• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một bữa ăn kết thúc trong cảnh hỗn loạn, quản gia Tạ viên vội vàng yêu cầu nhà bếp chuẩn bị súp giải rượu. Mùi thơm ngọt ngào của mật ong và táo lan tỏa khắp nơi.

Trần Vi Kỳ được Trang Thiếu Châu đút cho vài thìa, nhưng uống được một nửa thì cô không chịu nữa, bướng bỉnh nói rằng cô vẫn muốn uống "rượu rượu." Chữ "rượu" được cô kéo dài bằng giọng điệu mềm mại và đáng yêu.

Vị tiểu thư kiêu kỳ, lạnh lùng cao ngạo nổi tiếng như cô ba Trần, khi làm nũng cũng khiến người khác phải khuất phục.

Trang Thiếu Châu nghe mà cảm thấy như tai mình mềm nhũn. Đánh không được, mắng cũng không xong, mà trước mặt bao nhiêu người thế này thì càng không thể hôn cô để dỗ dành. Anh đành nhẫn nại kéo cô vào lòng, cách xa Dịch Tư Linh, nhỏ giọng dỗ: "Chúng ta về nhà rồi uống tiếp, được không em?"

Trần Vi Kỳ lắc đầu, cương quyết không mắc bẫy: "Anh tránh ra!"

Trang Thiếu Châu đau đầu, phải mất rất nhiều công sức mới ép được cô uống nửa bát nước táo. Nhân lúc cô đang lâng lâng không muốn nói chuyện, anh lập tức ra lệnh cho tài xế chuẩn bị xe, sau đó nhanh chóng cáo từ Tạ Tầm Chi.

Tạ Tầm Chi cũng đang mệt mỏi, chỉ mong bữa tiệc mau kết thúc để có thể lôi Dịch Tư Linh, người đang say đến mức "nói gì cũng tuôn hết," về phòng mà "dạy bảo."

Lần này, Tạ Tầm Chi không giữ khách lại qua đêm như mọi khi. Anh ấy biết dù có nói cũng chẳng ai muốn ở lại, vậy nên không cần phải làm khách sáo. Kéo dài thêm nữa, hai "tổ tông" này còn không biết sẽ nói ra chuyện gì kinh thiên động địa.

Hai người đàn ông, bề ngoài vẫn giữ vẻ lịch thiệp, phong thái đĩnh đạc trong bộ vest, nhưng thực chất mặt mũi đã mất sạch, cảm giác như đang bị lột trần giữa phố đông người.

Trang Thiếu Châu khẽ ho, chỉnh lại giọng nói: "Xin lỗi anh Tạ, tối nay đã làm anh chê cười. Tanya không giỏi uống rượu. Lần tới hai người ghé Hồng Kông, tôi và Tanya sẽ tiếp đón chu đáo, mời hai người đến nhà dùng bữa."

Tạ Tầm Chi bắt tay anh, mỉm cười đáp: "Anh khách sáo quá rồi, anh Trang. Chỉ là lời nói vô tư, anh đừng để bụng. Tình huống hôm nay đặc biệt, tôi cũng không giữ hai người lại được. Lần sau nhất định sẽ thoải mái hơn."

Hai người đàn ông vẫn cố giữ chút thể diện cuối cùng, nhưng trong lòng đều nghĩ thầm cùng một câu: "Sẽ không có lần sau nữa đâu."

Không còn bị Tạ Tầm Chi cản trở, Dịch Tư Linh nhanh chóng chạy đến bên cạnh Trần Vi Kỳ, nhỏ giọng thì thầm: "Chồng cô có đánh vào mông cô không?"

Nghe đến ba chữ "đánh vào mông," hai má Trần Vi Kỳ càng đỏ bừng như hai đóa hoa rực rỡ. Cô đã lâng lâng, cảm giác như cơ thể mình đang bước đi trên những tầng mây. Rượu vang đỏ vốn dĩ có hậu vị rất mạnh, huống hồ đây lại là loại rượu quý được ủ trong hầm cả mấy chục năm.

Cô say xỉn lẩm bẩm: "... Anh Tạ nhìn có vẻ là chính nhân quân tử, mà cũng đánh mông cô à?"

Dù Dịch Tư Linh say khướt, vẫn không quên bắt trọng điểm: "Cũng? Trần Vi Kỳ! Vậy là chồng cô cũng đánh vào mông cô à! Ha ha ha ha ha ha ha!"

"Đánh vào mông."

Nghe ba chữ này, mắt Trang Thiếu Châu tối sầm lại. Anh cảm thấy như mình bị vợ lột trần, bêu khắp phố chợ. Vốn là người không bao giờ cảm thấy xấu hổ vì những chuyện trong phòng ngủ, nhưng điều đó không có nghĩa là anh muốn những chuyện này trở thành chủ đề cho người khác bàn tán.

Anh nhanh chóng quay lại, ôm chặt Trần Vi Kỳ vào lòng, bàn tay nóng hổi bịt miệng cô lại.

Không thể để cô nói thêm một câu nào nữa.

Nếu để cô tiếp tục, sáng mai khi tỉnh rượu, chắc chắn cô sẽ muốn tìm một cái hố để chui xuống.

Trang Thiếu Châu mỉm cười lịch sự với Tạ Tầm Chi, người cũng đang bị mất mặt chẳng kém gì mình: "Tôi xin phép đi trước."

Không chần chừ thêm, anh bế Trần Vi Kỳ lên, bước ra khỏi căn nhà cổ kính với những bước dài vội vã.

Trần Vi Kỳ hoàn toàn không nhớ mình đã nói gì tối nay. Cơn say bùng lên nhanh chóng, những gì cô nói ra rồi cũng quên ngay, chỉ còn lại cảm giác vui vẻ len lỏi trong cơ thể. Được Trang Thiếu Châu bế trên tay, cảm giác an toàn và thỏa mãn chồng chất lên niềm hạnh phúc, khiến cô thấy cả người lâng lâng, mềm mại dựa vào lòng anh.

"Anh thơm quá..."

Cô dụi đầu vào lồng ng.ực rắn chắc của Trang Thiếu Châu như một chú cún nhỏ, bàn tay còn tiện thể cào vài cái, miệng lẩm bẩm: "Sao anh có cơ ngực gợi cảm thế này chứ... Không được cho phụ nữ khác chạm vào! Chỉ Trần Vi Kỳ mới được phép chạm. Anh là của Trần Vi Kỳ, cơ thể anh là của Trần Vi Kỳ."

Cô nhắc tên cô ba lần, như muốn đóng dấu lên anh.

Cô ngang nhiên tuyên bố rằng cơ thể của Trang Thiếu Châu thuộc về cô, hoàn toàn là tài sản của riêng cô.

Trang Thiếu Châu hít sâu, ánh mắt tối sầm nhìn cô gái nhỏ trong lòng. Từ trước đến nay, chỉ có anh là người bộc lộ ha.m mu.ốn chiếm hữu với cô.

Nhưng hôm nay là lần đầu tiên, anh cảm nhận rõ ràng mình bị cô chiếm hữu, bị cô "đánh dấu." Một ngọn lửa bừng cháy trong anh.

Anh thích cảm giác này.

Thích.

"Ngoan nào... Về nhà anh cho em chạm. Tất cả đều là của em." Anh dịu dàng dỗ dành.

Cơ thể anh, linh hồn anh, tình yêu của anh — tất cả đều là của Trần Vi Kỳ.

Người giúp việc đi trước dẫn đường, không dám chậm trễ, cũng không dám ngoái lại nhìn. Dẫn đường mà trong đầu cứ như đang tự "xem" một thước phim cấm trẻ em.

Trần Vi Kỳ khi say rượu thì hoàn toàn không kiêng nể gì, tiếng cô vang vọng khắp Tạ viên.

"Bây giờ em muốn chạm. Này, anh cởi cúc áo ra!"

Đôi mắt cô mờ mịt nhưng kiên quyết, bàn tay đã bắt đầu gỡ cúc áo sơ mi của anh.

Trang Thiếu Châu: "..."

Khu vườn này đẹp như tranh, công trình tinh xảo, xứng đáng để thưởng ngoạn vài ngày. Nhưng anh biết chắc mình không muốn quay lại đây được nữa.

Thậm chí, anh không muốn quay lại Bắc Kinh.

Bế Trần Vi Kỳ lên ghế sau, anh cẩn thận cài dây an toàn cho cô, chuẩn bị sẵn cả túi rác, nước mật ong nóng và miếng dán chống say xe, đề phòng cô nôn. Sau khi mọi thứ đâu vào đấy, anh mới vòng sang ghế bên kia, ngồi xuống, nhanh chóng bấm nút nâng tấm chăn ngăn cách.

Chỉ đến khi thế giới xung quanh chỉ còn lại anh và cô, không còn những người hay chuyện phiền toái, anh mới thở phào nhẹ nhõm.

Trần Vi Kỳ cảm thấy khó chịu với dây an toàn, cựa quậy người, miệng lầm bầm: "Không ngồi đây nữa..."

"Vậy em muốn ngồi đâu?"

Anh nghiêng đầu nhìn cô, tiện tay cởi áo vest, nới lỏng cà vạt và tháo hai cúc trên cùng của áo sơ mi. Cả người anh đã nóng bừng, mồ hôi túa ra sau khi bế cô cả đoạn đường.

"Ngồi trong lòng chồng."

Khuôn mặt cô rạng rỡ nụ cười, đôi mắt long lanh mê hoặc, cả người cô lúc này giống như một yêu tinh hút hồn.

Tim anh đập nhanh, máu trong người sôi trào. Anh phải thừa nhận rằng mình không thể chống lại sự quyến rũ này của cô.

Anh sợ rằng mình sẽ làm hỏng cô mất.

Anh kiềm chế phần tối trong lòng, cúi xuống, nhẹ nhàng vén những sợi tóc bết dính trên má cô, dịu dàng hỏi: "Chồng em là ai, bảo bối?"

"Là anh chàng đẹp trai có cơ ngực siêu quyến rũ."

Trang Thiếu Châu cố giữ vẻ nghiêm túc nhưng cuối cùng không nhịn được bật cười. Gương mặt điển trai lộ chút ngượng ngùng khi được vợ khen.

Anh bất lực cảnh cáo: "Trần Vi Kỳ, sau này em còn dám uống nhiều như vậy trước mặt người khác, anh sẽ không tha cho em đâu. Em xem em thành ra thế nào rồi? Đòi cởi áo đàn ông, quá đáng thật đây."

Thật đúng là một cô "cún nhỏ háo sắc."

Anh tháo dây an toàn cho cô, cẩn thận bế cô lên đặt vào lòng mình. Mùi hương ngọt ngào, cảm giác mềm mại của cô tràn ngập trong vòng tay anh.

Anh hít một hơi sâu, như muốn ngấm trọn khoảnh khắc này.

Trần Vi Kỳ như cá gặp nước, lý trí hoàn toàn bị hai chai rượu vang nhân chìm.

Cô vừa ngồi vào lòng Trang Thiếu Châu là bắt đầu cởi áo sơ mi của anh, đôi tay khéo léo len qua khe hở giữa những chiếc cúc áo.

"Hừm Tanya......."

"Nhẹ chút....... Ừm......."

Trang Thiếu Châu không chống đỡ nổi sự nhiệt tình mãnh liệt của cô, hơi thở bắt đầu rối loạn, dồn dập hơn.

Anh nhắm mắt lại, giữa niềm vui thích xen lẫn chút khổ sở, đôi lông mày không khỏi nhíu lại.

Ánh đèn pha từ những chiếc xe ngược chiều chiếu sáng khuôn mặt đầy quyến rũ của anh, đồng thời phản chiếu bờ môi đỏ mọng của cô, đang in dấu từng vết lên chiếc áo sơ mi trắng tinh.

Trần Vi Kỳ như một chú chó nhỏ, không ngừng cựa quậy trong lòng anh, đầy háo hức. Bản năng chiếm hữu trong cô bỗng dưng trồi dậy mạnh mẽ chưa từng thấy.

Đôi môi đỏ của cô phủ kín áo sơ mi của Trang Thiếu Châu, từ cổ áo xuống đến chiếc cúc cuối cùng.

Vừa hôn, cô vừa túm chặt cà vạt của anh, như năm lấy dây cương của món "bảo vật" thuộc về mình.

Hôn xong, cô ngẩng đầu, rời khỏi cảm giác hỗn loạn và nóng bỏng, đôi mắt mờ mịt nhìn anh, vừa dữ dằn vừa tủi thân, nói: "Sau này không được cãi nhau với em nữa."

Cả người Trang Thiếu Châu như sắp nổ tung, con thú trong anh đã hoàn toàn thức tỉnh. Chiếc áo sơ mi xộc xệch, vài chiếc cúc bị bung, để lộ những múi cơ bụng răn chắc đang lấm tấm mồ hôi.

Anh nuốt khan, giọng khàn đặc: "Cả đời này anh sẽ không cãi nhau với em nữa."

"Không được tùy tiện nổi giận."

"Anh hứa, sẽ không làm vậy nữa."

"Không được đẩy tay em ra, nếu không cả đời này em sẽ không để anh chạm vào em nữa."

Lời nói của cô khiến tim anh thắt lại.

Anh lập tức nắm lấy tay cô, đan chặt mười ngón tay vào nhau.

"Đừng nói như vậy, Vi Vi. Anh xin lỗi, sau không có lần sau nữa đâu."

"Chúng ta sẽ mãi nắm tay nhau, Trần Vi Kỳ." Anh khẳng định, đồng thời nói lên lời hứa đó thay cô.

Trần Vi Kỳ cảm nhận được hơi ấm mạnh mẽ từ lòng bàn tay anh, từng ngón tay áp sát vào nhau.

Cô thỏa mãn dụi mặt vào lồng ng.ực anh, hít hà mùi hương nam tính dễ chịu, sau đó ngẩng mặt lên, khẽ cắn vào yết hầu của anh.

Toàn thân Trang Thiếu Châu run lên, cảm giác không rõ là đau đớn hay khoái lạc, mọi giác quan như bị cuốn vào cảm xúc mãnh liệt.

Trên xe, Trần Vi Kỳ hoàn toàn chiếm thế chủ động, coi Trang Thiếu Châu như món đồ chơi, cắn chỗ này, li.ếm chỗ kia, phát ra những âm thanh "chụt chụt" không ngừng. Cho đến khi cô mơ màng bị quấn chặt trong chiếc chăn, như một cái bánh tét, được anh bế xuống xe.

Cô không nhớ nổi đã vào thang máy hay về khách sạn bằng cách nào.

Điều duy nhất cô nhớ là cơ lưng săn chắc của Trang Thiếu Châu khi anh dùng sức, mạnh mẽ như một con tuấn mã, và cảm giác toàn thân ướt sũng khi cô bị đặt trong bồn tắm ấm áp. Nước bắn tung tóe, những giọt nước bám đầy trên tường đá cẩm thạch.

Trong không gian mờ hơi nước, chỉ còn tiếng nước khẽ xao động. Anh cúi xuống hôn môi cô. Cô run rẩy, anh lại nắm lấy tay cô, dẫn dắt cô khám phá những điều thuộc về riêng mình.

Lòng bàn tay mềm mại của cô trơn trượt trong làn nước hòa tinh dầu thơm ngát, không cách nào giữ chặt, trượt ra. Một tiếng thở dài trầm thấp thoát ra từ anh.

"Không phải em nói anh là của em sao, bảo bối? Sao đến mức này cũng không giữ nổi." Anh khẽ cắn tai cô, tiếp tục hướng dẫn.

Cuối cùng, năm ngón tay của cô cũng siết chặt lại, tạo thành hình vòng cung.

Trần Vi Kỳ nắm lấy "cây roi nóng bỏng," lại bị ép ngẩng đầu đón nhận nụ hôn của anh. Hơi nóng trong phòng tắm làm cô cảm thấy nghẹt thở, hương tinh dầu thơm nồng bao trùm cả hai.

"Không ngâm nữa..." Cô thì thầm.

Trang Thiếu Châu không nghe rõ, nghiêng đầu hỏi: "Hả? Không chơi nữa? Không được đâu." Anh dịu dàng nhưng kiên quyết từ chối.

"Không những phải chơi, anh còn phải phạt em nữa. Em khiến anh mất mặt vào tối nay, bảo bối."

Anh nắm lấy cằm cô, hơi lắc nhẹ.

Lớp trang điểm tinh xảo trên khuôn mặt Trần Vi Kỳ đã bị Trang Thiếu Châu lau sạch từ lâu. Bây giờ anh không chỉ tháo áo ngực giỏi mà còn thành thạo cả việc tẩy trang. Ngay cả eyeliner và mascara cũng được lau sạch không tì vết.

Trần Vi Kỳ đối diện anh với gương mặt mộc, làn da ửng hồng từ gò má đến cơ thể, lấm tấm những giọt nước.

Đôi mắt lơ đãng, trông như thể vừa được phục vụ đến cực kỳ hài lòng.

Cô bỗng nhiên khẽ run lên, vì cây "roi ngựa" trong tay tuột khỏi, giống như một con rằn lượn lờ trong nước, len lỏi đến một nơi khác.

Cô bị anh nhấc ra khỏi nước, cơ thể xoay nửa vòng quanh một trục, cô hét lên một tiếng, cuối cùng ngồi vững vàng trong lòng anh. Ban đầu anh là người ở trên, nhưng vị trí đột nhiên đổi ngược lại.

Anh nhấc nhẹ hông, đôi cánh tay mạnh mẽ siết chặt lấy Trần Vi Kỳ, không để cô rời khỏi anh dù chỉ một chút.

"Trần Vi Kỳ, người đàn ông mà em yêu nhất là ai?"

Trần Vi Kỳ vẫn còn chìm trong cơn say đắm, nhưng câu hỏi này nghe quen thuộc, cô đã nghe không biết bao nhiêu lần. Cô cau mày, lầm bẩm: "Sao lại là câu này nữa..."

Trang Thiếu Chu bị thái độ chán ghét của cô chọc tức, vòng tay siết chặt hơn, gắn cô chặt vào anh, như một viên kim cương được cố định trên chiếc nhẫn, khiến viên kim cương không bao giờ thoát ra được.

Anh không vội, đêm nay anh nhất định sẽ khiến cô thỏa mãn. Còn rất nhiều thời gian.

"Người đàn ông mà em yêu nhất là ai?" Anh ngừng lại, giữ yên tư thế, lặp lại câu hỏi.

Trần Vi Kỳ khó chịu vặn vẹo, bàn tay nhỏ vỗ nhẹ vào ngực anh, ấm ức đòi hỏi: "... Động đi..."

Không thể cứ đứng yên cứng nhắc thế này, vừa nóng lại vừa khó chịu.

"Người đàn ông mà em yêu nhất là ai, bảo bối?" Giọng nói trầm ấm của anh vang lên bên tai cô, đầu lưỡi khẽ li.ếm qua vành tai cô.

"Người em yêu nhất."

Trần Vi Kỳ cuối cùng cũng tan rã trong nụ hôn của anh, vòng chặt tay quanh cổ anh, đáp lời: "Trang Thiếu Châu."

Cô nói rõ ràng, rành mạch. Câu trả lời đột ngột đến mức anh chưa kịp chuẩn bị, thậm chí còn định phải hỏi thêm vài lần nữa, vậy mà bất ngờ đã nghe thấy. Anh có hơi bối rối, không biết phản ứng thế nào.

Anh thậm chí nghi ngờ rằng cô không hề say.

Bản thân Trần Vi Kỳ cũng không rõ mình có say hay không, lúc tỉnh táo, lúc mơ màng, nhưng vào khoảnh khắc này, cô biết rõ mình đang nói gì.

Cô bắt chước anh, cũng cắn vào vành tai anh, những chiếc răng mềm mại như của một chú chó con, không ngừng cắn nhẹ.

"Không được bắt nạt em, Trang Thiếu Châu. Nếu không, em sẽ không yêu anh nữa."

"Nếu không, em sẽ không yêu anh nữa."

Câu nói làm nũng này khiến cả người Trang Thiếu Châu run lên, không kịp chuẩn bị mà mất kiểm soát hoàn toàn, toàn bộ nhiệt lượng trong cơ thể đều trào ra.

Trần Vi Kỳ cảm nhận được luồng nhiệt bất ngờ ấy, nóng đến mức khiến cô đạp chân loạn xạ trong nước.

"Anh yêu em, Trần Vi Kỳ."

"Anh yêu em."

Trang Thiếu Châu ôm cô thật chặt, rất mạnh mẽ, cũng rất nồng nàn. Đó là kiểu ôm mà cô luôn yêu thích.

Trong lúc tận hưởng dư vị, anh vừa hạnh phúc vừa có hơi tội lỗi mà nghĩ, từ giờ trở đi anh sẽ chỉ để lại tất cả trong cô.

Toàn bộ, tất cả, sẽ chỉ thuộc về cô, để cô mang theo mùi hương của anh mãi mãi.

...............

Hôm sau, đến giữa trưa Trần Vi Kỳ mới tỉnh dậy.

Thói quen sinh học nhiều năm qua của cô hoàn toàn bị phá vỡ, chỉ vì một chuyến đi đến thủ đô mà cô như đang lệch múi giờ.

Trang Thiếu Châu ăn mặc chỉnh tề bước vào, thấy cô tỉnh, anh nhanh chóng bước đến bên giường, cúi xuống hôn lên má cô.

"Chào buổi sáng, người đẹp."

"Muốn ăn gì? Món Âu hay món Trung? Nếu em không muốn đi xa, chúng ta có thể ăn tại nhà hàng trong khách sạn. Có một quán Nhật, anh nghĩ em sẽ thích nó."

Trần Vi Kỳ mở đôi mắt mơ màng, ngáp một cải.

Cơ thể cô đầy những dấu vết hoang dại của đêm qua. Cô nhìn thoáng qua rồi lập tức quay đi.

"Em biết ngay là anh sẽ lợi dụng lúc người ta say để làm mấy chuyện đó mà."

Trang Thiếu Châu cười, véo nhẹ má cô: "Trần Vi Kỳ, đáng lẽ anh nên quay lại cảnh em làm gì tối qua, để em xem có mất mặt không."

Trần Vi Kỳ ngẩn người: "Em làm gì cơ?"

Cô chỉ nhớ mình đã đi ăn ở Tạ viên tối qua, sau đó cùng Trang Thiếu Châu làm trong bồn tắm, làm ở bên cửa sổ sát đất, rồi làm trên giường. Cô nhớ anh đã nói "Trần Vi Kỳ, anh yêu em" rất nhiều lần, ngoài ra, những chuyện khác cô đều mơ hồ.

Trang Thiếu Châu không nói thêm, chỉ nhìn cô với ánh mắt đầy ẩn ý, khiến Trần Vi Kỳ cảm thấy không yên, lập tức túm lấy tay áo anh, giục: "Trang Thiếu Châu, anh nói mau!"

Anh đáp, giọng bình thản: "Tôi qua em chủ động hôn anh, c.ởi đồ anh."

Mặt Trần Vi Kỳ đỏ lên, nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh: "Ồ, thế thì có gì đâu." Cô thở phào, không tính là mất mặt.

Ở trước mặt Trang Thiếu Châu, có xấu hổ cỡ nào cũng không gọi là mất mặt.

Cô xoay người bước xuống giường, đôi chân thon dài lộ ra trong không khí. Trên da còn vương vài dấu đỏ, là những dấu vết anh để lại đêm qua.

"Được rồi, em đi thay đồ đây. Chiều nay em có hẹn đi dạo với Dịch Tư Linh."

Nghe thấy cái tên này, Trang Thiếu Châu lập tức cảnh giác: "Còn gặp cô ấy à? Không về Hồng Kông à?"

Trần Vi Kỳ lườm anh một cái: "Em đã nói sẽ ở lại đây một tuần. Anh muốn về thì cứ về trước đi."

Trang Thiếu Châu: "........"

Cô gái này ra ngoài chơi rồi là không muốn về nhà nữa.

Anh theo sát phía sau cô, hỏi: "Tanya, em có biết em đã nói gì với Dịch Tư Linh tối qua không?"

Cô thờ ơ: "Nói gì cơ."

Cô chỉ nhớ buổi tối ở Tạ viên, cô và Dịch Tư Linh đã so sánh chồng và sự nghiệp. Rõ ràng cô không thua.

Trang Thiếu Châu nuốt khan, giọng lạnh lùng: "Em nói với Dịch Tư Linh là anh đánh vào mông em."

Bước chân Trần Vi Kỳ khựng lại, nghi ngờ mình nghe nhầm: "GÌ cơ?"

Cô quay ngoắt lại, hoảng hốt nhìn anh: "Anh nói gì?"

Anh thẳng thừng phá tan ảo tưởng của cô: "Tối qua em uống say, phàn nàn với Dịch Tư Linh rằng anh thích đánh vào mông em."

Đánh... mông...

Cô ngây người vài giây, rồi đột ngột hét lên một tiếng chói tai. Cô bước ba bước quay lại phòng ngủ chính, chui tọt vào chăn, vùi mặt vào trong.

"Không muốn sống nữa... không muốn sống nữa..."

Một bí mật động trời như thế mà để Dịch Tư Linh nắm được, cô ấy sẽ cười nhạo cô cả đời mất!

Trang Thiếu Châu cố nhịn cười, vỗ nhẹ lên chiếc chăn bông: "Sau này còn dám uống say nói lung tung nữa không?"

"Anh im đi!" Cô cựa quậy trong chăn, giọng đầy tức tối.

Anh cười: "Chiều nay vẫn định đi dạo với Dịch Tư Linh chứ?"

Dạo cái quái gì. Cô thề cả đời này sẽ không gặp lại Dịch Tư Linh nữa.

Giọng cô ỉu xìu: "Em muốn về nhà..."

Trang Thiếu Châu giả vờ không nghe rõ, Trần Vi Kỳ bật tung chăn, quấn lấy cổ anh, cả người bám lên người anh: "Em muốn về nhà, về Hồng Kông!"

Cả đời này cô sẽ không đến Bắc Kinh nữa.

Cuối cùng Trang Thiếu Châu không nhịn được mà bật cười lớn. Mất mặt cùng nhau thì cũng không sao, dù gì tối qua vị họ Tạ nào đó cũng mất mặt chẳng kém.

Đêm hôm đó, máy bay riêng của Trần Vi Kỳ hạ cánh tại Hồng Kông.

Khoảnh khắc bước xuống máy bay, Trang Thiếu Châu cảm thấy nhẹ nhõm như trút được gánh nặng. Anh đã thành công đưa người vợ bỏ nhà đi bụi của mình trở về.

Từ nay về sau, anh sẽ không bao giờ dám và cũng không muốn cãi nhau với Trần Vi Kỳ nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK