• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Bắc Đàn giữ khuôn mặt lạnh tanh suốt cả buổi, ngồi thẳng trong chiếc ghế da màu nâu sẫm rộng lớn. Nhìn từ bên cạnh, có thể nhận thấy các đường nét cơ thể của anh ta rất cứng nhắc, thậm chí bộ vest vừa vặn cũng căng ra, như đang kiềm chế điều gì đó.

Trần Vi Kỳ cũng cố gắng kiềm chế cảm xúc cuộn trào trong lòng. Đôi mắt hồ ly hơi xếch lên của cô sáng long lanh, cô hít một hơi thật sâu, nhanh chóng rời khỏi văn phòng, nhẹ nhàng khép cửa lại. Sau khi đóng cửa, cô không rời đi ngay mà rất không đúng mực, thậm chí còn hơi lén lút, áp tai vào cửa, chăm chú lắng nghe động tĩnh bên trong.

Nghe một lúc lâu, nhưng chẳng nghe thấy gì. Cánh cửa gỗ mun đặc chế, dày dặn, có hiệu quả cách âm tuyệt vời.

Trần Vi Kỳ chán nản bĩu môi, tỏ vẻ không vui.

"Cô ba, cô đang...?"

Thư ký của Trần Bắc Đàn đột nhiên xuất hiện như một bóng ma. Trần Vi Kỳ giật mình, đôi vai khẽ run, lúc này mới nhận ra mình đang làm gì.

Cô lập tức đứng thẳng người, đôi chân dài khép lại, bờ vai thả lỏng một cách duyên dáng, nở một nụ cười đoan trang với thư ký: "Chào cô, Lily. Cô đừng tiết lộ những gì cô thấy vừa rồi ra ngoài nhé. Chiều nay tôi sẽ cho người gửi bánh ngọt đến, mời văn phòng phó chủ tịch dùng trà chiều."

Thư ký làm động tác kéo khóa miệng, ánh mắt chân thành như tờ giấy trắng tinh khôi.

"Đúng rồi, cô gái bên trong... cô biết là ai không?" Trần Vi Kỳ từ tốn bước lên một bước.

Thư ký Lily lại lùi một bước. Cô ấy là người đứng thứ hai trong văn phòng thư ký của Trần Bắc Đàn, thường phụ trách các công việc liên quan đến việc đi công tác, tiếp khách thương mại, giao tiếp của Trần Bắc Đàn, bao gồm kiểm tra vé máy bay, đặt khách sạn, chọn món ăn, chọn quà tặng cho khách hàng, v.v. Cô ấy rất am hiểu về hành trình hàng ngày của Trần Bắc Đàn.

"Cô ba, tôi thực sự không biết... dù biết cũng không dám nói." Lily lúng túng.

Tất nhiên Trần Vi Kỳ biết những người bên cạnh Trần Bắc Đàn đều kín miệng, khó mà cạy được, nhưng đây không phải là bí mật thương mại. Người đẹp kia đã đến tận trụ sở CDR, Trần Bắc Đàn muốn giấu cũng không thể.

"Lily, lịch Advent của Nhuy Bạc năm nay đẹp lắm. Tôi sẽ để dành cho cô một bộ."

Lịch Advent của Nhuy Bạc! Năm nay vừa mở đặt hàng trên trang web chính thức đã bán hết sạch trên toàn cầu! Nghe nói bên trong có thể mở ra món quà trị giá 5000 đô la Mỹ!

Lily hạ quyết tâm, tiến đến gần tai Trần Vi Kỳ thì thầm: "Tôi chỉ biết cô ấy họ Nhan, là người Mỹ gốc Hoa, gia đình kinh doanh năng lượng... dầu mỏ thì phải? Cô ba, xin cô đừng nói là tôi nói nhé, tôi không muốn bị trừ thưởng."

Trần Vi Kỳ vỗ vai Lily, hài lòng rời đi.

Trở lại xe, Trần Vi Kỳ vẫn không thể bình tĩnh lại được. Cô lấy điện thoại ra rồi lại cất vào, muốn tìm ai đó để chia sẻ tin tức động trời này nhưng lại ép mình kiềm chế. Cuối cùng, cô nghi ngờ mình đang nằm mơ, bèn véo vào đùi mình một cái, đau đến nhíu mày.

Cây sắt ngàn năm nở hoa! Cảnh tượng hiếm gặp trăm năm có một!

Từ trước đến nay, Trần Vi Kỳ chưa từng nghe nói Trần Bắc Đàn có liên quan đến bất kỳ người phụ nữ nào. Cô nghĩ, người đàn ông lạnh lùng vô tình như Trần Bắc Đàn, có lẽ ngay cả cảm giác rung động thuở thanh xuân cũng chưa từng có.

Gia đình họ Trần có gen tốt, ất kể là ngoại hình hay trí tuệ Trần Bắc Đàn đều xuất chúng. Từ nhỏ đến lớn, không biết bao nhiêu cô gái đã mang hoa, sô-cô-la, thư tình đến tặng anh ta, nhưng anh ta luôn giữ vẻ mặt lãnh đạm. Trần Vi Kỳ nhớ lúc mình còn học tiểu học, ngồi trong chiếc xe hơi nhỏ của gia đình, đến trường đón Trần Bắc Đàn tan học. Lần đó, cô tận mắt chứng kiến Trần Bắc Đàn từ chối một cô gái tỏ tình với anh ta như thế nào...

"Bạn học, yêu sớm không phải là điều tốt. Lần sau nếu còn nhét rác vào bàn của tôi, tôi sẽ báo cáo với giáo viên."

Cô gái xinh đẹp mặc đồng phục cấp ba nghe vậy thì bật khóc, tay vò nát bức thư tình, ánh mắt uất ức nhìn Trần Bắc Đàn một cái rồi quay người chạy đi.

Khi đó, Trần Vi Kỳ đang ăn kem ngọt ngào, thầm nghĩ, chẳng lẽ Trần Bắc Đàn là tàn dư của chế độ phong kiến à? Sao đã học cấp ba rồi mà còn không được yêu đương?

Sau đó, khi anh hai Trần Nam Anh dũng cảm công khai là người đồng tính, Trần Vi Kỳ bắt đầu lo lắng mơ hồ cho Trần Bắc Đàn. Nhiều năm như vậy, bên cạnh Trần Bắc Đàn không có phụ nữ, không có đối tượng mập mờ. Ngày nào cũng chỉ có công việc hoặc chơi tennis, nếu không thì nuôi những loài động vật dữ tợn, giữ một khoảng cách lạnh lùng với thế giới này.

Bây giờ, Trần Vi Kỳ không còn lo lắng về xu hướng tính dục của Trần Bắc Đàn nữa, mà còn được ăn một quả dưa bất ngờ. Cô vui mừng khôn xiết, những lo lắng và muộn phiền về Trần Bắc Đàn bao năm qua đều tan biến.

Bốn anh chị em nhà họ Trần, chỉ có Trần Vi Kỳ và Trần Bắc Đàn là cùng một kiểu người. Họ đã từng trải qua vụ bắt cóc, 48 giờ đẫm máu đó để lại cho cả hai những vết sẹo không thể xóa nhòa. Họ đồng cảm với nhau, cũng kề vai sát cánh, không ai có thể hiểu được. Họ thường xuyên cãi nhau nhưng tình cảm lại sâu đậm hơn những cặp anh chị em bình thường.

Trần Vi Kỳ may mắn hơn Trần Bắc Đàn, cô có người bầu bạn, có người để tâm sự, có người để dựa dẫm. Còn Trần Bắc Đàn phải che chắn gió mưa cho các em, chỉ có thể tiến lên mà không thể lùi bước.

Cô mong mỏi rằng Trần Bắc Đàn có người ở bên hơn ai hết.

Trần Vi Kỳ mỉm cười khởi động động cơ, chiếc Cullinan này là một trong những món quà cưới của Trang Thiếu Châu dành cho cô. Khi đặt hàng, cô đặc biệt nâng cấp hệ thống cách âm, bên trong xe yên tĩnh như đáy biển sâu.

Chiếc Cullinan rời khỏi đảo xanh hình tròn trước lối vào trụ sở tập đoàn, lao vút về hướng trụ sở ngân hàng Thịnh Huy.

Bỗng dưng, cô cảm thấy nhớ Trang Thiếu Châu. Không hiểu sao, ngay cả bản thân Trần Vi Kỳ cũng thấy kỳ lạ. Trong lòng cô ngứa ngáy, như thể có thứ gì đó nóng hổi đang va đập trong cơ thể.

Trụ sở Thịnh Huy chỉ cách tập đoàn CDR bốn con phố, quãng đường rất gần. Địa bàn Hồng Kông nhỏ, dân cư đông đúc, cao ốc cũng san sát. Hầu như tất cả các tòa nhà chọc trời đều tập trung ở hai bờ vịnh Victoria, nơi mỗi tấc đất đều đáng giá ngàn vàng.

Tuần trước, ảnh hưởng của không khí lạnh khiến Hồng Kông đón nhiều cơn mưa. Từ chiều qua, trời bắt đầu quang đãng, hôm nay nắng đẹp, mặt biển lặng yên lấp lánh như một dải lụa rực rỡ.

Khu đất của trụ sở Thịnh Huy là do gia đình Trang mua lại hơn năm mươi năm trước, trước khi nền kinh tế Hồng Kông cất cánh. Giờ đây, giá trị đã tăng lên gấp trăm, gấp nghìn lần. Tòa nhà này được chính quyền Hồng Kông đặc cách phê duyệt, cao tới 410 mét. Năm hoàn thành, đây là tòa nhà cao nhất và hùng vĩ nhất ở Hồng Kông, như một con quái vật khổng lồ nhìn xuống toàn bộ vịnh Victoria.

Ngay cả trong đường chân trời đầy những tòa nhà chọc trời hiện nay, tòa nhà này vẫn nổi bật, khiến những người qua đường không khỏi trầm trồ kinh ngạc.

Tòa nhà màu đồng cổ đứng sừng sững trước màu xanh biển trời hòa quyện. Đi thêm trăm mét về phía trước là bến tàu riêng thuộc tập đoàn Thịnh Huy, nơi neo đậu các tàu hàng hải, du thuyền của tập đoàn, cùng một số du thuyền tư nhân của gia đình Trang.

Xe vào tập đoàn cần phải đăng ký, nhưng chiếc Cullinan của Trần Vi Kỳ lại thông qua mà không gặp trở ngại, rõ ràng biển số đã được ghi nhận từ trước. Chi tiết nhỏ này khiến cô nhếch môi cười.

Dường như Trang Thiếu Châu đã đoán trước cô sẽ đến công ty anh vào một ngày nào đó, không để cô bị cản lại ngay từ cửa, làm mất trải nghiệm.

Tuy nhiên, Trần Vi Kỳ không lên tiếng, cũng không nhắn tin báo cho Trang Thiếu Châu biết mình đến, muốn âm thầm lẻn vào tòa nhà.

Đột nhiên chạy đến nơi làm việc của chồng, dù thế nào cũng giống như đi kiểm tra. Trần Vi Kỳ cảm thấy hành vi này thật mất mặt, vì vậy trước khi xuống xe, cô đội mũ và đeo kính râm.

Sắc vàng rực rỡ luôn nổi bật ở bất cứ đâu, mang lại cảm giác như mùa xuân, thu hút ánh nhìn của người qua đường. Huống hồ người phụ nữ mặc bộ trang phục cao cấp đắt đỏ này lại duyên dáng và thanh thoát, khí chất vừa thanh lịch vừa mạnh mẽ. Dù Trần Vi Kỳ đeo kính râm lớn che gần nửa khuôn mặt, nhưng khi đôi giày cao gót của cô bước qua cánh cửa xoay và vào sảnh lớn, quầy lễ tân vẫn nhận ra cô ngay lập tức.

Một vài nhân viên trao nhau ánh mắt, không biết vị nhân vật lớn nào vừa đến, vì cấp trên chưa từng dặn dò họ tiếp đón người này.

Người phụ nữ xinh đẹp kia có phong thái của một nữ doanh nhân tài giỏi, nửa khuôn mặt lộ ra lại đẹp như một ngôi sao không góc chết.

"Ôi! Là phu nhân!"

"Thật sao? Suỵt suỵt— Sao cô nhận ra được?"

"Cô ngốc quá, nhìn kỹ đi, chiếc nhẫn của người đẹp kia có phải là đôi với nhẫn của phó chủ tịch Trang không!"

"Hơn nữa, khí chất của phu nhân chúng ta, trên đời không ai có thể thay thế được."

"Vậy... phu nhân đến kiểm tra phó chủ tịch Trang sao? Nhanh, A Tư, cậu thông báo cho văn phòng hội đồng quản trị."

Trần Vi Kỳ khẽ hạ mắt, đang nghĩ làm sao để tìm đúng phòng làm việc của Trang Thiếu Châu trong tòa nhà tám mươi tám tầng này. Đột nhiên, hai nhân viên mặc đồng phục đỏ của tập đoàn tiến lại gần, nụ cười chuẩn mực hơn cả nhân viên của cửa hàng flagship Nhuy Bạc.

Hai người cúi chào đồng đều, giọng ngọt ngào, vang vọng: "Chào phu nhân."

Trần Vi Kỳ đang đeo kính râm lớn và đội mũ, định tìm bảng chỉ dẫn: "..."

Cô giấu đi chút ngượng ngùng, chỉ có thể tháo mũ và kính râm, nhét vào túi xách lớn: "Tôi đến tìm Trang Thiếu..... à Phó chủ tịch Trang. Ừm, phó chủ tịch Trang có bận không?"

Cô suýt chút nữa gọi tên đầy đủ của Trang Thiếu Châu, nhưng đã nuốt lại kịp.

"Sáng nay phó chủ tịch Trang có một cuộc tiếp đón quan trọng, không rõ giờ đã xong chưa."

Lễ tân không có quyền truy cập lịch trình của Trang Thiếu Châu, theo chỉ đạo từ văn phòng hội đồng quản trị qua tai nghe, họ cung kính mời Trần Vi Kỳ vào thang máy. Sau khi quẹt thẻ nhân viên và được phê duyệt, nút tầng cao nhất sáng lên, như một chiếc chìa khóa mở ra thế giới bí mật.

Phòng làm việc của Trang Thiếu Châu ở ngay đó.

Trong thời gian ngắn ngủi thang máy di chuyển, cả văn phòng hội đồng quản trị đã biết tin phu nhân ghé thăm. Mọi người vội vã dọn dẹp phòng tiếp khách, pha trà, pha cà phê, chuẩn bị điểm tâm, điều chỉnh thiết bị TV, và sắp xếp một số tạp chí thời trang để bà chủ có thể lật xem giết thời gian.

Sáng nay, một nhóm quan chức cấp cao từ Bắc Kinh đến thị sát trụ sở tập đoàn Thịnh Huy, đi cùng còn có người đứng đầu Bân Thành, theo sau là thư ký, vệ sĩ, nhà báo, cả một đoàn người. Trang Thiếu Châu đích thân tiếp đón suốt buổi.

Khi Trần Vi Kỳ đến tập đoàn Thịnh Huy, thực ra đã đến giờ ăn trưa. Trang Thiếu Châu vẫn chưa xong việc, đang cùng một nhóm lãnh đạo ghé thăm căng tin nhân viên ở tầng ba mươi bảy. Một vị bộ trưởng tỏ ra rất hứng thú với quy hoạch căng tin, khen ngợi Thịnh Huy chăm lo phúc lợi cho nhân viên rất tốt. Trang Thiếu Châu khiêm tốn nhận lời khen, đích thân lấy khay, gắp vài món bánh ngọt tinh tế mời các vị lãnh đạo nếm thử.

Trang Thiếu Châu rất thành thạo trong những tình huống như thế này.

Cả đoàn người ngồi lại trong căng tin, ăn vài đũa tượng trưng, các phóng viên điên cuồng chụp ảnh, suy nghĩ xem nên viết bài báo ngày hôm nay như thế nào.

Mọi chi tiết đều lộ rõ dưới ánh đèn sân khấu, chàng thiếu gia trẻ tuổi tài năng của tập đoàn cùng vài vị lãnh đạo uy nghiêm ngồi quanh bàn ăn bình thường, nói cười rôm rả. Thư ký Bạch chẳng có cơ hội nào để báo cáo, chỉ có thể chờ đến khi kết thúc buổi tiếp đón.

Trong khi đó, Trần Vi Kỳ nhấm nháp trà nóng trong phòng tiếp khách của Trang Thiếu Châu, dáng ngồi ngay ngắn, thỉnh thoảng lật một trang tạp chí, khuôn mặt thư thái như một con thiên nga yên bình.

Một thư ký bước tới rót thêm trà, giải thích xin lỗi rằng phó chủ tịch Trang vẫn đang bận tiếp khách, có lẽ cần khoảng mười lăm phút nữa mới kết thúc.

"Không sao. Tôi không vội." Giọng nói nhẹ nhàng của Trần Vi Kỳ như được thấm đượm trong hương trà đỏ, khiến lời nói dường như cũng thơm ngát.

Nữ thư ký trẻ bỗng nhiên đỏ mặt, mặc dù cô luôn là người rất điềm tĩnh trong công việc.

Trần Vi Kỳ không thể không khâm phục khả năng chọn người và xử lý công việc của Trang Thiếu Châu. Suốt đường đi, cô gặp bốn thư ký của văn phòng hội đồng quản trị Thịnh Huy, tất cả đều có tính cách điềm đạm, chu đáo. Ngay cả việc pha một bình trà, Trần Vi Kỳ cũng cảm nhận được, trà đã được lọc hai lần, không quá đặc, không quá nhạt, và không có vị chát.

Chọn thư ký không phải chuyện dễ dàng, phải hợp tính cách và mùi vị, đối phương cũng phải có kinh nghiệm, năng lực, phẩm chất tốt, ngoại hình đoan trang, vì họ sẽ thường xuyên đi cùng mình.

Mỹ Du theo cô suốt nhiều năm, giờ để cô ấy rời đi, Trần Vi Kỳ cũng thấy không nỡ.

"À, tôi nhớ văn phòng hội đồng quản trị của các cô có một thư ký tên là Cora, hôm nay cô ấy có đi làm không? Tôi muốn gặp cô ấy." Trần Vi Kỳ mỉm cười nói.

Nữ thư ký khựng lại, cố gắng nhớ lại, văn phòng hội đồng quản trị có khoảng hai mươi người, cô ấy thực sự chưa nghe về một đồng nghiệp nào tên là Cora, nhưng vẫn cẩn thận đáp: "Vâng, thưa phu nhân. Tôi sẽ kiểm tra lại, xin cô đợi một chút."

Trần Vi Kỳ vẫn nợ Cora một buổi trà chiều, cô vẫn nhớ điều đó. Nếu cô gái tên Cora này có thiện cảm, cô muốn mời người đó về làm việc.

Trần Vi Kỳ vui vẻ nhâm nhi trà, vài phút sau, bên ngoài vang lên tiếng ồn ào, cửa phòng tiếp khách mở ra, một vài bóng dáng trầm ổn bước vào.

"Các lãnh đạo, xin mời qua đây ngồi đợi một lát, xe đã chuẩn bị sẵn, chúng ta sẽ di chuyển đến nhà hàng."

Trần Vi Kỳ đang cầm tách trà, đối diện trực tiếp với nhóm các vị lãnh đạo vừa bước vào.

Trong số những nhân vật quyền uy, nghiêm túc, trung bình tuổi khoảng năm mươi này, Trang Thiếu Châu là người trẻ tuổi duy nhất. Vì còn trẻ, nên trang phục anh mặc cũng không quá cứng nhắc, bộ vest ba mảnh màu xanh hải quân nhã nhặn bao trùm lấy cơ thể cao ráo của anh. Dù trẻ tuổi nhưng anh không hề tỏ ra non nớt, trái lại càng thêm phần điềm tĩnh và khiêm nhường, phù hợp với bất kỳ buổi gặp mặt quan trọng nào.

Đây là lần đầu tiên Trần Vi Kỳ nhìn thấy khía cạnh này của Trang Thiếu Châu. Hình ảnh anh thể hiện trong công việc khác hẳn với con người anh khi ở bên cô.

Khi ở bên cô, anh là người ấm áp, có thể làm tan chảy cô. Còn lúc này, anh toát lên vẻ trầm tĩnh và khiêm nhường, mang nét lạnh lùng.

Ánh mắt Trần Vi Kỳ lập tức dừng lại trên người anh, không chút ngần ngại.

Trang Thiếu Châu không ngờ sẽ gặp Trần Vi Kỳ ở đây, thoáng ngỡ ngàng, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Nụ cười xã giao trên môi anh rõ nét hơn, đầy phấn khởi, anh sải bước đến bên Trần Vi Kỳ, đưa tay ra cho cô.

"Xin lỗi các vị lãnh đạo. Đây là phu nhân của tôi, cô Trần Vi Kỳ."

Trần Vi Kỳ được anh nắm tay đứng lên, mỉm cười chào hỏi khách mời. Trang Thiếu Châu lặng lẽ bóp nhẹ lòng bàn tay cô, ngay trước mặt những nhân vật quan trọng này, mà anh vẫn dám chơi trò nhỏ.

Trái tim Trần Vi Kỳ bỗng chùng xuống, tê tái.

Những vị lãnh đạo này đều quen biết với gia đình Trang. Lần này họ đến Hồng Kông cũng để hợp tác với tập đoàn Thịnh Huy, nếu không thì sao giữa bao nhiêu nơi trên đảo Hồng Kông, họ lại chọn Thịnh Huy để thị sát.

"Gần đây nghe nói phó chủ tịch Trang mới kết hôn, không ngờ phu nhân cũng đoan trang và thanh lịch như vậy, thật là một đôi xứng đôi vừa lứa."

Trang Thiếu Châu không ngại nhận lời khen ngợi, nở nụ cười vui vẻ đáp lại vài lời xã giao, sau đó xin phép rời đi một lúc, rồi dẫn Trần Vi Kỳ vào văn phòng bên cạnh.

Sau khi nhập mật khẩu, cửa văn phòng mở ra, Trần Vi Kỳ ngửi thấy mùi hương của cam bergamot, giống hệt như ở biệt thự trên đỉnh núi, căn hộ ở New York, và trên người anh.

Đây là không gian thuộc về Trang Thiếu Châu.

Trần Vi Kỳ chưa kịp phản ứng thì đã bị một lực mạnh kéo vào bên trong, cánh cửa khép lại, Trang Thiếu Châu không nói lời nào đã bế cô lên.

Cánh tay ẩn dưới ống tay áo vest phát ra sức mạnh, bàn tay rộng lớn của anh đặt lên vòng eo của Trần Vi Kỳ, nhấc bổng cô lên như bế một đứa trẻ.

Đôi chân Trần Vi Kỳ quấn quanh eo thon của anh một cách tự nhiên, hai cánh tay cũng vòng chặt lấy cổ anh.

"Anh làm gì vậy........." Bên ngoài có người đấy......" Trần Vi Kỳ lo lắng nuốt nước bọt, ánh mắt dán chặt vào đôi mắt đen sâu thằm của Trang Thiếu Châu, bị anh nhìn chằm chằm đến mức không chịu nổi, gương mặt đỏ bừng lên.

Trang Thiếu Châu vừa bế Trần Vi Kỳ đi vào bên trong văn phòng, vòng qua một bức bình phong sơn mài, hỏi: "Có phải em nhớ anh không?"

"Không có mà..." Trần Vi Kỳ nghẹn lời.

"Nếu không nhớ anh, sao lại đến tìm anh? Nếu không nhớ anh, sao có thể đến đây tìm anh." Trang Thiếu Châu không tin, cứ nhìn cô chăm chú, yết hầu chuyển động, anh muốn nới lỏng cà vạt nhưng vì đang bế cô, không có tay để làm, không biết trút lực vào đâu nên chuyển thành hành động khác, bóp nhẹ vào hai bên eo mềm mại của cô.

Trần Vi Kỳ bị anh xoa nắn đến mức không chịu nổi, không hiểu sao bầu không khí lại trở nên như thế này.

Rõ ràng một phút trước, anh vẫn là vị thiếu gia tập đoàn trang nhã và quý phái, giờ đã hóa thành con báo muốn nuốt chửng cô.

Dường như ha.m m.uốn của anh đối với cô có thể bùng lên bất cứ lúc nào, không cần lý do, chỉ cần nhìn thấy cô.

"Anh kiềm chế chút đi, đây là văn phòng mà." Trần Vi Kỳ nhỏ giọng nói, tiếng nói như muốn chìm vào trong.

"Văn phòng của anh. Không sợ."

Trang Thiếu Châu đặt Trần Vi Kỳ lên chiếc bàn làm việc lớn bằng gỗ trầm quý giá, cánh tay vén hết đống tài liệu sang một bên, tay còn lại ôm chặt lấy eo thon gọn của cô, gấp gáp hôn lên môi cô.

Lưỡi của Trần Vi Kỳ bị anh m.út lấy, cổ trắng ngần bị ép ngửa ra sau, cong thành một đường nét quyến rũ.

Trang Thiếu Châu đã muốn hôn cô từ trước.

Cô đến nơi làm việc của anh để tìm anh, chắc chắn là rất nhớ anh, một cô gái mạnh miệng như cô đã không dễ dàng gì khi làm chuyện này rồi.

Trần Vi Kỳ bị hôn đến mức đầu óc quay cuồng, cho đến khi anh càng ngày càng mạnh bạo, ép cô lùi dần, toàn thân như con mồi bị anh hoàn toàn chiếm lĩnh trên bàn làm việc.

Hai chân quấn quanh eo anh, một chiếc giày cao gót rơi xuống.

Ánh nắng trong veo chiếu vào từ cửa sổ kính lớn, văn phòng không bật đèn nhưng vẫn sáng rực. Trần Vi Kỳ bị ánh sáng làm chói mắt, lại bị hơi thở của Trang Thiếu Châu làm cho gần như tan chảy, ngón tay cô lục lọi trên bàn làm việc, bất chợt chạm vào một lọ mực, lạnh buốt làm cô rùng mình.

Trang Thiếu Châu nhìn cô, hơi thở gấp gáp, ánh mắt là một trạng thái mơ hồ giữa sáng tỏ và cuồng nhiệt.

Bên ngoài còn nhiều khách đang chờ anh, nhưng giờ phút này anh như vị quân vương lười biếng, chỉ nghĩ đến niềm vui hưởng lạc.

Trần Vi Kỳ không nên đến tìm anh, giờ hại anh không ngừng nghĩ đến cô trong lúc làm việc.

Đúng là kẻ gây họa.

"Em đúng là kẻ gây họa. Trần Vi Kỳ." Trang Thiếu Châu vùi mặt vào cổ cô, nói nhỏ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK