• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bắc Kinh lúc 5 giờ sáng, giữa ranh giới tỉnh và mơ, bầu trời xanh thẳm, sâu lắng như hồ nước trong rừng sâu. Đường chân trời xa xăm lấp ló sắc cam tĩnh lặng, báo hiệu mặt trời sắp mọc.

Trong phòng ngủ của căn hộ, ánh sáng vẫn còn mờ nhạt, nhưng không thể ngăn viên kim cương xanh tỏa ra những tia sáng lộng lẫy.

Trang Thiếu Châu đứng ngẩn ngơ tại chỗ, đôi mắt bị ánh sáng ấy làm nhói lên.

Trần Vi Kỳ nói cô yêu anh, yêu nhất, là duy nhất, chắc chắn, một trăm phần trăm tình yêu và sự yêu thích. Cô nói quá thẳng thắn, quá bất ngờ, không để lại cho anh chút chuẩn bị nào.

Sau hai ngày hai đêm giằng xé, trái tim anh cứ ngỡ sẽ rơi xuống đáy vực, nhưng lại được cô nhẹ nhàng đón lấy, nâng lên, đặt trên mặt biển dịu dàng. Sự vui sướng đột ngột này quá lớn khiến anh không thể chịu đựng nổi, yên lặng đến mức có phần lạc lõng.

Thì ra tình yêu mà cô nói là như thế này.

Thứ anh mong muốn, chờ đợi, khao khát đầy tối tăm—— cảm giác an toàn giờ đây được lấp đầy một cách trọn vẹn.

Trang Thiếu Châu nắm lấy tay Trần Vi Kỳ, hai chiếc nhẫn trên ngón áp út của họ chạm nhẹ vào nhau. Tay còn lại anh luồn qua mái tóc rối của cô, đặt lên sau gáy, kéo cô sát lại, để trán hai người chạm vào nhau.

"Trần Vi Kỳ... bảo bối..." Giọng anh nghẹn lại, như nốt trầm nhất của một cây đàn piano. Một dòng nhiệt nóng hổi dâng lên trong khoang mũi, mang theo cảm giác chua xót.

"Cảm ơn em, bảo bối..."

"Anh cũng yêu em."

"Yêu em hơn cả em yêu anh."

"Ngàn phần trăm, vạn phần trăm..."

Trang Thiếu Châu nhắm mắt, liên tục dùng chóp mũi chạm vào mũi cô, hơi thở rối loạn vây lấy cô. Một loạt nụ hôn đặt trên trán, sống mũi, má, và cằm cô, giống như một con thú dùng cách nguyên thủy nhất để thể hiện tình yêu chân thành.

Trần Vi Kỳ không động đậy, để mặc anh hôn. Cho đến khi anh muốn hôn lên môi cô, cô giơ tay chặn lại.

Trang Thiếu Châu khựng lại, bị cô từ chối, nhất thời sững sờ. Anh, kẻ luôn mạnh mẽ và đầy chinh phục, giờ đây không nhớ nổi phải làm gì, như một con thú hoang bị cô buộc vòng cổ hoàn toàn.

Trần Vi Kỳ tiến lại gần, hơi thở hòa quyện vào anh khi cô cất lời: "Nhưng mà, dù sao anh cũng đâu tin em. Thật ra em nói những điều này cũng chẳng có ý nghĩa gì, đúng không?"

Trang Thiếu Châu lập tức đáp lại: "Anh tin em, bảo bối." Nhớ lại những lời cay nghiệt mình đã nói, gương mặt anh thoáng vẻ khó coi.

Trần Vi Kỳ đẩy tay anh ra, cơ thể lùi lại vài centimet, kéo giãn khoảng cách giữa họ. "Anh còn nghĩ rằng em muốn ly thân, ly hôn với anh. Vậy yêu hay không yêu cũng chẳng quan trọng. Dù sao anh cũng cho rằng em lén lút gặp gỡ đàn ông khác, dây dưa không dứt, không rõ ràng."

"Xin lỗi, đó đều là những lời nói trong lúc nóng giận. Đêm đó... đúng là anh đã mất kiểm soát." Trang Thiếu Châu cau mày, yết hầu khẽ động, cúi mắt một cách không tự nhiên.

Anh cảm giác mình đang bị Trần Vi Kỳ lạnh lùng phán xét. Sự chiếm hữu đầy tham lam khiến anh trở nên xấu xí, thứ xấu xí mà anh luôn cố giấu giờ đây lại lộ ra trước mặt cô.

Nhớ lại sự áp bức mạnh mẽ của Trang Thiếu Châu đêm đó, nước mắt Trần Vi Kỳ lại dâng lên. Anh không ngừng trách cô không yêu anh.

Cô làm sao mà không yêu anh được? Rõ ràng album ảnh của cô toàn là anh, kính viễn vọng của cô chỉ hướng về anh, ánh mắt cô chỉ dừng lại trên người anh.

Anh không thấy được, bởi vì anh là kẻ mù, là đồ ngốc.

"Em nói những lời đó là để nói cho anh biết, em không ba phải như anh nghĩ. Em chỉ không thích bị hiểu lầm, nên em buộc phải làm rõ." Trần Vi Kỳ nói với giọng nghiêm túc.

"Ừ, anh biết rồi, thật sự biết rồi, bảo bối." Trang Thiếu Châu dịu dàng đáp, định nắm lấy tay cô nhưng bị cô hất mạnh ra.

Mu bàn tay còn in dấu, Trang Thiếu Châu lặng lẽ rút tay lại. Anh chợt nghĩ, khi anh gạt tay cô đi, cô đã ấm ức đến mức nào?

Chắc chắn là anh đã mất trí, bị ma ám, hoặc bị lòng ghen tuông che mờ lý trí.

"Em làm rõ phần của em là điều nên làm, nhưng sự tin tưởng của anh đối với em, và tình yêu của em dành cho anh, lại không bằng những suy diễn vớ vẩn của anh. Anh mắng em là không tim không phổi, em thấy bị xúc phạm. Vậy nên, em thu hồi lại tình yêu 100% dành cho anh."

Tạm thời thu hồi.

Trần Vi Kỳ thầm bổ sung trong lòng, rồi lạnh lùng buông lời đuổi khách: "Anh đi đi, Trang Thiếu Châu, bây giờ em không muốn nhìn thấy anh."

Thu hồi tình yêu 100% dành cho anh?

Trang Thiếu Châu cảm thấy trái tim mình như bị bóp nghẹt, bị Trần Vi Kỳ nắm lấy, tùy ý vò nát hay xé tan.

"... Vậy bây giờ còn bao nhiêu?" Anh cất tiếng trầm khàn, mỗi chữ thốt ra đều vô cùng cẩn trọng. Lúc này, anh không dám nói sai một lời nào nữa.

"Năm mươi, bốn mươi, hoặc ba mươi."

Cái lạnh của đảo Hồng Kông khi có báo bão cấp 8 cũng không thể hạ nhiệt nhanh đến vậy.

Khuôn mặt Trang Thiếu Châu thoáng vẻ cay đắng hơn. "Đừng như vậy, Tanya... Anh xin lỗi... Là anh ngu ngốc..." Anh thở gấp, cúi người sát lại gần, hai cánh tay vòng qua eo cô, siết chặt cô vào lòng.

Trần Vi Kỳ không lay chuyển được sức mạnh của anh, chỉ có thể bất lực như một chú cún nhỏ không nơi kêu cứu, bị nhốt chặt trong vòng tay anh.

"Trang Thiếu Châu!"

"Là anh ngốc, anh xấu, anh lo được lo mất, anh bị ma ám nên mới không tin em... Bảo bối, em đừng như vậy..."

"Đồ thần kinh! Anh đúng là bị ma ám thật!" Trần Vi Kỳ bị anh ôm đến nghẹt thở, vừa đạp vừa cấu anh.

"Em mắng đúng rồi, đêm đó anh là đồ khốn. Văn bằng của anh đúng là bỏ tiền ra mua."

"..."

"Đúng là đồ trẻ con..."

Trần Vi Kỳ nghiến răng, thấp giọng chửi rủa.

Anh đã không cần thể diện, nói chi đến danh dự.

Cô nói gì anh cũng đáp: "Đúng", "Phải", "Là như vậy." Chiếc mũi cao của anh rúc vào hõm cổ cô, ngửi lấy hương thơm trên người cô, pha lẫn mùi rượu vang, khiến anh mê đắm.

Tình yêu của Trần Vi Kỳ chưa kịp được anh sưởi ấm thì đã bị tước đi mất, anh không có cách nào khác, chỉ biết ôm chặt cô, cảm nhận sự tồn tại của cô.

Những lời đó làm tổn thương cô lại càng khiến anh đau hơn. Khi anh thốt ra câu nói cả thế giới đều biết cô yêu người khác, trái tim anh đau đến mức ngừng đập, như một cỗ máy đã chai sạn.

"Đừng như vậy, bảo bối. Đừng như vậy." Trang Thiếu Châu nói đứt quãng, "Anh rút lại tất cả những lời đã nói đêm đó. Bảo bối, em cũng rút lại những lời vừa rồi được không?"

Trẻ con. Cãi nhau mà cũng có thể rút lại lời sao?

Trần Vi Kỳ không đáp lại cái ôm của anh, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Qua khe hở của rèm màu trắng ngà, ánh sáng sớm mai đang dần len lỏi, trời đã sáng.

Cô cố ý hiểu sai lời anh.

"Được thôi, em rút lại những lời em vừa nói. Em yêu anh một cách ba phải, không chắc chắn, và anh cũng không phải người đàn ông em yêu nhất. Đã rút lại rồi. Thật ra, không cần phải rút lại, vì giờ vốn dĩ là như vậy."

Trang Thiếu Châu suýt bị Trần Vi Kỳ làm tức đến mức thổ huyết. Thể lực của anh vốn đã gần cạn kiệt, từ xa ngàn dặm vội vàng đến Bắc Kinh. Lời tỏ tình bất ngờ của cô làm anh phấn khích đến mức như linh hồn sôi trào, nhưng rồi lại bất thình lình rơi xuống vực thẳm. Sự hân hoan vừa rồi giống như ánh sáng cuối cùng trước khi tắt lịm, tim anh co thắt từng hồi.

Anh vùi đầu vào cổ cô, cố gắng điều chỉnh nhịp thở để xoa dịu cơn hồi hộp trong lòng. Dù vậy, anh vẫn ôm chặt Trần Vi Kỳ, như thể buông tay ra, cô sẽ như một quả bóng bay bị gió cuốn đi mất.

Trong cảnh khốn đốn này, anh giữ im lặng hồi lâu, rồi bất chợt bật cười tự giễu, giọng trầm thấp: "Trần Vi Kỳ, em sắp hành hạ anh đến chết rồi."

"Em có thể giận anh, làm mình làm mẩy với anh, trừng phạt anh, nhưng đừng ngừng yêu anh."

Đừng ngừng yêu anh.

Trần Vi Kỳ thoáng yên lòng. Đây có lẽ là câu nói mà từ khi quen nhau, anh đã đặt mình ở vị thế thấp nhất để thốt ra.

Anh luôn tiếp cận cô một cách ung dung và đầy khí chất, như một con báo ưu nhã. Anh rất thông minh, khéo léo và đầy toan tính, lại kiên nhẫn vô cùng.

Anh quan sát cô một cách nhạy bén, chờ đợi cô với sự nhẫn nại, chi tiêu hào phóng để làm cô vui lòng. Anh còn mạnh mẽ chiếm hữu cô, mang lại cho cô sự thỏa mãn tuyệt đối về thể xác.

Trong cuộc hôn nhân này, anh luôn muốn giữ thể diện.

Người đàn ông cao cao tại thượng, quyền thế và tài phú dễ như trở bàn tay, lẽ ra chẳng nên phiền lòng vì bất cứ điều gì. Ấy thế mà lúc này, anh lại cúi mình trước cô, cầu xin tình yêu từ cô.

"Đừng ngừng yêu anh, Trần Vi Kỳ." Khóe mắt Trang Thiếu Châu bất chợt cay cay, nhưng chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, anh đã che giấu đi.

Cơ thể Trần Vi Kỳ bị hơi ấm của anh bao phủ, lại nóng bừng lên.

Cô luôn biết anh là người chiếm hữu rất mạnh mẽ. Trước đây, cô chỉ cảm nhận được sự bá đạo, độc đoán, không chịu lý lẽ của anh. Nhưng giờ đây, cô mới hiểu, sự chiếm hữu đó là biểu hiện của sự bất an. Vì không biết cô có yêu anh hay không, anh càng điên cuồng muốn chiếm hữu.

"Biết rồi. Anh buông tay ra trước đã." Trần Vi Kỳ nhẹ nhàng vỗ lên lưng anh.

Trang Thiếu Châu lúc này mới từ từ thả cô ra. Tóc anh vốn chỉnh tề, nay rũ xuống vài sợi. Bộ vest trên người nhăn nhúm, cà vạt bị cô kéo xộc xệch. Nhưng dù vậy, anh vẫn đẹp trai đến mức đáng giận.

Thực lòng, Trần Vi Kỳ rất khó để giận anh khi đối diện với gương mặt đó.

"Em buồn ngủ rồi. Để sáng mai dậy nói tiếp." Cô ngáp dài, quyết định đối xử tử tế với anh một chút.

Trang Thiếu Châu đưa tay vuốt lại tóc mình, cố gắng trông bớt lôi thôi. "Sáng mai dậy, em sẽ yêu anh 100% chứ?"

"..."

Trần Vi Kỳ liếc anh một cách lạnh nhạt: "Đừng được đà lấn tới. Anh không được ngủ trên giường. Muốn ngủ thì ra sofa mà ngủ. À, lúc nãy Linda đã nằm đó. Nếu anh chê bẩn thì nằm thảm vậy."

Giọng Trang Thiếu Châu thoáng chút tự kiêu: "Đều bẩn cả. Anh muốn nằm cạnh em." Anh chỉ vào bên cạnh cô.

Trần Vi Kỳ đột nhiên không chịu nổi nữa, uất ức hét lên: "Anh mà còn muốn ngủ chung với em đêm nay nữa à, đúng là nằm mơ! Trang Thiếu Châu, anh có biết tối qua em khóc sưng cả mắt không? Anh không tin em! Đồ khốn! Anh chỉ biết chọc em tức điên! Ngay cả Trần Bắc Đàn và Dịch Tư Linh cũng chưa từng làm em giận thế này!"

Cô cầm gối ném vào anh, đạp anh ngã khỏi giường.

Trang Thiếu Châu liên tục dỗ dành, cuối cùng, để cô không kích động thêm, anh giả vờ rời đi. Nhưng anh lại đứng rất lâu ngoài cửa, lặng lẽ nhìn cô qua khe hở. Chỉ đến khi thấy cô nằm xuống, dần chìm vào giấc ngủ, anh mới rón rén quay lại, nằm trên sofa, không c.ởi đồ, nhắm mắt ngủ.

Ngay khoảnh khắc nhắm mắt, tinh thần căng thẳng của Trang Thiếu Châu hoàn toàn được thả lỏng.

Bầu trời đã bắt đầu hửng sáng.

.............

Khi Trần Vi Kỳ tỉnh dậy, trời đã sáng hẳn. Những tấm rèm mỏng không ngăn được ánh nắng rực rỡ tràn vào, khiến cả căn phòng ngập trong ánh sáng ấm áp.

Cô ngáp dài, đôi mắt rớm lệ vì phản xạ sinh lý, một giọt nước mắt lăn xuống má và được cô lau đi. Cô ngồi dậy, chuẩn bị duỗi người thì phát hiện Trang Thiếu Châu đang nằm yên trên chiếc sofa ở cuối giường. Anh gối đầu lên một chiếc gối trang trí thêu kim tuyến trông rất khó chịu, không đắp chăn, chỉ khoác hờ một chiếc áo vest trên người.

Chiếc sofa nhỏ khiến thân hình cao lớn của anh phải nằm co quắp, đôi chân dài chẳng có chỗ để, đành phải gập lại đầy khó nhọc.

Trần Vi Kỳ cắn nhẹ môi, những ký ức về mọi chuyện xảy ra lúc rạng sáng vẫn còn rõ ràng trong đầu cô——— cô đã bộc bạch một cách táo bạo, nổi giận với anh, anh thì cầu xin tình yêu từ cô... Tất cả đều còn nguyên vẹn.

Cô dùng mu bàn tay áp lên má mình để làm dịu cảm giác nóng bừng, đảo mắt tìm một thứ gì đó để đắp lên người anh.

Dù đang ngủ, Trang Thiếu Châu vẫn rất cảnh giác. Nghe thấy tiếng động, anh lập tức mở mắt, đôi mắt mơ màng nhìn về phía cô.

"Bảo bối." Anh cất tiếng, giọng khàn đặc vì vừa tỉnh, rồi ngồi dậy, xoa bóp vai cổ đang đau nhức vì nằm không thoải mái.

Cả đêm ngủ trên chiếc sofa nhỏ hẹp, với anh, đúng là một kiểu tra tấn.

Trần Vi Kỳ mím môi, không chịu nổi cách anh dùng giọng nói đầy quyến rũ để gọi cô là "bảo bối." Cô hỏi: "Sao anh không qua ngủ ở phòng bên?"

Cô chăm chú nhìn vào cằm anh, nơi những sợi râu lún phún vừa mọc ra. Dáng vẻ hơi lôi thôi này không làm mất đi vẻ đẹp trai của anh, mà còn thêm vào chút phong trần quyến rũ.

Đàn ông có hormone mạnh mẽ như anh, sáng vừa cạo râu, tối đã mọc lại. Nếu muốn giữ vẻ ngoài sạch sẽ, mỗi ngày anh đều phải kiên nhẫn chăm chút.

"Em uống rượu, anh không yên tâm." Trang Thiếu Châu vừa nói vừa vươn vai, hoạt động cơ thể. Chiếc áo sơ mi trên người anh đã nhăn nhúm đến mức không thể mặc lại được. Anh cảm thấy bản thân lúc này thật bệ rạc, chắc Trần Vi Kỳ cũng sẽ không ưa nổi.

Không có người phụ nữ nào thích đàn ông vừa lôi thôi vừa nhếch nhác.

Nghĩ đến đây, anh vô thức đưa tay chạm vào mặt mình, cảm nhận được sự thô ráp trên bàn tay. Anh nhíu mày, nhanh chóng quay mặt đi, tránh ánh mắt của Trần Vi Kỳ, rồi đứng dậy: "Anh đi tắm một chút."

Mỗi ngày, Trang Thiếu Châu đều dậy sớm hơn Trần Vi Kỳ, chỉ để cô không phải nhìn thấy dáng vẻ râu ria lởm chởm của anh.

Biểu hiện chân thành nhất của tình yêu một người đàn ông dành cho người phụ nữ mình yêu, chính là luôn muốn giữ hình ảnh sạch sẽ, chỉn chu trước mặt cô ấy.

Trần Vi Kỳ chớp mắt đầy bối rối. Người đàn ông kia vội vàng bỏ đi như chạy trốn, khiến cô không hiểu nổi. Nhưng cô cũng không muốn tìm hiểu thêm, vì bản thân còn đang rối rắm. Đêm qua cô đã đổ không ít mồ hôi, lại còn khóc, giờ đây cả người cô cảm thấy bức bối.

Cô cũng đi tắm, chăm sóc da, trang điểm, rồi chọn quần áo, trang sức, và đôi giày cao gót. Hôm nay có thể cô sẽ gặp Dịch Tư Linh, chưa chắc chắn, nhưng cô không thể tùy tiện qua loa.

Khi cửa phòng ngủ mở ra lần nữa, đã là hai tiếng sau. Trần Vi Kỳ bước ra, lộng lẫy và rực rỡ.

Phòng khách đã được dọn dẹp gọn gàng ngăn nắp. Trên bàn ăn, đồ ăn sáng tinh tế và ngon miệng đã được bày sẵn. Một nửa là các món dimsum kiểu Hồng Kông, một nửa là đặc sản của Bắc Kinh.

Những món ăn địa phương này là do chú Mai, quản gia luôn đi theo bên cạnh Tạ Tầm Chi nhiệt tình giới thiệu với chú Huy. Những món này là món khoái khẩu của người Bắc Kinh lâu đời, nhưng quán ăn thường nằm trong những ngõ hẻm khó tìm. Tài xế phải lái chiếc Rolls-Royce vào một con hẻm cụt, khi quay xe còn toát cả mồ hôi.

"Mợ chủ, buổi sáng tốt lành!" Chú Huy cất tiếng chào buổi sáng vang dội.

Trần Vi Kỳ tay xách chiếc túi xách phiên bản giới hạn, chậm rãi bước xuống cầu thang, "Đã trưa rồi, chú Huy. Cảm ơn chú, đêm qua còn phải chạy đến đây."

Chú Huy đáp: "Đâu có gì đâu, không hề vất vả chút nào. Cậu chủ lo lắng cô ở ngoài một mình không ngủ ngon, nên nhất định phải chạy đến đây với cô."

Trần Vi Kỳ mỉm cười, thanh nhã ngồi xuống ghế, tiện thể hỏi: "Anh ấy đâu rồi?"

Chú Huy lắc đầu, nói không biết, bảo nửa tiếng trước đã ra ngoài. Trần Vi Kỳ không hỏi thêm, tập trung dùng bữa sáng muộn thịnh soạn. Chưa đầy vài phút sau, cửa phòng mở, có người bước vào.

Trần Vi Kỳ biết đó là Trang Thiếu Châu, không mấy chú ý ngẩng đầu lên. Người đàn ông nhanh chóng đi qua tiền sảnh, vòng qua tấm bình phong, bước vào phòng ăn. Đôi giày da giẫm trên nền gạch cẩm thạch phát ra âm thanh trầm thấp, thanh lịch như tiếng đàn cello.

Thời tiết tháng năm ở Bắc Kinh thật dễ chịu, ánh nắng ngập tràn cả căn phòng. Trang Thiếu Châu không mặc áo khoác, chỉ diện áo sơ mi kẻ sọc và chiếc áo gile màu be nhạt, trông đầy vẻ nho nhã. Chiếc cà vạt hơi sặc sỡ một chút, nhưng là kiểu mà Trần Vi Kỳ thích, màu nâu đỏ sẫm với những họa tiết ô vuông chìm nhỏ.

Râu ria lún phún đã được cạo sạch sẽ, mùi nước sau cạo râu thật thanh mát. Khi anh đến gần, Trần Vi Kỳ nhạy bén ngửi thấy hương thơm thoang thoảng.

Hoặc có lẽ không phải mùi nước sau cạo râu, mà là hương hoa hồng từ bó hoa trong tay anh.

Trang Thiếu Châu mỉm cười với cô, tiến đến, trao bó hoa vào tay cô. Một bó hoa hồng biển xanh rực rỡ, mỗi bông đều nở hoàn hảo, không tỳ vết, không chê vào đâu được.

Trong phòng không chỉ có chú Huy mà còn có Linda và đội trưởng vệ sĩ Mike của Trần Vi Kỳ. Mọi người đều im lặng, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không ai làm phiền.

Trang Thiếu Châu chân thành nhìn cô: "Một lần nữa, anh xin lỗi vì sai lầm của mình đêm hôm đó."

Trần Vi Kỳ cảm thấy anh thật bảnh bao, sáng sớm đã ăn diện chỉn chu, còn tự mình đi mua hoa mang đến tặng cô. Cô mím môi, ngửi hương hoa, mùi thơm thanh thoát len lỏi vào khứu giác, khiến tâm trạng cô cũng tươi vui như bó hoa này.

"Em thích không?" Trang Thiếu Châu nhìn chăm chú đôi môi mềm mại của cô.

"Cũng tạm."

Trần Vi Kỳ bướng bỉnh không chịu nói thích, cô không thể để anh dễ dàng dỗ dành mình như thế.

"Ăn sáng đi. Anh đứng đây che hết nắng của em rồi."

Trang Thiếu Châu cười, vòng qua bàn ăn, ngồi xuống phía đối diện cô. Đây cũng là lần đầu tiên anh ăn các món ăn vặt của Bắc Kinh, hơn nửa số món trong đó anh chẳng biết tên. Chú Huy học đến đâu dùng đến đó, vội vàng đứng bên cạnh giải thích cho hai người.

"Cái này là bánh lăn bột đậu đỏ, cái này là nội tạng hầm, đây là bánh nhân thịt bò, hơi nhiều dầu chút, tôi nhìn thấy nó được vớt từ trong chảo dầu lớn... Còn vịt quay thì chắc chắn anh nhận ra rồi. Quản gia Mai nói đây là tiệm vịt quay cô Dịch thích nhất."

Chú Huy càng nói càng hăng, Trang Thiếu Châu thấy ồn, vài lần liếc mắt ra hiệu mà ông ấy không nhận ra, cuối cùng đành nói: "Thôi đủ rồi, chú không thấy khát à?"

Chú Huy lập tức dừng lại, múc cho Trần Vi Kỳ một bát canh bồ câu rồi lui ra ngoài.

Không còn ai làm phiền nữa, Trang Thiếu Châu từ tốn đeo găng tay, ân cần cuốn vịt quay cho Trần Vi Kỳ. Anh biết cô không thích ăn hành, liền cẩn thận bỏ đi, chỉ thêm vài sợi dưa leo giòn, một ít mứt táo đỏ và chút trứng cá muối.

Người đàn ông nhiệt tình, Trần Vi Kỳ giả vờ như không hiểu, dù sao anh thích phục vụ, cô cũng vui vẻ hưởng thụ.

Trang Thiếu Châu nhìn Trần Vi Kỳ ăn mà đôi má hồng hào, trông rất vui vẻ. Màu son hồng như cánh hoa hồng nhạt lan trên khóe môi cô. Anh cong môi cười, trong bầu không khí tươi vui ấy liền cất tiếng: "Anh có thể hỏi em một câu không, Tanya?"

Trần Vi Kỳ liếc nhìn anh: "Anh nói đi."

"Người đàn ông em yêu nhất là ai?"

Trần Vi Kỳ suýt bị miếng vịt quay làm nghẹn chết, trừng mắt nhìn anh một cái: "Thần kinh à?"

Cô nuốt xuống, thản nhiên đáp: "Trần Bắc Đàn."

Trang Thiếu Châu: "........."

"Trần Bắc Đàn không bao giờ khiến em tức giận. Nếu em khóc, chắc chắn anh ấy sẽ xin lỗi, còn dỗ dành em. Anh ấy không vu khống em ngoại tình, cũng không mất lòng tin ở em. Hơn nữa, bây giờ anh ấy làm chủ tịch, thứ gì tốt cũng chia cho em. Em muốn gì anh ấy đều cho. Anh ấy là người đàn ông em yêu nhất đời này." Trần Vi Kỳ liệt kê một loạt lý do, vừa có lý vừa thoải mái.

Trang Thiếu Châu im lặng hồi lâu, trong lòng dâng lên cảm giác ghen tị. Tối qua, anh vẫn còn là người đàn ông mà Trần Vi Kỳ yêu nhất. Hôm nay lại bị xếp sau Trần Bắc Đàn. Trần Bắc Đàn là cái thá gì chứ?

"Đừng như vậy, bảo bối. Anh hỏi là, trừ người thân của em ra, người đàn ông em yêu nhất là ai?" Trang Thiếu Châu thu nhỏ phạm vi câu hỏi.

Trần Vi Kỳ uống một muỗng canh bồ câu mà chú Huy đã múc cho cô. Cả bàn thức ăn này chắc chắn là chú Huy đi mua về từ sáng. Cô đáp: "Vậy thì là chú Huy."

Trang Thiếu Châu: "?"

Ở không xa, chú Huy đang chờ, biểu cảm lập tức trở nên cay đắng: "???"  Hai vị tổ tông này đang làm trò gì vậy?

"Trần Vi Kỳ," Trang Thiếu Châu đặt đũa xuống, hít sâu để điều hòa nhịp thở: "Em đừng đùa kiểu này. Tối qua em nói người em yêu nhất là anh. Em khẳng định, chắc chắn, yêu anh 100%."

Trần Vi Kỳ biết anh nhớ rõ từng chữ. Lúc nói câu đó tối qua, cô đang xúc động, hận không thể móc cả trái tim ra. Bây giờ nghĩ lại chỉ thấy xấu hổ chết đi được.

"Anh đừng nói nữa." Cô khẽ quát: "Có người đấy."

Trang Thiếu Châu: "Anh không chấp nhận việc em đổi ý. Em nói rồi, anh tin là thật. Đừng cố tình chọc giận anh, Tanya. Anh sợ bị em làm tức chết."

Anh đứng dậy, bước đến bên cạnh Trần Vi Kỳ. Không ngồi xuống, anh quỳ gối xuống, nắm lấy tay cô đặt lên ngực mình: "Em sờ đi, xem tim anh có phải sắp ngừng đập rồi không."

Trần Vi Kỳ không chạm được tim anh, nhưng lại chạm phải cơ ngực rắn chắc đầy đặn. Cảm giác thật tuyệt, vừa mềm dẻo vừa mạnh mẽ, dưới lớp áo sơ mi lộ ra những đường nét quyến rũ khiến người ta chỉ muốn siết chặt lấy một lần.

Tim anh đập mạnh mẽ, đầy sức sống. Toàn thân anh toát ra hương vị chín chắn đầy mê hoặc.

Trần Vi Kỳ vội rút tay lại, vành tai đỏ bừng: "Đồ hạ lưu!"

Trang Thiếu Châu mỉm cười, cúi đầu, cách lớp váy hôn lên đùi trong của cô. Với tư thế quỳ này, anh vừa vặn có thể hôn tới đó. Tiến thêm một chút, anh lại hôn lên phần eo thon lộ ra ngoài của cô.

Trần Vi Kỳ chịu không nổi kiểu trêu chọc táo bạo này của anh. Cô liên tục đẩy mặt anh ra, ăn bữa cơm mà tim đập thình thịch. Đến cuối cùng, cô chẳng còn cảm nhận được hương vị đồ ăn trong miệng, chỉ cảm giác trong lòng mình đang chảy một dòng suối ấm áp.

Ăn xong bữa trưa, Trần Vi Kỳ đành phải vào phòng ngủ thay một chiếc q.uần l.ót sạch.

Trang Thiếu Châu hỏi buổi chiều cô định làm gì. Trần Vi Kỳ bảo cô sẽ đi tìm Dịch Tư Linh, đeo kính râm rồi rời khỏi phòng. Trang Thiếu Châu nhanh chóng theo sát sau lưng cô, trông chẳng khác gì một vệ sĩ trung thành.

"Dịch Tư Linh không rảnh để đi với em đâu."

Ra khỏi phòng suite, hành lang rất yên tĩnh, tiếng bước chân cũng chìm trong lớp thảm dày.

Trần Vi Kỳ không hiểu: "Làm sao anh biết cô ấy không rảnh? Cô ấy đã nói sẽ dành ba ngày tới ở bên em rồi."

Trang Thiếu Châu vẻ mặt bình thản:

"Cô ấy có chồng mình, anh Tạ, bên cạnh. Không phải cô ấy nên ân ái ngọt ngào với chồng mình sao, việc gì phải cãi nhau với em cho mệt?"

Trần Vi Kỳ lườm anh một cái, hừ lạnh, đi đến cuối hành lang nơi có thang máy chuyên dụng, quẹt thẻ mở cửa. Cô bước vào, nhưng Trang Thiếu Châu cũng nhanh chân theo sau, không cho cô cơ hội ngăn anh lại.

"Ngọt ngào với chồng thì có gì thú vị? Chắc chắn cô ấy thích đi chơi với em hơn."

"Không đâu, Tanya, cô ấy không muốn thế."

"Cô ấy muốn!"

Trang Thiếu Châu không đôi co, như dỗ trẻ con, anh kéo cô vào lòng. Đây là thang máy chuyên dụng, chỉ có thẻ đặc biệt mới mở được, nên anh không e dè gì. Cúi đầu, anh hôn nhẹ lên môi cô:

"Vậy em muốn ân ái với chồng em không. Để anh đi dạo cùng em nhé. Đã mấy năm rồi anh không đến Bắc Kinh, mỗi lần đến đều chẳng đi chơi đâu cả."

Trần Vi Kỳ vùng vẫy trong vòng tay anh, lạnh lùng cảnh cáo anh phải ngoan ngoãn. Cô vẫn còn giận, không muốn nhìn thấy anh.

Lời phụ nữ nói chỉ nên tin một nửa, nửa còn lại phải tự mình suy đoán. Nếu thật sự để cô một mình, Trần Vi Kỳ sẽ càng tức giận hơn.

"Anh sẽ đi cùng em, cho đến khi em hết giận mới thôi. Đi mua sắm nhé, tiêu tiền của anh, hoặc em muốn đi ngắm cảnh? Cố Cung?" Trang Thiếu Châu chỉ nghĩ ra được Cố Cung, vì anh chỉ biết mỗi nơi đó.

Trần Vi Kỳ vốn cũng muốn đi, nhưng Dịch Tư Linh từng nói Cố Cung rất đông người, chen chúc đến phát ngột, nên cô đã từ bỏ ý định, chẳng muốn đi hòa vào dòng người.

"Vậy thì tiêu tiền của anh nhé, chúng ta đi mua sắm đi."

"Anh nghĩ đẹp lắm——— đi mua sắm với anh chẳng phải là hẹn hò sao?"

Lời vừa dứt, thang máy dừng lại ở tầng 53. "Đinh" một tiếng, Trần Vi Kỳ lập tức nhìn về phía cửa thang máy, nhỏ giọng nói: "Có người. Anh đừng động tay động chân."

Dịch Tư Linh từng nói đây là thang máy chuyên dụng, rất ít khách có thể sử dụng.

Cửa thang máy mở ra, và người đứng bên ngoài khiến Trần Vi Kỳ hoàn toàn không ngờ tới.

Mấy ngày nay Chu Tễ Trì đang quay quảng cáo cho thương hiệu Phúc Bé Bự, được Dịch Tư Linh sắp xếp ở khách sạn Vân Lan thuộc sở hữu nhà họ Tạ. Người hâm mộ đều biết việc này, nên thường xuyên túc trực trước khách sạn. Hôm qua, trong lúc trêu đùa với Dịch Tư Linh, cô ấy cũng đã nhắc Chu Tễ Trì đang ở đây.

Nhưng Trần Vi Kỳ không ngờ lại trùng hợp đến vậy, đụng ngay anh ấy trong thang máy.

Chu Tế Trì cũng hơi sững người, nhưng vẫn bước vào một cách tự nhiên. Theo sau anh ấy là một trợ lý nhỏ. Vừa vào thang máy, trợ lý nhìn thấy đôi nam nữ ăn mặc lộng lẫy bên trong thì tim như ngừng đập, không dám thở mạnh.

"Chào cô Trần, anh Trang," Chu Tễ Trì lịch sự chào hỏi.

Cửa thang máy đóng lại, bầu không khí trở nên kỳ lạ.

Trang Thiếu Châu giữ khuôn mặt điềm tĩnh, không biểu lộ bất kỳ cảm xúc gì. Nhưng cánh tay gần Trần Vi Kỳ đã vòng qua, nhẹ nhàng ôm lấy eo cô.

Trần Vi Kỳ thầm cười nhạo trong lòng: Đúng là đàn ông nhỏ nhen.

"Thật trùng hợp, anh cũng ở Bắc Kinh à," Trần Vi Kỳ mỉm cười nhìn Chu Tễ Trì, đáp lại một cách tự nhiên. "Nghe Dịch Tư Linh nói anh đại diện cho thương hiệu Phúc Bé Bự của cô ấy. Anh đến đây quay quảng cáo à?"

Chu Tễ Trì không ngờ cô lại bắt chuyện, hơi ngập ngừng nhưng vẫn nhanh chóng đáp lời: "Đúng vậy, tôi đến để quay quảng cáo cho sản phẩm mới của Phúc Bé Bự. Còn hai người thì sao, đến Kinh Thành công tác à?"

Trần Vi Kỳ đáp: "Tôi và chồng tôi đến đây nghỉ ngơi, tiện thể ghé tìm Dịch Tư Linh chơi."

Trang Thiếu Châu khi nghe Trần Vi Kỳ nói hai chữ "chồng tôi," cánh tay vô thức siết chặt hơn quanh eo cô, khóe môi khẽ nhếch lên.

Chu Tễ Trì mỉm cười: "Dạo này thời tiết ở Bắc Kinh rất tốt, rất thích hợp để nghỉ ngơi. Tôi gợi ý hai người nên đến Công viên Bắc Hải, rất đẹp."

Trần Vi Kỳ gật đầu: "Cảm ơn, vậy ngày mai chúng tôi sẽ đi dạo Bắc Hải. Khi sản phẩm mới của Phúc Bé Bự ra mắt, tôi sẽ chia sẻ bài viết trên Weibo, ủng hộ các anh."

Chu Tễ Trì nói: "Cảm ơn cô Trần, khách sáo quá."

Trang Thiếu Châu thầm cười nhạt, bàn tay ung dung áp lên eo của Trần Vi Kỳ, như thể tuyên bố quyền sở hữu.

Thang máy xuống tầng trệt, Trần Vi Kỳ và Trang Thiếu Châu bước ra trước, trong khi Chu Tễ Trì và trợ lý đi xuống tầng hầm. Trần Vi Kỳ không quên quay lại chào tạm biệt: "Tạm biệt nhé."

Điều bất ngờ hơn cả là Trang Thiếu Châu cũng lịch sự gật đầu với Chu Tễ Trì, nhẹ nhàng nói: "Tạm biệt, anh Chu."

Sau đó, anh nắm tay Trần Vi Kỳ, bước nhanh ra khỏi thang máy. Hai bóng dáng, một cao lớn mạnh mẽ, một dịu dàng thanh tú, đi bên nhau trông thật xứng đôi.

Bước qua vài mét, đến sảnh chính lộng lẫy với ánh đèn sáng rực, không gian rộng lớn của khách sạn hiện ra trước mắt.

Trần Vi Kỳ cố tình chọc giận anh: "Lúc nãy em nói chuyện lâu như vậy với người yêu cũ, có phải anh lại muốn cãi nhau với em không?"

Trang Thiếu Châu siết chặt tay cô, truyền hơi ấm qua lòng bàn tay đan vào nhau. Anh bình thản liếc cô một cái, đáp: "Anh thấy rất bình thường."

"Hả?" Trần Vi Kỳ ngơ ngác, không hiểu ý anh.

Trang Thiếu Châu dừng lại, đôi mắt sâu thẳm chăm chú nhìn cô: "Giờ đây anh không còn bận tâm vì những chuyện như vậy nữa, Tanya."

Điều khiến anh bận lòng xưa nay không phải là Chu Tễ Trì, mà là tình yêu của Trần Vi Kỳ. Chỉ có vậy thôi.

Ngay từ đầu, anh chỉ cần Trần Vi Kỳ yêu anh, chỉ yêu anh, và mãi mãi yêu anh.

Giọng anh đầy kiêu hãnh, từng từ vang lên rõ ràng: "Bây giờ người em yêu nhất là anh, và em chỉ yêu mình anh. Anh cần gì phải ghen với loại 'hoa tàn liễu rụng' bị em bỏ rơi như thế? Anh là một người đàn ông có khí chất, đâu phải ai anh cũng ghen. Em hiểu chưa?"

"..."

Khóe mắt Trần Vi Kỳ giật giật.

Đúng là đồ thần kinh.......

Trang Thiếu Châu đắc ý, siết nhẹ tay cô một cái: "Đi thôi, chúng ta đến Công viên Bắc Hải."

Có danh phận, giấy đăng ký kết hôn, và được chính miệng Trần Vi Kỳ thừa nhận yêu nhất, giờ đây anh hoàn toàn mang phong thái tự tin, đường hoàng của một người chồng chính thức.

Anh tin tưởng một cách tuyệt đối: Trần Vi Kỳ yêu anh, và anh yêu cô.

Trần Vi Kỳ vừa cười vừa mắng anh thần kinh, không hiểu anh đang đắc ý cái gì, nhưng cũng không rút tay ra khỏi tay anh.

Bàn tay anh nắm lấy cô, mang lại cảm giác an toàn khó tả.

Đôi trai tài gái sắc bước qua cánh cửa xoay bằng pha lê trong suốt. Một chiếc Rolls-Royce sang trọng đang đậu ngay trước cửa khách sạn. Người gác cửa mặc đồng phục đỏ, lịch sự mở cửa xe:

"Thưa anh, thưa cô, mời lên xe."

Một số fan hâm mộ ở gần đó tình cờ bắt gặp cảnh này, liền điên cuồng lấy điện thoại ra chụp ảnh:

"Nhìn kìa, là Tanya! Là Tanya và chồng cô ấy!"

"Trời ơi, họ cũng ở đây sao!!"

"Hai người họ đẹp đôi quá!!! Trời ơi, hoàn hảo luôn!!"

Cánh cửa xe đóng lại, cách biệt hoàn toàn với thế giới ồn ào bên ngoài. Không ai nhìn thấy cảnh tượng trong xe.

Bên trong, Trang Thiếu Châu nghiêng người hôn nhẹ lên má Trần Vi Kỳ, khẽ nói: "Tanya, cả thế giới đều nói rằng chúng ta rất xứng đôi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK