• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ khi được thăng chức lên Phó Chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn, phạm vi công việc của Trần Vi Kỳ không còn chỉ giới hạn trong bộ phận trang sức. Trần Bắc Đàn còn giao cho cô quyền quản lý hai thương hiệu thuộc bộ phận đồ da, kèm theo quyền nhân sự và tài chính tuyệt đối.

Đôi lúc, Trần Vi Kỳ không biết đây là điều tốt hay xấu. Tốt là cô được thăng chức, tăng lương, quyền lực cũng lớn hơn. Xấu là công việc bận rộn gấp trăm lần trước, thường xuyên phải đi công tác, thậm chí đến cả thời gian lén hẹn hò với Trang Thiếu Châu ở phòng suite khách sạn Rosewood cũng không còn.

[Trần Bắc Đàn, em nghiêm túc nghi ngờ anh xem em như người làm thuê của anh đấy! [giận dữ][giận dữ]]

[Em không muốn quản nhiều việc như vậy! Em chỉ muốn quản bộ phận trang sức của mình thôi!]

Trần Bắc Đàn đang đi công tác ở London, với múi giờ chênh lệch 7 tiếng, bên đó là 2 giờ sáng. Vừa ngả lưng định chợp mắt thì bị tin nhắn của Trần Vi Kỳ làm phiền, anh ta đành bất lực ngồi dậy, đeo lại kính.

Động tác của anh ta rất cẩn thận, sợ làm phiền người phụ nữ đang ngủ bên cạnh.

Phải khó khăn lắm anh ta mới khiến Nhan Tranh chịu ngủ. Nếu đánh thức cô ấy dậy, tối nay chắc chắn sẽ lại là một cơn ác mộng. Người phụ nữ này có sức lực đáng sợ, tối qua còn kéo anh đi quẩy ở bar đến tận 3 giờ sáng.

[Dần dần sẽ quen thôi. Tập đoàn đang thay máu đội ngũ lãnh đạo cấp cao, qua giai đoạn này sẽ ổn định lại. Gần đây anh cả cũng bận lắm.]

Trần Vi Kỳ không ngần ngại vạch trần: [Anh bận gì? Bận ăn tiệc Michelin cùng chị dâu? Hay bận quẩy ở bar?]

"......"

Trần Bắc Đàn còn chưa kịp nghĩ cách trả lời, Trần Vi Kỳ lại nhắn tiếp: [Hai người ngủ với nhau chưa?]

Trần Bắc Đàm nhíu mày, không tin nổi những lời này lại từ miệng em gái mình nói ra.

[Trần Vi Kỳ, em có biết xấu hổ không? Một tiểu thư mà lại hỏi mấy chuyện đó tùy tiện như vậy.]

Trần Vi Kỳ hừ một tiếng, không chút nể nang mà chế giễu: [Đồ cổ hủ, tạm biệt. Em biết chị dâu đang nằm trên giường anh rồi! Em sẽ luôn dõi theo anh đấy, Trần Bắc Đàn!]

"......"

Trong khu nhà giàu London lúc 2 giờ sáng, đường phố vắng lặng, chẳng còn bóng người qua lại, xe cộ cũng thưa thớt. Trong căn phòng suite khách sạn tối om, chỉ có ánh sáng từ màn hình điện thoại chiếu lên khuôn mặt lạnh lùng của Trần Bắc Đàn. Cặp kính gọng vàng phản chiếu ánh sáng u ám.

Trần Bắc Đàn bất giác cảm thấy lạnh sống lưng, như thể thực sự có người đang dõi theo anh ta từ trong bóng tối. Anh ta nhìn quanh theo bản năng, nhưng trong phòng chỉ có Nhan Tranh đang say ngủ.

Giây tiếp theo, anh ta tự chế nhạo bản thân. Đúng là thần hồn nát thần tính, anh ta đâu có làm gì sai mà phải chột dạ. Anh ta tắt màn hình điện thoại, tháo kính, nhẹ nhàng đặt lên tủ đầu giường.

Dù mọi hành động của anh đều rất nhẹ, nhưng vẫn làm Nhan Tranh tỉnh giấc. Cô ấy lẩm bẩm một câu: "Ông già, anh có ngủ không?"

Trần Bắc Đàn nằm xuống, đáp: "Ngủ đây."

Ở bên này, sau khi xả được cơn bực bội, tâm trạng của Trần Vi Kỳ dễ chịu hơn nhiều. Cô tiếp tục duyệt những tài liệu mà các bộ phận gửi lên trong văn phòng mới của mình.

Tòa nhà Ánh Trăng của Nhuy Bạc là một tòa nhà thấp tầng sáu lầu, nhìn từ ngoài đã tràn ngập khí chất nghệ thuật. Còn trụ sở chính của tập đoàn CDR lại tọa lạc trong khu rừng bê tông thép sừng sững, khiến người ta không khỏi có cảm giác căng thẳng. Nhân viên làm việc ở đây đều khoác lên mình những bộ vest chuyên nghiệp, bước đi vội vàng.

Văn phòng mới của Trần Vi Kỳ nằm trên tầng gần đỉnh của tòa nhà này. Những lúc rảnh rỗi, cô thường bưng một tách trà nóng, đứng ở góc trái của cửa sổ kính lớn. Từ góc độ tinh tế này, cô có thể nhìn ra phía xa, nơi vịnh Victoria rộng lớn hiện lên trong tầm mắt. Phần đỉnh của tòa cao ốc màu đồng cổ nổi bật cũng vừa vặn nằm trong tầm nhìn của cô.

Đây là tòa nhà của tập đoàn Thịnh Huy. Văn phòng của Trang Thiếu Châu nằm ở tầng cao nhất, trong phần kiến trúc bằng kính nhô ra, trên đỉnh có bãi đỗ trực thăng riêng, rất dễ nhận biết.

Lần đầu tiên Trần Vi Kỳ phát hiện ra góc nhìn đặc biệt này, tim cô đập thình thịch. Văn phòng bên cạnh không nhìn thấy được, văn phòng ở tầng cao hơn, như của Trần Bắc Đàn, cũng không nhìn được. Chỉ duy nhất văn phòng của cô, nhờ góc độ hoàn hảo, vừa vặn thấy được đỉnh nhọn nhỏ nhô ra từ tòa nhà Thịnh Huy.

Vì điều này, cô đặc biệt mua một chiếc kính viễn vọng thiên văn, tự tay chỉnh sửa nhiều lần, tìm ra góc nhìn tốt nhất rồi cố định lại, sau đó lén lút quan sát qua ống kính.

Có lần cô cực kỳ may mắn, ngay khoảnh khắc nhìn qua ống kính, Trang Thiếu Châu xuất hiện bên cửa sổ. Dáng người mờ mờ nhưng thẳng tắp, cao ráo, trông như đang gọi điện thoại, một tay khác kẹp điếu thuốc hoặc xì gà.

May mà văn phòng của Trang Thiếu Châu không phải loại kính phản quang áp bức, mà là một lớp kính thuần trong suốt. Anh ghét cảm giác ngột ngạt mà kính phản quang mang lại, làm ánh nắng cũng đổi màu, nên văn phòng của anh được xây riêng trên tầng thượng, có ban công trên cao và hồ bơi riêng.

Trần Vi Kỳ khom người, dán mắt vào ống kính nhìn rất lâu. Chỉ khi Trang Thiếu Châu rời đi, cô không nhìn thấy nữa mới miễn cưỡng đứng thẳng lên.

Lúc đó, cô cảm thấy mình giống như một kẻ bi.ến th.ái.

Nhưng thú thật, điều này rất thú vị. Thỉnh thoảng cô lại liếc nhìn vào ống kính.

Kể từ khi có chiếc kính viễn vọng, Trang Thiếu Châu thường xuyên nhận được những tin nhắn khiến anh nổi da gà từ Trần Vi Kỳ:

"Anh vừa uống cái gì thế?"

"Hôm nay gió lớn quá, sao anh đứng trên ban công lâu vậy?"

"Anh vừa thay chậu hoa lựu mới trên ban công, trông cũng được đấy."

"Vai anh có mỏi không? Đi massage đi."

"Anh đi trực thăng đi đâu thế?"

Trang Thiếu Châu đầy dấu chấm hỏi, nghi ngờ Trần Vi Kỳ đã lắp camera trong văn phòng mình để quay lén.

"Cô Trần Vi Kỳ, có phải em đã làm gì đó trong văn phòng anh không? Sao anh có cảm giác mình đang bị em giám sát vậy?"

"Muốn quay lén anh thì cứ đến thẳng văn phòng, lúc nào anh cũng chào đón."

Trần Vi Kỳ cười không ngớt trước kính viễn vọng, suýt nữa làm lệch góc ống kính mà cô đã chỉnh cẩn thận.

"Trang Thiếu Châu, dù sao em cũng sẽ luôn dõi theo anh đấy!"

Trang Thiếu Châu ngồi trên ghế sofa trong văn phòng, đọc tin nhắn này mà cảm thấy rợn người, vừa buồn cười vừa bất lực. Anh chỉ muốn kéo Trần Vi Kỳ qua đây, xé rách chiếc q.uần l.ót ren ẩn dưới bộ váy công sở chỉnh tề của cô. Không cần l.ột sạ.ch, cứ để cô mặc gọn gàng như vậy, anh ôm từ phía sau mà thâm nhập, nhìn cơ thể cô căng lên dưới lớp áo sơ mi trắng cũng đủ gợi cảm.

Chỉ nghĩ đến hình ảnh đó thôi khiến ngực Trang Thiếu Châu nóng rực. Hai chân dài của anh lười biếng đặt trên bàn trà. Một lúc sau, anh nhận ra tư thế này có phần không đứng đắn, lỡ đâu Trần Vi Kỳ đang nhìn thì sao?

Thế là anh hạ chân xuống, đôi giày da sáng bóng đặt ngay ngắn trên thảm.

Kể từ đó, khi một mình trong văn phòng, Trang Thiếu Châu không dám thoải mái quá mức, luôn chú ý đến hành vi của mình. Anh cảm thấy mình giống như mắc chứng thần kinh.

Thực tế, anh đã kiểm tra toàn bộ văn phòng nhưng không phát hiện bất kỳ camera ẩn nào của Trần Vi Kỳ. Thế nhưng, trái tim anh vẫn bị cô trêu chọc, lúc thì căng thẳng, lúc thì rối loạn.

Trêu chọc Trang Thiếu Châu đã trở thành cách để Trần Vi Kỳ điều chỉnh tâm trạng sau những công việc nặng nề, nhưng cô cũng không đến mức ác ý. Thỉnh thoảng, cô cố tình nói vài thông tin sai lệch để đối phương đỡ cảm thấy căng thẳng.

Mấy ngày gần đây, Trang Thiếu Châu đi công tác ở Tân Thành. Văn phòng đó không ai dám bước vào, đèn tắt suốt ba ngày, khiến Trần Vi Kỳ có hơi hụt hẫng. Cô lặng lẽ đậy nắp kính viễn vọng lại để tránh bụi bám.

Cô ký tài liệu và các đơn chi tiêu lớn một cách lơ đãng thì Bặc Lai gõ cửa bước vào.

Kể từ khi Trần Vi Kỳ được thăng chức và tăng lương, vị trí của Bặc Lai cũng theo đó mà tăng lên hai cấp, trở thành trợ lý đặc biệt của hội đồng quản trị. Bặc Lai rất nhiệt tình, vì dù gì người tiền nhiệm của cô ấy, Mỹ Du, giờ đã là CEO của Terira. Lựa chọn rời Tập đoàn Thịnh Huy để theo chân Trần Vi Kỳ của cô ấy trước đây quả là quyết định đúng đắn. Làm việc cùng một sếp nữ như Trần Vi Kỳ, người chỉ nghiêm túc trong công việc và không can thiệp vào chuyện khác, thực sự rất thoải mái.

"Phó chủ tịch Trần, chiều nay người phụ trách dự án của Tập đoàn Thịnh Huy sẽ đến thảo luận với chúng ta về một số hạng mục liên quan đến việc thâu tóm. Tổng giám đốc Dương hỏi liệu cô có rảnh để tham dự không?"

Gần đây, Tập đoàn CDR và Tập đoàn Thịnh Huy đã đạt được thỏa thuận hợp tác, cùng tuyên bố mua lại một thương hiệu thể thao ngoài trời cao cấp của Mỹ. Là nhân viên từng làm việc ở cả hai tập đoàn, lần này Bặc Lai cũng được đưa vào nhóm dự án.

Trần Vi Kỳ hỏi: "Cuộc họp diễn ra lúc mấy giờ?"

"Một tiếng nữa, lúc 3 giờ 30. Tôi đã kiểm tra lịch trình của cô, từ 3 giờ đến 4 giờ 30 cô có thời gian trống."

Trần Vi Kỳ gật đầu: "Tôi xong việc sẽ đến nghe. Nói với Tổng giám đốc Dương không cần đợi tôi."

Bặc Lai gật đầu, đặt chồng tài liệu cần chữ ký của Trần Vi Kỳ xuống rồi rời đi.

Nhìn vào đống tài liệu ký mãi không hết, Trần Vi Kỳ cảm thấy mình như một bông hoa héo úa. Cô bước đến bàn trà, pha cho mình một ly espresso đậm đặc.

Đúng lúc này, điện thoại rung lên vài lần. Cô cầm tách cà phê, lơ đễnh ngồi lại ghế làm việc, mở điện thoại ra ———

Mia: [Bảo bối, tôi phải thú nhận với cô một chuyện.]

Nhìn dòng tin nhắn kỳ quặc này, giữa chân mày Trần Vi Kỳ hiện lên chút cau mày. Dịch Tư Linh lại muốn giở trò gì đây? Thú nhận chuyện gì?

Thú nhận. Từ này nghe nặng nề quá. Dịch Tư Linh vốn không phải kiểu người chịu nhún nhường trước cô, vậy mà giờ còn chủ động gọi cô là "bảo bối."

[Chuyện gì?]

Đối phương lập tức trả lời lại: [Chuyện lớn.]

Chuyện lớn. Trần Vi Kỳ bật cười bất lực. Cô đoán chắc lại là chuyện chẳng to tát gì, đối phương chỉ thích làm ra vẻ thần bí. Cô gõ tin nhắn: [Ồ, chẳng lẽ cô và chồng tôi ngoại tình? Hay là ba cô với ba tôi công khai tình cảm? Ngoài mấy chuyện đó ra thì chẳng có gì gọi là chuyện lớn cả.]

Tin nhắn vừa gửi đi đã khiến Dịch Tư Linh đang ở tận Thủ Đô, tức đến bốc khói đầu. Một đoạn ghi âm dài hơn mười giây lập tức gửi tới: "Ai thèm ngoại tình với chồng cô chứ! Chồng tôi đẹp trai hơn chồng cô gấp trăm lần nhé! Với lại, ba tôi yêu mẹ tôi rất nhiều, mười năm trước đã tuyên bố tuyệt giao với ba cô rồi. Ông ấy dị ứng với đàn ông tồi!"

Trần Vi Kỳ bật cười thành tiếng, hỏi rốt cuộc là chuyện lớn gì, bảo nói thẳng ra, đừng vòng vo nữa.

"À ——— cũng chẳng phải chuyện gì to tát, chỉ là tôi muốn mượn danh nghĩa của cô để nhờ bạn trai cũ của cô làm đại diện cho thương hiệu mới của tôi, Phúc Bé Bự đó. Cô có biết thương hiệu này đúng không? Đến lúc đó tôi sẽ gửi một số sản phẩm cho cô, cô nhớ ăn thử rồi đăng lên Instagram và Weibo để quảng bá giúp tôi đấy nhé. Chu Tễ Trì đúng là đáng tin cậy, giờ anh ấy đắt giá lắm, nhận đại diện thôi cũng phải cả chục triệu. Chắc chắn là vì nể mặt cô nên mới nhận giá thấp cho tôi: 6 triệu trong 2 năm. Anh ấy thậm chí còn đồng ý tham gia miễn phí chương trình tạp kỹ của Phúc Bé Bự nữa.

Trần Vi Kỳ, tôi đã chủ động báo trước với cô rồi. Thứ hai tuần sau tôi sẽ chính thức công bố Chu Tễ Trì là đại diện thương hiệu. Cô đừng có tìm mình gây rắc rối, vì tôi sẽ không nhận đâu!"

Dịch Tư Linh nói một tràng dài đến khô cả họng.

Âm thanh trong loa vang lên sôi nổi, nhưng sau đoạn ghi âm dài hơn 40 giây, văn phòng lại trở nên yên tĩnh.

Trần Vi Kỳ cũng chìm vào sự tĩnh lặng đó. Đã rất, rất, rất lâu rồi cô không nghe thấy cái tên Chu Tễ Trì, đặc biệt là những người xung quanh cô tuyệt đối không bao giờ nhắc đến anh ấy trước mặt cô.

Cô đã hoàn toàn quên đi rồi.

Vậy mà bây giờ, cái tên đó bất ngờ được Dịch Tư Linh thốt ra, khiến Trần Vi Kỳ như bị đưa về kiếp trước. Cô cau mày, thậm chí trong lúc nhất thời không thể nhớ nổi gương mặt của Chu Tễ Trì.

Trong đầu cô, chỉ còn một hình ảnh mơ hồ, phủ đầy bụi.

Trần Vi Kỳ nhìn ra xa qua cửa sổ sát đất, ánh nắng lấp lánh trên cảng Victoria xa xa, một khung cảnh phồn hoa rực rỡ. Bất chợt, cô nhận ra mình thật sự không thể nhớ nổi dáng vẻ của Chu Tễ Trì, và điều đó làm cô thấy ngạc nhiên.

Điều duy nhất cô còn nhớ là cảnh mấy người bạn cùng nhau chạy trong sân trường cấp ba nhỏ bé đó, như đoạn kết của một bộ phim thanh xuân cũ kỹ.

Thì ra thực sự buông bỏ một người là cảm giác như thế này – đến mức cuối cùng, ngay cả gương mặt của người đó cũng trở nên nhạt nhòa.

Trần Vi Kỳ hơi lắc đầu, bật cười. Năm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, cô không còn là Trần Vi Kỳ của ngày xưa nữa. Nếu Chu Tễ Trì nhìn thấy cô bây giờ, chắc hẳn anh ấy sẽ cảm thấy hài lòng.

[Cô tiêu đời rồi, Dịch Tư Linh.]

Trần Vi Kỳ cố ý hù Dịch Dễ Tư Linh. Cô nàng này lại dám mượn danh nghĩa cô để đi khoe khoang, làm như thể cô đang nợ Chu Tễ Trì một ân tình vậy. Thật đáng ghét!

Cô không thể để cho Dịch Tư Linh có được giấc ngủ ngon tối nay.

Bên kia ———

[?]

[Cô không biết Phúc Bé Bự dễ thương thế nào đâu. Khi cô nhìn thấy nó là sẽ hiểu, cô chắc chắn không nỡ để nó không có một ngôi sao quốc tế đại diện.]

[Bảo bối, bảo bối, bảo bối.]

[Trên thế giới này, ngôi sao quốc tế giá rẻ như vậy chỉ có mỗi Chu Tễ Trì thôi. Kinh phí của tôi không đủ, tôi không còn cách nào khác nữa rồi.]

[Tôi hứa, bao bì sản phẩm gửi cho cô tuyệt đối sẽ không in hình Chu Tễ Trì. Cô nhất định phải quảng bá giúp tôi, nếu không tôi sẽ tuyệt giao với cô!]

Trần Vi Kỳ: "..............."

Phúc Bé Bự. Trần Vi Kỳ hoàn toàn không ngờ rằng để quảng bá cho một thương hiệu "quê mùa" như vậy, Dịch Tư Linh lại có thể hạ mình đến mức này, miệng một câu "bảo bối" hai câu "bảo bối." Còn nói không đủ kinh phí, trong khi Dịch Tư Linh vốn là kiểu người không bao giờ để ý đến giá cả, giờ lại biết dùng đủ chiêu trò để trả giá.

Trần Vi Kỳ thật sự cạn lời. Cô mở máy tính và tìm kiếm Phúc Bé Bự một cách vô thức. Hàng loạt kết quả hiện lên – hóa ra thương hiệu "quê mùa" này chuyên bán bánh ngọt và kẹo.

[@Giải trí Đại Bát Phong: Gần đây mọi người đều đang đoán xem đại sứ thương hiệu mới của Phúc Bé Bự sẽ được công bố vào thứ hai tới là ai. Nghe nói đó là một tiểu sinh hàng đầu hiện nay, có ngoại hình, vóc dáng và danh tiếng không chê vào đâu được. Xem ra tiểu thư nhà giàu này đã chi một khoản không nhỏ. Có tin đồn rằng đại sứ mới là Chu Tễ Trì, nhưng nhiều cư dân mạng phản đối, cho rằng điều đó không thể xảy ra. Dù gì thì bộ phim mới của Ảnh đế Chu đang nhắm đến giải Cành Cọ Vàng, mà đi đại diện cho một thương hiệu nhỏ như Phúc Bé Bự chẳng phải quá lãng phí tài năng sao? Tuy nhiên, cũng không loại trừ khả năng tiểu thư này và Ảnh đế Chu là chỗ quen biết cũ, cộng thêm "tình cảm" của một người phụ nữ nào đó, có thể anh ấy đã đồng ý với giá hữu nghị.]

[Vì muốn Phúc Bé Bự bán chạy mà dường như cô Dịch đã đánh cược cả danh tiếng của danh viện số một Hương Cảng. Nghe nói cô ấy không chỉ thay đổi đại sứ thương hiệu mà còn lên kế hoạch thống nhất trang trí toàn bộ cửa hàng trên toàn quốc...]

Đây là một bài viết từ một cư dân mạng. Khi con trỏ chuột kéo xuống, hình ảnh xuất hiện theo.

Khi gương mặt của Chu Tễ Trì xuất hiện trước mắt, Trần Vi Kỳ thoáng khựng lại một chút. Nhưng cô không dừng lại lâu, lướt qua ngay và tiếp tục đọc những dòng chữ.

Cùng lúc đó, một chiếc Bentley kéo dài mang biển số 1 lặng lẽ dừng lại tại tầng hầm đỗ xe của tập đoàn CDR. Theo sau Bentley là hai chiếc Mercedes-Benz S. Khi xe dừng hẳn, thư ký Bạch bước xuống trước, vòng nửa vòng đến cửa sau, và mở cửa xe cho người đàn ông bên trong.

Trang Thiếu Châu vừa từ Tân Thành quay về Hồng Kông. Tại tầng hầm, anh tình cờ gặp người phụ trách dự án đang chuẩn bị đến tập đoàn CDR để họp – một trong những thành viên chủ chốt trong đội của anh. Đối phương cung kính bước ra khỏi xe, tiến lại gần chào hỏi và nhanh chóng báo cáo lịch trình.

Nghe thấy điểm đến là CDR, Trang Thiếu Châu cảm thấy như ông trời đang tạo cơ hội cho mình. Anh vốn đang băn khoăn không biết lấy lý do gì để gặp Trần Vi Kỳ.

Đã ba ngày không gặp cô, anh cũng không biết cô dạo này làm gì. Cô dọa rằng sẽ "theo dõi anh 24/7", nhưng bản thân lại chẳng chịu báo cáo lịch trình gì, toàn để anh phải hỏi trước cô mới nói.

Trang Thiếu Châu quyết định phải tự mình đến xem xem Trần Vi Kỳ có ngoan ngoãn hay không, tiện thể tham quan văn phòng mới của cô.

"Không cần báo trước cho phía CDR, tôi chỉ đến để lắng nghe. Công việc chính của thương vụ này vẫn do các cậu phụ trách." Trang Thiếu Châu nhàn nhạt dặn dò cấp dưới.

Cấp dưới nào dám không nghe, chỉ gật đầu liên tục, sau đó nhanh chóng quay lại xe mình và bảo tài xế mở đường cho Bentley.

Lúc này, Bặc Lai vừa từ phòng vệ sinh bước ra thì đồng nghiệp đã nhắc nhở rằng người của Tập đoàn Thịnh Huy đã đến. Cô ấy chưa kịp cầm điện thoại mà vội vã chạy xuống tầng để đón tiếp.

Nhìn thấy bóng dáng cao ráo và lịch lãm của vị cựu sếp trước mắt, Bặc Lai ngẩn người trong giây lát. Lần họp bàn đàm phán hợp tác đầu tiên giữa hai tập đoàn thế này, làm gì cần đến ông chủ lớn tự mình xuất hiện?

Chắc chắn là đến gặp Phó chủ tịch Trần.

Không cầm theo điện thoại, nên cô ấy không thể báo trước cho phó chủ tịch một tiếng rằng "chồng cô" bất ngờ ghé qua. Bặc Lai chỉ có thể giữ nụ cười trên mặt, tiến đến chào hỏi cùng đồng nghiệp.

"Phó chủ tịch Trang, buổi chiều tốt lành." Bặc Lai khẽ cúi chào, sau đó tiếp lời: "Chào Thư ký Bạch, Tổng Giám đốc Hoa. Phòng họp đã được chuẩn bị xong, để tôi dẫn mọi người lên."

Trang Thiếu Châu liếc nhìn Bặc Lai một cái, nhận ra người phụ nữ từng làm việc dưới quyền mình giờ đã thay đổi hoàn toàn. Khóe môi anh cong lên, xem ra Trần Vi Kỳ đối xử rất tốt với những người xung quanh. Từ Mỹ Du, Bặc Lai bây giờ, đến đội vệ sĩ của cô, cả ông Huy và Thư ký Bạch nữa.

Trần Vi Kỳ đối tốt với tất cả mọi người.

Chỉ trừ anh, cô mới trở nên kiêu kỳ nhất, bây giờ thậm chí còn dám dọa nạt anh nữa.

Thang máy "đinh" một tiếng, cửa kim loại mở ra, cả nhóm người bước vào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK