Trang Thiếu Châu đi theo sau Trần Vi Kỳ, vài lần muốn đỡ cô nhưng đều bị cô hất mạnh ra.
"Tránh ra!" Trần Vi Kỳ càng đi càng nhanh, cố gắng bỏ lại người đàn ông phía sau, vừa bước vội vừa lạnh lùng ra lệnh: "Đừng đi theo em."
Trang Thiếu Châu thấp thỏm trong lòng, linh tính mách bảo có chuyện lớn không hay. Trần Vi Kỳ thông minh như vậy, đây lại là cơ thể của cô, chắc chắn cô cảm nhận được sự thay đổi, có lẽ cô đã đoán được việc mang thai nên mới tức giận như thế, cho rằng anh đã giở trò.
"Vi Vi....... Em đi chậm thôi, em đang mang giày cao gót, cẩn thận kẻo——" ... ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng.
Nhưng câu nói này anh không dám thốt ra, sợ Trần Vi Kỳ càng giận dữ hơn.
"Tóm lại, em đi chậm thôi." Trang Thiếu Châu suốt chặng đường luôn đưa tay ra như muốn đỡ cô nhưng không dám chạm vào.
"Biến đi!" Trần Vi Kỳ trong lòng ngùn ngụt lửa giận, chỉ cần nhắm mắt là hình dung ra cảnh Trang Thiếu Châu ân ái với người phụ nữ khác, khiến cô buồn nôn một cách tự nhiên.
"Ọe—" Vừa đi cô vừa khô khốc nôn khan.
"Trời ơi..." Trang Thiếu Châu lo lắng như ngồi trên đống lửa, hận không thể tự trách mình. "Vợ ơi, tất cả là lỗi của anh. Em đừng tự làm khổ mình, đi chậm thôi..."
Tiếng ồn không nhỏ, khiến khách trong sảnh khách sạn đều nhìn về phía họ. Một đôi trai tài gái sắc luôn thu hút ánh nhìn ở bất kỳ đâu, huống hồ người phụ nữ mặc váy dạ hội cao cấp toát lên vẻ yêu kiều, còn người đàn ông thì cao lớn, tuấn tú, vest chỉnh tề. Dù gương mặt đầy vẻ lo lắng, khí chất quý phái của anh vẫn không thể che giấu.
Nhiều người nhận ra họ, lấy điện thoại ra chụp ảnh.
Chiếc Bentley của Trang Thiếu Châu luôn chờ sẵn ở cổng chính của khách sạn. Tài xế thấy ông chủ và phu nhân đi ra, nhanh nhẹn xuống xe mở cửa.
Nhưng Trần Vi Kỳ sao có thể lên xe của Trang Thiếu Châu? Cô đi vòng qua hướng khác. Trang Thiếu Châu cũng không thể để cô tự mình rời đi, đành bộc lộ mặt cứng rắn, ép cô lên xe trước rồi tính sau.
Trần Vi Kỳ bị anh nửa dỗ nửa ép đưa vào trong xe. Nếu không phải vì đông người và làm lớn chuyện sẽ khó coi, cô chắc chắn đã tát anh một cái.
Một người đàn ông phản bội mà còn dám gọi cô là "vợ"? Dù vì lý do gì, tự nguyện, bị ép buộc, hay vì say rượu, cô đều không tha thứ.
Nhưng điều khiến cô khó hiểu nhất là, tại sao anh lại làm vậy?
Cô không hiểu.
Trần Vi Kỳ rơi vào vòng luẩn quẩn suy nghĩ, càng nghĩ càng khó chịu, không nói một lời nào ngồi ở ghế sau. Khuôn mặt xinh đẹp của cô dưới ánh đèn rực rỡ càng thêm lạnh lùng.
Trang Thiếu Châu đóng cửa xe, đi vòng qua phía bên kia và cũng ngồi vào. Tài xế theo anh bao năm, đã sớm là người tinh ý. Vừa lên xe, ông ấy chủ động kéo tấm ngăn cách không gian, để lại không gian riêng tư cho vợ chồng họ.
Trần Vi Kỳ cười lạnh, khoanh tay trước ngực, đôi chân dài vắt chéo, cơ thể hơi nghiêng về phía cửa xe, ánh mắt dõi ra ngoài cửa sổ.
Trang Thiếu Châu trong lòng khó chịu, mở ngăn đựng đồ lấy ra một chai nước lọc. Nhưng nước lại là nước lạnh, anh liền cất lại. Phụ nữ mang thai không thể uống nước lạnh, sẽ làm kí.ch th.ích dạ dày.
"Vợ à..."
Nghe vậy, trái tim Trần Vi Kỳ như thắt lại. Tay cô siết chặt thành nắm đấm, cắn răng nói: "Đừng gọi em là vợ. Anh không xứng."
Cổ họng Trang Thiếu Châu nghẹn lại, lập tức nhận lỗi: "Xin lỗi, lần này là lỗi của anh. Anh không trốn tránh, tất cả đều là lỗi của anh. Vi Vi, anh có thể giải thích với em."
Trần Vi Kỳ cười nhạt. Lòng cô vốn đầy nghi hoặc, nhưng qua giọng điệu của anh, vừa xin lỗi vừa muốn giải thích, mọi nghi ngờ của cô đã được khẳng định.
"Anh còn muốn giải thích với em? Anh có mặt mũi để giải thích sao? Trang Thiếu Châu, anh có liêm sỉ không hả?"
Trang Thiếu Châu hít sâu, gương mặt tuấn tú hiện lên vẻ lúng túng: "Là anh không biết xấu hổ. Bảo bối, là anh sai với em. Anh không ngờ chỉ một lần lại thành ra như vậy. Anh thề với em, lần đó thật sự là anh bất cẩn. Sau đó anh không hề sai sót thêm lần nào nữa. Em tha thứ cho anh đi, bảo bối, anh sẽ bù đắp cho em, được không?"
Trần Vi Kỳ tức đến phát khóc, chỉ cần nghĩ đến việc Trang Thiếu Châu từng chạm vào người phụ nữ khác, cô đã cảm thấy buồn nôn. Đồng thời, nỗi chua xót trong lòng cô dâng lên đến tận mũi. Cô tức giận tát Trang Thiếu Châu một cái, vừa nói vừa nghẹn ngào: "Một lần sơ suất là lý do sao? Anh nghĩ em không phát hiện ra sao! Trang Thiếu Châu, em muốn ly hôn! Anh đã nói sẽ ra đi tay trắng, nói thì giữ lời đi, ngày mai em sẽ nhờ luật sư nói chuyện với anh!"
Hôn nhân không giữ được, cô ít nhất phải lấy được tiền.
Trang Thiếu Châu sững người, cái tát của cô rất nhẹ, rất mềm, lại run rẩy, thậm chí còn trượt sang cổ anh.
Nhưng chỉ là chuyện mang thai thôi mà, có cần phải làm lớn chuyện đến mức ly hôn không? Nghiêm trọng vậy sao?
"Đừng khóc mà, bảo bối..." Trang Thiếu Châu tiến đến muốn lau nước mắt cho cô, nhưng cô quay đầu, né tránh.
Giọng nói của anh khàn khàn, trầm thấp: "Chưa đến mức phải ly hôn đâu, bảo bối, đứa trẻ trong bụng không thể không có cha..."
Nước mắt của Trần Vi Kỳ không ngừng rơi, một nửa là hận, một nửa là giận, một nửa là đau lòng. Nhưng rồi cô chợt sững lại, cảm thấy có gì đó không đúng —
Đứa trẻ trong bụng? Không thể không có cha?
Đầu óc của Trần Vi Kỳ cũng vì tức giận mà không hoạt động nổi. Hơi thở cô trở nên gấp gáp, ánh mắt chằm chằm vào Trang Thiếu Châu: "Anh ngoại tình, còn muốn làm cha của con em? Anh, anh—"
Trang Thiếu Châu cũng nhận ra sự bất thường, anh nắm chặt cổ tay của Trần Vi Kỳ: "Anh ngoại tình lúc nào?"
Trần Vi Kỳ: "Chính anh vừa thừa nhận, giờ lại hỏi em anh ngoại tình lúc nào?"
Đây thật sự là một hiểu lầm trời đánh.
Trang Thiếu Châu dở khóc dở cười, lại có chút bực bội: "Anh thật không hiểu nổi đầu óc em nghĩ cái gì. Anh vừa nói câu nào thừa nhận ngoại tình? Anh bị điên chắc, bỏ em, không cần Trần Vi Kỳ, để chạy theo mấy người đàn bà lộn xộn bên ngoài?"
Trần Vi Kỳ ngơ ngác chớp đôi mắt đẫm lệ: "Anh không ngoại tình... Vậy vừa nãy anh giải thích lằng nhằng là sao?"
Trang Thiếu Châu nhíu mày, đổi sang giọng điệu dịu dàng dỗ dành, bàn tay cũng nhẹ nhàng cẩn thận đặt lên bụng Trần Vi Kỳ. Khoảnh khắc chạm vào, trên khuôn mặt anh hiện lên nét dịu dàng của một người cha.
Anh chưa từng nghĩ đến việc có con vào lúc này, nhưng khi đứa trẻ đã đến, anh chắc chắn sẽ có trách nhiệm.
Đây là con của anh và Trần Vi Kỳ, là mối liên kết kỳ diệu, là minh chứng vĩnh cửu cho tình yêu của họ. Anh không thể không thích, không thể không yêu.
"Vi Vi, lần này có con là một sự bất ngờ. Em đừng giận, cẩn thận ảnh hưởng đến em bé, không tốt cho con của chúng ta. Ly hôn là chuyện không thể xảy ra. Em bỏ ý định đó đi. Anh tuyệt đối không để em không có chồng, cũng không để con anh không có cha."
Trần Vi Kỳ: "..........?"
Giọng nói dịu dàng và hạnh phúc của người đàn ông này, vào tai Trần Vi Kỳ, chỉ khiến cô cảm thấy anh bị điên. Điên. Điên thật sự.
Cô khó chịu gạt tay anh ra khỏi bụng mình: "Mang thai cái gì chứ, anh mang thai thì có. Đừng có nói lung tung."
Trang Thiếu Châu thở dài: "Vi Vi, anh biết em nhất thời không chấp nhận được. Em còn trẻ mà. Nhưng anh hứa, đứa bé này sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống của em. Anh sẽ mời đội ngũ tốt nhất thế giới để chăm sóc em, anh cũng sẽ bỏ hết công việc để đồng hành cùng em, không để em..."
"Không phải – dừng lại ——!" Trần Vi Kỳ càng nghe càng hoang mang, liếc xuống nhìn bụng phẳng lì của mình: "Anh nghiêm túc đấy à? Em, em lấy đâu ra con? Anh không phải nói lần nào anh cũng..."
Nhắc đến đây, Trang Thiếu Châu ho khan một tiếng đầy chột dạ, mắt cũng cụp xuống: "Đêm đó ở Bắc Kinh, cả hai chúng ta đều uống rượu. Em lại nhiệt tình như vậy, anh mơ mơ màng màng nên không... mang."
Trần Vi Kỳ: "..............."
Vậy ra lúc nãy Trang Thiếu Châu căng thẳng giải thích là để nói về chuyện anh ấy lần đó không dùng bao.
Trang Thiếu Châu còn muốn nói thêm gì đó, nhưng Trần Vi Kỳ đánh thêm một cái nữa khiến anh phải ngậm miệng.
"Thà anh ngoại tình còn hơn!"
Cô không muốn nghe thêm bất cứ lời nào nữa. Tối nay, cô thật sự muốn bị người đàn ông này làm tức chết.
Chuyến xe kéo dài khá lâu, cuối cùng cũng dừng lại tại gara của biệt thự trên đỉnh núi. Trần Vi Kỳ có hơi mệt mỏi, dựa vào ghế sau nhắm mắt nghỉ ngơi. Sau khi xuống xe, Trang Thiếu Châu vòng qua bên cô, mở cửa xe.
"Đến rồi, Tanya, anh bế em về phòng ngủ nhé?"
Trần Vi Kỳ khẽ rên một tiếng, nói không cần, rồi mới từ từ mở mắt. Trang Thiếu Châu giúp cô tháo dây an toàn, cẩn thận đỡ lấy tay cô, định dìu cô xuống xe.
Trần Vi Kỳ không nhịn được trừng mắt nhìn anh: "Anh bị thần kinh à."
Cô có phải bị què chân đâu!
Trang Thiếu Châu chẳng để ý, chỉ cười nhẹ: "Hiện giờ em là đối tượng cần bảo vệ đặc biệt, anh sợ em không cẩn thận trượt chân. Cẩn thận vẫn hơn."
Trần Vi Kỳ vẫn còn rất tức giận, trong lòng tự nhủ phải nhẫn nhịn, nhẫn nhịn. Cô bình tĩnh nói: "Còn chưa chắc đã có."
"Phụ nữ mang thai dễ buồn nôn, phản ứng của em lúc nãy rõ ràng như vậy." Trang Thiếu Châu cau mày: "Tám phần là có rồi."
"......" Trần Vi Kỳ dùng ngón tay chọc mạnh vào ngực anh: "Lúc đó em nghĩ anh ngoại tình nên thấy buồn nôn! Không phải là nghén!"
"Trang Thiếu Châu, em nhận ra mấy lời anh vừa giải thích đều là giả dối. Lần đó ở Bắc Kinh, anh cố tình đúng không?"
Trang Thiếu Châu bất lực: "Anh không lừa em, lần đó anh thật sự sơ suất. Nếu anh muốn có con, anh sẽ nói với em, chứ không dùng mấy cách hạ lưu như vậy. Bảo bối, em tin anh đi."
"Anh chính là đồ hạ lưu đấy."
Trần Vi Kỳ hừ một tiếng, bước xuống giày cao gót, đi thẳng một cách dứt khoát, chẳng cần Trang Thiếu Châu giả vờ dìu. Cô đi thẳng về phía phòng khách, bước chân mạnh mẽ, đầy khí thế. Chú chó nhỏ đang nằm ngủ trên ghế sofa nghe thấy tiếng bước chân của cô, vui mừng chạy đến, nhảy lên người cô. Trang Thiếu Châu nhìn thấy mà giật cả mình, vội vàng bế con chó lên, không để nó bám lấy Trần Vi Kỳ.
Hai người vô thức cùng nhau đi về phía phòng ngủ. Đến cửa phòng tắm, Trần Vi Kỳ đưa tay ra, ý bảo Trang Thiếu Châu đưa đồ cho cô.
Trang Thiếu Châu hít sâu một hơi, từ túi trong của bộ vest đặt may riêng sáu con số lấy ra hai que thử thai, trịnh trọng đưa cho cô: "Nếu thật sự có, em còn giận nữa không?"
Trần Vi Kỳ mím môi, nhất thời không biết nói gì. Trong lòng cô cũng rối bời, lo sợ nếu thật sự có con thì phải làm sao. Hơn nữa, lần này cô đã trễ kỳ kinh nguyệt ba ngày rồi.
"Thử rồi tính." Trần Vi Kỳ cầm que thử, chuẩn bị đi vào, nhưng Trang Thiếu Châu bỗng gọi cô lại.
"Sao nữa?" Trần Vi Kỳ khó hiểu nhìn anh.
Hai người đứng chặn ngay cửa phòng tắm, dù cửa có rộng mấy cũng trở nên chật chội. Ánh đèn vàng ấm áp chiếu từ phía sau, kéo dài bóng của cả hai, đan xen vào nhau như một bức tranh sơn dầu.
Trang Thiếu Châu nhìn sâu vào mắt cô, trong lòng ngổn ngang cảm xúc. Anh cảm thấy cô còn quá nhỏ, làm sao có thể sinh con. Anh tự trách bản thân quá buông thả, vì chút khoái lạc nhất thời mà khiến cuộc sống đảo lộn. Nhưng nếu thật sự không có, chỉ là một phen hú vía, anh cũng sẽ thấy hụt hẫng. Cảm giác thật kỳ lạ và mâu thuẫn, giống như một gã tham lam, cái gì cũng muốn.
Cuối cùng, anh không nói gì, chỉ ôm chặt lấy Trần Vi Kỳ, hai tay vòng qua vai cô, thể hiện rõ sự chiếm hữu.
"Đi đi."
Anh ôm cô rất lâu rồi mới buông ra.
Trần Vi Kỳ không nhịn được bật cười, bầu không khí bỗng trở nên bi tráng một cách vô lý. Trong lòng cô thầm mắng một tiếng "đồ thần kinh". Cô bước vào phòng tắm, đóng cửa lại, nhốt luôn gã đàn ông đáng ghét kia ở bên ngoài.
Mười phút sau, cánh cửa phòng tắm mở ra. Người đàn ông vốn đang tựa lưng vào tường lười biếng lập tức đứng thẳng, ánh mắt chạm vào vẻ mặt nghiêm trọng của Trần Vi Kỳ.
Trang Thiếu Châu nhận ra tình hình không ổn, cổ họng khô khốc, nuốt xuống một cách chậm rãi, giọng nói khàn khàn bật ra: "Có rồi...?"
Bất ngờ, Trần Vi Kỳ nhảy cẫng lên, vui vẻ khoác tay ôm lấy cổ anh: "Anh nghĩ đẹp lắm! Không có!"
Nhưng lần này, cô thực sự bị dọa cho hoảng hồn.
Nghe cô nói không có, chút phấn khích mơ hồ vì sắp được làm cha trong lòng Trang Thiếu Châu tan biến, nhưng đồng thời anh cũng thấy hài lòng vì có thể tiếp tục tận hưởng thế giới hai người. Cảm xúc anh phức tạp, vừa hụt hẫng, vừa nhẹ nhõm, nhưng may là chỉ là một phen hoảng hốt.
Anh nhẹ nhõm bế Trần Vi Kỳ lên, cả hai ngã xuống chiếc giường mềm mại, ôm nhau mặt đối mặt, cảm nhận hơi thở của nhau.
"May mà không có. Nếu không em chắc sẽ giận anh lắm." Anh hôn nhẹ lên chóp mũi cô.
Trần Vi Kỳ trừng mắt: "Nhưng sao em thấy anh có vẻ hơi thất vọng?"
Bị cô vạch trần, Trang Thiếu Châu giả vờ bình tĩnh hỏi lại: "Có sao?"
"Trong lòng anh tự biết." Trần Vi Kỳ đưa ngón tay chọc vào ngực anh.
Trang Thiếu Châu nắm lấy tay cô, đặt lên môi, khẽ cắn một cái, sau đó mập mờ m.út nhẹ, khiến ngón tay cô tê rần, mềm nhũn.
"Có lẽ vậy, một chút thôi. Dù sao anh cũng nghĩ mình sắp làm cha rồi." Anh thừa nhận, không giấu giếm cô. "Nhưng anh vẫn muốn tận hưởng thế giới hai người với em hơn. Nếu có con, chưa chắc em còn nhìn đến anh nữa."
Lúc này, Trần Vi Kỳ chăm chú nhìn anh, ánh mắt như mặt hồ trong suốt, phản chiếu hình bóng của anh.
"Em đã nói em sẽ theo dõi anh 24/7. Hóa ra anh thích em nhìn anh như vậy." Trần Vi Kỳ bật cười. Căn phòng không bật đèn, nụ cười của cô mờ ảo trong bóng tối, mang vẻ đẹp thánh khiết và dịu dàng.
Trang Thiếu Châu mỉm cười, thầm nghĩ sớm muộn gì cũng phải tìm hết mấy cái camera ẩn trong văn phòng, rồi chuyển nó ngay trên bàn làm việc của mình, để cô có thể nhìn rõ hơn, công khai hơn.
Hai người cứ thế nằm trên giường, chẳng ai muốn đứng dậy. Cô mặc váy dạ hội, anh mặc vest, hiếm khi buông thả thế này. Chắc chắn bộ ga giường và gối phải thay mới.
Căn phòng yên tĩnh, ánh trăng ngoài cửa sổ dịu dàng như dòng nước. Chú chó nhỏ đột nhiên nhảy lên giường, dụi đầu vào lòng Trần Vi Kỳ.
Trông hệt như một đứa bé đang làm nũng.
Trang Thiếu Châu đưa tay vu.ốt ve cái đuôi nhỏ của nó, động tác nhẹ nhàng đầy yêu thương.
"Anh rất thích trẻ con." Trần Vi Kỳ bất ngờ lên tiếng. "Trước đây em cứ nghĩ anh không thích chúng. Em thấy anh chẳng bế cháu anh được mấy lần."
Trang Thiếu Châu nghiêm túc đáp: "Anh thích con của mình. Con trai của anh trai thì bế là khóc, anh không thích bế."
Trần Vi Kỳ nghe ra được vài điều, hỏi tiếp: "Nhưng em thấy anh thường xuyên bế Tiểu Doanh, lại rất chiều chuộng San Nghi. Hóa ra anh thích con gái đúng không?"
Trang Thiếu Châu cười: "Nhà anh ai cũng thích con gái." Một ngôi nhà toàn đàn ông, mỗi dịp lễ tết tụ họp đông đủ, nhìn thôi đã thấy ngột ngạt.
"Mẹ anh vốn muốn sinh con gái, nhưng lần thứ hai lại sinh ra anh. Không cam lòng, bà sinh thêm đứa thứ ba, nhưng vẫn là con trai. Không còn cách nào khác, bà đành coi A Minh như con gái mà nuôi, mua cho nó không biết bao nhiêu váy công chúa."
Thực ra, cả anh và anh trai trước hai tuổi cũng bị mẹ mình coi như con gái mà ăn mặc. Ba anh cũng không ngăn cản, dùng cách kỳ quái đó để làm mẹ anh vui.
Những chuyện mất mặt như thế này, anh sẽ giấu kín cả đời.
Trần Vi Kỳ cười không ngừng, không thể tưởng tượng nổi cảnh Lê Thịnh Minh mặc váy công chúa trông sẽ ra sao.
"Nhưng chỉ cần là con của chúng ta, dù là trai hay gái, anh đều yêu thương."
Trần Vi Kỳ khẽ bật ra một tiếng "hứ", cảm thấy những lời anh nói đúng là dư thừa. Bản thân cô cũng vô thức đưa tay xoa nhẹ lên bụng mình. Trải qua một giờ đồng hồ làm "bà bầu nhầm lẫn", nghĩ lại khiến cô vừa buồn cười vừa bất lực.
Cô chỉnh lại tư thế thoải mái, không chút ngại ngần làm bẩn ga giường.
Kéo tay Trang Thiếu Châu qua, cô dùng cánh tay anh làm gối kê đầu, ánh mắt dừng lại trên chiếc đèn chùm thiết kế tinh xảo tựa chuỗi ngọc trai trên trần nhà.
Thực ra, cô cũng thích trẻ con. Nửa tuổi thơ bị thiếu thốn của cô, cô hy vọng sau này con mình sẽ được trọn vẹn.
"Có phải em không thích trẻ con không, bảo bối?" Cuối cùng Trang Thiếu Châu cũng hỏi ra điều mình băn khoăn.
Trần Vi Kỳ đang chìm trong suy nghĩ, nghe câu hỏi bất ngờ từ anh thì sững lại.
"Sao anh lại nghĩ vậy?"
Giọng anh nghe lạnh nhạt, nhưng lại có phần uất ức: "Em thà nghĩ anh ngoại tình, còn hơn nghĩ em có thai."
Trần Vi Kỳ không ngờ anh còn giữ chuyện này trong lòng, bực mình cắn một cái vào cánh tay rắn chắc của anh. Cơ bắp lập tức căng cứng, làm chiếc vòng tay màu đen đeo chặt tưởng chừng muốn nứt ra.
"Em chỉ không thích những nhầm lẫn kiểu đó thôi." Cô trợn mắt. "Hơn nữa, sinh con cũng phải tính đến khoa học. Dạo này em hay uống rượu, còn anh tuy đã bỏ thuốc lá nhưng vẫn thỉnh thoảng hút xì gà. Sinh ra con mà ngốc thì sao?"
Trang Thiếu Châu: "....."
Nghe lời cô nói, anh thực sự thấy không vui.
Anh nghĩ con của anh và cô chắc chắn sẽ là đứa trẻ thông minh và xinh đẹp nhất thế giới.
"Đừng nói bậy." Anh đặt tay lên bụng cô, giọng nói dịu dàng. "Dù là một sự nhầm lẫn, nhưng em cũng không nên nói như vậy về nó."
Trần Vi Kỳ bị động tác của anh làm nhột, cười khúc khích, lăn lộn trên giường.
"Nhưng anh vẫn thấy không yên tâm. Hay mai chúng ta đến bệnh viện kiểm tra lại?" Anh cẩn thận đề nghị.
Trần Vi Kỳ bất ngờ xoay người, ngồi lên người anh, hai tay bóp cổ anh: "Anh đừng nói linh tinh nữa!" Gần đây cô thường xuyên uống rượu, còn rất thích nước cam lạnh, kinh nguyệt đến trễ cũng là điều bình thường.
Cô lắc đầu anh, cơ thể cũng ngả nghiêng theo, chẳng mấy chốc cảm nhận được một thứ gì đó đang cương cứng lên với tốc độ đáng kinh ngạc.
Thẳng đứng bị cô đè x.uống, dù cách vài lớp vải nhưng hai người đều cảm nhận rõ ràng sự tồn tại của đối phương.
"Vậy nên, gần đây anh không làm gì với em là vì nghĩ em đang mang thai?" Trần Vi Kỳ chăm chú nhìn anh, ép anh phải nói thật.
Trang Thiếu Châu cũng cảm thấy hành động của mình thật trẻ con, không dám nhìn thẳng vào mắt cô, chỉ đáp: "Để phòng ngừa thôi."
"Anh đúng là........ chuyện này mà cũng giấu được. Em còn tưởng anh ngoại tình rồi. Họ nói đàn ông nếu lăng nhăng bên ngoài thì về nhà sẽ giả vờ mệt mỏi."
"......." Trang Thiếu Châu không biết nên khóc hay cười.
Đến giờ anh mới hiểu tại sao cô lại vô duyên vô có kết luận anh ngoại tình.
Anh xoay người, chống tay ngồi dậy, dùng lực mạnh áp cô xuống, để cô nằm thẳng lên nơi đang phồng của anh lên, rồi cúi xuống hôn cô.
Trần Vi Kỳ xấu hổ đến mức co ngón chân lại, nằm ngửa tiếp nhận nụ hôn của anh. Hơi thở nóng bỏng của cả hai quyện vào nhau, hòa lẫn đến mức không thể phân biệt.
Hoàn toàn ôm trọn phần thuộc về cô, Trần Vi Kỳ hít sâu, cơ thể run rẩy, hai tay quấn lấy cổ anh, gục đầu trên vai anh. Giữa những hơi thở gấp gáp, cô thì thầm, như nghĩ đến một điều khác: "Còn một tháng nữa là đến sinh nhật anh rồi. Anh sắp ba mươi tuổi rồi đấy."
Trang Thiếu Châu không ngừng động tác, bắp tay cuồn cuộn, cơ bắp đỏ lên vì dồn máu: "Ừ, em muốn quà gì?"
Trần Vi Kỳ bật cười, cắn nhẹ vào vai anh.
Sinh nhật anh, sao lại là anh tặng quà cho cô?