• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Các cô gái ở Hương Cảng đều có một sự độc lập nhất định, đặc biệt là những người lớn lên trong môi trường giáo dục tinh hoa và xuất thân từ các gia đình danh giá. Sự hậu thuẫn từ gia thế khiến họ càng thêm phóng khoáng, đặc biệt trong các mối quan hệ nam nữ. Ai yếu thế, ai đuổi theo đàn ông, ai bị đàn ông bỏ rơi, hay bị đàn ông kiểm soát, chắc chắn sẽ trở thành đối tượng bị mỉa mai sau lưng.

Dịch Tư Linh là ví dụ điển hình. Cô ấy khóc hết nước mắt dưới lớp chăn, nhưng trên Instagram lại đăng những bức ảnh tươi cười rạng rỡ, khoe cảnh tổ chức picnic cùng vài người bạn trong khu vườn nhà họ Dịch, trông vô cùng thảnh thơi và nhàn nhã.

Còn Trần Vi Kỳ, ngay từ đầu đã quyết định duy trì cuộc sống "ai làm việc nấy" với Trang Thiếu Châu, nhưng vẫn không quên đặt ra yêu cầu anh phải đóng vai một người chồng hoàn hảo trước mặt người ngoài – điều này liên quan trực tiếp đến thể diện của cô.

Khi các cô gái tụ họp với nhau, không khác gì một xã hội thu nhỏ, nơi mọi người đều không muốn thua kém. Dù phải giả vờ, họ vẫn muốn giữ vẻ ngoài hào nhoáng.

Mỗi lần ra ngoài, yêu cầu của Trần Vi Kỳ đối với Trang Thiếu Châu rất đơn giản: trước mặt mọi người, anh phải chiều chuộng cô, nghe lời cô, và tuyệt đối không được tỏ ra quá mạnh mẽ hay lấn át cô.

Trang Thiếu Châu rất vui vẻ phối hợp với trò chơi nhỏ của vợ mình. Chỉ cần tham gia các buổi tụ họp của gia đình hay bạn bè cô, anh luôn là quý ông lịch lãm, nhã nhặn, xách túi, gắp thức ăn, khiến Trần Vi Kỳ như được thỏa mãn niềm kiêu hãnh. Anh giống như món phụ kiện thời thượng nhất, làm nổi bật đẳng cấp của cô.

Dĩ nhiên, một người chồng vừa đẹp trai, dáng vóc quyến rũ, hào phóng và biết chiều chuộng như vậy, chắc chắn là "món đồ thời thượng" không thể thiếu trong giới thượng lưu.

Tuy nhiên, mỗi buổi tối, Trần Vi Kỳ đều phải trả giá. Cô bị anh đè xu.ống không chút nương tay, làn da trắng nõn bị anh cắn m.út đến mức đỏ hồng, để lại dấu ấn thuộc về anh.

Sự ghen tuông và chiếm hữu của Trang Thiếu Châu quá mạnh mẽ. Chỉ vì một chiếc váy dạ hội khoét ngực, anh đã không chút kiêng dè mà trừng phạt cô đến kiệt sức. Thậm chí, chỉ vì trong một buổi tiệc cô lỡ nhìn ai đó lâu hơn một chút, anh sẽ dùng đủ cách để đánh dấu "lãnh thổ" của mình.

Nhưng lần này, Trang Thiếu Châu không biết. Nhìn trai đẹp đâu phải phạm pháp, Trần Vi Kỳ thoải mái chọn váy dạ hội cho buổi tiệc sắp tới.

Trang Thiếu Châu dừng chân tại Dublin một ngày, rồi lại bận rộn bay đến Đức – trọng tâm chuyến khảo sát lần này.

Ba năm trước, tập đoàn Thịnh Huy đầu tư hàng trăm triệu euro để mua lại một công ty điện gió lớn ở miền bắc nước Đức cùng hơn 20 trang trại điện gió trực thuộc. Hiện nay, họ dự định tiếp tục rót vốn để hoàn thiện mạng lưới điện năng liên kết với các quốc gia lân cận. Đây là một phần trong kế hoạch đầu tư của Thịnh Huy tại châu Âu trong 5 năm tới.

Trong những ngày gần đây, Trang Thiếu Châu không gọi video cho Trần Vi Kỳ, vừa là để thử thách xem cô có thực sự nhớ mình hay không, vừa vì quá bận rộn. Đi đến đâu cũng có người theo sát, anh hầu như không có không gian riêng tư.

Không gọi video không có nghĩa là không nhắn tin hay gửi ghi âm. Nhưng nghe giọng cô cũng chỉ như gãi ngứa ngoài da, không thể thỏa mãn được. Thật đáng tiếc, anh đã tự tuyên bố sẽ không gọi video, thế là phải tuân thủ đúng lời nói. Nhưng ngay ngày thứ hai, anh lại không chịu được mà bấm gọi, như tự vả vào mặt mình.

Trần Vi Kỳ cứng đầu không chịu dỗ dành, khiến anh vừa bối rối, vừa tức tối. Cuối cùng, anh dứt khoát im lặng, không gọi suốt ba ngày, trong lòng có hơi giận dỗi.

Kết thúc ba ngày khảo sát tại các trang trại điện gió, Trang Thiếu Châu dẫn đội ngũ đến gặp điều hành viên công ty năng lượng gió này, ông Paltz – một quý tộc có tiếng ở địa phương, đam mê thể thao ngoài trời. Paltz nhiệt tình mời cả đoàn của Trang Thiếu Châu đến khu săn bắn riêng của ông ta để thư giãn.

Hiện nay, Đức đã cho phép săn bắn, có thể săn hươu, lợn rừng và một số loài động vật hoang dã khác.

Không phải lần đầu tiên Palz và Trang Thiếu Châu gặp nhau, trước đây họ đã gặp một lần vài năm trước. Ông ta rất ấn tượng với vị thiếu gia của tập đoàn đến từ đảo Hồng Kông này, bởi vì Trang Thiếu Châu có thân thể khỏe mạnh, khả năng ra quyết định quyết đoán và có ý thức về thời gian nghiêm túc hơn người thường.

"Cậu Eric, không biết cậu có hứng thú không? Nếu có thể săn được một con hươu đực thì càng tốt, thịt hươu được tẩm ướp với rượu Brandy và gia vị, nướng đến chín tái, ăn kèm với một ly vodka, sẽ rất ngon!"

Trang Thiếu Châu không thích ăn thịt hươu chín tái vì anh không thích mùi tanh, nhưng săn bắn thực sự có thể giúp anh giải tỏa năng lượng dồi dào gần đây.

Không có Trần Vi Kỳ, cả sự cân bằng tâm lý lẫn thể chất của anh đều bị phá vỡ, điều này khiến anh cảm thấy không thoải mái.

"Tất nhiên rồi, ông Palz, tôi rất hứng thú."

Thời tiết ở Đức so với Dublin thì tốt hơn nhiều, nhưng không thể sánh với ánh nắng rực rỡ của đảo Hồng Kông.

Bầu trời trong xanh với vài đám mây lười biếng, cây cối cao lớn thẳng tắp, cánh đồng bao la vô tận, cỏ xanh mọc um tùm, tràn ngập mùi hương hoang dã nguyên thủy, những con chó săn đang chạy trên cánh đồng, tốc độ thật kinh ngạc.

Chó săn của Trang Thiếu Châu là một con chó Greyhound lớn, sở hữu tốc độ nhanh nhất trong tất cả các loài chó. Greyhound là giống chó bẩm sinh phù hợp để săn bắn. Con Greyhound này có màu đen, lớn gấp ba lần giống chó Greyhound Bảo Bảo, rất mạnh mẽ.

Dù là lớn hay nhỏ, Greyhound luôn toát lên vẻ uyển chuyển.

"Ngồi yên nào." Trang Thiếu Châu vỗ đầu chó, cho nó một miếng thịt bò khô.

Anh thay xong bộ đồ săn bắn, đội mũ Tyrol truyền thống mà quý tộc yêu thích, khoác áo choàng thô kẻ caro chống nước, màu nâu xanh rất cổ điển và cũng có tác dụng ngụy trang, quần ống rộng ở trên và bó ở dưới giống như quần cưỡi ngựa, đi đôi ủng da dài màu đen ôm chặt bắp chân rắn chắc, trên vai anh vác một khẩu súng trường hai nòng màu nâu sẫm.

Mặc dù luật pháp địa phương quy định khi săn bắn có thể sử dụng súng bán tự động với không quá ba viên đạn, nhưng nếu sử dụng loại vũ khí này, sẽ bị bạn bè coi thường.

Săn bắn ở Đức là một môn thể thao truyền thống, nhằm kiểm soát sự cân bằng sinh thái, mỗi năm đều có mùa săn hợp pháp để ngăn chặn sự gia tăng số lượng động vật hoang dã.

Chính phủ quy định nghiêm ngặt thời gian, giống loài, số lượng có thể săn, thậm chí cả tiêu chuẩn vũ khí và phương pháp săn bắn, ví dụ như không được bắn hạ động vật cái đang mang thai hoặc nuôi con, và sau mỗi mùa săn, người dân địa phương còn tổ chức các nghi lễ trọng thể.

"Eric, chúng ta vào thôi! Tôi đã ngửi thấy mùi hươu hoang rồi!" Một tiếng gọi từ xa vọng lại.

Trang Thiếu Châu lấy ra một chai rượu nhỏ màu bạc từ trong túi áo khoác, uống một ngụm vodka, mang súng, tiến vào khu vực săn bắn đầy nguy hiểm và hoang dã cùng những người đồng hành.

Cùng lúc đó, ở đảo Hồng Kông, màn đêm vừa buông xuống, hàng ngàn ngọn đèn chiếu sáng cả vịnh Victoria, xe cộ tấp nập, thế giới đầy ánh sáng huyền ảo dần thức dậy.

Trần Vi Kỳ xuống xe từ chiếc xe sang trọng màu xám bạc, đôi giày cao gót màu bạc ánh lên dưới ánh trăng, chiếc váy dạ hội màu xanh xám khoe ra đôi vai tuyệt đẹp, xương quai xanh lộ ra rõ ràng trước mắt người nhìn.

Vạt váy xẻ cao táo bạo, không ngần ngại để lộ đôi chân dài thẳng tắp.

Mỗi khi tham gia tụ tập cùng các bạn gái, cô luôn chuẩn bị trang phục kỹ càng, các cô gái khác cũng vậy, ai cũng muốn chiếm ưu thế, đây là một quy tắc ngầm.

Khi xuống xe, cô vô tình gặp chiếc Bentley trắng quen thuộc, dáng vẻ thanh lịch và khí thế mạnh mẽ đỗ ngay sau xe của cô. Tài xế mở cửa xe cho người phụ nữ ngồi sau, và dễ dàng bước xuống là Dịch Tư Linh, cô ấy diện chiếc váy lông đà điểu màu hồng, bay bổng trong đêm tối.

Trần Vi Kỳ quan sát từ đầu đến chân Dịch Tư Linh, ánh mắt dừng lại ở khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy, cười đầy ẩn ý: "Có vẻ như khác với những gì họ nói rồi nhỉ, cô không có quầng thâm mắt vì khóc."

Dịch Tư Linh trợn mắt, đã biết một đám phụ nữ đang nói xấu mình sau lưng: "Tôi đã chia tay anh ta rồi - ai nói xấu tôi vậy? Tôi sẽ cho người đi xé miệng của họ ngay bây giờ."

Trần Vi Kỳ: "....."

Dịch Tư Linh nhìn lại, bắt chước ánh mắt của Trần Vi Kỳ, liếc nhìn bộ ngực đầy đặn của cô, không mấy quan tâm: "Không có gì lạ khi họ nói sau khi kết hôn, ngực của cô to lên, có đàn ông xoa bóp đúng là khác biệt hẳn nhỉ, gần đây Trang Thiếu Châu không ở bên cô, chắc cô thiếu thốn lắm rồi."

Từ ngữ gì thế này!

Mặt Trần Vi Kỳ đỏ bừng, nói từng chữ một: "Ai nói xấu tôi, tôi sẽ đi xé miệng họ ngay."

Dịch Tư Linh cười thầm, cảm thấy mình đã thắng một ván, cô ấy thích thấy Trần Vi Kỳ bị thiệt thòi, cô ấy bước đi thoải mái, tiến vào cửa của tòa nhà trước.

Hôm nay Gia Thuận công quán được bao trọn, hầu hết người ra vào đều là những người phụ nữ ăn mặc sang trọng, lấp lánh như ngọc, đi lại trong đêm tối. Ở tầng một, một khu vườn hình chữ nhật được thiết kế thành khu nhảy múa, xung quanh là các bàn champagne dài, ánh đèn sáng rực, vài quý bà sang trọng đang nhảy với bạn nhảy.

Nhìn qua, có vẻ như chỉ là một buổi tụ tập bình thường, nhưng nếu để ý kỹ, sẽ nhận thấy tất cả các nhân viên phục vụ đều có chiều cao trung bình trên 1m80, gương mặt điển trai như người mẫu. Họ mặc đồng phục đen trắng, đội những chiếc băng đô tai thú mềm mại, mang khay phục vụ trong không gian hoành tráng.

Trần Vi Kỳ liếc nhìn qua, thấy tai cáo, tai mèo, tai chó, tai thỏ... cả một sở thú.

"Cô Trần, tiểu thư Lili bảo tôi đến đón cô, mời cô đi theo tôi." Một chàng trai trẻ đẹp, đội băng đô tai mèo màu đen hồng, bước đến trước Trần Vi Kỳ, cúi chào và mời cô đi.

Trân Vi Kỳ giữ vẻ mặt lạnh lùng, gật đầu, nhưng khi không có ai nhìn thấy, cô mới có thể lén cười, trong khi vừa nãy phải khó khăn lắm mới giữ được độ cong nhếch lên trên khuôn miệng. Chiếc băng đô tai thú này trông rất dễ thương, cô định mua cho Trang Thiếu Châu một cái. Để anh đeo cho cô xem.

"Cô Trần, cô có chuyện gì vui à? Nếu cô muốn, có thể chia sẻ với tôi."

Người phục vụ đột nhiên nghiêng đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn cô.

Những người phục vụ này đâu phải là nhân viên phục vụ thực sự, tất cả là những nhân viên cao cấp dùng để đi xã giao được huấn luyện, kỹ năng làm hài lòng phụ nữ rất tốt.

Trần Vi Kỳ nhìn thẳng phía trước: "Không có gì."

Khi đi qua hành lang với nội thất cổ điển, tấm thảm dày màu đen hoa văn che đi tiếng động của giày cao gót, chiếc đèn pha lê màu champagne treo trên đầu. Chưa kịp đến cửa phòng, Trần Vi Kỳ đã nghe thấy âm thanh nhạc điện tử nặng nề từ bên trong, người phục vụ kéo mở cửa cách âm, tiếng bass ầm ầm lập tức ào đến như sóng thần.

Đã lâu rồi Trần Vi Kỳ không tham gia những buổi tụ tập kiểu này, vô thức xoa tai.

Ánh sáng laser màu xanh Klein chiếu xuống, làm gương mặt của các chàng trai và cô gái trở nên kỳ quái. Một đám con gái ăn mặc lòe loẹt, các chàng trai đều đeo băng đô tai thú tượng trưng cho phân phận, chỉ là đồng phục của một số người bị các cô gái nghịch ngợm kéo xuống, lộ ra xương quai xanh, khiến mọi thứ trông không còn nghiêm túc nữa.

"Tanya, sao vậy, Mia còn đến trước cả cô đấy! Bình thường cô đâu có đến muộn như vậy!"

Dịch Tư Linh thấy cuối cùng Trần Vi Kỳ cũng đến, vội vàng chạy tới như gặp được vị cứu tinh, thì thầm vào tai Trần Vi Kỳ: "Làm sao đây........ Tôi không thể chịu đựng được mấy anh chàng đeo tai Hoa Hoa đó! Còn liên tục rót rượu cho tôi nữa chứ, thật kỳ lạ!"

Hoa Hoa là con mèo mà Dịch Tư Linh nuôi.

Trần Vi Kỳ cũng không thể chịu đựng được cảnh đàn ông đeo tai cún, nhưng cô không thể nói ra, đành cười mỉa: "Vì cô là con gái ngoan của ba đấy, tôi không hiểu sao cô lại phải đến đây."

Dịch Tư Linh: "............"

"Được thôi, được thôi ——" Dịch Tư Linh tức giận véo mạnh vào cánh tay Trần Vi Kỳ, chiếc nhẫn kim cương hồng trên ngón tay trở nên tối màu dưới ánh sáng laser đỏ: "Trần Vi Kỳ, cô đợi đấy."

Dịch Tư Linh quay lưng, đôi giày cao gót vang lên những tiếng "cộc cộc", cô ấy nhanh chóng giật lấy chiếc micro từ trên bàn trà, giọng ngọt ngào pha lẫn âm nhạc điện tử vang vọng khắp căn phòng rộng lớn: "Lili! Cô vừa nói có mấy anh chàng đẹp trai này sẽ nhảy mà, Tanya bảo chồng cô ấy không có mặt, muốn xem mấy kiểu sexy nhất!!"

Trần Vi Kỳ: "............"

Cả đám con gái cười nghiêng ngả: "Hôm nay chồng Tanya không có ở đây, tất cả cho Tanya hết ——"

Bị Dịch Tư Linh quấy tung lên, khiến Trần Vi Kỳ bỗng trở thành trung tâm của buổi tối, cô bị đám con gái kéo ra giữa, vài chàng trai cao ráo với tai thú đến trước mặt cô.

Trần Vi Kỳ không dễ đỏ mặt như Dịch Tư Linh, nở một nụ cười dịu dàng đầy bất lực, liếc qua một lượt, không ai trong số họ đẹp hơn Trang Thiếu Châu, ngoại hình không thể so được, vóc dáng càng không thể, mùi nước hoa toả ra rất giả tạo, nhưng về số lượng thì lại chiếm ưu thế, một hàng đứng ở đó, đeo tai thú, cô phải thừa nhận là rất ấn tượng.

Lần sau khi tổ chức tiệc salon ở Nhuy Bạc, cô cũng sẽ cho các nhân viên PR đeo tai thú, làm theo chủ đề sở thú, ý tưởng này quá tuyệt vời.

Đàn ông bắt đầu nhảy, Trần Vi Kỳ bình thản quan sát, Dịch Tư Linh đỏ bừng cả tai, khoác tay người bên cạnh, mắt không rời khỏi, những tiếng la hét không ngừng vang lên, Lili mở một chai sâm panh, xịt lên không trung, âm thanh huyên náo trộn lẫn vào nhau, làm tai Trần Vi Kỳ ong ong.

Bức tường ở cuối phòng VIP là một màn hình 3D khổng lồ, phát hoạt hình theo không khí, trong đó bàn tay như muốn vươn ra ngoài.

Ở đây không có sự trôi đi của thời gian, chỉ có sự ồn ào náo nhiệt. Đã chín giờ rưỡi, Trần Vi Kỳ hoàn toàn không ngờ rằng cuộc gọi video đã bị bỏ qua suốt ba ngày qua sẽ gọi đến vào lúc này.

Chiếc túi nhỏ rung lên liên tục, một cô gái bên cạnh nhắc nhở cô có cuộc gọi.

Trần Vi Kỳ lấy điện thoại ra, nhìn thấy cuộc gọi video của Trang Thiếu Châu, trái tim cô gần như nhảy ra ngoài. Quy luật Murphy là như vậy, những điều tồi tệ nhất mà bạn sợ xảy ra, thì chúng sẽ xảy ra, dù khả năng đó có nhỏ đến đâu.

Điện thoại rung liên tục, Trần Vi Kỳ cắn răng đứng dậy, bảo bạn là cô đi vệ sinh, rồi vội vã rời khỏi phòng VIP, tìm một góc tối không có người, hít thở sâu để trấn tĩnh, mở video.

Đầu bên kia video là một cảnh thiên nhiên hoang dã đầy hơi thở tự nhiên, Trang Thiếu Châu mặc trang phục săn bắn phong cách cổ điển, đeo súng săn sau lưng, đôi mắt hoang dã như thú săn dõi theo qua màn hình, nhìn thẳng vào Trần Vi Kỳ.

"Hôm nay em đẹp quá, Tanya."

Giọng trầm từ loa truyền đến.

Ánh mắt của anh quá mạnh mẽ, sâu thẳm, mang theo chút bản tính hoang dã được k.ích th.ích bởi hoạt động săn bắn, Trần Vi Kỳ nghi ngờ chiếc điện thoại của mình cũng trở thành màn hình 3D, ánh mắt của anh như muốn bò ra ngoài, đâm vào trái tim cô.

".........Hi, anh đang làm gì vậy?" Trần Vi Kỳ bình tĩnh chào hỏi Trang Thiếu Châu: "Săn bắn à?"

Tay Trang Thiếu Châu đeo găng tay da, đang kẹp một điếu xì gà dài và mảnh, rất quyến rũ. Thời gian chờ đợi con mồi xuất hiện thật dài và tẻ nhạt, chỉ có thuốc lá và chó săn làm bạn.

Anh vừa săn được một con heo rừng nặng 300 cân và một con hươu đực trưởng thành, cả hai đều chết ngay tại chỗ với một phát súng.

Bản tính xấu xa của đàn ông là luôn khao khát được sự ngưỡng mộ và tôn thờ từ người phụ nữ mình yêu, dù chỉ là một ánh mắt công nhận nhỏ bé cũng như liều thuốc k.ích thí.ch đối với họ.

Trang Thiếu Châu không thể chờ đợi được nữa để chia sẻ với Trần Vi Kỳ, vì vậy anh gọi điện thoại.

"Ừ, săn bắn. Vừa săn được một con hươu, sừng hươu rất đẹp, em muốn không? Anh sẽ mang về cho em." Trang Thiếu Châu nhìn vào bờ vai trần của Trần Vi Kỳ, ánh mắt dịu dàng và sâu thẳm.

"Sừng hươu á... để ở nhà à, được thôi. Có qua được hải quan không?"

"Xin phép rồi đưa theo quy trình, chắc là được." Trang Thiếu Châu quay camera sang một con hươu nằm trên mặt đất.

"Anh giỏi thật đấy. Em chưa từng săn được hươu, nhưng đã từng săn được các loại như nai, bồ câu rừng."

Camera quay lại, Trang Thiếu Châu cười nhẹ, hút một hơi xì gà: "Tối nay có sự kiện à? Em mặc đẹp quá."

Quả thật là quá đẹp, lại còn quá quyến rũ. Sao lại phải lộ nhiều xương quai xanh, vai, có thể còn lộ cả khe ng.ực đến vậy. Camera không quay xuống, anh không nhìn thấy, nhưng anh đoán được.

Trần Vi Kỳ bình tĩnh nói dối, cũng không phải nói dối, chỉ nói một nửa, thế thì sao có thể tính là nói dối được?

"Ừ, là tiệc mà Lili tổ chức, cô ấy mời mấy người trong vòng của bọn em."

"Có trai đẹp à." Trang Thiếu Châu nói.

Lili, anh nhớ cô gái đó, là người đã ngồi lên lưng lão tứ khi lão tứ làm động tác chống đẩy, hành động và lời nói rất táo bạo.

Trần Vi Kỳ có hơi ngượng ngùng: "Ôi, đương nhiên là có rồi, nhưng em đâu có xem, chẳng ai đẹp bằng anh! Anh là người đẹp nhất!" Đôi mắt cô sáng lấp lánh.

Trang Thiếu Châu cười: "Em không xem thì sao biết không đẹp bằng anh?"

Trần Vi Kỳ ghét Trang Thiếu Châu thông minh như vậy: "Ôi trời —— ít ai đẹp hơn anh lắm, anh đã có thể làm người mẫu cho quảng cáo của Nhuy Bạc rồi đấy! Chỉ là khí chất không thể thay thế được!"

Trang Thiếu Châu nghe lời khen của cô, tâm trạng thoải mái hơn, thôi thì, cô mặc quyến rũ thì cứ quyến rũ đi, cả đám bạn nữ ngồi cùng nhau, chắc chắn phải cố gắng để tỏa sáng.

"Em nhớ anh không?" Anh vô tình hỏi.

Trần Vi Kỳ vừa nhìn những anh chàng đeo tai thú nhảy múa mà không đỏ mặt, giờ bị ba từ lười biếng của anh hỏi, mặt đỏ bừng lên: "Ừ... nhớ."

Trang Thiếu Châu hài lòng, ban đầu anh gọi cuộc gọi này chỉ để nhận được lời khen từ Trần Vi Kỳ, giờ không chỉ được khen vì săn được hươu, còn được khen những chuyện khác, và cô cũng nói nhớ anh.

Khi anh định bảo cô quay lại tham gia sự kiện đi, một giọng nữ hưng phấn vang lên từ loa điện thoại ———

"Tanya, sao cô lại ở đó! Vào đây nhanh lên, họ sắp cởi áo rồi! Có cơ bụng đó! Còn cả cơ ngực to mà cô thích nhất nữa đấy!"

Cô gái này vừa hút xong thuốc ở khu vực hút thuốc, quay lại nhìn thấy Trần Vi Kỳ đang núp ở góc, không biết làm gì.

Trần Vi Kỳ cảm giác như bị sét đánh: "....................."

Trang Thiếu Châu híp mắt, cười như không cười: "Trần Vi Kỳ, em nhìn cơ ngực của người khác à?"

"Em..........."

Trần Vi Kỳ luống cuống, không biết phải nói gì, trong lòng đầy lo lắng, sau đó cô đã chọn cách làm việc ngu ngốc nhất —— cúp video.

Trái tim đập thình thịch, như muốn nhảy ra ngoài.

Xong rồi, xong rồi, xong rồi.

Video đã cúp, đối phương không gọi lại nữa.

Trần Vi Kỳ cắn môi, trong lòng liên tục than thở, vẫn gửi tin nhắn đi: [Vừa nãy tín hiệu không tốt.]

Trần Vi Kỳ: [Thật sự không có gì đâu, là bạn trai của họ dẫn đến, em đến một mình, cũng không nhìn đâu.]

Một lúc lâu sau, Trang Thiếu Châu mới trả lời: [Gửi vị trí đi, anh cho người đến đón em về.]

Người mà Trang Thiếu Châu cử đến rất nhanh, chỉ mất khoảng hai mươi phút đã đến cổng Gia Thuận công quán. Hai mươi phút cũng đủ để xem xong hai điệu nhảy.

Trần Vi Kỳ bịa ra một lý do cực kỳ gượng gạo — San Nghi phải đi khám vì đau bụng, cần bác sĩ gia đình đến, không có ai ở nhà cùng em ấy, nên cô phải nhanh chóng về nhà.

Lý do này có thể bị Dịch Tư Linh phát hiện bất cứ lúc nào, vì cô ấy chỉ cần hỏi Della là biết thật giả.

Thôi, đợi đến lúc đó rồi tính cách bịt miệng Dịch Tư Linh vậy.

Vậy là Trần Vi Kỳ chuồn đi.

Cả một buổi tối, Trang Thiếu Châu không gửi bất kỳ tin nhắn nào, cũng không gọi điện. Trần Vi Kỳ không biết anh đang làm gì, có thể là anh giận, cũng có thể là...

Trần Vi Kỳ thử nhắn thử: [Chồng à, em có làm anh giận không?]

Gọi Trang Thiếu Châu là chồng, ý muốn dỗ dành anh rất rõ ràng, điều này cũng gián tiếp thừa nhận rằng cô đã làm điều sai trái. Trang Thiếu Châu thông minh như vậy, sao không nhận ra điều gì đó?

[Không có. Muộn rồi, tắm xong rồi thì đi ngủ đi.]

Trần Vi Kỳ không thể ngủ ngon cả đêm, sau khi tắm xong nằm trên giường, dù có Bảo Bảo đến chơi với cô, nhưng tâm trí cô không thể tập trung nổi. Thực ra cô cũng không làm gì sai, chỉ nhìn cơ bụng và cơ ngực của mấy anh chàng đó thôi mà, bình thường mà, mấy người mẫu nam chụp quảng cáo cho Nhuy Bạc cũng thường để lộ cơ thể ra.

Trang Thiếu Châu đúng quỷ thích ghen tuông. Trần Vi Kỳ khó chịu nghĩ thầm, lăn qua lộn lại mãi, đến tận khuya mới ngủ được, điện thoại đặt trên gối không có tin nhắn hay cuộc gọi nào nữa.

Ba giờ săn bắn kết thúc, lúc này đã là sáu giờ tối theo giờ Đức. Nhóm người chọn một con lợn rừng và một con hươu đực làm mồi, có đầu bếp chuyên nghiệp chế biến ngay tại chỗ.

"Eric, cậu thật tuyệt vời! Tôi chưa bao giờ gặp hươu!"

Trang Thiếu Châu tựa vào lan can, ánh hoàng hôn chiếu lên mặt anh, anh cười nhẹ: "May mắn thôi."

Thịt hươu nhanh chóng được chế biến xong, kèm theo một ly vodka mạnh. Trang Thiếu Châu không thể từ chối sự nhiệt tình của Palz, ăn một ít, dù rất đậm đà gia vị nhưng cũng không thể che giấu mùi tanh của thịt hươu, chỉ có thể dùng vodka để át đi.

Rất nhanh, đêm đã khuya ở Đức.

Trang Thiếu Châu nghỉ ngơi trong phòng khách sạn của trang viên, chú Huy chuẩn bị giường và đồ dùng cho anh xong thì rời đi, để lại một mình anh. Tắm xong, Trang Thiếu Châu nằm trằn trọc mãi trên giường mà không thể ngủ nổi.

Cảm giác như có một ngọn lửa trong ngực, nóng bức đến khó chịu.

Chắc là do ăn thịt hươu.

Trong đầu anh toàn là hình ảnh Trần Vi Kỳ nhìn cơ thể của những người đàn ông khác, ánh mắt ngượng ngùng của cô khi nhìn vào những người đàn ông ấy.

Cô không chỉ đang lơ đãng, cô đã mất hồn luôn rồi, trái tim cũng bay ra ngoài vũ trụ.

Cho đến tận một giờ sáng Trang Thiếu Châu cũng không thể ngủ được, trang viên xây gần một vùng hoang vắng, thế giới xung quanh cực kỳ yên tĩnh, chỉ có tiếng chim kêu lạ và thỉnh thoảng là tiếng hú của dã thú.

Có lẽ ở Hồng Kông trời đã sáng rồi, bảy giờ rồi, cô đã dậy chưa?

Trang Thiếu Châu đột ngột ngồi dậy trên giường, gọi video cho Trần Vi Kỳ.

Lúc này ở Hồng Kông là bảy giờ sáng, Trần Vi Kỳ mới tỉnh dậy, còn nằm trong chăn, tối qua ngủ muộn quá, điện thoại đặt trên gối bỗng rung lên, cô dụi mắt, nhanh chóng cầm lên, là cuộc gọi video của Trang Thiếu Châu.

Cô thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ nhận cuộc gọi.

Màn hình tối mờ, người đàn ông dường như đang đứng trước gương, Trần Vi Kỳ mở to mắt mới nhận ra — trong gương là một cơ thể mạnh mẽ, đầy sức sống, không phải loại cơ thể phô trương chỉ có ở phòng gym.

Các đường cơ tay mạnh mẽ, mượt mà và sắc nét.

Bỗng nhiên, màn hình quay lại, người đàn ông hướng camera vào một vật thể thẳng đứng, sẵn sàng, hướng về trần nhà.

Trần Vi Kỳ suýt nữa ném điện thoại đi, cả người chui vào trong chăn, mặt nóng bừng bừng.

Giọng khàn khàn phát ra: "Mở miệng ra, em yêu. Anh muốn nhìn em."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK