Ánh mắt của nhiều người đang hướng về phía cô, Trần Vi Kỳ vẫn giữ nụ cười duyên dáng, nhưng chẳng ai biết cô vừa nhắn một dòng tin tinh nghịch, đủ khiến người khác tức điên:
"Được rồi, em sẽ chuyển yêu cầu của anh Trang cho Chủ tịch Trần, lát nữa sẽ bảo anh ấy đến ôm anh nhé [dễ thương]."
Trang Thiếu Châu bật cười bất lực: "Chủ tịch Trần Vi Kỳ, là em ôm anh. Anh trai em thì thôi đi."
Trần Vi Kỳ bị anh chọc cười đến nỗi khóe môi cong lên rõ rệt, nhắn lại: "Dạo này hai người bị làm sao vậy? Đừng nói là lén đánh nhau sau lưng em đấy nhé?"
Là những quý ông trưởng thành, có danh tiếng, sao có thể làm chuyện ngây ngô như thế.
Chuyện thực ra rất đơn giản. Tuần trước, Trần Bắc Đàn gọi điện cho Trang Thiếu Châu, hỏi rằng loại thịt mà anh gửi đến là gì, vì uống xong canh thì bị chảy máu cam.
Trang Thiếu Châu giả vờ không hiểu, nhẹ nhàng nói: "Sao có thể thế được? Hay là do dạo này anh cả làm việc nhiều quá, cơ thể suy nhược, uống bổ quá nên mới vậy?"
"Rốt cuộc đó là thịt gì?" Ở đầu dây bên kia, giọng Trần Bắc Đàn hiếm khi mất đi sự điềm tĩnh. Có vẻ như anh ta đã làm điều gì đó khiến bản thân hối hận và cần một người để xả giận.
Vì thế, Trang Thiếu Châu thành thật trả lời rằng đó là thịt hươu, còn là phần đặc biệt của hươu. Chính tay anh săn được, gửi đến để bồi bổ sức khỏe cho anh cả.
Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu, tức đến không nói nên lời. Cuối cùng, Trần Bắc Đàn hỏi lại: "Cậu thường ngày ăn mấy thứ này để lấy lòng em gái tôi đúng không?"
"????"
Trang Thiếu Châu ngơ ngác một lúc, không ngờ lại bị lôi vào chuyện này. Anh lập tức nghiêm túc giải thích: "Không có! Tôi không cần ăn những thứ đó! Anh cả, đừng nghĩ bậy, cũng đừng nói lung tung trước mặt Vi Vi!"
Trần Bắc Đàn là một người đàn ông luôn lạnh lùng, hiếm khi bộc lộ cảm xúc, lần này vì bát canh bổ kia mà mất khống chế. Sau khi uống hai bát canh nhân sâm nấu gân hươu, ngay cả một người đàn ông bình thường cũng không chịu nổi. Anh ta cười lạnh: "Cậu không cần, tôi cũng không cần. Lần sau mà gửi nữa, tôi sẽ nói với Vi Vi rằng cậu lén lút dùng mấy thứ này để... tăng cường sức khỏe."
Trang Thiếu Châu: "............"
Dù Trần Bắc Đàn ít khi tỏ ra tức giận, nhưng lần này bị "k.ích th.ích" quá mức nên mất bình tĩnh. Tuy vậy, Trang Thiếu Châu tinh ý nhận ra được một điều gì đó, nhưng không vạch trần. Trong suốt một tuần, anh cư xử cực kỳ lễ độ, kính trọng anh cả, chỉ sợ anh ta sẽ nói điều gì không hay trước mặt Trần Vi Kỳ.
"Anh không bao giờ làm mấy chuyện trẻ con đó đâu. Bảo bối, tối nay anh sẽ đến công ty đón em. Cùng đi ăn tối, chúc mừng em được thăng chức tăng lương nhé."
Trang Thiếu Châu tiếc nuối vì không thể có mặt để chứng kiến khoảnh khắc rực rỡ của cô. Vì thế, tối nay anh quyết định dành riêng cho cô một buổi tiệc mừng thật đặc biệt, không bị bất kỳ ai hay điều gì làm phiền, để tận hưởng khoảnh khắc thuộc về họ.
Trần Vi Kỳ cũng chỉ muốn chia sẻ niềm vui này với Trang Thiếu Châu, nhưng trước đó cô vẫn phải giải quyết một việc quan trọng.
"Tối nay đến nhà họ Trần đón em nhé."
Ban ngày là khoảng thời gian yên tĩnh nhất trong biệt thự nhà họ Trần. Người đi học thì đã đi, người đi làm cũng vậy, chỉ còn quản gia và người giúp việc ở lại trong căn biệt thự xa hoa nhưng trống trải này.
Đến chiều tối, không khí sẽ trở nên náo nhiệt hơn. San Nghi tan học trở về, mang theo tiếng cười vui tươi. Trần Vi Kỳ cũng thường về đúng giờ để ăn tối cùng em gái. Có cả chú chó nhỏ chạy quanh, móng vuốt gõ lách cách trên nền đá cẩm thạch.
Nhưng hôm nay, biệt thự nhà họ Trần lại đặc biệt vắng lặng hơn, ngay cả khi trời đã xế chiều.
San Nghi tan học xong liền đến căn biệt thự nhỏ của Tăng Văn Lan ở Spring Crescent. Gần đây, cô bé thường đến đó hơn, bởi không gì có thể thay thế niềm vui khi được ở bên mẹ.
Quản gia Tiền không ngờ rằng Chủ tịch lại trở về vào giờ này. Trong sự kinh ngạc, ông ấy nhanh chóng bước lên đón và hỏi có cần chuẩn bị bữa tối không.
"Bảo mọi người xuống hết đi." Trần Huyên Trung chỉ nói một câu, sau đó lặng lẽ bước vào căn biệt thự trống trải.
Hoàng hôn buông xuống rất nhanh, bị bóng đêm vây kín. Không bao lâu sau, bãi cát phía xa đã chuyển từ màu vàng kim sang màu nâu sẫm, nước biển cũng dần tối đi.
Đúng lúc này, Trần Vi Kỳ trở về. Khi bước vào biệt thự, cô đã thấy ba mình ngồi một mình trên ghế sofa trong phòng khách từ xa, nhìn vào lò sưởi lộng lẫy xa hoa, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Cô giơ tay ra hiệu cho quản gia Tiền, người vừa định nói gì đó nhưng ngập ngừng, bảo ông ấy rời đi và đừng bận tâm. Quản gia Tiền gật đầu, lúc rời khỏi còn để lộ một tiếng thở dài khe khẽ mà Trần Vi Kỳ nghe được.
Quản gia Tiền là người lâu năm ở nhà họ Trần, đã làm việc ở đây suốt ba mươi năm. Ông ấy từng chứng kiến nơi này từ những ngày đông vui, náo nhiệt đến lúc lạnh lẽo, cô tịch, và giờ đây là sự tan rã không thể cứu vãn.
Hiện tại, ngay cả những lớp mặt nạ giả tạo cũng không thể duy trì được nữa. Tất cả đã đến lúc phải cởi bỏ.
Ngôi nhà này từng ấm áp như thế.
"Ba ơi."
Một tiếng gọi rất bình tĩnh vang lên trong căn phòng khách rộng lớn. Tiếng vọng lại làm cho mọi chi tiết càng thêm cô quạnh.
Trần Huyên Trung quay đầu, nhìn thoáng qua cô con gái đang đứng trong bóng tối, hỏi: "Không tham gia tiệc mừng của anh trai con sao?"
Trần Vi Kỳ mỉm cười, bước tới và ngồi xuống đối diện ông ta. Cô vẫn mặc bộ vest màu xám tro cao cấp đã diện trong buổi bầu chọn buổi sáng, trên ngực áo gắn chiếc ghim cài hình chiếc khiên. Đường cắt thẳng tắp, cứng cáp, trông không giống món đồ trang trí mà giống một thứ vũ khí kiên cố.
"Hẳn ba có nhiều điều muốn hỏi, con ở đây để nói chuyện với ba mà."
Trần Huyên Trung nhìn cô con gái xinh đẹp của mình, chợt thấy có hơi xa lạ. Hoặc có lẽ, vốn dĩ ông ta chưa từng thực sự hiểu con mình, cũng như không hiểu rõ bất kỳ đứa con nào của ông ta.
"A Đàn... nó đã lên kế hoạch bao lâu rồi?"
"Con không biết, có lẽ từ năm anh ấy mười chín tuổi đã bắt đầu suy nghĩ về điều này."
Mười chín tuổi. Mười một năm trước. Đó là năm mà nhà họ Trần không được phép nhắc đến.
Trần Huyên Trung giữ vẻ mặt của một người cha cố gắng duy trì chút tôn nghiêm và thể diện cuối cùng, ông ta khẽ cười: "Thực ra A Đàn không cần làm như vậy. Ngôi nhà này cuối cùng cũng sẽ giao lại cho nó, tập đoàn, quyền lực trong tay ba, mọi thứ đều là của nó. Từ đầu đến cuối, ba luôn xem nó là người kế thừa duy nhất. Nó không cần phải vội vàng như vậy."
Nụ cười của Trần Vi Kỳ dần nhạt đi. Sự ngây thơ, trong sáng của cô gái nhỏ không còn nữa, mà là dáng vẻ chân thật nhất của cô – một bông hoa sớm nở, trưởng thành trước tuổi.
"Ba à, con nói là anh cả đã nghĩ như vậy từ năm anh ấy mười chín tuổi. Nhưng ba có nhớ năm anh ấy mười chín tuổi là năm nào không?"
Ánh mắt Trần Huyên Trung né tránh: "Ba nhớ năm đó nó sang Mỹ học đại học."
Trần Vi Kỳ lạnh lùng nói từng chữ: "Năm đó, Trần Tâm Đường đến nhà họ Trần nói rằng cô ta là con gái của ba đấy. Cô ta gọi con là chị, gọi anh cả là anh trai. Từ đó, gia đình chúng ta không còn nữa. Mẹ sang châu Âu để khuây khỏa. Anh cả vì muốn ở lại Hương Cảng để bảo vệ bọn con mà nghỉ học suốt một năm. Năm sau, con và anh ấy bị bắt cóc, còn ba thì đang trên chuyến bay đến Mỹ! Những chuyện đó, ba hề không nhớ gì sao?"
Khuôn mặt Trần Huyên Trung lộ vẻ đau đớn. Ông ta cúi đầu, giọng nói trầm xuống: "Ba biết mình có lỗi với các con, Vi Vi. Con vừa tốt nghiệp, ba đã lập tức cho con cổ phần của tập đoàn, cho con vào thẳng bộ phận trang sức quan trọng nhất. Theo quy tắc, con phải đủ hai mươi lăm tuổi mới được nhận."
Vẫn còn tiếp tục né tránh à! Trần Vi Kỳ không thể kìm nén sự dao động cảm xúc trong lòng mình, đột nhiên điên cuồng lao đến, nắm chặt lấy cánh tay của Trần Huyên Trung: "Con không muốn nói những điều này! Ba có biết không, tất cả chúng con đều hận ba!"
Trần Huyên Trung khựng lại.
"Con, anh cả, anh hai – chúng con đều hận ba! Hận ba luôn né tránh những vấn đề quan trọng, hận ba lúc nào cũng che đậy mọi thứ, hận ba trốn tránh vấn đề cốt lõi của gia đình này, hận ba giấu mẹ đi ngoại tình! Hận ba đưa những người chẳng ra gì về nhà này!"
"Vi Vi!"
"Anh hai chống đối ba bằng cách công khai là người đồng tính – anh ấy muốn ba mất mặt, muốn làm ba tức giận! Anh cả chống đối ba bằng cách muốn cướp đi quyền lực của ba! Còn con, cách con chống đối là con nhất định sẽ đứng về phía anh cả! Con biết anh ấy đang làm gì, không những thế, con còn muốn giúp anh ấy! Tại sao ba làm sai mà bắt chúng con chịu hình phạt? Tại sao mẹ phải sống như một người chết, phối hợp để diễn kịch với ba? Tại sao San Nghi còn nhỏ như vậy mà không có tình thương của ba mẹ? Tại sao anh cả phải làm việc như một kẻ điên? Tại sao anh hai phải chịu ánh mắt khinh bỉ từ xã hội này? Ba có biết ngày con và anh cả bị bắt cóc đã xảy ra chuyện gì không? Chính vì ba làm mẹ tức giận bỏ đi, con đã suýt quỳ xuống cầu xin họ hàng đi cùng con, nhưng không ai cả! Ba không ở đây, mẹ cũng không ở đây! Con tận mắt chứng kiến đầu của kẻ bắt cóc bị bắn nát ngay trước mặt mình, máu và não văng khắp mặt con. Con đã mất ngủ hàng đêm. Tại sao? Tại sao chúng con phải trải qua những chuyện này? Chúng con không làm gì sai cả! Trên đời này không có lý lẽ nào như vậy cả!"
Trần Vi Kỳ chưa bao giờ phát điên đến mức như thế. Cô luôn giữ vẻ ngoài thanh lịch, bình tĩnh, khéo léo, luôn hoàn thành mọi việc một cách hoàn hảo. Điều cô quan tâm nhất chính là thể diện.
Trần Huyên Trung hoàn toàn sững sờ. Ông ta không biết những điều này, cũng chưa từng có ai nói với ông ta. Ông ta biết gia đình này giống như một trái táo hỏng, ông ta cũng biết mình đã làm sai, nhưng ông ta không ngờ rằng một lần mất kiểm soát sau cơn say lại gây ra hậu quả lớn như vậy. Trước khi Trần Tâm Đường đến biệt thự, ông ta thậm chí không biết đến sự tồn tại của cô ta. Ông ta cứ nghĩ rằng chuyện đó đã qua, có thể chôn vùi trong biển dài cuộc đời, trở thành một chút ngọt ngào bù đắp cho mối tình đầu đã mất.
Sau khi mọi chuyện xảy ra, cảm giác tội lỗi càng lớn thì ông ta càng không dám đối mặt. Thế nên ông ta chọn cách trốn tránh, dành toàn bộ thời gian cho công việc, hiếm khi về nhà. Ông ta đưa Trần Tâm Đường đến một nơi thật xa, không để cô ta gặp gia đình, và nghĩ rằng việc cho cô ta bao nhiêu thì cũng cho Trần Vi Kỳ bấy nhiêu sẽ là sự bù đắp...
Tất cả chỉ là tự lừa mình dối người.
"Vi Vi, ba xin lỗi... ba không biết. Xin lỗi..." Trái tim Trần Huyên Trung nhói đau từng cơn, đầy hối hận và đau khổ, nhưng tất cả đã quá muộn, cũng không còn ý nghĩa gì. Ông ta muốn lau nước mắt cho Trần Vi Kỳ, nhưng cô đẩy tay ông ta ra.
Trần Vi Kỳ thở dài một hơi, lau nước mắt một cách vội vã: "Từ giờ trở đi, ba đừng can thiệp vào chuyện của tập đoàn nữa. Con sẽ sa thải Trần Tâm Đường khỏi tất cả các vị trí ở CDR Group, để dì Tĩnh quay về Canada sinh sống. Cổ phần là do ba cho, con không lấy lại được, cứ để dì ấy dưỡng già. Nhưng tiền của nhà họ Trần là của con, anh cả, anh hai và San Nghi."
"Từ nay, cứ như vậy mà sống thôi ———"
Tất cả đều hiểu rõ trong lòng nhưng vẫn cố giữ thể diện cho nhà họ Trần. Khi lớp mặt nạ cuối cùng bị xé bỏ, mọi người đều trở thành những diễn viên thật sự.
Trần Vi Kỳ đứng dậy, quay người định rời đi. Đột nhiên, Trần Huyên Trung gọi cô lại.
Giọng nói run rẩy, như thể cũng ngập trong nước mắt: "Ba chưa bao giờ không yêu các con. Các con là con của ba."
Ông ta từng có một gia đình rất ấm áp.
Trần Vi Kỳ nhìn thẳng về phía trước: "Con biết, ba à, con cũng sẽ mãi yêu ba, nhưng con cũng sẽ mãi không tha thứ cho ba."
Tốt nhất là ba hãy day dứt cả đời.
Khi bước ra khỏi biệt thự nhà họ Trần, hoàng hôn đã hoàn toàn chìm trong màn đêm, bầu trời giống như một vũng nước đen tĩnh lặng.
Dự báo thời tiết nói ngày mai sẽ có đợt không khí lạnh, và quả thật tối nay nhiệt độ đã giảm đi nhiều. Gió thổi qua da lành lạnh, nước mắt trên mặt Trần Vi Kỳ đã khô, làm làn da căng lên, rất khó chịu.
Cô quay lại nhìn căn biệt thự tráng lệ và đẹp đẽ kia một lần cuối. Ngôi nhà này, hiện tại có giá trị thị trường lên đến ba tỷ, thực ra từ năm cô mười tám tuổi đã được chuyển tên sang cô, trở thành một trong những tài sản của cô. Cô dự định khi San Nghi tròn mười tám tuổi, trong ngày sinh nhật trưởng thành, sẽ tặng lại ngôi nhà này cho em như một món quà sinh nhật.
Cô hy vọng San Nghi có thể kiểm soát cuộc đời mình giống như kiểm soát ngôi nhà này, không ai có thể ép cô bé làm những điều cô bé không thích.
Trần Vi Kỳ mỉm cười, bàn tay lau qua nước mắt, bước xuống bậc thang với đôi giày cao gót, chậm rãi đi vào bóng đêm.
"Bảo bối, khóc mà cũng đẹp như vậy."
Một giọng nói bất ngờ vang lên từ phía trước, hơi chếch sang một bên. Trần Vi Kỳ ngẩng đầu lên, thấy Trang Thiếu Châu đang bước đến với dáng vẻ ung dung, đưa cô một chiếc khăn tay sạch.
Đó là khăn tay nhỏ trong túi áo vest của anh, vẫn còn lưu lại mùi hương của anh.
Trần Vi Kỳ mỉm cười qua nước mắt, không nhận chiếc khăn mà vòng tay ôm lấy cổ anh, nhảy vào lòng anh. Trang Thiếu Châu ngạc nhiên nhưng vui mừng, chiếc khăn tay rơi xuống đất, hai tay anh đỡ lấy cô, ôm chặt lấy eo cô.
"Không phải anh nói sẽ ôm em sao?" Trần Vi Kỳ cắn nhẹ vào cổ anh.
Trang Thiếu Châu đáp: "Đó là vinh hạnh của anh, Chủ tịch Trần."
"Miệng lưỡi trơn tru."
"Chỉ với em thôi."
Trang Thiếu Châu bế Trần Vi Kỳ vào xe, thư ký Bạch theo sau nhặt chiếc khăn tay lên, phủi bụi, rồi gấp lại gọn gàng một cách nịnh nọt.
Trần Vi Kỳ được đặt vào ghế phụ, còn Trang Thiếu Châu định tự mình lái xe. Thư ký Bạch thì bị "đuổi" sang chiếc Cullinan của cô.
Trang Thiếu Châu rất hiếm khi lái chiếc Bentley biển số 1 này, anh thường lái những chiếc siêu xe như một cách thư giãn. Nhưng từ khi kết hôn với Trần Vi Kỳ, anh cũng ít khi lái những chiếc xe ồn ào đó, vì cô không thích. Cô nói, những chiếc xe ồn ào đó chẳng khác gì máy cày.
"Về nhà thôi, sao lại khóc?" Trang Thiếu Châu với bàn tay thon dài nắm lấy vô lăng, lấy từ hộc trung tâm ra một hộp kẹo vị cam: "Ăn một viên đi, còn nửa tiếng nữa mới đến nhà hàng."
Trần Vi Kỳ ngậm viên kẹo ngọt ngào, mùi cam nồng nàn lan tỏa trong khoang mũi. Cô nằm uể oải trên ghế phụ, nhắm mắt lại: "Em không khóc, em rất vui vì cuối cùng cũng làm được điều em muốn làm."
Trang Thiếu Châu mỉm cười: "Điều em muốn làm từ lâu là gì, chẳng phải là cưới anh sao?"
Trần Vi Kỳ bật cười, sao anh lại khiến người khác buồn cười đến thế. Sau khi cười xong, cô nhẹ nhàng nói: "Là để cho ba biết, thực ra tất cả chúng em đều rất hận ông ấy. Để ông ấy biết rằng ông ấy đã làm sai, ông ấy phải chịu trừng phạt, chứ không thể thoải mái bắt mọi người diễn trò với ông ấy."
Trang Thiếu Châu im lặng một lúc. Chuyện này vượt ngoài nhận thức của anh, anh không tiện đưa ra ý kiến. Đôi chân đạp ga một cách nhịp nhàng, xe chạy trên đường núi cũng rất êm. Anh nhìn về phía vịnh biển xa xăm, xung quanh những ngôi nhà sáng đèn chiếu lên mặt biển, tạo thành những ánh sóng lấp lánh.
"Em làm rất tốt, bảo bối." Anh khen ngợi cô.
Trần Vi Kỳ ngước mắt nhìn anh. Trong bóng tối, không nhìn rõ khuôn mặt anh, chỉ có ánh đèn đường thỉnh thoảng chiếu vào, làm sáng lên góc nghiêng điển trai của anh.
"Rất dũng cảm. Không phải ai cũng dám làm những việc như vậy. Trần Vi Kỳ, anh tự hào về em."
Lời nói ấy mang đến cho Trần Vi Kỳ một sự bình yên chưa từng có. "Cảm ơn anh, Trang Thiếu Châu."
Trang Thiếu Châu nuốt khan, không nói "không cần cảm ơn," chỉ tập trung lái xe. Qua khóe mắt, anh thấy ánh nhìn của Trần Vi Kỳ, từ đầu đến cuối đều hướng về phía anh.
Nhưng anh không biết, trong lòng cô đang nghĩ gì.
Trần Vi Kỳ nghĩ, giữa cô và Trang Thiếu Châu có lẽ không chỉ là sự hấp dẫn thể xác, mà còn là sự hấp dẫn của tâm hồn.
Bất kể là về tinh thần hay thể xác, họ sinh ra đã để cuốn hút lẫn nhau, gắn kết một cách hoàn hảo không chút khe hở.
Anh chính là người bạn đồng hành tốt nhất và duy nhất trên con đường tự do của cô.
Gần đây, bất cứ khi nào lật mở một tạp chí tài chính ở Hồng Kông, không thể thiếu tin tức về Tập đoàn CDR. Số mới nhất của <Kinh tế Tài chính Thế giới> có bài phỏng vấn độc quyền với Trần Bắc Đàn trên trang bìa, còn tờ Time phiên bản Trung Quốc mời anh lên trang bìa tháng Chín. Tháng Chín, tháng vàng của làng tạp chí, là thời điểm quan trọng nhất trong năm.
Giá trị tài sản của Trần Vi Kỳ cũng tăng vọt theo đà thành công đó. Nhiều tạp chí tài chính đã gửi lời mời phỏng vấn cô. Từ trước đến nay, cô xuất hiện trên các trang tin giải trí và thời trang nhiều hơn, không ngờ giờ đây lại chiếm lĩnh cả chuyên mục tài chính.
Quyền lực trung tâm của nhà họ Trần đã hoàn toàn chuyển giao cho thế hệ trẻ, và Trần Vi Kỳ không nghi ngờ gì chính là tâm điểm nổi bật nhất trong giới tiểu thư ở Hồng Kông. Tiểu thư giàu có và được yêu chiều thì rất nhiều, nhưng có thực quyền thì vô cùng hiếm hoi.
Khi cô đang tận hưởng công việc, tình yêu, và sự nổi tiếng, thì một tin tức chấn động khác nhanh chóng lan truyền khắp Hồng Kông.
Lúc đó, cô còn đang trên giường chơi trò cá nhỏ với bé con. Vừa mở điện thoại lên, cô liền thấy tin tức trên các phương tiện truyền thông về việc đính hôn của Dịch Tư Linh. Cô giật mình đến mức tay run lên, ngã khỏi giường luôn.
"Nhà họ Tạ và họ Dịch tuyên bố liên hôn, liên minh Bắc Kinh - Hồng Kông, liệu đây có phải cuộc hôn nhân trời định tiếp theo sau hôn lễ giữa nhà họ Trần và họ Trang?"
Tạ? Tạ? Cô suýt thì "tạ" thật. Nghĩ mãi cũng không biết nhà họ Tạ là ai, cuối cùng đọc kỹ lại tin tức mới nhận ra là nhà họ Tạ ở Bắc Kinh.
"Cái con Dịch Tư Linh này! Vài tháng không ra ngoài, hóa ra là bày trò lớn thế này! Có bạn trai mà cũng giấu, còn đi tìm một gã ở xa? Nó điên rồi à!"
Cô nghiến răng, lập tức gọi cho Dịch Tư Linh.
Chuông reo mấy hồi mới có người bắt máy, giọng bên kia uể oải: "Làm gì thế..."
"Cô sắp kết hôn mà không nói với tôi? Người nhà họ Tạ không phải người trong giới chúng ta. Cô định gả đến Bắc Kinh à? Phía Bắc á?" Trần Vi Kỳ kinh ngạc.
Dịch Tư Linh mệt mỏi trong lòng nhưng ngoài miệng vẫn không chịu thua: "Đúng thế, tôi định gả đến Bắc Kinh. Bắc Kinh rất tuyệt, có bốn mùa rõ rệt, đồ ăn vặt cũng nhiều. Còn có tuyết, không cần chơi tuyết nhân tạo ở Hồng Kông nữa. Di tích thì lúc nào cũng đông người, rất nhộn nhịp. Hơn nữa, chồng tôi rất đẹp trai, trẻ trung, giàu có, biết nói lời ngọt ngào, yêu chiều tôi, ngày nào cũng quấn lấy tôi. Hơn gấp vạn lần anh Trang của cô, hơn gấp mười vạn lần tên Trịnh khốn kia."
Trần Vi Kỳ: ".................."