, và một vài gói mì Ý trong tủ đựng đồ, gia vị thì đầy đủ.

"Anh có thể làm mì Ý sốt kem, nhưng ăn vào buổi tối dễ tăng cân, được không?" Trang Thiếu Châu cảnh báo trước rằng món này có nhiều calo.

"Được." Cô gật nhẹ, kéo ghế trong phòng ăn, ngồi xuống một cách thanh lịch, trông như đang kiên nhẫn chờ món ngon.

Trang Thiếu Châu cảm thấy mình không chỉ bị Trần Vi Kỳ coi như ngựa cưỡi, mà còn bị xem là đầu bếp phục vụ. Nhưng làm chồng cô thì việc chăm sóc hai cái miệng của cô là điều anh nên làm.

Nghĩ vậy, anh thấy hợp lý và không cảm thấy khó chịu khi bị sai khiến, chỉ cười chiều chuộng, xắn tay áo sơ mi lên, dáng người cao lớn bước vào bếp.

Nửa giờ sau, giữa biển đêm lúc ba giờ sáng, anh đã chế biến được một đĩa mì Ý sốt kem nấm dứa nóng hổi. Dù thiếu nấm truffle trắng và giăm bông Iberico, giảm đi chút hương vị, nhưng có thêm rau mùi tây, lá húng quế và một loại gia vị đặc sản của đảo – quả vani, khiến món ăn trở nên phong phú, không ngấy, đậm chất Nam Thái Bình Dương.

Trang Thiếu Châu nấu rất nhiều, ít nhất là nửa gói mì đã được nấu chín trong nồi, bày trên một đĩa sứ hồng lớn, rồi lấy thêm hai chiếc bát nhỏ.

Đêm khuya tĩnh lặng, biển xanh sâu thẳm, ánh trăng trải dài, người chồng mang một bát mì cho vợ.

Trần Vi Kỳ cảm thấy khung cảnh này thật ấm áp, ấm áp đến mức cô rút điện thoại ra chụp một bức ảnh. Hành động này thật kỳ lạ, cô chụp xong liền nhanh chóng thoát khỏi chế độ camera, giả vờ lướt điện thoại để che mắt, sau khi chụp xong, cô nói những lời khen ngợi, dùng nĩa bạc cuộn một ít mì, ăn từng miếng nhỏ, ngón tay nhanh chóng mở email mà Mỹ Du gửi đến, bên trong toàn là những bức ảnh chụp hôm nay.

"Em đang làm gì đấy?" Trang Thiếu Châu nhìn cô đang lén lút.

Trần Vi Kỳ nuốt xuống, đầu lưỡi liế.m phần kem tràn ra: "Em đang xem ảnh chụp hôm nay, có rất nhiều ảnh, em chưa kịp xem hết. Tay nghề nấu ăn của anh giỏi thật đấy, Trang Thiếu Châu."

"Là chồng." Trang Thiếu Châu chỉnh lại với gương mặt không biểu cảm: "Anh không rảnh như vậy, bảo bối, anh chỉ nấu ăn cho vợ mình thôi."

Trần Vi Kỳ nhân nhượng anh vì bát mì này, cười nhẹ lườm anh, đáp cho qua chuyện: "Được rồi, chồng, chồng."

Thực ra lúc nãy trên giường cô đã gọi anh là chồng rất nhiều lần, khi anh ghim sâu vào cô quá mạnh mẽ, "chồng" trở thành từ an toàn, mỗi khi gọi, con thú dữ này lại dịu dàng xuống.

"Ảnh chụp đẹp không?" Trang Thiếu Châu gắp một ít mì ra bát nhỏ cho Trần Vi Kỳ.

"Rất tuyệt, nhiếp ảnh gia này đã chụp rất nhiều áp phích cho tập đoàn của chúng ta, chưa bao giờ làm hỏng, tay nghề rất ổn," Trần Vi Kỳ lật qua các bức ảnh, đột nhiên bật cười: "Mấy người còn chơi chống đẩy ngoài cửa à? Người ngồi trên lưng là Lily và Tiểu Cầm? Ai nghĩ ra ý tưởng này vậy? Không thể nào là Dịch Tư Linh được, chắc chắn cô ấy không nghĩ ra được trò nghịch ngợm này."

Trang Thiếu Châu từ tốn nhai xong miếng thức ăn, rồi mới đáp: "Là nhóm bạn nói chuyện mạnh miệng của em đấy, muốn tăng độ khó cho trò chơi. A Khiêm nói rằng, khi cô ấy ngồi lên người cậu ấy còn sờ cơ bụng nữa."

"............???"

Trần Vi Kỳ ngượng ngùng đứng hình.

Đối với việc nhóm bạn của cô trêu chọc dàn người mẫu nhà họ Trang, cô thật sự không biết phải làm sao, chỉ có thể dặn họ nhẹ nhàng hơn một chút. Mấy chuyện nam nữ tình nguyện như vậy, cô mà nói nhiều thì sẽ bị ghét bỏ, như thể đang làm bà tám.

Nhưng cô thật sự không ngờ, nhóm bạn này không chỉ miệng lưỡi ghê gớm, mà tay chân cũng vậy, đến mức sờ cả cơ bụng. Nghĩ kỹ thì Dịch Tư Linh quả là người trong sáng và nghe lời nhất.

Trần Vi Kỳ đau đầu, cố gắng tìm lời biện minh cho nhóm bạn của mình: "... Đó cũng là do gene nhà họ Trang quá tốt, trai đẹp tụ tập, bất kỳ ai trong số họ cũng đều phong lưu hào hoa, anh tuấn tiêu sái, chân dài dáng cao, lại còn làm chống đẩy giỏi như vậy, ngồi lên người mà vẫn nhẹ nhàng. Nhìn qua là biết tập luyện thường xuyên, đàn ông yêu thể thao, phụ nữ nào mà không thích, bạn bè của em chắc chắn cũng thích."

Trần Vi Kỳ nói một tràng dài, người đàn ông đối diện lặng lẽ lắng nghe, không biểu hiện gì, những ngón tay dài thanh nhã cầm nĩa bạc, cuộn mì Ý, rồi đưa mì đến môi Trần Vi Kỳ, lòng bàn tay đỡ lấy nước sốt.

"Há miệng nào." Giọng anh trầm ấm.

Trần Vi Kỳ há miệng, cắn một miếng.

Nhìn cô ăn xong, thấy môi và lưỡi cô dính chút kem trắng, Trang Thiếu Châu chậm rãi nuốt khan, ánh mắt từ từ thu lại: "Vợ à, hóa ra em cũng thấy các anh em của anh đều phong lưu hào hoa, anh tuấn tiêu sái, chân dài dáng cao."

"Chống đẩy cũng rất giỏi." Anh nhẹ nhàng nói, cụp mắt xuống.

Trần Vi Kỳ càng nhai chậm hơn, có hơi chột dạ, dường như cô đã nói quá lời.

Lời khuyên của mẹ chồng lại văng vẳng trong đầu cô: "Vi Vi à, sau này dù cãi nhau hay con đánh nó, nhớ kỹ, đừng bao giờ cố tình khen người đàn ông khác, đừng dùng người khác để chọc tức nó, nó ấy... giống hệt cha nó, nhớ nhé."

"Ừm... Thực ra nghĩ kỹ lại, cũng tạm thôi." Trần Vi Kỳ bình tĩnh nuốt mì Ý, khéo léo nói lời lấy lòng: "Em thấy không ai có dáng đẹp như anh, cũng không ai có khí chất như anh. Anh là kiểu không có góc chết, nhìn kỹ lại thì họ thì không thể sánh bằng anh được."

Trang Thiếu Châu chỉ mỉm cười: "Ăn mì trước đã, ăn xong chúng ta sẽ chống đẩy, vừa hay để tiêu hóa luôn. Anh chống đẩy cũng không tệ."

".................."

Trần Vi Kỳ muốn mắng người, có điên không chứ, nửa đêm ba giờ sáng mà còn chống đẩy.

Ai lại chống đẩy trong đêm tân hôn cơ chứ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK