• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 57. (Cái tựa chương méo liên quan gì nội dung chương 💅🏻)






Lớp học Phòng chống nghệ thuật Hắc ám đã trở thành lớp học được mọi người săn đón nhất. Trong đó có cả Slytherin, tuy khá là thích nhưng họ vẫn gồng mình lên thể hiện rằng "không thích" .


Để chứng tỏ bản thân mình không thích môn học đó, các Slytherin luôn châm chọc đủ thứ khi thấy Giáo sư Lupin. Thế nhưng ông ấy vẫn bình tĩnh mỉm cười khiến một đám hoang mang.


Slytherin "..." Bớ người ta, ở đây có người máu M !!


Trái với môn học được yêu thích nhất là môn phòng chống Nghệ thuật hắc ám, thì môn chăm sóc Sinh vật Huyền bí của bác Hagrid được học sinh liệt vào hàng ngũ chán nhất.


Dường như bữa học đầu tiên đã khiến Bác Hagrid mất hết lòng tin về môn mình dạy, những tiết sau đó chúng tôi phải học cách chăm Nhuyễn trùng. Bọn nó chẳng khác gì con sâu cỡ lớn, bên ngoài được bao bọc bằng một lớp nhầy nhụa mà chúng tiết ra. Mỗi lần học tiết này Beavis liền xin nghỉ vì bị ốm... Nó sợ sâu.


Môn độc dược khiến tôi váng cả đầu óc vì phải nhớ quá nhiều nguyên liệu khác nhau, còn phải xử lý chúng thật tốt nữa. Mỗi lần làm sai Thầy Snape liền âm u nhìn tôi, khiến tôi méo môi muốn khóc, nhưng thầy không chỉ ăn hiếp mình tôi mà còn có Harry và Neville nữa. Neville đáng thương bị thầy Snape ăn hiếp dữ dội.


Thầy Snape luôn dành thời gian bảo tôi đến chỗ của ông ấy ôn tập, để nâng cao trình độ học tập về môn Độc Dược của tôi, vào phòng thầy Snape khiến tinh thần tôi buông lỏng, nên tôi không bài xích cho lắm. Có vài lần tôi bắt gặp được một người đàn ông lạ mặt ở trong phòng của thầy, dù không thấy được mặt, nhưng tôi nghĩ ông ấy khá đẹp.


Hôm nay tôi lại đến chỗ thầy Snape, ông ấy lại đi ra ngoài bảo tôi vào trong trước.


Tôi ngồi xuống ghế thì nghe được tiếng mèo kêu.


"Meow~"


"Meow~"


Cuối cùng tôi vẫn là vén váy ngồi xỏm xuống kêu. "Nyan~ Nyan~"


Rất nhanh, một chú mèo bước ra. chú mèo bụ bẫm với 4 chân ngắn ngủn khiến tôi đốn tim. Bộ lông được kết hợp giữa hai màu đen trắng , khuôn mặt tròn xoe, nó ngước đôi mắt màu đỏ rượu ngập nước đồng tử khẽ giãn to nhìn tôi.


Tôi ôm ngực.


Đáng yêu...


Tôi ôm mèo lên cưng nựng nó một lúc thì thầy Snape hớt hải chạy vào.


"Thầy..." Tôi chưa kịp nói xong thầy Snape đã phẫn nộ giật lấy con mèo trong tay tôi ném về phía bàn, con mèo đáng thương lộn nhào một vòng trên bàn, há hốc mồm nhìn thầy Snape một lúc, mặt nó kiểu "vì sao bỏ tôi như vậy". Rồi oan ức kêu la liên tục như lên án.


Thầy Snape "..."


Thầy Snape nhanh chóng đuổi tôi đi. Trước khi đi tôi còn nghe được ông ấy nói. "Muốn tôi độc chết cậu ?"


.......


Chuyện học tập và chuyện tình cảm đè lên vai khiến tôi phải suy nghĩ rất nhiều, nghĩ đến đầu muốn bạc phơ, có lẽ thời gian khiến tôi thoải mái nhất là ở bên cạnh nói chuyện cùng Pansy hoặc Beavis.


Beavis nói rằng Harry cảm thấy rất áp lực về môn Độc Dược và môn Tiên tri. Hai môn học này khiến cậu ấy mệt mỏi với ngộp ngạt vô cùng.


Tôi tò mò. "Môn Độc Dược thì chị còn hiểu, sao Tiên tri lại khiến cậu ấy mệt?"


Beavis đứng phía sau vừa thắt bím cho tôi vừa cười. "Giáo sư Trelawney cứ mỗi lần nhìn thấy cậu ấy là sẽ ôm mặt khóc ô ô, khiến cậu ấy khó chịu ấy mà... À chị còn nhớ dụ giáo sư Trelawney tiên đoán rằng Harry sẽ chết do bà ấy thấy chó đen trong chén trà của Harry không. Chính nó đó! Chẳng những thế Parvati và Lavender bắt chước giọng điệu thì thầm của giáo sư Trelawney để nói chuyện với Harry. Chị không biết mặt Harry buồn cười cở nào đâu, ôi tội lỗi, tội lỗi... Tại sao em lại có thể cười nhạo bạn mình như thế..." Dù mồm nói tội lỗi, nhưng Beavis vẫn liên tục cười to.


Tôi cũng cười ha hả theo. "Dạo gần đây em có chuyện vui?"


Beavis gật đầu qua loa lấy lệ. "Ừm."


Sở dĩ cậu vui là do dạo gần đây cậu thường nhớ lại một số ký ức lạ, trực giác mách bảo rằng cậu nhớ lại những điều này là rất tốt. Ví dụ như hành động thắt bím cho chị lúc này. Tuy hơi khó nhưng cố gắng là được.


Hai mắt Beavis đột nhiên mờ đi.


- Đừng chết... mà, rõ ràng trái tim cậu vẫn còn đập, tại sao lại không chịu mở mắt ra chứ...


Giọng nói khàn đặc đầy vẻ thê lương vang dội trong đầu, khiến Beavis nhíu mày. Thả tóc đang cầm trên tay ra rồi lặng lẽ đan từng ngón tay vào tay chị gái, cậu hạ thấp người xuống hoàn toàn ôm trọn Bellanita vào lòng, có chút rầu rĩ lên tiếng. "Sẽ không chết... Chị mau tặng em nụ cười thật đẹp đi..." Giọng nói đó là của chị sao? Nếu thật sự là chị thì phải làm sao đây, cậu sẽ đau lòng chết mất~


Gương mặt xinh đẹp của Beavis gần trông gang tấc, tôi thậm chí có thể nhìn rõ từng sợi lông mi của nó.


"Em sao vậy? Rõ ràng mấy giây trước còn cười nói vui vẻ mà?" Tôi toét miệng cười, giơ tay vỗ nhẹ lên đầu Beavis vài cái.


"Là em cảm thấy chị không vui nên mới không vui theo..."


Tôi vả vào mặt nó một cái. "Xạo ke!"


Beavis vẫn ôm chưa đã nên sẽ không buông, chém đinh chặt sắt nói. "Em nói thật mà? Chị mà xụ mặt một chút thôi em cũng đau lòng và ai mà nói nặng nói nhẹ với chị em cũng sẽ tức giận, sẽ không tha thứ cho kẻ đó !!" Người có quyền mắng chửi chị chỉ có em thôi.


Beavis thầm bổ sung thêm một câu trong lòng.


Tôi nghĩ Beavis đang đùa nên hùa theo. "Ồ, thế Weasley mắng chị máu bùn dơ bẩn mà em vẫn làm hoà đó thôi~~"


Beavis nhíu mày. "Ai nói đó? Em vẫn còn giận cậu ta đấy nha."


Tôi giả vờ không tin. "À thế à?!"


Beavis ôm tôi nghiêng qua trái rồi nghiêng qua phải. "À thế làm sao mà à?"


"Hai người đang làm gì vậy?"


Beavis xốc mí mắt lên, nhìn Draco nở nụ cười... vi diệu.


Draco nhíu mày. "Bella, thầy Snape đang tìm mày."


•••


•••


Đầu tháng mười, trời bắt đầu se lạnh.


Những tháng vừa qua, tôi đối xử khá lạnh nhạt với Draco, mặc dù cậu ta đã cố giải thích chuyện kia chỉ là hiểu lầm, nhưng tôi vẫn không tài nào bỏ xuống trong lòng được. Bởi vì... Tôi đã tình cờ nghe được cuộc nói chuyện của cậu ta và Blaise.


...


"Không biết, cảm giác khá quen thuộc, chậc chậc... Tao cũng không biết diễn tả thế nào." Draco đan mười ngón tay vào nhau thì thầm.


Blaise "Thế có cảm giác bài xích không?"


"Hình... Hình như là không, còn có chút hưng phấn lạ thường nữa." Draco hoang mang nói ra suy nghĩ trong lòng.


Blaise "Tao Không ngờ mày là loại người vậy luôn ý?"


Draco "Mày có ý gì?"


"Ai đời lại đi thích cùng lúc hai người phụ nữ hả?" Hơn nữa còn vui vẻ khi được một người xa lạ hôn nữa chứ.


Draco "..."


Nghe tới đây, cảm giác bất an trong lòng tôi càng tăng cao.


Draco thật sự có cảm giác với người phụ nữ xa lạ kia... Tôi đoán không sai mà, nếu hôm đó là một người khác hôn cậu ta xem ? Draco chắc chắn sẽ thẳng tay quật ngã người đó không chút do dự !


Tôi đã từng có suy nghĩ nắm tay Draco, đi đến cuối con đường. Nhưng hiện tại suy nghĩ này khiến tôi phải quyết định lại.


Có lẽ cái thích đó của Draco chỉ là tình cảm nhất thời...


Tôi mím môi ra khỏi ký túc xá.


...


Chúng tôi sẽ đi thăm làng Hogsmeade vào cuối tháng mười, trước đêm Lễ Hội Ma.


...


Beavis bất đắc dĩ đi ở chính giữa, hai bên là hai người bạn của cậu là Ron và Hermione.


Bọn họ đã cãi nhau trên suốt đường đi đến làng Hogsmeade, cãi đến nổi muốn ù cả lỗ tai cậu.


"Con mèo đáng ghét đú đởn của cậu khiến tôi ghét cay ghét đắng, nó nghĩ gì mà lại vồ vào con Scarbbers của tôi thế, hại Scarbbers run cầm cập đến bây giờ không dám ra ngoài, cứ trốn dưới gầm giường suốt."


"Scrabbers của cậu là chuột, Crookshanks của tôi là mèo, mèo vờn chuột là chuyện bình thường, hơn nữa Crookshanks của tôi cũng có biết gì đâu!" Cô càng nhịn tên này càng nước càng lấn đến.


Đủ rồi, quá đủ rồi. Hermione Granger cô cũng có giới hạn đấy!


Ron, cậu ta rất biết cách khiến người khác tức điên lên.


"Cậu!!!.." Ron lập tức bùng nổ.


"Tôi nói gì sai?" 


"Cô! Đồ mọt sách đáng ghét này!" Ron la lên bất chấp những học sinh xung quanh đang dòm lại.


Mặt Hermione đỏ lên. "Ron Weasley!!"


Beavis giơ tay. "Đủ rồi! Mình muốn đi tìm chị mình! Hai cậu suốt ngày chỉ biết cãi nhau mà thôi!"


Chạy được vài bước, Beavis chợt quay đầu nhìn Ron. "Sao cậu lại có thể nói một cô gái là đồ đáng ghét chứ, huống chi Hermione là bạn của chúng ta... Được rồi, hai người bình tĩnh nói chuyện lại với nhau đi. Mình đi trước."


Hermione sao có thể chịu ở lại một mình với Ron, vậy nên cô chạy theo. "Beavis!"


Ron đồng dạng giống Hermione nên lập tức chạy theo Beavis. "Mình đi với cậu!" 


Đáng tiếc, cả hai đã mất dấu Beavis.


Beavis thành công cắt đuôi được  hai người kia thì lại bắt gặp một chó một mèo đang chuẩn bị đánh lộn.


Beavis. "..." Cái ngày gì mà hết gặp người cãi đến gặp động vật đánh nhau vậy nhỉ.


Nhưng con mèo kia có chút éc, nó nghĩ nó sẽ đánh bại được con chó to tổ bố kia à ?


Còn mèo giống như đọc được suy nghĩ của Beavis khẽ nhếch mép, đưa một chân lên với cậu ra vẻ ta đây.


Beavis sửng sốt, nhưng nghĩ đến chuyện gì đó mặt cậu liền đen lại.


...


Khung cảnh ở làng Hogsmeade khá xinh xẻo, đây là ngôi làng dành cho Phù thuỷ, cũng là nơi sinh sống đông đúc của nhiều Phù thủy khác nhau. 


Cảnh đẹp như một bức tranh, đáng tiếc là tôi không có hứng nhìn ngắm. Hiện tại tôi bực lắm, vì tối qua tôi và Draco đã một cuộc cãi nhau khá lớn, kinh động đến cả huynh trưởng.


Xoạch.


Tôi liếc Draco mạnh tay xoè cái quạt gấp trên tay, phe phẩy vài cái, cắn môi đến nổi hiện ra vài tia máu.


Draco quay đầu nhìn môi tôi, miệng mấp máy như muốn nói gì đó, cuối cùng cậu ta vẫn không nói gì mà lặng lẽ nhìn chỗ khác.


Tôi khó chịu dậm chân, lắc eo đi nhanh về phía trước thẳng đến tiệm Công tước mật.


Pansy cảm thán. "Bellanita phát triển còn tốt hơn cả mình nữa ha?" 


Draco nhìn chằm chằm bóng dáng yểu điệu kia, nghiến muốn mòn cả răng.


Phải nói là trổ mã rất rất tốt luôn ấy chứ.


Cả hai cãi nhau, tất cả là tại chiếc váy mà cô ấy đang mặc. Không đúng, phải nói là tại nhỏ lùn kia. Laura Pauline!!


Thiếu nữ phía trước mặc chiếc váy có tên gọi là sườn xám, là loại trang phục truyền thống ở nơi mà Laura đang ở.


Được... Tặng váy thì không nói gì, nhưng...


Cái váy này có thiết kế ôm sát cơ thể từ cổ áo đến chân và hơn hết là váy còn được xẻ dọc theo phần chân!!... Nói chung là Bellanita mặc chiếc váy này lên rất đẹp, trông cô ấy thật dịu dàng đằm thắm, còn có chút quyến rũ nữa. Chiếc váy này rất hợp với những người có thân hình chuẩn như cô ấy.


Nhưng...


Đã là cuối tháng 10... Cô ấy không sợ lạnh sao ? Với lại tuổi vẫn còn nhỏ, cô ấy không nên mặc như vậy !!


Cô ấy đây là đang cố tình đối nghịch với cậu ta, chỉ mắng vài câu thôi mà đã giận dỗi thành kiểu vậy rồi... Dạo gần đây Bellanita càng ngày càng nhõng nhẽo, mà cậu ta lại là người không có kiên nhẫn...


Draco thở dài.


"Từ nhỏ đến lớn chưa ai dám làm trái ý tao như Bellanita cả..."


Blaise gật đầu, xoa cằm nói. "Vỏ quýt dày có móng tay nhọn..." Merlin đã đưa cô ấy đến để trị mày đấy.


Pansy kéo Blaise. "Này... Thế còn tôi thì sao?"


"Ah?"


"Thân hình!"


Blaise nhìn Pansy một chút rồi sững sốt. "Bây giờ mới phát hiện, thân hình của cậu và Bellanita trong khá tương tự nhau đó nha~" hơn nữa lâu lâu cô và cô ấy lại búi kiểu tóc như nhau nữa chớ. Nếu đứng từ xa thì khó mà nhận ra.


...


Tôi bực bội bước vào tiệm Công tước Mật. Rất nhanh, ánh mắt của tôi đã va phải thân hình quen thuộc. Thấy bóng dáng đó tôi lập tức nức nở một tiếng. "Bebe a Bebe."


Beavis thanh toán tiền xong liền đi đến chỗ tôi. "Chị, sao chị mặc ít thế?"


Nó cởi áo ngoài ra khoác lên người tôi.


Tôi hít cái mũi. "Chị đã sử dụng bùa giữ ấm rồi, không lạnh lắm. Kẹo đó là cho ai vậy?"


Beavis giơ túi kẹo. "Cho Harry. Cậu ấy không thể đi cùng được vì dì và dượng cậu ấy không chịu ký tên, và em đã hứa nên mua số kẹo này về cho cậu ấy."


Tôi à một tiếng.


"Chị muốn ăn kẹo không?... À thôi chị đang giảm cân mà nhỉ? Hãy khỏi đi ha?" Thấy mắt chị gái sáng lên, cậu liền kéo dài giọng nổi lên tâm tư trêu đùa chị.


Tôi liền làm nũng. "Bebe a Bebe~ chị muốn ăn kẹo..." Lúc nãy bước vào cửa tiệm tôi chợt phát hiện mình đã ném túi tiền trong phòng mất rồi.


Beavis cười phá lên. "Oa~ đã bao lâu rồi chị mới chịu làm nũng với em thế nhỉ? Rốt cuộc là ai đã thuyết phục chị cởi bỏ lớp vỏ ngoài dịu dàng kia thế?"


Tôi hơi xụ mặt lầm bầm lầu bầu trong miệng. "Chính là em chứ ai... Chẳng phải em đã bảo chị đừng câu nệ nữa sao..."


"Chị nói gì?" Beavis nghe thấy nhưng giả vờ không nghe rõ.


Đừng câu nệ nữa... Cậu có nói với chị như vậy sao?


Tiệm Công tước Mật là một trong những cửa hàng bán kẹo và bánh ngọt nổi tiếng ở Hogsmeade.


Ambrosius Flume- chủ cửa hàng Tiệm Công tước Mật. "Ở đây có bán đủ loại kẹo và bánh ngọt với mọi hình dạng đó nha. Vì thấy con đáng yêu nên ta tặng còn một cái bút lông ngỗng bọc đường này."


Tôi sững sốt. "Cho con sao?"


Ông ấy gật đầu.


Beavis nhìn chằm chằm cái bút lông ngỗng hồi lâu mới ra hiệu tôi lấy đi. Tôi nhận lấy và cất lời cảm ơn. Beavis còn chọn thêm một số loại kẹo như: Chocolate ếch Nhái, bút lông ngỗng bọc đường, kẹo dẻo Slug, kẹo bơ cứng nhân mật ong đủ màu, kẹo Nougat bọc kem. Rồi nhét một viên kẹo vào mồm tôi.


Đột nhiên nó giang tay ôm tôi vào lòng, khiến mọi người xung quanh nhìn chằm chằm.


Beavis nói nhanh. "Aimee, đừng buồn như vậy, cậu cứ làm bất cứ chuyện gì mà cậu muốn, tất cả mọi cục diện rối rắm của cậu mình sẽ giải quyết, vậy nên cậu cứ nói chuyện đàng hoàng với họ Malfoy kia đi, đừng ấp úng và sợ hãi nữa, dù sau này tình cảm của hắn đối với cậu phai nhạt, mình cũng sẽ có cách khiến hắn phải yêu say đắm cậu lần nữa." 


Tôi luống cuống ôm chặt Beavis, uất ức trả lời. "Được."


Beavis choáng đầu một cái, mờ mịt nhìn tôi ôm nó. "Có phải thằng Malfoy lại ăn hiếp chị không ?" Lại choáng đầu ?


Tôi

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK